Chương 143: Thầy giáo bạch nguyệt quang OOC rồi (12)
Trình Mộc Quân nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy.
Nhưng lời này lại như sấm sét nổ tung bên tai Bùi Nhất Hàng. Y ngây ra, đồng tử co lại, làn da vốn trắng nõn trở nên tái nhợt.
"Như thế nào? Không vui?" Trình Mộc Quân chậm rãi hỏi lại, rất có kiên nhẫn.
Bùi Nhất Hàng cuối cùng cũng hoàn hồn: "Sao có thể, không phải cậu đã chết..."
Từ "chết" này dường như đã k1ch thích Cừu Tông bên cạnh, y không nói hai lời lại nện một quyền vào sườn mặt Bùi Nhất Hàng.
Là một người đang phát bệnh, trong lòng không có tiêu chuẩn đạo đức nào, vì thế cũng sẽ không áy náy vì hành động đánh một người không thể phản kháng.
Còn về việc Trình Mộc Quân bên cạnh mà không hề ngăn cản, hắn vốn máu lạnh tim đen, tất nhiên là càng không áy náy.
Hắn lui về phía sau một bước, kéo ghế qua ngồi xuống, ôm tay nhìn dáng vẻ chật vật của Bùi Nhất Hàng.
"Thằng chó điên này!" Bùi Nhất Hàng ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Cừu Tông.
Nhìn từ phương diện nào y cũng hận Cừu Tông, đặc biệt là khi đang đào vong, y nhìn thấy cảnh Trình Mộc Quân và Cừu Tông đứng sóng vai trên phát sóng trực tiếp ở Tinh Võng.
Y hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi đó Bùi Nhất Hàng mới hiểu, tại sao mỗi lần Cừu Tông đến nhà mình ăn cơm, quan hệ của hai người sẽ hòa hoãn một chút, thì ra là vì Omega Trình Mộc Quân của y.
2
Mối thù đoạt vợ.
Ban đầu, Bùi Nhất Hàng cho rằng bởi vì tổn thương lòng tự trọng nên y mới không thể buông bỏ việc này, mặc dù Nghê Chân có vươn cành ôliu y vẫn từ chối.
Sau này Trình Mộc Quân chết y mới phát hiện, phát hiện mình đã yêu đối phương từ lâu.
4
Bây giờ...
Bùi Nhất Hàng tỉnh táo lại, không để ý Cừu Tông nữa, mà hướng ánh mắt nóng bỏng về phía Trình Mộc Quân.
"Thật sự là cậu?"
Thật ra thái độ của Cừu Tông đã xác minh điều này, như hiện tại.
Trình Mộc Quân vẫy tay với Cừu Tông: "Được rồi, Cừu Tông, đừng đánh nữa, đỡ ghiền là được rồi, y vẫn còn hữu dụng."
Cừu Tông an tĩnh đi về, chỉ nói một tiếng: "Ly hôn."
Trình Mộc Quân cười: "Gấp cái gì, ôn chuyện trước đã."
Bùi Nhất Hàng đơ ra, đúng thật là Trình Mộc Quân, tên chó điên Cừu Tông sẽ không phục tùng bất kỳ kẻ nào, cũng không ai có thể ngăn được y khi đang khi đang tức giận.
Trừ Trình Mộc Quân.
Y xem nhẹ hết thảy, chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia.
"Rốt, rốt cuộc cậu...."
Trình Mộc Quân ngắt ngang lời y: "Không chết, rơi vào lỗ sâu, mới ra gần đây thôi."
Cũng không kỳ lạ, trong tinh tế cũng thường có người bị lỗ sâu đột nhiên xuất hiện cắn nuốt dẫn tới mất tích. Người ra ngoài được rất ít, nhưng cũng không phải là không có.
"Vậy dáng vẻ cậu bây giờ...."
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Liên quan gì đến anh."
Nói xong, hắn đi tới, vòng qua phía sau Bùi Nhất Hàng, mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra.
Bùi Nhất Hàng không nhìn thấy động tác của Trình Mộc Quân, nhưng nhớ đến hai chữ "ly hôn" Cừu Tông vừa nói, tức khắc hiểu ra.
Y bắt đầu giãy giụa: "Trình Mộc Quân, cậu muốn làm gì?"
Trình Mộc Quân ngừng lại. Hắn vẫn đứng phía sau Bùi Nhất Hàng, khó hiểu hỏi: "Giải trừ quan hệ hôn nhân, trong ghi chép ở Tinh Võng, quan hệ hôn nhân của tôi và anh vẫn còn tồn tại làm tôi có chút khó chịu."
