Editor: Diệp Hạ
1
Chương 175: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (19)
Cùng lúc đó.
Không gian Chủ Thần.
Hạ Sâm đứng ở trên cao nhìn xuống đường phố phía dưới.
Y nâng tay, chầm chậm đặt lên ngực mình. Trong phó bản, Hạ Sâm vẫn luôn cảm thấy Trình Mộc Quân đang giấu giếm điều gì đó.
Vì vậy, y âm thầm đưa mẫu cổ của đồng mệnh cổ vào cơ thể Trình Mộc Quân thông qua cái ôm cuối cùng.
2
Lúc trước, mẫu cổ trong cơ thể Trình Mộc Quân đã chết sau khi hắn xảy ra chuyện, rồi được đồng đội phát hiện chuyển giao cho Hạ Sâm.
Nó xem như thứ duy nhất Trình Mộc Quân để lại cho y, Hạ Sâm trả một cái giá lớn làm đồng mệnh cổ sống lại, sau đó nuôi nó trong thân thể mình.
Khi mẫu cổ và tử cổ ở cùng một không gian, chúng sẽ cảm ứng lẫn nhau.
Cảm ứng chỉ dẫn Hạ Sâm đi đến nơi này, y đứng trên mái nhà đối diện nhìn tình hình phía dưới.
Đó là một cánh cửa rất mộc mạc.
Hạ Sâm còn nhớ nơi này, trước khi tiến vào phó bản, y đã đến Sảnh tiền thưởng mua hướng đi của Lâm Lung, lúc trở về có nhìn thấy cánh cửa này.
Ở thời điểm hiện tại, trong không gian Chủ Thần xuất hiện một cánh cửa như vậy là chuyện rất kỳ quái, hơn nữa, Hạ Sâm nhìn thấy hai bóng người đứng trước cửa nói chuyện với nhau.
Y không thấy rõ, nhưng lại cảm thấy người nọ rất quen thuộc, vì vậy đã để ý đến.
Hiện tại, mẫu cổ lại dẫn y đến nơi này.
Hạ Sâm có thể chắc chắn, người lần trước y nhìn thấy chính là Trình Mộc Quân. Thế nhưng, tại sao Trình Mộc Quân lại muốn gạt y?
Y nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện một lát, sau đó xoay người rời đi.
***
Trình Mộc Quân mất vài phút mới tìm thấy trang phục người chấp pháp trong thương thành.
Hắn thay áo choàng màu trắng, đội mũ vào, sau đó mới ra ngoài.
Phía trước con phố nơi người chơi tụ tập có một Truyền Tống Trận.
Truyền Tống Trận cần chứng minh là người chơi Thần Vực mới có thể khởi động, ngoài ra cũng có thể dùng thư mời đến từ người chơi Thần Vực.
Hạ Sâm đã gửi thư mời đến.
Khi tới Truyền Tống Trận, Trình Mộc Quân vẫn chưa lấy thư mời ra đã thấy Truyền Tống Trận phát sáng, tiếp đó là ánh sáng trắng loá mắt.
Đợi trước mắt khôi phục bình thường, Trình Mộc Quân đã đi vào một nơi quen thuộc.
Hết thảy trước mặt tựa như không gian Chủ Thần nhiều năm về trước.
Ở hai bên đường phố chỉ có các cánh cửa bình thường xếp thành hàng.
Người đi lại trên đường rất ít, thỉnh thoảng có vài người xuất hiện cũng chỉ mặc áo đen quần đen đơn giản, ai cũng mang vũ khí, ánh mắt sắc bén, bước chân vội vàng.
Đây là không gian Chủ Thần bình thường trong quá khứ.
Hơn nữa, nơi bình thường nhất ở chỗ, tỉ lệ nam nữ trong Thần Vực được cân bằng. Nữ giới cũng mặc áo đen quần đen, buộc tóc đuôi ngựa hoặc để tóc ngắn.
Mà ở không gian bên ngoài Thần Vực, suốt bảy ngày, Trình Mộc Quân gần như không nhìn thấy một người nữ nào xuất hiện bên ngoài.
Tất cả những tiểu mỹ nhân đi dạo, uống cà phê trên đường phố đều là nam.
Trình Mộc Quân cảm thán: "Đây mới là trò chơi sinh tồn bình thường mà tôi biết, bên ngoài quả thực là một vở hài kịch hoang đường."
Hệ thống: "Nhưng mà sao bên ngoài không có nữ vậy nhỉ? Theo lý mà nói Chủ Thần chọn người tiến vào trò chơi không nên quy định giới tính chứ."
