Trong phòng bảo vệ chật hẹp chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, làm người ta bồn chồn không yên.
Không gian tối tăm, chiếc đèn bàn là nguồn sáng duy nhất.
Tất cả đều không ảnh hưởng đến Trình Mộc Quân, hắn cúi đầu nhìn trang giấy trong tay, không cần giấy bút, hắn nhẩm tính mật mã trong lòng.
Không khó lắm, đối với người sắm vai nhà thông thái trong game sinh tồn nhiều năm như Trình Mộc Quân, một chút cũng không khó.
Sau một lát tính toán, hắn thấy hơi chán nên thuận tiện trò chuyện với Dư Tiểu Thành.
Dư Tiểu Thành thoạt nhìn không giống như người chơi lâu năm, thậm chí cậu ta còn chưa từng nhìn thấy người chết. Có thể đoán, cậu ta đã gặp được điều kỳ diệu nào đó ở phó bản người mới.
"Tại sao lại tin tưởng vào giá trị mị lực tới như vậy?"
Lúc này Dư Tiểu Thành đang cận kề bờ vực sụp đổ, cơ thể lạnh lẽo, trong đầu liên tục phát lại cái chết thảm của Triệu Sâm.
Trình Mộc Quân hỏi, cậu đáp.
Nói gì cũng được, chỉ cần có người chịu nói chuyện với cậu, cậu sẽ có thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi trong một lát.
"Phó bản người mới của tôi, là... như vậy."
"Hửm? Nếu là người mới thì chắc giá trị mị lực không cao nhỉ?"
Dư Tiểu Thành gật đầu: "Ừm, vẻ ngoài của tôi không tệ, nhưng so sánh với đại lão Hệ Mị Lực thì còn kém xa."
Cậu chậm rãi nói.
Dư Tiểu Thành chết bệnh, phó bản thứ nhất may mắn gặp được đại lão Hệ Mị Lực - Lâm Lung.
Có Lâm Lung, mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Cậu ta chỉ cần đứng yên cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả NPC, không có Boss nào nhẫn tâm xuống tay với cậu.
Đó là một phó bản lâu đài cổ, ngay từ ngày đầu tiên bước vào lâu đài, Lâm Lung đã được phân cho căn phòng xa hoa nhất, thức ăn cũng là đồ tốt nhất.
Dư Tiểu Thành thở dài: "Quản gia vô cùng hung dữ với chúng tôi, nhưng khi thấy Lâm Lung lại cực kỳ dịu dàng, đám người mới chúng tôi chỉ có thể ở trong căn phòng chật hẹp, ăn đồ hộp sắp hư thối."
Nghe đến đó, Trình Mộc Quân hơi bất ngờ, Dư Tiểu Thành này đúng là may thật, vào ngay phó bản tân binh.
Phó bản tân binh khó hơn phó bản người mới bình thường, nhưng sẽ có người chơi lâu năm cấp cao phụ trách dẫn dắt bọn họ.
Có người chơi cấp cao giúp đỡ, tỉ lệ tử vong ngược lại sẽ thấp hơn phó bản bình thường nhiều.
"Tôi cũng không biết tại sao lại vậy, chỉ thấy đại lão Lâm Lung ngày nào cũng ăn uống rồi đi dạo, thỉnh thoảng bị NPC đùa giỡn, sau đó lấy được chìa khoá trong phòng thân vương ma cà rồng."
"Tiếp đó thế nào?"
"Tiếp đó anh ấy đi vào, mở quan tài ra đến gần bên tai thân vương thổi một cái, thân vương tỉnh, kéo anh ấy vào quan tài hôn hôn cọ cọ mấy cái, rồi qua cửa."
11
Trình Mộc Quân cạn lời, lại cảm thấy như vậy rất phù hợp với phong cách của Lâm Lung.
Thật ra ban đầu, khi Lâm Lung mới tiến vào trò chơi, thậm chí đến khi gia nhập đoàn đội của Hạ Sâm, cậu ta toàn bị sàm sỡ.
Cảnh tượng họ thường nhìn thấy nhất chính là Lâm Lung đỏ mặt, nước mắt lưng tròng chạy vào, oán giận những NPC đó lại táy máy tay chân với cậu.
Hiện tại đã tiến hóa thành chủ động dụ dỗ, cũng coi như là... trưởng thành đi.
Dư Tiểu Thành tiếp tục nói: "Sau khi qua cửa tôi mới biết thanh danh Lâm Lung, sau đó dùng hết tích phân đổi thành điểm mị lực."