Bùi Nhất Hàng: "Cậu cần gì phải..."
Trên thực tế, sau khi Nước Cộng hoà Nhân dân thành lập, những cuộc hôn nhân cưỡng chế đều đã mất đi hiệu lực, chỉ khi hai bên cùng đi đăng ký duy trì mới được hệ thống AI chấp nhận.
Không làm thủ tục đăng ký duy trì thì chỉ là một chuỗi dữ liệu phủ đầy bụi, không có giá trị pháp lý ràng buộc. Chỉ là nếu muốn hoàn toàn xóa bỏ dữ liệu thì cần được sự xác nhận của cả hai bên.
"Không có gì, nhưng mỗi khi nhớ tới đến tên của tôi và tên của anh cùng đặt ở cơ sở dữ liệu là tôi lại cảm thấy ghê tởm, muốn xoá bỏ dữ liệu đó hoàn toàn mà thôi."
Bùi Nhất Hàng nghe ra ý khác: "Lúc trước tôi... Xin lỗi, tôi không nên đồng ý khi trong lòng đã có Nghê Chân."
"Được rồi." Trình Mộc Quân ngắt lời y, trực tiếp cầm ngón tay Bùi Nhất Hàng ấn xuống thiết bị đầu cuối cá nhân.
Một lát sau, hắn đi tới trước mặt Bùi Nhất Hàng.
Muốn hoàn toàn xóa bỏ dữ liệu về hôn nhân, chỉ mỗi vân tay là không đủ, còn cần xác thực mống mắt.
Bùi Nhất Hàng đối mắt với Trình Mộc Quân, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt hắn, vẻ mặt chứa đầy thù hận, nhưng hốc mắt lại ửng đỏ.
1
Y hơi sửng sốt, không nhúc nhích, mặc cho ánh sáng của thiết bị đầu cuối cá nhân rà quét đôi mắt mình.
【Tích —— Xác thực mống mắt thành công, xác nhận xóa bỏ?】
Trình Mộc Quân ngừng một chút, lại nhìn Bùi Nhất Hàng một cái, "Xác nhận."
【Tích —— Dữ liệu đăng ký kết hôn xoá bỏ hoàn toàn ——】
Bùi Nhất Hàng muốn nói gì đó, lại thấy Cừu Tông kéo Trình Mộc Quân: "Đi."
Trình Mộc Quân không phản kháng, an tĩnh đi theo sau Cừu Tông, trước khi ra ngoài có quay đầu lại nhìn Bùi Nhất Hàng một cái.
Bùi Nhất Hàng không biết nên hình dung ánh mắt đó như thế nào, đầu óc y trống rỗng, nhớ tới rất nhiều chuyện.
"Trình..."
Không kịp nói gì, đáp lại y chỉ có tiếng đóng cửa lao.
Dọc đường đi Trình Mộc Quân luôn cụp mắt, như đang suy tư gì đó.
Hệ thống lẩm bẩm hỏi: "Tiểu Trúc Tử, cậu như vậy không tốt lắm đâu?"
Trình Mộc Quân: "Sao vậy?"
"Làm trò, làm trò cấu kết với Bùi Nhất Hàng trước mặt Cừu Tông, không tốt lắm đâu."
Trình Mộc Quân cười khẩy: "Cậu nói ngược rồi hả, Bùi Nhất Hàng mới là hợp pháp, tôi cấu kết với Cừu Tông thì đúng hơn, nhưng người ta cũng nói cái cũ không bằng cái mới mà."
Hệ thống: "Cậu, cậu làm gì? Tôi đã cảm thấy cậu kỳ lạ từ hồi nãy rồi. Có phải là cậu vẫn chưa quên được y, chưa dứt tình cũ đúng không?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Nếu vậy thì sao..."
"Vậy Cừu Tông phải làm sao, cậu nhẫn tâm sao?"
Trình Mộc Quân cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười: "Trêu cậu thôi. Sao cậu ngốc y hệt tên Bùi Nhất Hàng kia vậy, dại dột hết thuốc chữa, bị tôi lừa nhiều lần vậy mà giờ chỉ diễn một chút đã tin."
"Vậy, vậy lúc nãy cậu làm gì? Tại sao lại biểu hiện ra như kiểu tình cũ khó quên vậy chứ?" Hệ thống khó hiểu.