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Cái này phải trách giả thiết của mấy người."
Hệ thống: "Hả? Sao lại là giả thiết sai rồi?"
"Giả thiết nói, mỹ nhân phải giống Lâm Lung mới có thể làm nhóm NPC lệ quỷ mê luyến, Lâm Lung lại giới tính nam, tất nhiên những người nữ không thể theo Hệ Mị Lực."
1
Trình Mộc Quân vừa nhìn địa chỉ vừa chậm rãi đi về phía trước.
"Trong phó bản với những người chơi khác đều là Hệ Mị Lực, tỷ lệ sống sót của phụ nữ còn lại bao nhiêu?"
Hệ thống: "... Vậy, vậy cũng bất công quá rồi."
"Tuy nói chuyện bất công trên đời có rất nhiều, nhưng Hệ Mị Lực thịnh hành đã đè ép không gian sinh tồn của người chơi nữ. Nếu họ không chết trong phó bản người mới, tất nhiên sẽ liều mạng nâng cao năng lực của bản thân."
Hệ thống: "Ý cậu là, thật ra bên ngoài có người chơi nữ, chỉ là các cô ấy không xuất hiện, mà là ở trong không gian của mình?"
Ở không gian Chủ Thần, người chơi có thể dùng tích phân để đổi không gian huấn luyện, thời gian bên trong bằng một phần mười thời gian ở không gian Chủ Thần.
Trong đó, họ sẽ được huấn luyện để làm quen với các loại kỹ năng, thậm chí còn có thể tăng điểm thuộc tính.
So với trực tiếp dùng tích phân đổi điểm thuộc tính, không gian huấn luyện là phương pháp có lợi và thực tế hơn nhiều.
Nhưng đối với người chơi Hệ Mị Lực, không gian huấn luyện không có giá trị gì.
Suy cho cùng, không gian huấn luyện cũng chẳng làm tăng được chút điểm mị lực nào.
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Nói là bất công, nhưng thật ra cũng có chút công bằng. Người chơi nữ không thể theo Hệ Mị Lực, vì vậy buộc phải tập trung nâng cao năng lực của mình. Ở khu bên ngoài, các cô có tỉ lệ tử vong cực cao, nhưng một khi đã tiến vào Thần Vực thì không còn như vậy nữa."
Đó là nguyên nhân tỷ lệ giới tính của người chơi trong Thần Vực có xu hướng cân bằng.
Trình Mộc Quân ngừng lại, kiểm tra số nhà trên cửa, đang định gõ cửa lại nghe người phía sau hỏi: "Có phải anh đi nhầm chỗ rồi không?"
Trình Mộc Quân xoay người, nhìn thấy một thiếu nữ mặt tròn khoảng 13-14 tuổi, lưng cõng súng phóng tên lửa, vẻ mặt tò mò nhìn mình.
1
"Sao vậy?"
Thiếu nữ thò qua, hạ giọng nói: "Ở trong là đại ma vương Hạ Sâm đó, ổng không quan tâm ai hết, nếu anh gõ cửa, nói không chừng sẽ bị ăn luôn á nha."
1
Trình Mộc Quân bật cười: "Cảm ơn em đã nhắc, nhưng tôi và Hạ Sâm là bạn, cậu ấy mời tôi đến đây."
Thiếu nữ nghe đến đó, phất tay: "Ừm, dù sao anh cũng cẩn thận một chút. Đúng rồi, bộ quần áo này của anh rất đẹp nha."
Nói xong, cô cõng khẩu súng phóng tên lửa cực lớn chạy đi, bên trên thân súng là chú văn cực kỳ phức tạp, vừa thấy là biết vũ khí hủy diệt lệ quỷ quy mô lớn.
5
Trình Mộc Quân xoay người, gõ cánh cửa trước mặt.
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Hạ Sâm ở trong không gian của mình không còn mặc một cây đen nữa, mà diện quần kaki, sơ mi trắng và đeo một đôi giày thể thao.
Đây là kiểu đồ y thường xuyên mặc khi học đại học nhất.
"Vào đi."
Hạ Sâm nở nụ cười dịu dàng, phối hợp với quần áo sáng màu làm sát khí quanh thân y cũng trở thành hư không.
Trong hoảng hốt, Trình Mộc Quân cảm thấy như trở lại nhiều năm trước, ngày hắn mới bước chân vào trường đại học.
Vừa đẩy cửa ký túc xá ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là Hạ Sâm xoay người, cũng mặc quần áo thế này, cũng nụ cười thế này.