"Thật ra đến bây giờ tôi mới chỉ qua được tổng cộng ba phó bản, cách qua rất đơn giản chỉ cần làm nũng là được, thậm chí tôi còn cảm thấy cứ ở trong trò chơi thế này cũng tốt, tôi không ngờ thật sự sẽ chết người... Những NPC đó thật sự sẽ giết người..."
Dư Tiểu Thành cúi gằm mặt ngồi trên ghế, tinh thần chịu đả kích rất lớn.
Cái chết của Triệu Sâm đã để lại một dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng cậu, tín ngưỡng từ sau khi tiến vào trò chơi sinh tồn sụp đổ ầm ầm.
Cậu đã từng cảm thấy ở trong trò chơi sinh tồn thoải mái hơn đời sống hiện thực.
Dù sao ở trong đời sống hiện thực, không phải có một gương mặt xinh đẹp là có thể vạn sự như ý. Mà trong trò chơi sinh tồn, chỉ cần nâng giá trị mị lực lên đủ cao, đôi khi phải chịu đựng một ít chuyện ghê tởm, nhưng trên thực tế lại không hề chịu thương tổn gì.
Thậm chí trong khu nghỉ ngơi còn có thể tiêu tích phân đổi lấy cuộc sống xa hoa mà ở thế giới hiện thực có nghĩ cũng không dám nghĩ. Có nhiều tích phân còn có thể đổi một kỳ nghỉ phép....
Dư Tiểu Thành đắm chìm trong thế giới của bản thân, không nói thêm nữa.
Trình Mộc Quân cũng không ngắt ngang, chuyên tâm tính mật mã, không lâu sau đã tính ra một dãy số. Hắn ngồi xổm xuống, mở tủ đầu giường ra, lấy từ bên trong tủ sắt một cái chìa khóa.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Dư Tiểu Thành: "Hoàn hồn, phiền cậu tránh ra một chút."
Dư Tiểu Thành theo bản năng đứng dậy tránh ra, cậu nhìn thấy chìa khóa trong tay Trình Mộc Quân, ngơ ngác hỏi: "A? Nhanh vậy? Chúng ta có thể ra ngoài rồi?"
Trình Mộc Quân nói: "Đâu ra có chuyện đơn giản như vậy."
Ngăn kéo bàn làm việc còn rộng mở vào ban ngày, lúc này đã khóa lại.
Trình Mộc Quân mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong một quyển sổ tay tân sinh.
Hắn mở sổ tay, thấy Dư Tiểu Thành vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như đi vào cõi thần tiên, thuận miệng khuyên nhủ: "Không có thế giới nào có chuyện không làm mà hưởng, chúng ta vốn là người đang cận kề cái chết, tiến vào trò chơi này mà không cần trả giá, lại có thể đạt được sinh mệnh, cậu cảm thấy có hợp lý không?"
Dư Tiểu Thành ngơ ngác lắc đầu.
"Chúng ta tiến vào trò chơi này thật ra chính là đang đánh cược, dùng tất cả thứ còn sót lại của bản thân cược một hy vọng sống sót mà thôi."
"Thứ còn sót lại?"
"Ừm, linh hồn là nơi khắc ghi tình cảm và cảm xúc của con người. Hiện giờ nó không nhận được thứ nó muốn nữa, vòng tuần hoàn sẽ bị phá vỡ, sẽ... sụp đổ." Trình Mộc Quân lật đến tờ cuối cùng của cuốn sổ: "Đương nhiên, cái đó là tôi đoán mà thôi, không cần quá đặt nặng."
Hắn thấy nét mặt của Dư Tiểu Thành là biết đối phương không thể tiếp thu được lượng tin tức lớn này trong một chốc một lát, đổi đề tài:
"Đúng rồi, Lâm Lung.... sao cậu ta lại ở phó bản tân binh?"
Dư Tiểu Thành mờ mịt: "Sao lại không?"
"Nghe nói cậu ta có đội." Trình Mộc Quân đáp, nhưng không nói hắn biết được từ đâu.
Người có đội đều hành động theo đội, mà đội thì tất nhiên không thể vào phó bản tân binh. Thật ra trong lời nói của hắn có sơ hở, Trình Mộc Quân là người mới, không thể biết được những thông tin này.
Chỉ là lúc này đầu Dư Tiểu Thành y như một nồi cháo, bị lượng tin tức lớn cuốn trôi, căn bản không phát hiện ra điều gì.