Trình Mộc Quân: "Đây không phải là cách cậu cung cấp cho tôi sao? Bán Cừu Tông cho Bùi Nhất Hàng, lấy được lòng tin của y, lẻn vào Liên minh AO."
Hệ thống: "Không phải cậu nói cậu không nỡ làm vậy với Cừu Tông sao?"
"Đúng vậy, không nỡ đối xử với y như vậy, cho nên tôi sửa lại một chút, tự bán mình. Bùi Nhất Hàng trước giờ luôn xuôi gió xuôi nước, trừ vấp ngã ở trên người Nghê Chân ra thì chưa từng bị thiệt cái gì, có một số việc y tin tưởng vững chắc không nghi ngờ." Trình Mộc Quân nói, "Ví dụ như... cảm thấy tôi luôn rất yêu y."
Hệ thống: "Hả? Không phải chứ, cậu đã hại y đến vậy mà y vẫn tin tưởng?"
"Vì yêu sinh hận đó, dễ hiểu mà."
Tất cả hành động Trình Mộc Quân làm vừa rồi đều là để trải đường cho thiết lập.
Lúc trước khi Bùi Nhất Hàng bị Cừu Tông nhốt ở nhà tù Thủ Đô Tinh, Trình Mộc Quân đã đến gặp y một lần. Bùi Nhất Hàng không quá phẫn nộ, chỉ im lặng hồi lâu rồi hỏi một câu.
"Cậu hận tôi như vậy sao?"
Trình Mộc Quân không hề có cảm xúc gì với người công cụ, tuy cảm thấy buồn cười nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà thuận nước đẩy thuyền diễn tiếp.
Khi hoàn toàn khơi dậy cảm xúc của Bùi Nhất Hàng, khiến y dao động thì thuận thế thôi miên y, sau đó tìm ra chìa khoá chiến thắng cuối cùng, trợ giúp Cừu Tông và Quân Phản Động hoàn toàn khống chế tinh hệ Trung Ương mà không phải chịu quá nhiều thương vong.
Đương nhiên, Bùi Nhất Hàng không nhớ được ký ức bị thôi miên.
Hệ thống sửng sốt: "Chậc chậc chậc, cậu mà gọi là bạch nguyệt quang cái gì, hắc nguyệt quang mỹ nhân rắn rết thì có."
Trình Mộc Quân: "Không phải tôi, là lý trí tuyệt đối."
Hệ thống nhỏ giọng biện giải: "Không phải cậu nói buff lý trí tuyệt đối có vấn đề sao?"
Trình Mộc Quân: "... Ờ." Thế mà cũng có lúc hắn bị hệ thống nói tới á khẩu.
Hắn trò chuyện với hệ thống hăng say, để mặc cho Cừu Tông nắm tay mình bước đi. Khi Cừu Tông dừng lại, Trình Mộc Quân không kịp phản ứng.
Không còn cách nào, thân thể phế tài, phản ứng chậm.
Cũng may lần này Cừu Tông phản ứng nhanh, kịp thời xoay người ngay khi Trình Mộc Quân sắp đụng vào phần lưng mình, nhẹ nhàng đỡ hắn lại.
Có vẻ y đã có kinh nghiệm, biết lực như thế nào mới không làm đau Trình Mộc Quân, rất vừa phải.
Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn: "Sao vậy?"
Cừu Tông xoay người, nhìn thấy Phạm Cẩm đang đi tới.
Mặt Phạm Cẩm khá nghiêm túc, Trình Mộc Quân cũng đoán được đại khái ý đồ của đối phương, máy theo dõi trong nhà giam đặc biệt bỗng nhiên bị cắt đứt.
Mặc dù là quyền hạn đến từ Cừu Tông, nhưng Phạm Cẩm vẫn phải đến hỏi một số vấn đề.
Cừu Tông tiến lên một bước, che phía trước hắn.
Phạm Cẩm giơ tay lên, ý bảo: "Tôi không có ý xấu, chỉ là vừa nãy máy theo dõi bị cắt đứt, tôi tới hỏi tình huống thôi."
Hắn nhìn qua Trình Mộc Quân, cũng không chờ mong Cừu Tông sẽ trả lời.
Trình Mộc Quân nhẹ giọng nói: "Anh ấy đánh người nọ mấy cái, sau đó hình như là ép người nọ giải trừ quan hệ hôn nhân gì đó."
Trình Mộc Quân đã làm thủ tục đề nghị từ nhiều năm trước rồi, giờ chỉ cần Bùi Nhất Hàng đồng ý là có thể lập tức xóa bỏ.
