Lúc này đã khá muộn, nhưng Trình Mộc Quân vẫn chưa đi ngủ như mọi ngày.
Lát nữa là đến sinh nhật 18 tuổi của Lục Thượng, mấy ngày trước Lục Thượng đã nói muốn vượt qua mốc thời gian trọng đại này cùng với hắn.
Ăn tối xong, Lục Thượng kêu Trình Mộc Quân về phòng chờ y, nhưng tới gần rạng sáng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Hắn đang định gọi điện thoại, như có thần giao cách cảm, vừa mở điện thoại lên Lục Thượng đã gọi đến.
Trình Mộc Quân ấn nhận.
"Alo?"
"Nhanh nhanh nhanh, ra ngoài ban công xem đi."
Căn biệt thự này chỉ có hai phòng, ưu điểm là bên ngoài có ban công rất lớn, đứng trên ban công có thể nhìn thấy bờ cát và biển rộng.
Trình Mộc Quân cầm điện thoại đi ra ngoài.
Sau đó, hắn nhìn thấy từng đóa pháo hoa nổ tung trên bờ biển tối đen đằng xa.
Hình như pháo hoa được làm riêng, sau khi bay lên không thì nổ thành mấy chữ.
CMY*.
(*) Chữ đầu pinyin tên anh Quân
Sau đó lại có mấy đóa pháo pháo hoa nữa được đốt lên, bay lên không trung tạo thành một hàng chữ tiếng Anh.
Một câu tỏ tình tôi thích cậu bằng tiếng Anh, chữ "thích" ở giữa được thay thế bằng một trái tim màu hồng nhạt.
Trình Mộc Quân nhìn pháo hoa, cảm thấy hơi buồn cười, cũng không biết Lục Thượng học được mấy trò này ở đâu.
Thật sự là... hơi ấu trĩ.
Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười Lục Thượng, nghe có vẻ rất hưng phấn: "Thế nào thế nào, lần này cậu cảm thấy thế nào."
Mắt Trình Mộc Quân phiếm ý cười: "Tôi cảm thấy không bằng lần trước."
"A...."
Người bên kia điện thoại có vẻ đã chịu tổn thương lớn: "Thế... cậu tới lan can nhìn xuống được không."
Trình Mộc Quân đi tới lan can, cúi đầu nhìn xuống.
Góc độ này vừa hay có thể nhìn bao quát toàn bộ bể bơi của biệt thự, ngay sau đó, bể bơi được thắp sáng bởi những bóng đèn nhỏ.
Lục Thượng cầm điện thoại phất tay với Trình Mộc Quân, sau đó đặt điện thoại ở bên cạnh, nhảy vào bể bơi.
Áo sơ mi trắng y đang mặc trên người lập tức trở nên nửa trong suốt, đường cong cơ bắp toát ra vẻ quyến rũ.
1
Trình Mộc Quân ngơ ngẩn, thầm hỏi trong đầu: "Hệ thống, cậu ta... đang quyến rũ tôi à?"
Hệ thống: "Đang trong mosaic, đừng có lôi tôi vào."
Trình Mộc Quân nhìn Lục Thượng bơi một vòng sau đó trở lại cạnh bể bơi, chống tay bật lên.
Ừm, hơi động lòng rồi. Sao tên này lại thế này, vài phút trước còn ngây thơ tỏ tình bằng pháo hoa, sao giờ lại trờ thành.... cách gợi dục như vậy.
Bên kia điện thoại lại có tiếng nói: "Giờ thì sao, thế nào? Đồng ý được không?"
Trình Mộc Quân nhìn mái tóc ướt dầm dề và lớp áo sơ mi trắng dán chặt vào làn da ấy, ma xui quỷ khiến nói: "Cậu lên đây."
"Cậu chờ tôi!"
Toàn thân Lục Thượng như đang rực lửa, vọt thẳng vào nhà.
Dường như chỉ trong nửa phút ngắn ngủn, Trình Mộc Quân mới xoay người đã bị ôm chặt lấy.
Người Lục Thượng ướt nhẹp, nhiệt độ cơ thể lại rất cao, càn rỡ xâm lược và ăn mòn cảm quan của Trình Mộc Quân.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch —— âm thanh càng lúc càng nhanh, thậm chí Trình Mộc Quân còn không thể phân rõ đây là tiếng tim đập của mình hay Lục Thượng.
