Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 134: C134 Thầy Giáo Bạch Nguyệt Quang Ooc Rồi (1)



Editor: Diệp Hạ

Trình Mộc Quân mở mắt ra, thấy lúc này mình đang ngồi trên sô pha phòng khách.

Hắn ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm trần nhà một lát.

"Cậu sao vậy?"

Trình Mộc Quân thở dài: "Không có gì, lần sau có thể xếp cho tôi vào một thế giới logic một chút được không."

Mệt.

Ở thế giới trước, trong một lần đi du lịch, hắn gặp được Vệ Dịch Thần cùng một đứa trẻ.

Cuối cùng, trong hoàn cảnh đó cậu ta vẫn sinh đứa con ra, rất thuận lợi.

Hệ thống: "Kịch bản đều do cơ chế tự động thu thập dữ liệu, cái gì phổ biến thì lấy cái đó, thật sự không liên quan đến Tổ kế hoạch đâu."

Trình Mộc Quân nhéo sống mũi, đã không còn hy vọng với đống kịch bản đó rồi.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Trình Mộc Quân đứng dậy ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Minh Duệ đứng bên ngoài.

Ấn tượng của hắn với Tiêu Minh Duệ cũng không tệ lắm, gương mặt này rất hợp gu hắn, tính cách cũng tốt, EQ cao, khi tiếp xúc rất thoải mái.

Dù sao lúc trước Trình Mộc Quân vừa gặp đã yêu Tiêu Ngật Xuyên cũng là vì mặt, sau này thì bị giáo huấn tình yêu.

Hiện tại hắn vẫn thích mặt của Tiêu Ngật Xuyên, nhưng không thích tính cách của người nọ, thế nên mới có những chuyện này.

Đổi người là được.

Trình Mộc Quân hỏi: "Sao vậy?"

Trong tay Tiêu Minh Duệ cầm một cái túi, có vẻ như bên trong là một ít nguyên liệu nấu ăn.

"Nhà tôi bừa quá, có thể mượn phòng bếp của em dùng một lát không? Ừm, để cảm ơn, tôi mời em nếm thử tay nghề của tôi nhé?"

Trình Mộc Quân cười: "Anh còn biết nấu ăn?"

"Đương nhiên, ở nước ngoài lâu như vậy, nếu không biết làm vài thứ phù hợp với khẩu vị của mình thì chắc tôi không sống nổi đâu."

Trình Mộc Quân mở cửa, nghiêng người: "Vào đi."

Ngay lúc này, có người vọt đến: "Anh Mộc Quân, đến nhà em ăn cơm đi!"

Đúng là hàng xóm mới dọn tới hôm qua, Tô Thượng.

Lúc này đang nghỉ hè, có vẻ như cậu ta rất rảnh rỗi.

Trình Mộc Quân: "Nhà cậu? Cậu nấu sao?"

Tô Thượng thành thật lắc đầu: "Không ạ, nhưng mà em có thể thử xem sao."

Trình Mộc Quân im lặng một lát, bỗng nhiên nhớ đến Lục Thượng, y đã từng tự tin nói rằng sẽ nấu cơm cho hắn, kết quả lại mang sang một nồi than.

"Hay là thôi đi." Trình Mộc Quân lễ phép từ chối.

Nhưng thiếu niên 17 tuổi có ưu điểm lớn nhất đó là mặt dày, Tô Thượng rũ vai, mặt đầy ưu thương, "Vậy anh Mộc Quân có thể thu nhận em không, trưa nay em không có gì để ăn hết."

Lật nhanh còn hơn bánh tráng, một phút trước còn mời hắn đến nhà ăn cơm, mà một phút sau đã biến thành đứa trẻ đáng thương không nhà để về không cơm để ăn.

Trình Mộc Quân cười: "Nhưng mà tôi cũng chỉ ăn ké người khác thôi."

Tiêu Minh Duệ tính cách ôn hòa, nói: "Tôi không ngại."

1

Vì thế.

Một tiếng sau, nhà ăn có thành ba người ngồi cùng nhau, cùng tiến thành bữa cơm trưa quỷ dị.