Phạm Cẩm sửng sốt, thở dài: "Thôi, không gi ết chết là được."
"Nhưng mà hình như khi anh ấy đối mặt với người kia, phản ứng sẽ lớn hơn một chút." Trình Mộc Quân cụp mắt: "Tôi nghĩ, có lẽ như vậy sẽ có lợi với bệnh tình của anh ấy."
Trình Mộc Quân đã lấy được giấy thông hành như vậy, thường xuyên đưa Cừu Tông đến gặp Bùi Nhất Hàng, mỗi lần Cừu Tông nhìn thấy Bùi Nhất Hàng đều sẽ đánh một cái, giống như phản xạ có điều kiện.
Nhưng Trình Mộc Quân cũng không quan tâm, dù sao thể chất Alpha rất tốt, không dễ đánh chết.
Mỗi lần hắn không ở quá lâu, chỉ vài phút, có khi là im lặng nhìn Bùi Nhất Hàng, có khi là nói một vài chuyện trước kia.
Đương nhiên không phải ôn chuyện, là oán hận.
Dường như Cừu Tông cũng không quan tâm, chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Thái độ của Bùi Nhất Hàng thì càng ngày càng dịu lại, như là đã chắc chắn Trình Mộc Quân vẫn còn tình cảm với mình.
Hôm nay cũng vậy.
Trình Mộc Quân kết thúc mười phút thăm hỏi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Bùi Nhất Hàng gọi lại.
"Mộc Quân."
Hắn ngừng lại, lạnh lùng nói: "Xin hãy gọi tôi là Trình tiên sinh."
Vừa dứt câu, Trình Mộc Quân ngửi thấy một mùi thơm, là mùi bạc hà, pheromone của Bùi Nhất Hàng, rất quen thuộc, lại có trộn lẫn với những thứ khác.
Trình Mộc Quân ngừng động tác lại, xoay người, nhìn về phía Bùi Nhất Hàng.
Pheromone này hơi kỳ lạ.
Trình Mộc Quân: "Thu pheromone của anh lại, không có tác dụng với tôi."
Không nghĩ tới Bùi Nhất Hàng lại ngẩng đầu, đuôi mắt đỏ lên: "Tôi chỉ là... hình như tôi đến kỳ mẫn cảm rồi."
Trình Mộc Quân đi qua, nhìn vào mắt y nở nụ cười: "Hửm? Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Bùi Nhất Hàng nhìn hơi mê man, tủi thân nói: "Tôi chưa từng nhận pheromone của người nào khác, chưa từng có, tôi đều sử dụng thuốc ức chế."
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Vậy sao, Nghê Chân chưa tìm được người thích hợp cho anh?"
"Không phải, tôi không muốn người khác, tôi..."
Bùi Nhất Hàng còn chưa nói xong đã cảm thấy cần cổ đau đớn, sau đó cơ thể xụi lơ, hôn mê bất tỉnh.
Trình Mộc Quân đứng thẳng người, bất đắc dĩ nhìn Cừu Tông đang cầm thuốc mê.
Đúng vậy.
Thiết bị đầu cuối cá nhân của Cừu Tông có thuốc mê, dưới tình huống khẩn cấp có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Trình Mộc Quân mới nói chuyện xã giao được một nửa đã bị ngắt ngang, cạn lời nhìn Cừu Tông: "Cậu làm gì vậy?"
Cừu Tông xách Bùi Nhất Hàng lên ném sang một bên.
"Động d*c, dùng thuốc mê."
1
Trình Mộc Quân: "......"
Được rồi, hoá ra vẫn cái hố hắn tự đào.
Khi ở hành tinh rác rưởi, phản xạ mỗi khi ph@t tình là phải dùng thuốc mê đã cắm rễ trong lòng Cừu Tông.
1
Hắn thở dài, xoay người rời đi.
Ra ngoài, Trình Mộc Quân bỗng nhíu mày sờ s0ạng sau cổ, hắn cảm thấy chỗ này hơi trướng.
Rất kỳ quái.
_______
Chương 144: Thầy giáo bạch nguyệt quang OOC rồi (13)
Trở lại chỗ ở, Trình Mộc Quân ngồi ngoài sân vườn chốc lát.
Ở đây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá và ánh sáng của những ngôi sao ở nơi xa.
Phía sau là nơi ẩn núp không hề ăn nhập gì với phong cảnh nơi này, ở hành tinh rác rưởi không có cây xanh, không có sự sống, thậm chí thời gian có ánh sáng mặt trời cũng chỉ bốn năm tiếng một ngày.