Hắn như đang ngâm cả người trong suối nước nóng, mỗi một lỗ chân lông đều phả ra hơi thở nóng rực.
"Cậu cách xa tôi chút, người nước không." Trình Mộc Quân nhíu mày đẩy người ra, miễn cưỡng kéo về chút lý trí.
Lục Thượng thuận thế lui một bước: "Quần áo ướt, không thoải mái."
Trình Mộc Quân vẫn chưa load kịp thì Lục Thượng đã bắt đầu cởi áo, thân trên rắn chắc lộ ra.
Từ sau lần ngoài ý muốn trên xe, dường như Lục Thượng đã đinh ninh là hắn thích cơ bụng. Cũng không biết y dùng cách gì mà tập được cơ bụng rất rõ, không có một tí thịt thừa, làn da màu lúa mạch dưới ánh đèn lờ mờ dường như đang phát sáng.
Rõ ràng là đang cởi nút áo sơ mi - động tác mờ ám đầy ẩn ý thế này, nhưng trên mặt Lục Thượng lại vẫn giữ vẻ ngây thơ thuần khiết.
Y lại dán lên, ôm lấy Trình Mộc Quân nửa làm nũng nửa chơi xấu, nói: "Cậu nhìn đi, vì muốn tỏ tình khiến cậu ấn tượng mà tôi thảm thế này. Vậy mà cậu không xót tôi tí nào luôn sao? Đồng ý đi mà, làm bạn trai của tôi được không?"
Trình Mộc Quân bị cọ đến nỗi hoàn toàn mất đi lý trí, hắn vươn tay kéo cổ Lục Thượng xuống, hôn lên.
"Ưm ——" rõ ràng là hắn chủ động, nhưng ngay khi hai đôi môi chạm nhau thì lại bị đoạt quyền. Lục Thượng hôn rất trúc trắc, thậm chí răng của y còn làm Trình Mộc Quân hơi đau.
2
Nhưng dưới cảm giác bỏng rát do tiếp xúc làn da trên diện rộng, chút đau đớn này ngược lại biến thành chất xúc tác nào đó.
Trình Mộc Quân cắn lên cái lưỡi đang vói vào một cái, mở mắt nhìn thấy biểu cảm Lục Thượng hơi méo mó, trong ánh mắt lại lóe lên một chút hung ác.
Không phải phẫn nộ, mà là d*c vọng.
Ngay sau đó, hắn bị nhấc bổng lên, tiếp theo là bị đ è xuống giường.
Lúc này, ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt lý trí bùng nổ. Vẻ mặt Lục Thượng trở nên tàn nhẫn như thú hoang đi săn mồi.
Lục Thượng cúi đầu, cắn lên xương quai xanh hắn một cái, sau đó nhổm người bắt đầu cởi qu@n.
Trình Mộc Quân không lên tiếng, cũng không ngăn cản y. Giờ Lục Thượng đã thành niên, không phải kiêng dè gì cả.
Cốt truyện cũng không còn quan trọng, cứ làm theo lòng mình là được, Trình Mộc Quân đã từ bỏ hoàn toàn.
Hắn thừa nhận, hắn đối với Lục Thượng có tồn tại một cảm giác không thể nói rõ, cảm giác này làm hắn có thể vứt bỏ một phần lý trí.
Mà một phần lý trí khác bị vứt bỏ, là bởi vì chứng khao khát da thịt.
Lục Thượng rất vội vàng, thậm chí khi cởi nút quần còn trượt tay, y vất vả cởi qu@n ra rồi vung tay ném đi.
Lập tức, một đống giấy vụn rơi ra từ trong túi quần y, như bông tuyết rơi xuống người Trình Mộc Quân.
Lục Thượng hoảng hốt, nhưng đã muộn.
Trình Mộc Quân ngồi dậy, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, hắn cầm mảnh giấy lớn nhất bên trong lên, bên trên có mấy chữ.
【Trình Mộc Quân】
Hắn lại cầm một mảnh khác lên, bên trên cũng có mấy chữ.
【Khao khát da thịt....】
"Đây là cái gì?" Trình Mộc Quân ngẩng đầu, giọng điệu đã bình tĩnh lại.
Lục Thượng há miệng th ở dốc, vươn tay quét hết giấy trên giường xuống đất, nhào tới: "Không quan trọng."