Tiêu Minh Duệ nấu rất đơn giản, ba tô mì trứng cà chua thôi, nhưng sợi mì được làm thủ công, trơn mượt dai dai, cà chua đủ chua, nước canh đủ đặc.

Ngoài cửa sổ là sân vườn đầy nắng hè chói chang, ánh nắng chiếu vào làm lá cây rực rỡ lấp lánh.

Trong nhà mở điều hòa, rất mát mẻ, ăn một tô mì, nghe tiếng cọ xát của muỗng đũa và chén bát.

Cả mùa mùa hè gói gọn trong một khung cảnh, đương nhiên, nếu không có chiếc ô tô màu đen xông vào phá hỏng cảnh đẹp thì sẽ tốt hơn.

Trình Mộc Quân không nhúc nhích, hắn thấy Tiêu Ngật Xuyên xuống xe, vẫn không muốn nhúc nhích.

Nhưng sân vườn của hắn không lớn, đứng ngoài hàng rào có thể nhìn thấy bên trong nhà ăn.

Tiêu Ngật Xuyên đứng đó một lúc lâu, thấy Trình Mộc Quân không có ý định đứng dậy mới lấy điện thoại ra.

Tiếng chuông vang lên.

Trình Mộc Quân không phải người khi không lại đi block người ta, thấy tránh không khỏi đành phải nhận lấy.

"Tiêu tiên sinh, làm sao vậy? Có việc gì sao?"

Giọng điệu tự nhiên mà lễ phép, không hề giống như đang giả vờ không nhìn thấy.

Dường như Tiêu Ngật Xuyên cũng đã quen, biểu cảm không có gì biến hóa, "Ừm, đến đây đưa em tới một nơi."

Trình Mộc Quân không hiểu: "Nơi nào?"

"Chùa Xuất Vân, đến làm lễ tạ thần."

Trình Mộc Quân cũng lờ mờ đoán được, Chu Tắc đã từng nói với hắn việc này. Khi hắn còn hôn mê ở bệnh viện, bọn họ đã đến chùa Xuất Vân để cầu bình an.

Bây giờ Trình Mộc Quân đã khỏi hẳn, dựa theo tập tục địa phương, hắn phải đến làm lễ tạ thần.

Hắn nhíu mày: "Chu Tắc đã nói với tôi rồi, nhưng sao lại là anh?"

Tiêu Ngật Xuyên: "Trụ trì là do một người bạn của tôi giới thiệu."

Được rồi, Trình Mộc Quân cũng không dài dòng thêm, đứng dậy nói với hai người còn lại: "Có chút việc, tôi phải ra ngoài, lát nữa phiền hai người đóng cửa giúp tôi nhé."

Hắn rất tùy tiện, cũng không ngại trong nhà vẫn còn hai người.

Ra ngoài, lên xe.

Tiêu Ngật Xuyên lại nhìn vào trong nhà, hỏi: "Em cứ đi như vậy?"

Trình Mộc Quân không hiểu, liếc y một cái: "Đó không phải là anh họ của anh à? Anh còn lo hắn trộm đồ sao. Đi đi."

"Còn người kia..."

"Hàng xóm."

Sau khi vứt ra câu này, Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ gà ngủ gật, không muốn nói chuyện với Tiêu Ngật Xuyên nữa.

Chùa Xuất Vân ở trong huyện, đi đường cao tốc cũng phải tốn hai tiếng.

Ra khỏi đường cao tốc là con đường huyện uốn lượn hơi xóc nảy.

Trình Mộc Quân tỉnh lại, thấy chung quanh toàn là cây cối, mà xe trên đường cũng không quá nhiều.

Chùa Xuất Vân ở một nơi rất hẻo lánh, bên trong núi, hương khói không quá vượng, là chốn thanh tu.

Trình Mộc Quân híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: "Sao bạn của anh lại có thể giới thiệu trụ trì cho anh?"

Trụ trì Chùa Xuất Vân một lòng thanh tu, không muốn lộ diện, càng rất ít khi khai quang bùa bình an cho người khác. Trụ trì đã hơn 90 tuổi, người được ông tự mình khai quang bùa bình an không vượt qua trăm người.

Hắn cũng không trông cậy Tiêu Ngật Xuyên có thể trả lời, ba năm này Trình Mộc Quân gần như chưa từng gặp bạn của Tiêu Ngật Xuyên, dù sao vòng giao tiếp của hai người cũng chẳng có điểm chung nào.