Cô tịch vô cùng.
Nếu Trình Mộc Quân không có thuộc tính lý trí tuyệt đối, có lẽ ở không được bao lâu đã bị vấn đề tâm lý rồi.
Hắn nheo mắt nhìn Cừu Tông bên cạnh, thật ra hắn cũng hiểu được phần nào căn nguyên vấn đề tâm lý của y.
Cừu Tông là người trọng tình cảm, lúc trước y ở hành tinh rác rưởi lâu như vậy không phải vì tâm lý mạnh mẽ.
Mà là bởi vì sự tồn tại của Trình Mộc Quân đối với y như một ngôi sao, trong lòng có ánh sáng, tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi bóng tối bên ngoài.
Trình Mộc Quân nhìn tay mình, mày hơi nhíu lại. Nhưng tình trạng cơ thể của hắn bây giờ không thể cho ai quá nhiều hứa hẹn.
Nếu thật là như thế, chuyện sẽ càng thêm phiền toái.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý vấn đề của Cừu Tông, lại cảm thấy sau cổ hơi trướng, còn nong nóng.
Cả hệ thống cũng nhận thấy hắn không bình thường; "Tiểu Trúc Tử, cậu sao vậy? Có phải là cơ thể bị gì không? Mau vào ngâm dịch dinh dưỡng đi."
Trình Mộc Quân không nhúc nhích, ngược lại tựa vào ghế, nhắm mắt cảm nhận cảm giác kỳ lạ sau cổ.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Không có gì, hình như là cái tuyến thể tàn khuyết kia có vấn đề."
Hệ thống: "Hả? Cái gì?"
Trình Mộc Quân không trả lời, trực tiếp mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, bắt đầu giám sát sự thay đổi của các số liệu cơ thể như hô hấp, nhịp tim, nhiệt độ.
Vài phút sau, Tiểu Khương gửi tin nhắn đến.
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi lấy cơm của hôm nay.
Cừu Tông không nhúc nhích, chỉ cần Trình Mộc Quân không ra khỏi sân, không rời khỏi tầm mắt y thì vẫn nằm trong giới hạn an toàn.
Nhận cơm xong, Tiểu Khương bỗng hít mũi, hỏi: "Trình tiên sinh, hôm nay anh dùng nước hoa sao? Rất thơm."
Có lẽ là Trình Mộc Quân biểu hiện quá bình thường, thế nên Tiểu Khương đã từng là Omega cũng không hề nhận ra mùi thơm trên người hắn là mùi của pheromone.
Cậu chỉ cảm thấy mùi hương trên người Trình Mộc Quân giống như tuyết đầu mùa rơi trên lá cây, sắp bị hoà tan, lành lạnh mà lại có chút ấm áp.
Rất dễ ngửi.
Trình Mộc Quân cười: "Ừm, hôm nay về nhìn thấy có người b án nước hoa ở chợ cũ nên mua một lọ, trước kia chưa từng dùng, muốn thử một lần."
Sau khi Tiểu Khương rời khỏi, Trình Mộc Quân mới quay người, lại đụng phải Cừu Tông.
"Sao vậy?"
Cừu Tông không nói chuyện, y cúi đầu ghé sát vào gáy Trình Mộc Quân hít một hơi.
Sau đó, y bắt đầu kè kè bên cạnh Trình Mộc Quân một tấc cũng không rời, còn thường xuyên thò qua hít một cái.
2
Cừu Tông cũng không thèm ăn cơm, giống như mèo hít bạc hà, trở nên vô cùng lười biếng, cơ bắp cả người đều thả lỏng.
Trình Mộc Quân cũng lười quan tâm y, để mặc cho y quấn lấy mình.
Hệ thống thật sự tò mò, lại hỏi: "Rốt cuộc là người này bị sao vậy? Nhìn Cừu Tông không được bình thường lắm?"
Trình Mộc Quân nhẹ nhàng nói: "Đại khái là cái tuyến thể tàn khuyết kia bắt đầu phát d*c, đây là một ít pheromone tràn ra."
"Cái, cái gì!" Hệ thống sợ ngây người, bởi vì lời Trình Mộc Quân nói, cũng bởi vì thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của hắn.
"Không phải, sao đột nhiên lại phát d*c? Không hợp lý."
Trình Mộc Quân: "Đúng là không hợp lý, cụ thể là tại sao thì cần phải nghiên cứu thêm."
Nghiên cứu của Trình Mộc Quân là ở trong nhà xem diễn biến.