Trình Mộc Quân chống tay cản y lại, cầm quần áo bị vứt bên cạnh ném lên người Lục Thượng, nghiêm túc nói: "Mặc quần áo vào. Nói, đây là cái gì?"
Lục Thượng ủ rũ cụp đuôi, có vẻ đã không còn đường quay lại nữa, chỉ có thể mặc quần áo vào, ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh bắt đầu giải thích.
"Tô Kiểu đưa tôi mấy tấm ảnh, nói gì mà tâm lý cậu có vấn đề, nhưng tôi không để ý đến cậu ta, còn cảnh cáo cậu ta không được nói bậy."
Trình Mộc Quân thấy dáng vẻ muốn tranh công của Lục Thượng, hơi bất đắc dĩ: "Thôi, đúng là cần phải nói rõ ràng những việc này."
Hắn dùng dăm ba câu nói qua chuyện xuất ngoại trị bệnh, cuối cùng, giọng nói trở nên hơi lạnh lùng.
"Ngay cả chính tôi cũng không rõ, tôi đối xử đặc biệt với cậu là bởi vì thích cậu, hay vì cậu là người mà tôi không thấy phản cảm khi tiếp xúc."
Hắn cho rằng Lục Thượng sẽ buồn rầu, cũng cho rằng Lục Thượng sẽ tức giận.
Không nghĩ tới Lục Thượng lại hưng phấn hơn.
"Thật vậy à? Tôi là người duy nhất cậu không thấy phản cảm khi tiếp xúc hả? Thế thì tốt quá!"
Trình Mộc Quân: "...."
Lục Thượng rất vui, nhào tới ôm chầm lấy hắn.
"Vậy cậu chỉ có thể chấp nhận tôi, duyên phận khó gặp thế này, từ bỏ thì quá đáng tiếc!"
Trình Mộc Quân: "......"
Hắn cảm thấy suy nghĩ của hai người hình như không đáp cùng một tuyến.
Trình Mộc Quân nói thẳng: "Nếu tôi thật sự chỉ là hứng thú với cơ thể của cậu, cậu cũng không để ý?"
Lục Thượng khó hiểu: "Sao lại phải để ý, cơ thể của tôi cũng là tôi, lại chẳng phải người khác, cậu thích cơ thể của tôi chính là thích tôi mà."
12
Trình Mộc Quân:... Cũng hợp lý.
Hắn nghe đến đó, bỗng nhiên thấy không đúng: "Cậu không để ý tôi thích cơ thể của cậu, nói như vậy, vừa rồi cậu đang dùng cơ thể quyến rũ tôi?"
Bảo sao khoảng cách giữa màn tỏ tình bằng pháo hoa và tỏ tình ở bể bơi lại cách nhau lâu như vậy, thì ra cái sau là mới nghĩ ra sau khi biết bệnh của hắn.
Lục Thượng cứng người, mắt đảo láo liên: "Tôi quyến rũ cậu thì thế nào, tôi mặc kệ, là người lớn phải giữ lời, cậu đồng ý rồi thì không thể đổi ý."
Trình Mộc Quân trừng y một cái, không hé răng.
Lục Thượng lo lắng sáp lại nói: "Nếu không cho sờ cơ bụng một lát nữa nhé?"
2
Nói xong y kéo tay Trình Mộc Quân qua, dưới sức lực mạnh kỳ dị, Trình Mộc Quân không thể phản kháng, nhưng có lẽ cũng không muốn phản kháng, bàn tay trực tiếp dán lên.
"Hơi nhột."
Trình Mộc Quân nổi hứng cào nhẹ vào sườn hông của y.
Lục Thượng vẫn chỉ là thiếu niên 18 tuổi, cảm thấy nhột không chịu được nên bắt đầu phản kháng.
Hai người lăn lộn trên giường cù lét nhau, thậm chí Trình Mộc Quân trước giờ luôn làm mặt lạnh cũng cười cong đôi mắt.
Lát sau, không khí dần trở nên mờ ám.
Lục Thượng đè lên người Trình Mộc Quân, nhìn đôi mắt ngấn nước của người dưới thân, y không nhịn được nữa, hôn xuống.
Lúc này đây, hai người đã hoàn toàn thẳng thắn hết thảy, không còn lý do nào để ngừng lại nữa.
Cuồng hoan.
Lục Thượng chính thức trưởng thành về cả tâm lý và s1nh lý trong cùng một lúc.
**
3
Sáng hôm sau.