Bạn bè của Tiêu Ngật Xuyên không ưa hắn, Trình Mộc Quân cũng biết. Dù bị giáo huấn tình yêu bắt làm chó li3m, hắn cũng không muốn hạ mình đi tham gia vào cái vòng bài xích hắn.

Không nghĩ tới Tiêu Ngật Xuyên lại trả lời: "Ừm, người bạn kia của tôi là một cư sĩ*, đã thanh tu ở chùa Xuất Vân nhiều năm, có tuệ căn."

(*) Cư sĩ: một danh từ chỉ người theo đạo Phật nhưng vẫn giữ đời sống thế gian, đã quy y Tam bảo và giữ Năm giới.

"Ồ."

Trình Mộc Quân đáp, bạn bè của Tiêu Ngật Xuyên không có liên quan gì đến hắn, lần này đến đây cũng chỉ vì lễ tạ thần, sau này sẽ không lui tới.

Tới nơi, Tiêu Ngật Xuyên thả Trình Mộc Quân xuống ở cửa núi, sau đó y chạy xe đến nơi khác để đậu.

Đi qua quảng trường trống trải phía trước, Trình Mộc Quân nhìn đến thấy người chờ ở ngoài.

Hắn sợ ngây người.

Người nọ nhìn thấy hắn, dường như cũng hơi sửng sốt, sau đó đi tới.

Trình Mộc Quân nhìn người đàn ông không cạo đầu, mặc tăng y màu xám như cư sĩ đi tới, buột miệng thốt ra: "Kỷ Trường Hoài?"

9

Cư sĩ hành lễ, trên mặt là nụ cười ôn hòa: "Trình thí chủ biết tôi? Tôi cũng cảm thấy chúng ta có duyên."

".... À, có nghe người khác nhắc tới."

Lúc này, Tiêu Ngật Xuyên đã đậu xe xong đi tới, hai người ngừng nói chuyện, đi vào trong chùa.

Trình Mộc Quân yên lặng đi theo sau Kỷ Trường Hoài, trong đầu lại gọi hệ thống: "Cậu chắc chắn thế giới trừng phạt này thật sự không có vấn đề? Tô Thượng kia còn có thể nói là trùng hợp giống tên giống tính tình, thế còn Kỷ Trường Hoài là sao? Nhìn giống nhau như đúc!"

Hệ thống: "Bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút, tôi đang kiểm tra số liệu, lát nữa sẽ trả lời cậu."

Ba người đi đến phòng thiền cho khách cư trú.

"Điều kiện ở đây khá kém, hy vọng hai người không để ý."

Trình Mộc Quân sửng sốt: "Không phải tới lễ tạ thần sao?"

Khi Kỷ Trường Hoài nhìn về phía hắn, trong mắt chứa đầy ý cười ôn hòa: "Ừm, trụ trì ra ngoài giảng thiền rồi, ngày mai mới quay về, ở đây một đêm được không?"

Giọng điệu của y như gió xuân, bất tri bất giác khiến Trình Mộc Quân bình tĩnh lại, gật đầu: "Được."

Khi nói chữ này ra, Trình Mộc Quân lại sửng sốt, lúc trước khi Kỷ Trường Hoài lừa dối hắn cũng quen dùng giọng điệu này để nói.

Hắn càng thêm hoảng hốt.

Kỷ Trường Hoài trước mặt rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ hết thảy đều là hư ảo, hắn đang nằm mơ?

"Đàn anh, có khách sao?"

Giọng nói quen thuộc lại hơi xa lạ làm Trình Mộc Quân hoàn hồn.

Mạc An Lan? Sao y lại ở đây?

2

Kỷ Trường Hoài xoay người, gật đầu, giọng điệu lịch sự lại lạnh lùng: "Trình Mộc Quân tới lễ tạ thần, chắc là Tiêu Ngật Xuyên đã nói với cậu rồi."

Nói xong, y lại xoay người dịu giọng nói với Trình Mộc Quân: "Đi đường mệt nhọc rồi, vào nghỉ ngơi một lát trước đã?"