"Không có." Dư Tiểu Thành gãi đầu, "Anh ấy rất tốt, tôi hỏi cái gì anh ấy cũng trả lời nhiệt tình, tôi nhớ lúc đó anh ấy nói là vì không có đội cho nên mới thường xuyên đến phó bản tân binh giúp người mới."
Không có đội à.
Trình Mộc Quân có chút nghi hoặc.
Khi hắn rời đi, đội của Hạ Sâm đã xem như đội mạnh nhất trong trò chơi. Với tính cách của Lâm Lung, sao có thể rời đội của Hạ Sâm được?
Hắn hỏi hệ thống: "Không phải là Hạ Sâm đã chết chứ?"
Hệ thống: "Gì? Đầu cậu chứa cái gì vậy, Hạ Sâm chết rồi thì giờ cậu còn đứng đây à?"
Trình Mộc Quân: "Cậu quên đây là giả thiết có có quỷ hồn tồn tại à, nói không chừng Hạ Sâm chết rồi biến thành quỷ thì sao? Vậy mới có thể giải thích tại sao đội lại giải tán chứ."
"..."
Cũng không trách Trình Mộc Quân phỏng đoán như vậy, Hạ Sâm là người có tính cách hào hiệp, coi trọng tất cả thành viên trong đội mình.
Y liều chết phấn đấu, mục tiêu là đưa cả đội về thế giới hiện thực.
Trình Mộc Quân không có tính cách như thế, hắn có thể lý trí lợi dụng bất kỳ kẻ nào để đạt được mục tiêu, nhưng bởi vì đây là chuyện Hạ Sâm phải làm, thế nên hắn dốc hết sức giúp đỡ.
Đội giải tán, trừ lý do Hạ Sâm đã chết ra, Trình Mộc Quân không thể nghĩ được khả năng nào khác.
"Thôi, đứng đây đoán mò cũng không được gì, phải nhanh chóng rời khỏi phó bản người mới, đến khu nghỉ ngơi tìm hiểu thông tin mới được."
Trong lúc nói chuyện với hệ thống, Trình Mộc Quân cũng không nhàn rỗi, đọc sơ qua quyển sổ tay tân sinh.
Xong xuôi hắn nhét cuốn sổ vào túi áo đồng phục, rồi tiếp tục mò mẫm trong ngăn kéo.
Một tấm gương bỗng xuất hiện trên bàn làm việc.
Trình Mộc Quân lùi lại, nhìn góc độ giữa gương và đồng hồ, sau đó mở đèn bàn lên, di chuyển chậm rãi.
Tấm gương phản chiếu ánh sáng của đèn bàn, tia sáng từ từ đi đến đồng hồ treo tường ở đối diện.
Một tiếng "tách" rất nhỏ vang lên, trên đồng hồ treo tường hình như có cái chốt nào đó vừa mở ra.
Trình Mộc Quân cầm đèn bàn lên, nói với Dư Tiểu Thành: "Giúp một chút, đến chỗ đồng hồ treo tường xem thử."
"Ò, được," Dư Tiểu Thành cởi giày, đứng lên giường, cẩn thận kiểm tra đồng hồ treo tường. Sau một lúc lâu, cậu lấy ra một cái chìa khoá từ phía sau: "A, là chìa khóa! Chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
Trình Mộc Quân buông đèn bàn, gật đầu: "Ừm, mở cửa đi."
Dư Tiểu Thành hưng phấn đi mở cửa.
Ánh đèn đường bên ngoài chiếu lên người cậu, uể oải trong lòng bỗng nhiên trở thành hư không.
Dư Tiểu Thành quay đầu lại, nhìn Trình Mộc Quân đi ra: "Tôi cảm thấy, dựa vào mị lực để lấy lòng NPC cũng không ổn lắm."
"Hửm? Là sao?"
Dư Tiểu Thành nhỏ giọng nói: "Nếu gặp phải NPC động kinh như hôm nay, chỉ có mị lực thì chết là cái chắc."
Cũng không phải động kinh, chỉ là trở lại trạng thái bình thường mà thôi.
Trình Mộc Quân cười: "Nếu cậu đã có suy nghĩ này, tôi có thể nói cho cậu biết cách qua cửa bình thường của trò chơi."
"Hả?"
Trình Mộc Quân sóng vai cùng Dư Tiểu Thành đi về ký túc xá, họ vẫn cần tránh lộ tuyến tuần tra nên phải đi gần một vòng.
Đi từ cổng trường ước chừng cũng phải bảy tám phút, có thể tán gẫu một chút.
Hắn lấy cuốn sổ tay tân sinh ra, đưa cho Dư Tiểu Thành.