Quan sát thể thí nghiệm, ghi chép số liệu, đều cần phải kiên nhẫn.
Trình Mộc Quân không có bất kỳ động tĩnh gì, vẫn hành động theo thói quen thông thường.
Điểm khác biệt duy nhất là Cừu Tông rất dính người, còn dính hơn cả lúc ban đầu.
Nếu nói khi mới phát bệnh y không thể cách xa Trình Mộc Quân hơn một mét, thì bây giờ khoảng cách này đã rút ngắn lại còn mười centimet.
Trình Mộc Quân không ngăn cản y.
Đây không phải chuyện xấu, chứng minh thời gian trong thế giới của Cừu Tông đã di chuyển về phía trước. Trình Mộc Quân ở hành tinh rác rưởi không có pheromone.
Pheromone của hắn xuất hiện sau khi Nghê Chân nghiên cứu ra thuốc, mà lần đầu tiên Cừu Tông ngửi thấy pheromone của hắn là lần y được Bùi Nhất Hàng mời đến nhà làm khách.
Lần đó, vì chút chuyện ngoài ý muốn của Nghê Chân mà Bùi Nhất Hàng vội vàng rời đi, trong nhà chỉ còn Trình Mộc Quân và Cừu Tông. Trình Mộc Quân bất ngờ động d*c, tràn ra chút pheromone.
Lúc đó Cừu Tông giúp hắn xử lý chuyện ngoài ý muốn này rất quyết đoán, nhưng trong quá trình luôn dính lấy hắn, giống như rất thích hương vị này.
Tình huống ngày hôm nay cũng có chút tương tự.
Trình Mộc Quân còn chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn vẫn luôn chú ý các chỉ số của cơ thể mình.
Hết thảy đều cho thấy, đúng thật là tuyến thể của hắn đang phát d*c một lần nữa, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Đến tối đã gần như hoàn chỉnh.
Trình Mộc Quân nhanh chóng đoán ra nguyên nhân, thứ có khả năng k1ch thích duy nhất mà hắn đã tiếp xúc là pheromone của Bùi Nhất Hàng. Dựa theo lẽ thường, pheromone của Alpha có thể hướng dẫn Omega động d*c, nhưng tuyệt đối không thể làm tuyến thể tàn khuyết phát d*c lại lần nữa.
Trừ khi...
Trình Mộc Quân nhíu mày, nghĩ đến tình huống của Liên minh AO hiện tại, và cả Nghê Chân.
Bỗng nhiên có một đôi tay đặt lên eo hắn, Cừu Tông đang nằm lại rướn người qua, hít một cái.
Lúc này, Trình Mộc Quân đáp lại.
Hắn nâng tay chạm vào gáy Cừu Tông, đổi lại là cái cọ xát thân mật.
Trình Mộc Quân: "Nằm xuống."
Cừu Tông híp mắt, hoàn toàn giống như động vật họ mèo được vuốt lông, ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh.
Nằm xuống xong, Trình Mộc Quân lại nói: "Lật người lại, nằm sấp."
Cừu Tông vẫn làm theo.
Trình Mộc Quân cúi người, ấn nhẹ lên gáy Cừu Tông, mát lạnh trơn nhẵn, không có dấu hiệu kỳ lạ gì. Hắn lại nhìn số liệu trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Cừu Tông.
Trạng thái của Cừu Tông rất bình thường, mặc dù tiếp xúc gần với pheromone của Trình Mộc Quân cả ngày, nhưng tuyến thể đã teo của y cũng không hề có dấu hiệu phát d*c lại.
Quả nhiên vấn đề nằm trên người Bùi Nhất Hàng.
Trình Mộc Quân thò lại gần quan sát gáy Cừu Tông một lát. Dường như bản năng của Cừu Tông cũng cảm thấy có chút không đúng, lông tơ khẽ đứng lên, nhưng vẫn không phản kháng.
Hệ thống: "Cậu bình tĩnh một chút, ánh mắt của cậu như là muốn giải phẫu Cừu Tông ấy."
Trình Mộc Quân ngừng một lát mới đứng dậy, "Không thể không nói, cậu đoán chuẩn đấy, đúng là tôi có suy nghĩ như vậy, rạch một đường ở nơi này, nghiên cứu tình huống tuyến thể bên dưới là có thể làm rõ ràng."
Hệ thống: ".... Cậu bình tĩnh lại đi."