"Mộc Quân?"
"A, được."
Vừa vào nhà Hạ Sâm, Trình Mộc Quân còn chưa phản ứng gì, hệ thống đã kích động: "Tiểu Trúc Tử, sao không gian của Hạ Sâm giống cậu y như đúc vậy?"
Trình Mộc Quân ngồi xuống sô pha, thuận miệng đáp: "Đương nhiên là giống, chúng tôi vừa tiến vào trò chơi sinh tồn đã được trói định trở thành đồng đội, đồng đội cố định dùng chung khu vực phòng khách."
Hệ thống: "Chậc chậc chậc, hai người cũng thần kỳ thật, nhiều năm vậy rồi mà không làm đến cùng, rõ ràng là... hehehe."
"... Có lẽ là vì cả hai đều cho rằng đối phương là trai thẳng, đều quá coi trọng tình bạn của đối phương, đều lùi bước." Sau khi tiến vào thế giới này một lần nữa, Trình Mộc Quân đã có thể hiểu nguyên nhân tại sao lúc trước hai người lại đi đến nông nỗi đó.
"Hê hê hê." Hệ thống bỗng nhiên cười ra tiếng.
"Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, cậu như vậy thấy ghê quá."
Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, cậu có phát hiện không, cậu càng ngày càng giống một con người rồi."
"Câm miệng, lăn sang một bên đi."
Lúc này, Hạ Sâm cầm hai ly cà phê đến.
Trình Mộc Quân bưng lên, uống một ngụm: "Tôi nghe nói cậu vẫn luôn đuổi giết Lâm Lung?"
Hắn đi thẳng vào vấn đề, dù sao giữa hắn và Hạ Sâm cũng không cần khách sáo cái gì.
Trước đây ở trong phó bản, thời gian hai người có thể dùng thân phận thật sự ở cạnh nhau không nhiều lắm, rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng.
Vì sửa chữa thế giới, Trình Mộc Quân phải làm một chuyện, chính là khiến Hạ Sâm không đuổi giết Lâm Lung nữa.
Chỉ có khi Lâm Lung vào Thần Vực, cậu ta mới có thể rời khỏi trò chơi sinh tồn, mới có khả năng đạt thành điều kiện sửa chữa.
"Ừm." Hạ Sâm cụp mắt nhìn ngón tay mình: "Lúc trước, cậu ta cố ý gạt tôi đi vào phó bản một người, cũng cố ý châm ngòi ly gián giữa cậu và các đội viên."
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Tại sao cậu ta lại ghét tôi đến vậy?"
"Tôi đã hỏi, cậu ta nói là bởi vì cậu không bị cậu ta dụ dỗ, cũng vì nguyên nhân này nên cậu ta mới lừa tôi đi vào phó bản một người."
Trình Mộc Quân nhíu mày, thấy có gì đó sai sai.
Lúc Lâm Lung vừa vào đội không lâu, cậu ta thật sự có ý đồ dụ dỗ Trình Mộc Quân, Trình Mộc Quân cũng từ chối rất thẳng thừng.
Vốn dĩ hắn cho rằng Lâm Lung chỉ dụ dỗ mình vì thói quen, hơn nữa làm như vậy để khi hắn lập kế hoạch thì sẽ thiên vị cậu ta.
Hiện tại xem ra, chuyện có vẻ không hề đơn giản như vậy, từ khi nhập đội, thậm chí là trước khi nhập đội, Lâm Lung đã có kế hoạch.
Thế nhưng tại sao thái độ đối với Hạ Sâm và đối với hắn lại hoàn toàn khác biệt?
1
"Hệ thống, sao Lâm Lung lại vậy nhỉ, có phải còn cốt truyện ẩn gì đó không?"
Hệ thống: "A, không biết nha, kịch bản có bao nhiêu tôi cho cậu xem hết rồi, không giấu cái gì cả."
Hạ Sâm lại nói: "Tôi đuổi giết cậu ta, một là vì báo thù cho cậu, hai là không muốn cậu ta làm ô nhiễm Thần Vực. Chủ Thần hiện đã rất yếu ớt, nếu Lâm Lung tiến vào, nó sẽ sụp đổ."
"Hửm?" Trình Mộc Quân nhịn cười: "Tôi nhớ lúc trước cậu hận không thể đâm xuyên Chủ Thần mà, giờ lại đứng cùng chiến tuyến với nó rồi?"