"Cậu nhìn xem."
Ánh đèn lờ mờ, nhưng muốn đọc chữ cũng không khó.
Dư Tiểu Thành đọc vài lần, có chút khó hiểu: "Bên trên chỉ viết mấy điều tân sinh phải biết và khẩu hiệu của trường, nhưng cái này buổi sáng bảo vệ đã nói cho chúng ta biết rồi mà."
Trình Mộc Quân: "Thông tin mấu chốt không nằm ở khẩu hiệu trường và những điều tân sinh phải biết, mà nằm trong lịch sử ngôi trường nhìn có vẻ bình thường ở phía trước."
Trong phần lịch sử của ngôi trường liên tục nhấn mạnh tỷ lệ trúng tuyển và số lượng học sinh được nhận vào các trường đại học trọng điểm. Trừ cái này ra không còn thông tin nào khác.
Kết hợp với bảng vàng danh dự và phương án thưởng phạt đã thấy trên bảng thông báo trước đó, có thể dễ dàng suy ra quy tắc của phó bản này.
Thứ nhất, tuân thủ nghiêm ngặt thời gian làm việc và nghỉ ngơi, nếu không sẽ kích phát điều kiện tử vong.
Thứ hai, tất cả chỉ nhìn bằng thành tích.
Mỗi buổi tối, màn sương bao phủ vườn trường bị bóp méo hình thành nên các công thức, chúng thực chất chính là hiện thân của các bài thi.
Tất cả đều đang nhắc nhở người chơi tiến vào phó bản này: Muốn qua cửa hả, vậy giải đề đi.
Dư Tiểu Thành sửng sốt: "Vậy tôi phải làm sao đây? Lúc trước tôi học dốt lắm."
"Chỉ cần tuân thủ quy tắc thứ nhất sống qua mấy ngày này là được, dù trường có xem trọng thành tích đến đâu thì cũng sẽ không chặn đường tốt nghiệp của học sinh, cùng lắm là điều kiện sống hơi khổ một chút."
Khi giải thích xong, hai người đã đứng trước cửa ký túc xá.
Nhiệm vụ bữa khuya thuận lợi hoàn thành.
Ngày kế tiếp.
Mấy người chơi Hệ Mị Lực bắt đầu phát hiện phó bản này không bình thường, tất cả NPC đều không xi nhê gì với các kiểu làm nũng của họ.
Dư Tiểu Thành cho họ xem đoạn ghi hình cái chết của Triệu Sâm, cũng nói cho họ biết quy tắc qua cửa mà Trình Mộc Quân phát hiện.
Ban đầu, mấy người chơi Hệ Mị Lực vốn không tin. Nhưng buổi kiểm tra thường xuyên ngày hôm đó đã xác minh phỏng đoán của Trình Mộc Quân.
Dựa theo xếp hạng để lấy phiếu cơm.
Những phiếu cơm đó cho phép người chơi tiến vào tầng hai của căn tin, mua những món ăn ngon. Nếu nghiêm túc làm đề, không làm trái quy tắc thì sẽ có thể an ổn đợi đến khi tốt nghiệp.
Mặc dù đầu óc không đủ dùng, làm bài không được, nhưng chỉ cần ngoan ngoãn làm hết bài thi thì cũng có thể đạt được số điểm cơ bản.
Điểm duy nhất không được tốt là thiếu ăn. Nhưng nếu biết quan sát chọn lựa kỹ càng thì đồ ăn ở lầu 1 căn tin vẫn có thể ăn được.
Nếu chẳng may gặp mấy con sâu trắng trẻo mập mạp, nửa cái móng tay xuất hiện trong cơm, lúc đó cứ lấy ra là được. Học sinh ai mà chưa từng ăn phải mấy thứ kì quặc trong căn tin trường chứ.
Dư Tiểu Thành và Vương Hổ đều là người biết điều, nghiêm túc tuân theo quy tắc.
Nhưng mấy tiểu mỹ nhân khác đã quen hưởng thụ lại không chịu nổi mấy thứ khó nuốt này, qua mấy ngày bắt đầu rục rịch.
Trong một buổi kiểm tra hàng tuần, một tiểu mỹ nhân gian lận bị bắt được, cậu ta dùng cách khóc lóc cũ để làm giám thị mềm lòng, cuối cùng bị giám thị vặn gãy cái cổ mảnh khảnh.
Đầu cậu ta bị đặt trên bục giảng, trở thành giám thị thứ ba nhìn chằm chằm học sinh trong phòng.