"Tôi rất bình tĩnh, đương nhiên không rạch tuyến thể của y rồi, y lại không bị gì, có rạch cũng vô ích."
Nói xong, Trình Mộc Quân vỗ vai Cừu Tông: "Cừu Tông, phòng thí nghiệm của tôi ở đâu?"
Trình Mộc Quân biết, nếu Cừu Tông đưa nơi ẩn núp đến đây thì chắc hẳn phòng thí nghiệm cũng nằm trên tay y.
Khi xây dựng phòng thí nghiệm cá nhân, Trình Mộc Quân đã cân nhắc đến rất nhiều khả năng khác nhau, cuối cùng thiết kế phòng thí nghiệm sao cho có thể mang đi bởi một tinh hạm cỡ trung bất cứ lúc nào.
Cừu Tông nhìn hắn, không nói lời nào.
Trình Mộc Quân cũng không vội, an tĩnh chờ, dù sao cũng chỉ là một chút phản ứng nho nhỏ, với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì.
Xung quanh không có ai, tuyến thể của hắn lại phát d*c không hoàn chỉnh, trước khi hắn khỏi hoàn toàn, pheromone sẽ rất nhạt, không khuếch tán quá rộng.
Một lúc lâu sau, Cừu Tông nhịn không được đứng dậy tiến lên, bị Trình Mộc Quân nắm mũi lại: "Ngừng, phòng thí nghiệm, nếu không tránh ra cho tôi."
Cừu Tông nhíu mày, hình như đã hiểu ý hắn.
"Phòng thí nghiệm, đây."
Tốt lắm, trao đổi thông tin hoàn thành.
Nửa tiếng sau, Trình Mộc Quân được Cừu Tông đưa đến tinh cảng Bạch Cáp tinh, hai người lên một chiếc tinh hạm cỡ trung ở một góc hẻo lánh nhất tinh cảng.
Đây là loại tinh hạm vận chuyển, ngoại trừ tầng trên chuyên chở vũ khí và bộ phận điều hướng thì toàn bộ khoang tinh hạm đều trống rỗng.
Trong phần trống đó có một toà lầu nhỏ ba tầng màu trắng, đúng là phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân vui vẻ nhìn phòng thí nghiệm hoàn hảo không bị hư hao gì, mặc kệ Cừu Tông ôm sau lưng mình cọ gáy.
Ngay khi Cừu Tông há miệng, muốn để lại dấu răng bên trên, Trình Mộc Quân lạnh lùng nói hai chữ: "Thuốc mê."
Cừu Tông ngừng lại, miệng ngậm rồi lại mở, cuối cùng cọ vài cái rồi mới không tình nguyện lui về phía sau.
Hệ thống sửng sốt: "Không phải chứ, Tiểu Trúc Tử, phản ứng của hai người sao ngược ngược vậy, người động d*c là cậu hay là y?"
Trình Mộc Quân: "Phản ứng của cơ thể thôi, đối với tôi mà nói chỉ là dữ liệu thí nghiệm, chuyện bao lớn chứ."
Tần suất hít thở của hắn rất nhanh, mặt cũng ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo cực kỳ.
Hệ thống: "Tôi thấy giờ cậu nhìn như kẻ điên cuồng khoa học ấy, hic, đáng sợ quá."
Trình Mộc Quân không để ý nó, đi ra phía trước, mở xác thực mống mắt.
【Tích —— Xác thực thành công —— Hoan nghênh trở về, chủ nhân.】
Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm, Tiểu Nhị, lâu rồi không gặp."
Tiểu Nhị là AI điều khiển của phòng thí nghiệm, rút kinh nghiệm từ Tiểu Nhất, Trình Mộc Quân thiết lập nó thành loại hình ít nói.
Giống như bây giờ, Tiểu Nhị không nói hai lời, ngay khi Trình Mộc Quân bước vào phòng thí nghiệm đã chiếu quầng sáng lên, bên trên là tình huống vận hành của phòng thí nghiệm trong mấy thập niên này.
Số liệu rất đơn giản, mấy thập niên rồi không sử dụng, đương nhiên là không có cái gì.
Hắn lật về phía trước một chút, nhìn thấy một nhật ký truy cập.
Đến từ quyền hạn của Nghê Chân.
Khi thanh danh của Nghê Chân đứng trên đỉnh núi, tất cả phòng thí nghiệm trên danh nghĩa đều do cậu ta tiếp quản, phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân cũng giống vậy.
Muốn xin xây phòng thí nghiệm hay xin tài trợ đều phải qua tay Nghê Chân. Đối với những phòng thí nghiệm đó, Nghê Chân có quyền hạn tối cao.