7
Khâu Phi Vũ vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, nâng mắt lên nhìn thoáng qua phòng đối diện.
Cửa mở, Lục Thượng suốt đêm không về.
Nhưng mấy ngày nay y cũng chỉ ngủ ở phòng này một đêm, cũng bình thường.
Khâu Phi Vũ lấy điện thoại ra định gọi hỏi tình huống.
Điện thoại đổ chuông mấy hồi mới được nhấc máy.
Khâu Phi Vũ lập tức bắn lia lịa: "Anh Thượng, ngày hôm qua thế nào rồi? Nếu cậu đã thành công thì phải về chia kẹo mừng cho anh em chứ, sao im re vậy?"
"Lục Thượng vẫn chưa dậy."
Ở đầu dây bên kia là giọng của Trình Mộc Quân.
"A a a, xin lỗi xin lỗi, quấy rầy rồi." Khâu Phi Vũ vội ngắt điện thoại, trợn mắt há mồm.
... Anh Thượng không được à?
Bên này, Trình Mộc Quân thấy điện thoại bị ngắt rồi nên tiện tay để sang bên cạnh.
Giờ hắn đang nằm trên ghế ngoài ban công ngẩn ngơ, lúc nãy mới dậy, còn đang mơ màng thì có cuộc gọi đến.
Điện thoại của Trình Mộc Quân và Lục Thượng có cùng kiểu dáng, hắn không biết mình đã cầm nhầm.
Hơn nữa điện thoại Lục Thượng còn có lưu vân tay của Trình Mộc Quân, hắn có thể mở khóa bất cứ lúc nào.
Trình Mộc Quân nằm một hồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ dư vị đêm qua. Hắn thở dài: "Hệ thống, thuộc tính tiêu cực này gay go thật mà."
Hệ thống: "Tôi cũng cảm thấy gay go quá, hôm qua tôi bị nhốt trong mosaic cả một buổi tối, thậm chí còn bị tắt tiếng nữa, không còn thiết sống."
4
Trình Mộc Quân thở dài: "Thôi, không bằng xem thanh tiến độ để vui vẻ chút đi?"
Hệ thống nhìn xong lập tức bị sốc: "Gì thế này, cốt truyện này rốt cuộc bị sao vậy, tôi xem không hiểu? 90%!"
Trình Mộc Quân híp mắt nhìn hàng cây ven biển ở nơi xa: "Quả nhiên kịch bản của cậu bị sai rồi, thế giới này căn bản là vận hành dựa theo nguyên tác*."
(*) Kịch bản hệ thống cung cấp cho TMQ là kịch bản có Tô Kiểu xuyên vào, nguyên tác là không có người xuyên thư Tô Kiểu nào hết.
Hệ thống lẩm bẩm nói: "Sao lại như vậy?"
Ngay lúc này, cánh cửa đằng sau bị kéo ra, Trình Mộc Quân hơi nhổm dậy, Lục Thượng ngồi xổm xuống ôm eo hắn, chôn mặt chôn vào ngực Trình Mộc Quân.
"Cậu biết bệnh của tôi mà, cách xa một chút." Trình Mộc Quân vô tình nói.
"Vẫn đang mặc quần áo mà" Lục Thượng tủi thân: "Sao cậu đã dậy rồi?"
Giọng điệu khác lạ, Trình Mộc Quân nghe ra ẩn ý, hỏi: "Sao? Kế hoạch hoàn hảo của cậu vẫn còn phần nào chưa làm à?"
Lục Thượng: "Ừm, vốn dĩ tôi định dậy sớm hơn cậu, sau đó có thể nhìn cậu tỉnh dậy, rồi lại cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng."
"Sau này vẫn còn cơ hội." Trình Mộc Quân xoa nhẹ mái tóc của y.
Lục Thượng ngẩng đầu hôn qua, giọng nhão nhão dính dính: "Cậu đồng ý rồi, không được đổi ý."
"Được..."
______
Như quý dị đã thấy, hai đứa yêu nhau rồi, tui định đổi xưng hô. Thật ra là tui cũng không định đổi đâu (tại lười 🦥), nhưng để 2 đứa gọi nhau tôi - cậu quài trong khi yêu rồi thì cũng kì.
Nhưng mà theo thiết lập TG này thì Quân lớn hơn Thượng 1 tuổi, giờ đổi thành xưng em - anh niên hạ hen 🤤