Trình Mộc Quân gật đầu, đi vào phòng, đóng cửa lại.

Hắn sững sờ ngồi trên giường gỗ sắp xếp lại hồi ức. Vừa rồi Mạc An Lan xuất hiện đã làm hắn nhớ ra Kỷ Trường Hoài này là người nào.

1

Mạc An Lan là bạch nguyệt quang của Tiêu Ngật Xuyên, y luôn tỏ vẻ xem Tiêu Ngật Xuyên là bạn bè, rồi lại luôn hành động ngay khi đối phương sắp hoàn toàn hết hy vọng là có nguyên nhân.

Nguyên nhân này chính là Kỷ Trường Hoài.

Đương nhiên, khi Trình Mộc Quân nghe được chuyện này hắn cũng không biết người này là Kỷ Trường Hoài, chỉ biết y là đàn anh trong trường đại học của Mạc An Lan.

Mạc An Lan và Tiêu Ngật Xuyên quen nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, nhưng y cũng không có tình cảm quá đặc biệt với Tiêu Ngật Xuyên.

Đơn giản mà nói, tại thế giới trừng phạt này, Trình Mộc Quân bị bắt làm chó li3m của Tiêu Ngật Xuyên, Tiêu Ngật Xuyên đã từng là chó li3m của Mạc An Lan.

Mà Mạc An Lan, cũng là chó li3m của đàn anh bạch nguyệt quang.

3

Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống, nói thật, mấy người biết chơi thật đó, mua sỉ chó li3m hả?"

Hệ thống: "......"

Đàn anh bạch nguyệt quang của Mạc An Lan là một người rất thú vị, nghe nói tốt nghiệp xong đã chạy đến Học viện Phật giáo học thạc sĩ, sau đó thì một lòng muốn xuất gia.

Hôm nay gặp gỡ, Trình Mộc Quân mới biết đàn anh này là Kỷ Trường Hoài.

Kỷ Trường Hoài vẫn chưa chính thức quy y, Mạc An Lan còn ôm một chút hy vọng, vì thế luôn đưa đẩy với Tiêu Ngật Xuyên, không hoàn toàn từ chối.

Chuyện là vậy.

Cửa bị gõ, Trình Mộc Quân đứng dậy mở cửa.

Bên ngoài là Kỷ Trường Hoài, y đưa cái túi trong tay cho Trình Mộc Quân.

"Tôi thấy cậu không mang theo quần áo để tắm rửa, đây đều là đồ sạch và một chút đồ dùng."

"Cảm ơn." Trình Mộc Quân tiếp nhận, "Thật phiền anh quá."

Kỷ Trường Hoài cười: "Không phiền, tôi... rất vui khi gặp được cậu."

1

Dường như y muốn nói với Trình Mộc Quân cái gì đó, lại cảm thấy không quá thỏa đáng, cuối cùng đổi thành: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ăn cơm tôi sẽ đến kêu cậu."

"Ừm."

Đóng cửa lại, Trình Mộc Quân nằm lên giường, nhưng cũng không thấy buồn ngủ gì.

"Hệ thống, cậu kiểm tra thế nào rồi? Kỷ Trường Hoài này chắc chắn chính là Kỷ Trường Hoài kia, tình huống này là thế nào?"

Sau một lúc lâu hệ thống mới đáp.

"Tôi đã gửi báo cáo lên trên rồi, vậy... nếu không thì tiến vào thế giới tiếp theo?"

Trình Mộc Quân trợn trắng mắt: "Tôi có thể nói không sao?"

Hệ thống giả ngu.

"Truyền tống đến thế giới mới trong 3, 2, 1——"

Thế giới tương lai

Bối cảnh: ABO, tinh tế

Nhân vật: Giáo viên của Học viện Omega, khiếm khuyết tuyến thể bẩm sinh

Phân loại cốt truyện: Vạn nhân mê, đoàn sủng

3

Xác suất độ kiếp thành công: 90%

___

Nhân ngày 20/10, chúc các gái iu luôn xinh đẹp, mạnh khoẻ và bình annnnn

2

Thiệt ra là chưa có định comeback đâu mà nay ngoi lên tặng quà cho các cô đóooo (๑˃̵ᴗ˂̵)

6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.