Sau hôm đó, những người chơi khác không dám làm loạn nữa, thành thật giải đề, thành thật thi cử.
Cũng may thời gian trong phó bản trôi nhanh, chớp mắt đã tới lúc phải tham gia kỳ thi tuyển sinh.
Thi xong, sáu người chơi còn lại thuận lợi tốt nghiệp, khi lấy được bằng tốt nghiệp, cánh cửa xuất hiện trước mắt.
Vương Hổ thở phào, vỗ vai Trình Mộc Quân: "Cái phó bản ngu ngốc này, anh mày đã tốt nghiệp không biết bao nhiêu năm rồi, kiến thức trả hết cho thầy cô từ đời nào, không ngờ giờ lại bị ép quay về thời cấp 3 giải đề, mẹ nó xui xẻo lắm mới gặp phải cái phó bản không bình thường như vậy..."
Gã vừa lải nhải vừa ném xúc xắc lên không trung, sau đó cất bước đi vào ô nghỉ ngơi màu xanh lục.
Mấy người chơi khác cũng rời đi, chỉ còn lại Dư Tiểu Thành nhìn Trình Mộc Quân: "Anh Trình, phó bản này có bất thường không?"
"Chắc hẳn trong lòng cậu tự có đáp án."
Trình Mộc Quân khựng lại một chút rồi tiếp tục: "Đây mới là phó bản người mới bình thường, nó nói cho những người vừa tiến vào trò chơi biết, phải tuân thủ quy tắc, chỉ thế mà thôi."
Nói xong hắn xoay người, vung tay ném xúc xắc vào không trung.
Số 2.
Lúc này Trình Mộc Quân khá may mắn, trúng ô nghỉ ngơi màu xanh lục chứ không phải phó bản thứ 2 liên tiếp.
______
Chương 164: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (8)
Ngay khi bước vào ô nghỉ ngơi màu xanh lục, khu chuẩn bị màu vàng phía sau biến mất.
Bốn phía lại biến thành hình lập phương màu trắng, bên trong vẫn trống trơn không có gì, nhưng đối diện Trình Mộc Quân lại xuất hiện một cánh cửa.
Trình Mộc Quân suy nghĩ một lát, click mở bảng nhiệm vụ, bắt đầu đổi đồ gia dụng cho căn phòng.
Sau khi đổi những đồ nội thất cơ bản như giường, giá sách, ghế sofa linh tinh, hắn đổi thêm một cánh cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài là ngẫu nhiên.
Rừng lá kim tuyết trắng xóa, những bông tuyết như lông ngỗng vẫn đang rơi.
Trình Mộc Quân ngồi trên giường nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn về phía lò sưởi.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường rất lớn, củi bị đốt phát ra tiếng tanh tách vui tai.
Hết thảy đều bình yên và tốt đẹp.
"Xong."
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi vào phòng tắm mới đổi ra ở bên cạnh, rửa mặt xong trở lại phòng, ngã xuống chiếc giường mềm mại như mây.
Đây là thói quen của hắn ở thế giới vô hạn này, mỗi lần qua cửa xong hắn đều phải ngủ nguyên một ngày. Tính toán lên kế hoạch quá tốn sức, ngủ thật ngon mới là cách nghỉ ngơi tốt nhất.
1
Khi Trình Mộc Quân tỉnh lại đã là ngày thứ hai trong bảy ngày nghỉ ngơi.
Hắn lấy một cái quần thun đơn giản và một chiếc áo len trong tủ quần áo ra mặc. Dù sao sau khi vào không gian Chủ Thần, tất cả mọi người đều mặc đồ trắng như nhau, không cần phải ăn diện cầu kỳ.
Hắn đẩy cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Trình Mộc Quân sửng sốt.
Đây là... không gian Chủ Thần?
Không gian Chủ Thần hắn biết là nơi rất hoang vu, ngoại trừ chùm sáng khổng lồ treo trên không trung thì chỉ có những người chơi dựng quầy hàng để trao đổi đạo cụ.
Công trình kiến trúc duy nhất có lẽ là Sảnh tiền thưởng màu trắng.
Bởi vì trong trò chơi sinh tồn, tất cả mọi người đều đang đấu tranh vì sự sống, tích phân đều kiếm được bằng cách lăn lộn trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Vài món đồ nội thất cũng không tốn bao nhiêu điểm, vì thế hầu hết mọi người sẽ đổi những thứ để cải thiện sinh hoạt.
Tuy nhiên, nếu đổi một công trình kiến trúc, hơn nữa muốn nó đứng sừng sững trong không gian Chủ Thần thì phải tốn rất nhiều tích phân.
