Tiếp theo đều là những thao tác Trình Mộc Quân quen thuộc.
Đầu tiên là hắn làm kiểm tra tổng quát cho mình thông qua cánh tay máy, rút từ máu đến pheromone, đâu vào đấy.
Tiến hành đến bước cuối cùng, hệ thống không nín được: "Tiểu Trúc Tử, đừng đối xử với bản thân như vậy, tôi nhìn cũng thấy đau lòng, huống chi..."
Trình Mộc Quân nằm trên giường tự tiêm thuốc tê cho phần gáy của mình. Sau đó. hắn nhìn chằm chằm màn hình điện tử, thao tác cánh tay máy cắt mở phần da sau gáy.
Hắn vừa làm phẫu thuật vừa nói chuyện với hệ thống: "Cậu đừng nói nữa, rất ồn."
Hệ thống không khống chế được: "Không, cậu, cậu... Huhu, tôi không thể nhìn được."
Trình Mộc Quân khó hiểu: "Tôi đã dùng thuốc tê rồi, cũng không đau, cậu kích động như vậy làm gì?"
"Không phải, không đau là một chuyện, giờ thứ cậu đang rạch mở chính là tuyến thể đó, cũng có phải là chuột bạch đâu."
Trình Mộc Quân: "Yên tĩnh chút, đừng làm ồn tôi."
"Hức, xin lỗi, tôi chỉ nói thêm một câu nữa thôi, được không?"
"Ừm. Nói đi."
Trình Mộc Quân ngừng tay, chờ hệ thống đặt câu hỏi.
"Cậu không muốn cái tuyến thể này thì chỉ cần uống thuốc ức chế cậu làm là được rồi không phải sao? Sao cứ phải làm đến máu me nhầy nhụa như thế này."
Trình Mộc Quân: "Tôi có muốn vậy đâu, không có tuyến thể thì sao tôi có thể lừa dối Bùi Nhất Hàng, tôi đang nghiên cứu cấu tạo của nó thôi."
Dứt câu, hắn không nói nữa, bắt đầu tập trung quan sát tuyến thể của mình.
Một giờ sau, hết thảy hoàn thành.
Trình Mộc Quân nằm trên bàn mổ xoay người, sờ s0ạng bộ phận tuyến thể, vết thương đã khép lại, sẹo cũng tiêu trừ bằng laser, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Tốt lắm.
"Tiểu Nhị, chuẩn bị phòng thuốc."
Lại thêm hai tiếng trôi qua, Trình Mộc Quân cầm một cái bình nhỏ bước ra khỏi phòng thuốc. Trong bình là thuốc điều chế từ pheromone hắn lấy ra, có tác dụng đặc biệt.
Trong phòng nghỉ, Cừu Tông bị hạ thuốc mê vẫn đang bất tỉnh trên mặt đất.
Trình Mộc Quân đi qua, duỗi tay kiểm tra tình trạng của y một chút, xác nhận y không bị gì mới ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Hẳn là phải một lúc nữa y mới có thể tỉnh lại, Trình Mộc Quân cũng không có ý định đưa Cừu Tông lên sô pha, có đưa cũng không đưa nổi.
"Tiểu Nhị, bắt đầu đi."
Vừa dứt câu, không trung xuất hiện một màn sáng, số liệu rậm rạp nhảy ra.
Trình Mộc Quân dựa vào sô pha, thoạt nhìn lười biếng không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy một hàng số liệu nào đó lại vội vàng hô lên: "Dừng."
Màn sáng đang cuộn liên tục lập tức dừng lại, Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm hàng số liệu đó hồi lâu, thở dài: "Quả nhiên, tiếp tục đi."
Cho đến khi tất cả chiếu xong, Cừu Tông vẫn chưa tỉnh lại.
Trình Mộc Quân cũng không động đậy, chỉ ngẩn ngơ lắc lắc bình nhỏ trước mặt, hồi lâu sau không lên tiếng, im lặng chau mày.
Hệ thống thấy điều bất thường: "Tiểu Trúc Tử, làm sao vậy?"
"Thiết lập cơ bản của thế giới này đã có thay đổi."
"Hả? Không thể nào, dữ liệu rất ổn định mà? Thế giới không có nguy cơ bị hỏng."
Trình Mộc Quân: "Tất cả đều phù hợp logic, cho nên không có nguy cơ bị hỏng. Vừa rồi số liệu cho thấy, trong tuyến thể của tôi trừ pheromone của tôi ra thì còn có một phần thuộc về Bùi Nhất Hàng."