Hạ Sâm bỗng nắm lấy tay Trình Mộc Quân: "Bởi vì, Chủ Thần là hy vọng làm sống lại cậu duy nhất của tôi."
"..."
Trình Mộc Quân nhíu mày, không phải vì động tác của Hạ Sâm, mà là bởi vì hình ảnh trước mắt hắn dần trở nên mờ ảo, tư duy cũng bắt đầu chậm chạp.
"Cậu...?"
Lời còn chưa dứt, Trình Mộc Quân đã gục đầu xuống, khi ý thức chìm trong bóng đêm, hắn rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Hạ Sâm tiếp được Trình Mộc Quân, y điều chỉnh tư thế bế người lên.
Truyện Xuyên KhôngNét mặt y có chút vặn vẹo, cảm xúc cực hạn trong cơ thể đang trên bờ vực phun trào.
Thế nhưng động tác thả Trình Mộc Quân xuống vẫn dịu dàng.
Hạ Sâm ôm người vào phòng ngủ, đặt lên giường của mình.
Y ngồi bên mép giường, ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt không có tiêu cự.
Ting —— Đồng hồ cổ điển trong phòng khách vang lên.
Hạ Sâm hoàn hồn, y nhắm mắt lại, ngực phập phồng kịch liệt.
Sau một lúc, y lấy từ trong túi ra một đôi bao tay mỏng như cánh ve.
Đó là đạo cụ Hạ Sâm tìm thấy ở thương thành người chấp pháp, quyền hạn cấp S, tốn gần một nửa tích phân chấp pháp của y.
Phần mô tả của bao tay rất đơn giản.
【Bao tay chân thật, chạm vật hư ảo.】
3
Nó hẳn để dùng trên quỷ hồn không có hình thể, nhưng khi Hạ Sâm nhìn thấy lại nghĩ đến một cách sử dụng khác.
Vì thế, y đã gửi tin nhắn mời Trình Mộc Quân đến.
Hạ Sâm đeo bao tay vào, từ từ duỗi đến mặt Trình Mộc Quân.
Y chạm vào mặt nạ lạnh băng và cứng rắn, hơi dùng một chút lực, xốc nó lên.
Hạ Sâm lại nâng tay, cởi áo choàng trắng trên người Trình Mộc Quân.
Y vẫn không nhìn rõ người trước mắt, chỉ là, từng hàng dữ liệu bị trang phục người chấp pháp che mất giờ đã hoàn toàn bại lộ.
5
Hạ Sâm nhìn chằm chằm mấy hàng dữ liệu quen thuộc, ngón tay hơi run lên. Y tạm dừng một lát, rồi hạ thấp người, tiến đến.
Hai người gần đến độ hơi thở quyện vào nhau.
Ở khoảng cách này, Hạ Sâm có thể nhìn thấy màu sắc và hình dáng mơ hồ.
Sau đó, y tìm thấy một chấm màu đỏ nho nhỏ ở vành tai của Trình Mộc Quân, có vẻ là một nốt ruồi son.
Mà nốt ruồi này, y đã từng thấy trên người chơi đó ở phó bản trước.
"Mộc Quân, tại sao cậu lại gạt tôi?"
Hạ Sâm nửa đè trên người Trình Mộc Quân, mặt chôn bên gáy hắn, nhẹ nhàng hỏi.
1
Tiếp theo, y cởi giày, vẫn duy trì tư thế như vậy, chìm vào giấc ngủ.
_____
Chương 176: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (20)
Reng reng reng —— Bên ngoài truyền đến tiếng kim loại va chạm có quy luật, hình như là tiếng báo thức?
Lúc này Trình Mộc Quân mới thoát khỏi sương mù, còn chưa mở mắt đã cảm thấy người mình bị thứ gì đó đè nặng.
Hắn thấy hơi khó thở, lúc mở mắt đầu còn hơi choáng.
Trước mắt, là trần nhà màu trắng.
Đây là nơi nào?
Đã xảy ra chuyện gì?
3
Còn chưa nhớ ra chuyện phía trước, Trình Mộc Quân lại nghe thấy tiếng hít thở sát bên tai, dòng khí nhỏ bé phả vào cổ, mang đến cảm giác tê dại.
Hạ Sâm?
Một đoạn ký ức nảy lên trong đầu.
Hắn theo lời hẹn đến nhà Hạ Sâm, chưa nói được mấy câu đã bị một ly cà phê quật ngã.
Sau đó...
Sau đó Hạ Sâm đưa hắn lên giường ngủ?