Bây giờ không gian Chủ Thần hiện ra trước mắt Trình Mộc Quân hoàn toàn là một đô thị phồn hoa.
Nhóm tiểu mỹ nhân đi lại trên đường đều mặc quần áo đủ loại kiểu dáng, cổ điển có hiện đại có.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy chùm sáng treo trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm dưới vô số ánh đèn lập loè.
Sảnh tiền thưởng từng là kiến trúc duy nhất, hiện giờ đã biến mất bên trong các toà nhà hoa lệ.
Trình Mộc Quân đi về phía trước một đoạn, lát sau đã hiểu đại khái tình hình.
Những toà nhà xa hoa đầy phong cách đó đều là chỗ ở của người chơi.
Hắn quay đầu nhìn lại, nơi mình vừa xuất hiện chỉ là một cánh cửa.
Mà hai bên cạnh là hai toà nhà, một là biệt thự mang phong cách hiện đại, một là lâu đài cổ phong cách châu Âu.
Rất mâu thuẫn, rất buồn cười.
Sau đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy cánh cửa của căn biệt thự hiện đại mở ra, mỹ nhân phong cách "Lâm Lung" bước ra từ bên trong, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn như nai con.
Cậu ta cau mày nhìn cánh cửa nát bên cạnh phòng mình, oán giận: "Người mới từ đâu ra, một chút quy tắc cũng không hiểu, để cái cửa nát này ở đây thật là khó coi chết đi được."
Trình Mộc Quân không phản ứng, đi về hướng Sảnh tiền thưởng.
Hắn cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cái gì quy tắc cái gì không quy tắc, thật buồn cười.
Trên đường đi, Trình Mộc Quân lại nhìn thấy đủ nơi cung cấp các dịch vụ xa hoa lãng phí, thậm chí còn có cửa hàng bán quần áo.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, thiết bị quản lý nhiệm vụ có thể đổi đủ loại quần áo, tại sao còn có người chọn vào tiệm quần áo mua quần áo?
Trình Mộc Quân đứng trước tủ kính xem giá niêm yết.
Một cái áo phải hơn một trăm tích phân, tương đương với mười phó bản người mới, mà quần áo cũng có vẻ chỉ là những món quần áo rất bình thường.
Hắn khựng lại một chút, sau đó xoay người muốn vào xem, lại bị nhân viên cửa hàng ngăn cản.
Nhân viên mặc tây trang màu đen phẳng phiu, mặt không cảm xúc, thậm chí nhìn có hơi cứng nhắc: "Tiên sinh, xin hãy xuất trình thẻ hội viên."
Trình Mộc Quân liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhân viên cửa hàng không phải người thật, hẳn là NPC phục vụ. Đây cũng là một trong những vật phẩm trao đổi đắt tiền và vô dụng nhất của không gian Chủ Thần, Trình Mộc Quân chỉ thấy qua một lần.
Đó là một đồng đội bị kẻ thù dùng kỹ năng hệ tinh thần khống chế, ngu ngơ đi đổi NPC quản gia mấy trăm tích phân.
Sau khi tỉnh lại, hắn nhốt mình vào phòng suốt ba ngày ba đêm, sau đó tự tay giết chết kẻ thù, việc này mới tính là qua.
Nhưng mà, hiện tại dường như đổi một NPC phục vụ vô dụng không còn là chuyện gì đáng kể nữa.
Trình Mộc Quân nhớ đến phương pháp qua cửa của Hệ Mị Lực, cũng có thể hiểu được phần nào logic trong đó.
Tích phân có được quá dễ dàng, vì thế tiêu xài cũng không đau lòng.
Hắn cũng không muốn vào xem nữa, lúc này, bảng nhiệm vụ trên tay bỗng nhiên vang lên.
Trình Mộc Quân cúi đầu, phát hiện là Vương Hổ trước đây đã từng thêm bạn.
"Chú em, tôi nhìn thấy cậu rồi, cậu quay ra phía sau đi, đến đây uống một ly nào."
Trình Mộc Quân xoay người, nhìn về phía đông nam, cách nơi này hơn mười mét có một toà nhà nhỏ, bên ngoài là những khóm hoa tường vi đang nở rộ.
Nhìn từ bên ngoài thì hẳn là một quán cà phê. Tầng hai của quán là sân thượng đặt một vài chiếc bàn nhỏ tinh xảo, bàn nào cũng có người ngồi.
Trình Mộc Quân chần chờ một lúc, thật sự là những người đó nhìn quá giống nhau, trong chốc lát hắn không thể phân biệt được đâu là Vương Hổ.