Hệ thống: "Sao có thể? Ngày đó y không hề đến gần cậu mà?"
"Không riêng gì Bùi Nhất Hàng, thậm chí còn có một đoạn gen ngắn của Nghê Chân." Trình Mộc Quân cười lạnh: "Nói đơn giản, cấu trúc xã hội hiện tại của Liên minh AO cùng một loại với côn trùng, bảo sao vặn vẹo như vậy mà cũng có thể duy trì ổn định."
Pheromone của Nghê Chân là ngọn nguồn phân hoá giới tính của toàn bộ Liên minh AO. So với trước đây, dường như cậu ta đã tìm ra cách khống chế người khác thông qua pheromone.
Đợt thuốc phân hoá lại đầu tiên được chế từ pheromone của Nghê Chân, thế nên trong tuyến thể của những Omega và Alpha phân hoá lại đều mang một đoạn gen ngắn của Nghê Chân.
Sau này, có lẽ là thông qua việc tái cường hóa, hoặc có lẽ là Nghê Chân lại tiến hóa mà Alpha và Omega cũng tiến hóa cùng, họ có thể dùng pheromone để hướng dẫn các AO bị teo tuyến thể phân hoá lại lần nữa.
Mà cách hướng dẫn này còn đi kèm với sự khống chế pheromone, truyền xuống từng bậc một. Nói cách khác là gen xâm lấn, hoặc là ký sinh.
Loại gen xâm lấn này ở trình độ nhất định sẽ khiến người bị hướng dẫn phân hoá "trung thành" với người hướng dẫn, không có bất luận suy nghĩ phản bội nào.
Hệ thống: "Vậy tình huống của Tiểu Khương là sao? Không phải cậu ta cũng là Omega à?"
Trình Mộc Quân: "Mới vài thập niên trôi qua, năng lực của Nghê Chân vẫn chưa đủ mạnh, chỉ có một chút ảnh hưởng nhỏ. Mỗi người ở Liên minh AO sau khi trưởng thành đều sẽ tiêm thuốc tăng cường phân hoá định kỳ, bên ngoài là để k1ch thích phân hoá và thăng cấp thể chất tinh thần, trên thực tế... ai biết được."
"Hơn nữa."
Trình Mộc Quân dùng gương mặt lạnh lùng nói ra sự thật đáng sợ: "Nếu để Nghê Chân tiếp tục tiến hóa như vậy, không chừng cậu ta sẽ có thể hướng dẫn cả Beta phân hoá, đến lúc đó, toàn bộ xã hội nhân loại sẽ tồn tại như côn trùng."
"Tất cả kiến thợ đều nghe theo chỉ huy của pheromone, tồn tại vì để nuôi dưỡng kiến chúa ở tầng đỉnh."
Thật ra qua mấy buổi nói chuyện xã giao, Trình Mộc Quân đã biết được một vài chuyện từ miệng Bùi Nhất Hàng, hiện tại tình huống ở Khu 0 đã phát triển theo chiều hướng đó.
Y cũng không phải bị trục xuất khỏi Khu 0, mà là chủ động rời đi.
Hiện giờ Nghê Chân đã có bảy người chồng, hơn nữa hậu cung còn đang không ngừng mở rộng. Bùi Nhất Hàng không thể chấp nhận, cũng từ chối thiện ý của Nghê Chân, vì vậy đã bị đuổi khỏi Khu 0.
Hệ thống: "Ý cậu là, Nghê Chân đang tiến hóa theo hướng kiến chúa?"
"Ừm, là ý này. Có lẽ Bùi Nhất Hàng bỗng phóng thích pheromone cũng vì nguyên nhân này, y nghĩ tôi vẫn chưa dứt tình với y, muốn mang tôi đến Liên minh AO. Có pheromone khống chế, không cần lo tôi sẽ phản bội lần nữa."
"Vậy cậu định làm gì?"
"Đương nhiên là thuận nước đẩy thuyền, rời đi cùng Bùi Nhất Hàng." Nói tới đây, sắc mặt Trình Mộc Quân trở nên âm u: "Phải nhanh chóng diệt trừ Nghê Chân, hào quang nhân vật chính và pheromone đặc dị của cậu ta sẽ kéo nền văn minh nhân loại xuống vực sâu."
Hệ thống: "Nhưng, nhưng mà Nghê Chân không thể chết được."
