Trình Mộc Quân không chớp mắt biên ra một câu chuyện, hắn nói mình gặp tinh tặc trong lúc đi du lịch, phải chạy trốn bằng khoang thoát hiểm, ngoài ý muốn đến hành tinh rác rưởi đã mấy tháng.
Cừu Tông nhìn hơi ngơ ngác, giống như là di chứng sau khi tinh thần tiêu hao quá độ.
Trình Mộc Quân nói xong, hỏi: "Trình tiên sinh này, anh thì sao? Sao cũng xui xẻo giống tôi vậy. Hửm Trình tiên sinh?"
Y ngơ ngác nhìn Trình Mộc Quân, sau một lúc lâu mới hoàn hồn: "Ừm, tôi cũng gặp phải tinh tặc."
Lý do giống y hệt, mới nghe đã biết là giả.
Trình Mộc Quân cạn lời, hắn vốn không nghe được cái kiểu "Trình tiên sinh" này nữa, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Công việc hôm nay vẫn chưa làm xong, hơn nửa đêm nhặt được Cừu Tông, rồi lại sắp xếp thông tin của Tiểu Nhất, đảo mắt một cái trời đã sáng.
Trình Mộc Quân bận rộn bên ngoài vườn rau dưa, quay người lại suýt nữa đập mặt vào người nọ.
"A, anh, anh, anh làm tôi sợ muốn chết."
Trước kia Cừu Tông từng làm sát thủ, khi hành động không có bất kỳ âm thanh nào, tựa như một con mèo mun an tĩnh.
Trình Mộc Quân liên tiếp lui về phía sau vài bước, ấm nước trong tay rơi xuống.
Trong chớp mắt, Cừu Tông cũng bước lên, khom lưng tiếp được ấm nước. Y đứng thẳng người, nói: "Tôi giúp cậu."
Giọng điệu lịch sự như người xa lạ, nhưng Trình Mộc Quân thấy được thất vọng không thể che giấu trên gương mặt đó.
Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm, được, cảm ơn, tôi đi làm đồ ăn, anh có kén ăn gì không?"
Cừu Tông há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đáp: "Không có."
Trình Mộc Quân xoay người vào nơi ẩn núp.
Trải qua mấy tháng tu sửa xây dựng, nơi ẩn núp nho nhỏ đã có đủ các công năng cơ bản.
Một phòng, một phòng khách, một bếp, một wc, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Phòng bếp nằm bên trái, đồ làm bếp cũng xem như không thiếu gì.
Tuy dịch dinh dưỡng có thể đáp ứng được nhu cầu sinh tồn cơ bản, nhưng lại không cách nào thỏa mãn nhu cầu tinh thần. Mặc dù Trình Mộc Quân không biết nấu ăn chút nào cũng gắng gượng làm ra vài món.
Hắn xào rau xanh, sau đó rắc nguyên một nắm ớt đỏ vào.
Hệ thống sửng sốt: "Tiểu Trúc Tử, cậu làm gì vậy? Không phải cơ thể này không thể ăn cay sao?"
Hắn bỏ thêm ớt rồi nói: "Tôi không ăn, làm cho Cừu Tông ăn."
Hệ thống: "... Y thích ăn cay?"
"Không, y không ăn cay, một chút cũng không. Hồi nhỏ có lần y ăn trúng ớt rồi khóc luôn."
"Thế sao cậu làm vậy?"
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, cậu có bị ngốc không hả, mục đích hiện tại của tôi là không thừa nhận mình là Trình Mộc Quân, đương nhiên phải cố ý thêm ớt cay. Cậu không thấy biểu hiện của Cừu Tông sao, y đang thử tôi."
Đúng vậy.
Từ lúc ở bên ngoài cho tới bây giờ, hai người đã âm thầm đấu tranh mấy lần.
Trình Mộc Quân cố ý vờ như mình bị giật mình, bởi vì Trình Mộc Quân ở thế giới này có tính cách bình tĩnh đến nỗi lạnh lùng khốc liệt, không có chuyện gì có thể dọa được hắn.
Hắn hỏi Cừu Tông có kén ăn gì không, đối phương trả lời không có cũng là muốn phát hiện ra gì đó.
Suy cho cùng, Trình Mộc Quân đã từng sinh sống với Cừu Tông mười hai năm, Cừu Tông cũng đã ăn đồ ăn Trình Mộc Quân nấu mấy năm.
Cho đến khi Cừu Tông phát hiện Trình Mộc Quân thật sự không có thiên phú trong chuyện nấu ăn, còn thích bỏ mấy nguyên liệu hắc ám vào mới yên lặng đảm nhiệm vai trò nấu ăn.
Tóm lại, từng chút một, đều là hồi ức.
Nhiều năm qua đi, Trình Mộc Quân không biết Cừu Tông có còn nhớ hay không, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.