Cũng may một tiểu mỹ nhân ngồi sát lan can đứng lên hưng phấn phất tay, lúc này Trình Mộc Quân mới nhận ra.
Hắn đi qua quán cà phê, Vương Hổ thoạt nhìn là người chơi lâu năm kinh nghiệm phong phú, có lẽ sẽ có thể giải đáp thắc mắc cho hắn.
Ngồi xuống xong, Trình Mộc Quân nhìn thực đơn, mày nhíu lại.
Một ly Americano giá năm tích phân.
Đắt đến nực cười.
Vương Hổ thấy thế, cho rằng Trình Mộc Quân là người mới, không có nhiều tích phân, vì vậy vỗ ngực nói: "Không có gì, chú em, anh đây bao hết, cậu cứ chọn đi."
Giọng gã lúc này không còn kỳ lạ nữa, đã trở nên ngọt ngào như tẩm mật ong.
Trình Mộc Quân cười: "Vậy cảm ơn anh, đúng rồi, em còn có vài vấn đề muốn thỉnh giáo anh."
Sau khi trải qua phó bản trước, giờ đây Vương Hổ bội phục Trình Mộc Quân sát đất, nhìn trông chẳng ra gì mà đầu óc thật sự quá tốt.
Thậm chí gã còn nghĩ tới chuyện cộng thêm một ít điểm trí lực cho bản thân. Nếu không đọc hướng dẫn, không biết trí lực không giúp ích gì nhiều cho năng lực phân tích, thì có lẽ Vương Hổ đã thật sự từ bỏ mị lực thêm điểm trí lực rồi.
"Có vấn đề gì cứ việc nói! Đúng rồi, trước hết chúng ta kết bạn vĩnh viễn đi."
Kết bạn tạm thời qua một tháng sẽ mất đi hiệu lực.
"Ừm." Trình Mộc Quân chấp nhận lời mời kết bạn của Vương Hổ, sau đó mới hỏi: "Mấy quán xá ở đây bán đồ đắt như vậy, là có tác dụng gì đặc biệt sao?"
Vương Hổ lắc đầu: "Không có, chỉ là quần áo bình thường thôi, nhưng để có thể mang vào phó bản thì khá tốn công, vậy nên mới bán đắt như vậy."
Trình Mộc Quân càng thấy khó hiểu: "Mấy thứ này ở trong không gian dùng một tích phân là có thể đổi một đống mà, sao còn muốn ra ngoài mua giá cao hơn?"
Vương Hổ: "Đồ đổi trong không gian của mình không thể xuất hiện trong không gian Chủ Thần, dù cậu ở trong phòng ăn mặc đẹp bao nhiêu, nhưng chỉ cần ra khỏi cửa là sẽ lập tức biến thành đồng phục."
"......"
Trình Mộc Quân thật sự không hiểu logic này, mất công mang quần áo và đồ ăn từ phó bản ra để làm gì?
Lúc này, bên ngoài có vài người đi tới, phong cách nhìn có vẻ khác biệt.
Nhìn giống những người chơi vô hạn lưu hắn từng biết.
Họ ăn mặc rất đơn giản, chỉ là quần áo thuần đen không có kiểu dáng gì, diện mạo có vẻ đều là diện mạo thật của mình, không gọi là đẹp, lại có điểm đặc sắc khác.
Ánh mắt họ nhìn người khác vô cùng sắc bén, trên lưng còn đeo vũ khí.
Vương Hổ thấy Trình Mộc Quân nhìn khí thế, thấp giọng nói: "Ầy, những người đó đều là người chơi Thần cấp, thỉnh thoảng họ sẽ xuất hiện để đến Sảnh tiền thưởng bên kia."
"Đúng rồi, những người đó ở ngoài trang điểm uống cà phê là vì..."
Vương Hổ chưa nói xong, Trình Mộc Quân đã nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đột nhiên yếu đuối ngã xuống trước mặt đám người nọ, khi nâng mặt lên mắt đã ầng ậng nước.
Làm gì vậy? Quyến rũ?
Sau đó, người đi đầu mắt nhìn thẳng, vượt qua tiểu mỹ nhân đi đến Sảnh tiền thưởng.
Mấy người đằng sau cũng vậy, chỉ có người cuối cùng hơi thân thiện một chút, khom lưng nâng tiểu mỹ nhân dậy, thế nhưng cũng không cho tiểu mỹ nhân cơ hội mở miệng nào.