Trình Mộc Quân: "Không sao, điều kiện sửa chữa là bước lên ngôi vua, Nghê Chân đã đi được hơn phân nửa rồi, tôi đẩy cậu ta một cái, sửa chữa xong thì làm cậu ta thành người thường, sau đó nhốt lại là được."
Hệ thống rùng mình một cái, yên lặng dành ra 3 giây để cầu nguyện cho Nghê Chân, làm Trình Mộc Quân khó chịu, cậu xong đời rồi.
"Tiểu Nhị, xóa bỏ tất cả dữ liệu."
"Vâng."
Cừu Tông nằm trong phòng khẽ nhúc nhích ngón tay, có vẻ sắp tỉnh lại.
Trình Mộc Quân đứng dậy đi qua, ngồi xổm bên cạnh Cừu Tông. Hắn mở thiết bị đầu cuối cá nhân của Cừu Tông lên, nhìn số liệu giám sát bên trên.
"Tỉnh dậy nhanh nào." Trình Mộc Quân nâng tay, hiếm khi dịu dàng sửa lại mái tóc hơi rối của Cừu Tông.
Hệ thống: "Vậy Cừu Tông phải làm sao, chắc chắn y sẽ không để cậu đi đâu. Cậu, cậu nỡ vứt bỏ y như vậy sao?"
Trình Mộc Quân im lặng một lát: "Tôi không nỡ, không nỡ để y bị cuốn vào chuyện này."
Lúc này hệ thống mới kinh ngạc nhận ra, buff lý trí tuyệt đối vẫn có tác động tiêu cực lên Trình Mộc Quân.
Mặc dù hắn có một chút cảm giác đặc biệt với Cừu Tông, nhưng hắn sẽ không vì tiến độ mà làm gì quá đáng với y. Ngược lại đối với bản thân, hắn vẫn lý trí tuyệt đối, chuyện gì cũng cân nhắc đến lợi ích.
Không thể dùng Cừu Tông để giao dịch, nhưng bản thân thì có thể.
Trình Mộc Quân không giải thích nữa, mà kêu Tiểu Nhị chuẩn bị một ống tiêm. Hắn lắc cái chai trong tay, rút thuốc vào ống.
Kết hợp với pheromone đã bị ảnh hưởng của mình, Trình Mộc Quân chế ra thứ thuốc đặc biệt, có thể tăng khả năng khống chế Cừu Tông.
Từ đó thôi miên Cừu Tông, sửa chữa ký ức của y.
Trình Mộc Quân khom lưng dán vào bên tai Cừu Tông nói vài lời. Từng câu chuyện trong khoảng thời gian họ ở chung, thật giả lẫn lộn, kỹ càng tỉ mỉ.
Câu cuối cùng, hắn cao giọng: "Trình Mộc Quân đã chết, ở bên cạnh cậu chỉ là một thế thân tên Trình Trúc, thời điểm kích hoạt ký ức là lúc khỏi bệnh."
Làm xong tất cả, Trình Mộc Quân mới đứng dậy, ngồi lên sô pha, đợi Cừu Tông tỉnh lại. Cừu Tông tỉnh lại vẫn là Cừu Tông đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Chỉ là, Trình Mộc Quân có thể đánh thức đối phương bất cứ khi nào hắn muốn.
Hệ thống không hiểu: "Y cũng đã điên lâu vậy rồi, sao cậu có thể dễ dàng chữa khỏi vậy?"
"Vốn dĩ rất đơn giản, căn bệnh của y là không thể chấp nhận cái chết của tôi." Trình Mộc Quân lùi về phía sau: "Kéo dài lâu như vậy là bởi vì tôi mềm lòng không nỡ mà thôi."
Hệ thống: "Nhưng đợi đến khi y tỉnh lại, phát hiện cậu chỉ là thế thân, giấc mộng đẹp này có thảm quá không..."
Trình Mộc Quân: "Nhìn không ra nha, cậu quan tâm Cừu Tông quá nhỉ?"
"Đương, đương nhiên, y...."
"Y cũng không phải là nhân vật chính của thế giới này, hệ thống à, có phải là cậu có bí mật gì đó mà tôi không biết không?"
Hệ thống: "Không có không có, Cừu Tông là vai chính thế giới này mà."
Trình Mộc Quân không nghĩ đến cái này, hỏi: "Đâu, không phải là Nghê Chân và Ngải Ngự Vinh sao?"