Nhật ký truy cập là mấy ngày sau khi Nghê Chân thoát khỏi Thủ Đô Tinh, lúc ấy chính quyền đã đổi chủ, nhưng quyền hạn AI tối cao vẫn chưa chuyển giao, Trình Mộc Quân tất nhiên không thể đóng quyền hạn của Nghê Chân.
Trong thời gian này, Nghê Chân xâm nhập vào phòng thí nghiệm của hắn, một phần dữ liệu.
Trình Mộc Quân bình tĩnh click mở ghi chép truy cập, quả nhiên là phần của thuốc ức chế kiểu mới.
"Hệ thống, thuốc ức chế có vấn đề bị tuôn ra lúc trước quả nhiên là do Nghê Chân."
Hệ thống nhìn tới ngây người, không hiểu: "Tại sao cậu ta lại làm như vậy? Tôi, tôi cho rằng Liên minh AO đến nông nỗi như vậy là bởi vì tình huống của tinh hệ Lục Nguyên."
Không trách hệ thống khiếp sợ như vậy, trong mấy ngày đào vong, Nghê Chân đã xâm nhập phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân, số liệu rồi trực tiếp công bố trên Tinh Võng, việc này không có lợi ích gì cho thế cục lúc đó cả.
Chỉ tạo thành chiến tranh.
Nghê Chân luôn cố gắng để mọi người trong xã hội đều được sống bình đẳng, giúp càng nhiều Omega thoát khỏi trói buộc hôn nhân, có thể ra ngoài làm việc.
Chính vì vậy, tại sao đang đào vong lại phải làm chuyện có thể khiến văn minh nhân loại bị chia rẽ chứ?
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Chắc là cậu ta cảm thấy Beta không được tính là người."
"Ưm ——" Hắn nhíu mày, phản ứng của cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ, lúc này làn da sau gáy đã nóng như bị lửa đốt.
Trình Mộc Quân biết mình sắp đi vào trạng thái động d*c hoàn toàn.
"Tiểu Nhị, đóng cửa, mở thiết bị lọc không khí."
【Tuân mệnh.】
Cửa phòng thí nghiệm đóng lại.
Hệ thống: "Cậu định làm gì, dùng thuốc ức chế hả? Chắc là phòng thí nghiệm này vẫn còn thuốc chứ."
Trình Mộc Quân đi lên lầu hai, dừng lại trước một căn phòng: "Cừu Tông, cậu ở đây đợi tôi, một phút."
Cừu Tông ngoan ngoãn đi vào.
Sau đó Trình Mộc Quân đẩy cửa phòng cách vách ra, hai căn phòng cách nhau một bức tường bằng kính.
Trong phòng đối diện, Cừu Tông đang có chút bất an, khi nhìn thấy Trình Mộc Quân xuất hiện mới an tĩnh lại.
Trình Mộc Quân cười với y, sau đó nằm lên chiếc giường có trong phòng. Không trung phía trên giường là màn hình điện tử và một cánh tay máy thật lớn cùng với các loại dụng cụ.
Lúc này hắn mới giải thích: "Thuốc ức chế cái gì, đây là tài liệu nghiên cứu rất tốt, chắc chắn là pheromone của Bùi Nhất Hàng có vấn đề, có lẽ tôi sẽ tìm ra đáp án trên tuyến thể của mình."
"Tiểu Nhị, thí nghiệm số 23, bắt đầu giai đoạn chuẩn bị."
【Tuân mệnh.】
Cánh tay máy lớn phân thành mấy cánh tay máy nhỏ, bắt đầu gắn các đường dây khác nhau lên người Trình Mộc Quân để theo dõi các chỉ số cơ thể.
Không ngờ vào lúc này, Cừu Tông đối diện lại ngồi không yên, đột nhiên đứng dậy nhào tới.
Trình Mộc Quân không chút lưu tình, nói: "Tiểu Nhị, phòng số 3, khí gây mê."
Trong căn phòng đối diện, những ống phun vươn ra từ vách tường, vài giây trôi qua, Cừu Tông ngã xuống.
Hệ thống nhìn tới ngây người: "Lúc nãy cậu lừa y đi vào là vì đã tính trước được chuyện này?"
Trình Mộc Quân: "Đúng vậy. Tôi cũng không thể để y quấy nhiễu thí nghiệm của tôi."
Hệ thống: ".... Á, nhà khoa học điên đáng sợ quá."