Hai mươi phút sau, trong phòng khách nho nhỏ, Cừu Tông im lặng nhìn những món ăn trên bàn.
Rất đơn giản, rau xào, thịt hộp, thêm một tô canh nấm cà chua.
Cừu Tông không phải người kén ăn, cũng biết trên hành tinh rác rưởi hoang tàn vắng vẻ này, có thể làm ra mấy món như vậy đã là khó.
Nhưng vấn đề là, món ăn nào cũng bỏ rất nhiều ớt, màu sắc đỏ rực. Cừu Tông không ăn cay, một chút cũng không ăn được.
Trình Mộc Quân cũng giống vậy.
Khi hai người còn sống ở hành tinh rác rưởi có vô tình nhặt được một gói hạt giống cây ớt, sau khi trồng ra, Trình Mộc Quân dùng ớt để nấu ăn.
Cừu Tông ăn đến nước mắt nước mũi tèm lem, mà Trình Mộc Quân cũng cau mày gắng gượng, cuối cùng nhai vài cái rồi phun ra hết. Sau đó, mấy cây ớt kia biến mất không thấy tăm hơi.
"Trình tiên sinh, sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Cừu Tông hoàn hồn, nhìn thấy thanh niên đối diện mỉm cười gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng, có vẻ rất hưởng thụ.
Nuốt xuống xong, Trình Trúc mở miệng nói: "Quê tôi thích ăn cay, anh nói không kén gì nên tôi nấu theo khẩu vị của mình. Sao vậy, anh không thích sao?"
Cừu Tông: "Không có, tại... tinh thần lực của tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơi chậm chạp."
Nói xong, y gắp rau xanh bỏ vào miệng.
Cảm giác nóng rát lập tức tràn lan trong khoang miệng, xông thẳng l3n đỉnh đầu, Cừu Tông ho khan.
Y khom lưng, ho thảm thiết vô cùng.
Quả nhiên không phải, không phải Trình Mộc Quân. Trình Mộc Quân chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của người khác, hắn sẽ không có bất kỳ dao động gì đối với chuyện mình làm.
Dường như người bên cạnh hơi sốt ruột, tiến tới vỗ lưng y liên tục hỏi: "Trình tiên sinh, anh ổn chứ? Anh không ăn cay được thì cứ nói thẳng với tôi, không bỏ ớt là được mà..."
Sau đó, một ly nước được đưa tới.
Cừu Tông uống một hơi cạn sạch, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục lại. Y đứng dậy, buông ly xuống, hốc mắt vẫn còn hơi ướt.
Không phải nước mắt, chỉ là do ớt quá cay.
Trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy gương mặt kia, tay y vẫn hơi run nhẹ: "Xin lỗi, đầu tôi đau quá, không muốn ăn uống gì."
"Ừm, anh về phòng nghỉ ngơi đi, đi đi đi đi."
Cừu Tông đứng dậy, lại thấp giọng nói câu xin lỗi rồi mới xoay người rời đi.
Trình Mộc Quân chống cằm nhìn bóng dáng Cừu Tông biến mất ở phòng khách, sau đó mới mở miệng, phun viên thuốc được giấu dưới lưỡi ra.
"Cơ thể này quá yếu, thật sự không ăn cay được, may là tôi có chuẩn bị từ sớm."
Đối với một dược sĩ mà nói, chế ra thuốc trung hòa vị cay tạm thời là chuyện rất đơn giản.
Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, tôi cảm thấy vừa rồi cậu quá thảo mai, rõ ràng mắt của Cừu Tông đỏ không phải bởi vì cay, mà là vì hào quang thần tượng hoàn toàn tan biến."
Trình Mộc Quân: "Cậu đang nói gì vậy, y đã bị vỡ mộng từ khi chúng tôi quyết liệt rồi, nếu không sao lại đuổi bắt tôi nhiều năm như vậy. Hừm, màn biểu diễn vừa rồi là tôi tổng hợp kinh nghiệm từ Vệ Dịch Thần và Tô Kiểu đó, k1ch thích không?"
2
Hệ thống: "......" Thuộc tính lý trí tuyệt đối này đặt ở trên người Trình Mộc Quân... thật là đáng sợ.
Nó âm thầm cầu nguyện cho Cừu Tông đáng thương.
Chúc y may mắn.
***
Sau lần đó, Cừu Tông như đã hoàn toàn chấp nhận sự thật này.
Người trước mắt không phải Trình Mộc Quân.
Dù là tuổi hay là khẩu vị và thói quen sinh hoạt, tất cả đều không giống.
Hai người sống chung không khác gì những người xa lạ mới quen nhau chưa lâu. Cừu Tông cũng khôi phục dáng vẻ khi ở bên ngoài của mình, không nhìn ra nửa phần yếu ớt.
Y vốn có ý chí kiên định, còn là người tính cách mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi mùi thuốc súng cũng chảy trong máu y.