Vương Hổ tiếp tục nói: "Vì để quyến rũ những người chơi ở Thần Vực."
Thần Vực?
Đây là danh từ Trình Mộc Quân chưa từng nghe qua, ít nhất là khi hắn còn ở đây nó vẫn chưa xuất hiện.
"Thần Vực và phó bản bình thường không giống nhau?"
"Ừm." Vương Hổ gật đầu, "Nghe nói NPC bên Thần Vực có buff miễn dịch mị lực, người ở thế giới vô hạn lâu đều sẽ được đưa đến Thần Vực."
Nghe lời giải thích này, Trình Mộc Quân đã hiểu rõ.
Thế giới vô hạn hiện tại phân thành khu bình thường và Thần Vực. Khu bình thường thịnh hành Hệ Mị Lực, Thần Vực Boss lại có buff miễn dịch, cũng là trò chơi sinh tồn - nơi luôn bị bao phủ trong bóng tối của cái chết.
Đây có lẽ là cơ chế tự sửa chữa của không gian Chủ Thần. Quy tắc thế giới mất khống chế, năng lượng không đủ, Chủ Thần chỉ có thể thu hẹp khu vực khống chế. Trong những phó bản đó, Boss sẽ tuân thủ quy tắc tuyệt đối, sẽ không bị mị lực mê hoặc.
Vương Hổ thấp giọng nói: "Hệ Mị Lực quả thật rất dễ chịu trong giai đoạn trước và trung, nhưng khi tiến vào Thần Vực thì không còn tác dụng nữa."
Gã chỉ vào đám tiểu mỹ nhân vẫn đang nghểnh cổ chờ đợi: "Cách thoải mái nhất chính là tìm một cao thủ che chở cho mình."
Trình Mộc Quân hiểu rồi, thì ra giá cao mua quần áo uống cà phê gì đó, đều là vì một cuộc gặp gỡ tình cờ thật hoàn hảo với người chơi Thần Vực ở không gian Chủ Thần.
Nhưng mà người chơi không phải NPC, ngày nào cũng nhìn thấy những gương mặt giống nhau, đẹp đến mấy cũng thấy mệt.
Vừa nghe hai chữ này, Trình Mộc Quân theo bản năng rụt về phía sau, giấu mình sau biển hiệu của quán cà phê.
Không nghĩ tới phản ứng của Vương Hổ còn lớn hơn, kéo Trình Mộc Quân chui xuống dưới bàn.
Người đang đi tới ở cuối con đường đúng là Hạ Sâm.
Trình Mộc Quân sửng sốt, không dám tin.
Nhiều năm không gặp, khí chất của Hạ Sâm đã thay đổi rất nhiều, làn da trắng bệch, môi cũng tái nhợt, gương mặt thì vẫn tuấn mỹ, nhưng khí chất quanh người lại thoang thoảng mùi máu tươi.
Y cũng mặc đồng phục áo đen quần đen của không gian, lưng đeo một thanh đao màu đen, đó là vũ khí của Hạ Sâm, đã dùng rất nhiều năm.
Cả hai bên mắt của Hạ Sâm đều có một vết sẹo màu đỏ kéo dài từ khoé mắt đến thái dương, nhìn như bị vũ khí sắc bén xẹt qua.
Trong một phó bản nào đó, Hạ Sâm lấy được Mắt sự thật, cho phép y nhìn thấu những con quỷ đang ký sinh trên người chơi, khi sử dụng kỹ năng, đôi mắt sẽ biến thành màu đỏ thẫm.
Cái này Trình Mộc Quân biết, nhưng rõ ràng bây giờ đang ở trong không gian Chủ Thần, vậy mà đôi mắt y vẫn là màu đỏ thẫm.
Kết hợp với vết thương trên mặt y, chỉ có một khả năng.
Đôi mắt của Hạ Sâm đã bị hủy hoại.
Chuyện... gì thế này?
Khi Hạ Sâm xuất hiện, những tiểu mỹ nhân vây quanh phía dưới lập tức giải tán, toàn bộ đều chạy đi trốn. Cả con phố trở nên lạnh lẽo.
Lát sau Vương Hổ mới sợ sệt ngoi lên, gã vỗ ngực mình: "Hù chết ông rồi."
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Chuyện gì vậy? Không phải người đó cũng là người chơi Thần Vực sao?"
Vương Hổ lau mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, y là cao thủ đứng đầu Thần Vực, nhưng mà..."
"Y ghét nhất người xinh đẹp, thanh đao trên lưng không biết đã dính bao nhiêu máu mỹ nhân rồi."