"Thật ra thế giới này vốn là loại hình nhất thụ đa công, mấy đại lão có độ xứng đôi 100% với Nghê Chân đều là chồng cậu ta." Hệ thống nói: "Thế nhưng bởi vì nguyên nhân không hài hòa nào đó mà tác giả không thể viết, đành đổi thành đoàn sủng văn, Nghê Chân chỉ cưới một người, những người còn lại vẫn yêu cậu ta sủng cậu ta, che chở cậu ta cả đời."
Trình Mộc Quân: ".... Tôi thật sự không lường trước được trường hợp này. Nhưng không quan trọng, Cừu Tông không biết tôi từng trở về thì càng tốt."
"Sao vậy, y đã thảm tới vậy rồi."
Trình Mộc Quân nhún vai, "Bí mật, không nói cho cậu biết."
Trình Mộc Quân đứng dậy nhìn thời gian. Giờ đã là rạng sáng ngày hôm sau, là thời gian hắn thường đến gặp Bùi Nhất Hàng.
Có thể chuẩn bị rời đi rồi.
Trình Mộc Quân thấy Cừu Tông có vẻ đã khôi phục ý thức, muốn đánh thức y, rồi lại chần chờ.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Cừu Tông: "Xin lỗi, thế giới này cứ như vậy trước đã."
4
Trình Mộc Quân không làm thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Cừu Tông như vậy. Dù sao cũng không tốn mấy phút, nhìn thêm một chút nữa.
Đợi một lát, Cừu Tông tỉnh lại, y hơi mê man, nhưng khi nhìn thấy Trình Mộc Quân đứng bên cạnh thì lập tức an tâm.
"Đi thôi."
Trình Mộc Quân mở tay ra, Cừu Tông đặt tay lên, nắm lấy.
Hai người xuất phát từ tinh cảng đi đến phủ Thống đốc. Giống như mọi ngày, cũng giống như mãi mãi đều là thế này.
Ánh ban mai hơi se lạnh, trong hơi thở đều là hương vị của sương sớm.
Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua Cừu Tông bên cạnh.
Cuối con đường, là chia ly.
Bỗng nhiên hắn thấy hơi nặng nề, đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua, cảm giác nhìn như vĩnh viễn rồi lại lướt qua trong nháy mắt.
Không biết sao Trình Mộc Quân lại thấy hơi chua xót, đây là cảm xúc rất xa lạ. Hắn dùng sức nhắm mắt lại, muốn tìm được một chút chân thật trong cơn hoảng hốt bất thình lình.
"Hệ thống, cậu ở đâu?"
Hệ thống ngơ ngác hỏi: "Ở đây nè."
"Bí mật đó, bây giờ có thể nói cho cậu biết."
Hệ thống sửng sốt, nó chưa từng nghĩ Trình Mộc Quân sẽ đổi ý nói chuyện mà mình không muốn nói ra.
"Tại sao làm như vậy với Cừu Tông là tốt nhất, bởi vì, tôi sống không được bao lâu nữa."
1
Hệ thống kinh ngạc: "Không phải, không phải cậu mới 58 tuổi sao? Không phải người ở thế giới này có tuổi thọ lên đến 300 năm sao?"
"Vừa rồi tôi nhìn thấy dữ liệu gen của mình, có lẽ là khi vào lỗ sâu đã bị nhiễm phóng xạ, gen có vấn đề, hình thức tế bào phân chia xuất hiện sai lầm..."
Giống như muốn nói cho bản thân nghe, Trình Mộc Quân không để ý hệ thống có hiểu hay không, chỉ lo nói.
Hệ thống choáng váng, đợi Trình Mộc Quân nói xong mới nhỏ giọng hỏi: "Ừm, cái đó, nghĩa là sao?"
Trình Mộc Quân bị nó chọc cười, tâm trạng tốt lên một chút: "Hiểu đơn giản là tuổi tác của tôi đang lùi lại, đại khái là sống được 58 năm nữa, người khác chết khi họ già, còn tôi, có lẽ là chết khi trở lại thành một quả trứng được thụ tinh."
7
Hắn yên lặng siết chặt tay, đổi lấy ánh mắt nghi vấn của Cừu Tông: "Anh, sao vậy?"
Cừu Tông càng ngày càng chủ động giao lưu với thế giới bên ngoài.
"Không có gì." Trình Mộc Quân nhẹ giọng giải thích.