Những ngày sau đó, Cừu Tông gần như ôm đồm hết tất cả công việc nặng nhọc, thậm chí y còn không dùng bộ xương ngoài mà vẫn có thể hoàn thành công việc thu thập vật dụng.
Trình Mộc Quân nhìn bóng dáng y rời đi cùng với nơi ẩn núp đã mở rộng gần gấp đôi, xoa gáy nói: "Mặc dù bây giờ Cừu Tông là người thường, không bị pheromone khống chế, thế nhưng cơ thể vẫn mạnh hơn người bình thường nhiều, không như tôi, tách khỏi bộ xương ngoài là chẳng làm được gì."
Hệ thống: "Giờ tôi càng ngày càng cảm thấy giả thiết ABO này rất vô nghĩa, cũng đã là thời đại tinh tế rồi mà không phát minh ra cái gì đó có thể trợ giúp Omega và Beta cải thiện thể chất?"
Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Không phải không được, chỉ là không muốn, tất cả tài nguyên đều bị bên trên khống chế, sao bọn họ có thể để địa vị thống trị của mình bị dao động."
Lúc trước, kế hoạch của hắn là sau khi thời cuộc ổn định, hắn sẽ nghiên cứu về vấn đề này. Nhiều năm kinh nghiệm cho thấy, không phải là không có khả năng nghiên cứu phát minh ra thuốc giúp thể chất con người trở nên cường kiện hơn.
Hệ thống khó hiểu: "Vậy sao Nghê Chân không nghiên cứu phát minh ra loại thuốc này, thay vào đó lại nghiên cứu thuốc làm tuyến thể phát d*c một lần nữa, không phải cậu ta là dược dĩ rất lợi hại sao?"
Trình Mộc Quân vẫn nói câu đó: "Ai biết được, nhân tính phức tạp, tôi nào có biết đâu."
Sau khi tuyến thể Alpha mất đi, độ mạnh thể chất cũng sẽ giảm, lúc trước Cừu Tông cũng như thế. Chỉ là nhiều năm không gặp, Nước Cộng hoà Nhân dân cũng đã tìm được con đường phát triển thuộc về họ.
Có lẽ thể chất kém hơn Alpha, nhưng từ từ rồi cũng đuổi kịp, hơn nữa nhìn khoang thoát hiểm của Cừu Tông thì có vẻ Nước Cộng hoà Nhân dân đã đi theo phương hướng dựa dẫm vào máy móc.
Nhờ vào tài trí của Beta, họ đoàn kết cố gắng dùng sự phát triển của máy móc và khoa học kỹ thuật để đền bù phương diện thể chất và tinh thần.
Trình Mộc Quân đã từng là một Omega, đúng ra sau cổ vẫn phải còn dấu vết tuyến thể tồn tại. Nhưng lúc này, làn da sau cổ của hắn lại bóng loáng, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào.
Là một Beta mới ra đời mấy năm gần đây, đương nhiên sẽ không có tuyến thể tồn tại. Khi hắn tự chỉnh sửa cho mình cũng không quên những chi tiết này.
Nhưng Trình Mộc Quân biết, ngày đầu tiên khi hắn đến đây, nơi đó đã hơi sưng lên, có tuyến thể tồn tại.
Đến giờ hắn vẫn không hiểu, đến tột cùng cơ thể mình là thế nào? Đây thật sự là cơ thể hắn năm 58 tuổi, tuyến thể tàn khuyết không hoàn chỉnh.
Rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ Trình Mộc Quân không có quá nhiều dụng cụ, không thể xác định sự khác thường trên cơ thể. Nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Không rõ tình huống bên Liên minh AO, Trình Mộc Quân lo không biết Nghê Chân có bị Alpha khống chế hay không, có còn khả năng sửa chữa tiến độ hay không.
Nhưng mà thiết bị đầu cuối cá nhân của Cừu Tông hỏng rồi.
Từ hai ngày trước, sửa xong rồi mà vẫn không thể liên lạc với người của y.
Hai người bất đắc dĩ bị nhốt ở hành tinh rác rưởi này, mặc dù bên ngoài sóng to gió lớn, hắn vẫn sống một cuộc sống bình dị ở nơi này.
Trình Mộc Quân thở dài, đứng dậy chuẩn bị đi nấu vài món ăn.
Đây cũng là một nơi không thích hợp trên cơ thể hắn, đói rất nhanh.
Hiện tại sức ăn của hắn đã tăng lên gấp mấy lần, nhưng dù vậy vẫn duy trì hình thể bình thường, không hề có dấu hiệu mập lên.
Có lẽ là động tác đứng dậy quá bất ngờ, trước mắt Trình Mộc Quân tối sầm, lảo đảo ngả về phía sau.
Trước khi ngất xỉu, hắn nhìn thấy có người lao đến.