Nghĩ thế nào thì Trình Mộc Quân cũng không thể hiểu được logic trong đó, hắn đang muốn giơ tay lay người tỉnh, lại nhìn thấy áo choàng trắng bị ném trên sô pha.
Cái gì?
Áo choàng.
Không đúng, trang phục của người chấp pháp được ràng buộc với linh hồn, chỉ khi cần mới xuất hiện.
Cái áo choàng này ngay cả Trình Mộc Quân cũng không cởi được, sao Hạ Sâm có thể? Từ từ, áo choàng cũng cởi rồi, vậy còn mặt nạ?
Trình Mộc Quân nhíu mày, giơ tay muốn đẩy Hạ Sâm ra.
Không nghĩ tới, cho đến lúc hắn ngồi dậy rồi mà Hạ Sâm vẫn không tỉnh, chỉ có bàn tay đang ôm eo hắn phát ra ánh sáng màu đen.
Sau đó, ánh đen hoá thành dây xích màu đen, trói Trình Mộc Quân lại.
"..."
"Hạ Sâm!"
Trình Mộc Quân đã bị khống chế, toàn thân trừ đầu ra thì không còn chỗ nào có thể nhúc nhích. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhìn hành động quái lạ này của Hạ Sâm, rõ ràng là hắn đã lật xe rồi.
Nhưng Hạ Sâm vẫn chỉ ôm eo Trình Mộc Quân, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trình Mộc Quân chán nản, thậm chí không biết rốt cuộc mình lật xe từ lúc nào.
"Hệ thống, làm sao bây giờ?"
Hệ thống nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi cảm thấy sau này cậu có thể cân nhắc khỏi khoác áo choàng nữa, dù sao lần nào cũng rớt, đã rớt thì thôi lại còn làm vai chính hắc hóa..."
Trình Mộc Quân mạnh mẽ lên án hệ thống chối bỏ trách nhiệm: "Có thể trách tôi sao? Chẳng lẽ không phải là vấn đề của cậu sao? Nếu công năng Cố gắng lùi về phía trước của cậu xài được thì tôi phải dốc hết sức lực khoác áo choàng sao?"
Hệ thống: "Hức, xin lỗi, tôi sai rồi."
Sau khi mắng công năng không đáng tin của hệ thống xong, Trình Mộc Quân đã bình tĩnh lại. Áo choàng rớt rồi, có mắng hệ thống nữa cũng không thay đổi được gì.
Chỉ có thể chờ Hạ Sâm tỉnh lại, nhìn xem tình huống rốt cuộc là như thế nào.
Người nọ ngủ thật sự sâu, hiếm khi Trình Mộc Quân có cơ hội quan sát Hạ Sâm hiện tại một cách kỹ càng.
Trước đây ở trong phó bản, Hạ Sâm luôn mang vẻ mặt người sống chớ gần, không ai dám nhìn y nhiều hơn một cái. Trình Mộc Quân vì không lật xe nên tất nhiên cũng biểu hiện theo các tiểu mỹ nhân khác.
Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân cứng đờ.
Hắn nhớ đến cảnh mình bóp giọng nói chuyện, ngọt ngào làm nũng tỏ vẻ dễ thương với Hạ Sâm trong phó bản trước.
3
Khi đó Trình Mộc Quân không hề có gánh nặng tâm lý nào, dù sao trong mắt Hạ Sâm hắn cũng chỉ là một người chơi bình thường.
Không sao cả.
Nhưng mà bây giờ đã lật xe...
"Hô ——" Trình Mộc Quân dùng sức nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, nghĩ xem có thể đổi thuốc mất trí nhớ gì đó cho Hạ Sâm uống hay không.
Nhưng không thể không nói, Hạ Sâm nhìn cực kỳ đẹp, xương lông mày nhô cao, dáng mũi vừa thon vừa thẳng, lông mi đen dày, lúc nhắm mắt còn tạo được bóng râm hình cây quạt.
Ngay cả vết đỏ nhạt trên mắt cũng tạo thêm cảm giác khác lạ cho khuôn mặt đẹp trai này.
Giống như ma cà rồng ẩn mình trong bóng tối, nguy hiểm lại mê người.
Trình Mộc Quân nhìn y một lát, nói: "Hệ thống, mặt của Hạ Sâm đúng gu tôi quá, lúc trước không có suy nghĩ này, giờ càng nhìn càng thấy động lòng."
1
Hệ thống: "... Cậu điều chỉnh tâm lý cũng nhanh thật."
"Chứ gì, khi không phản kháng được nữa thì cứ việc nằm yên hưởng thụ thôi..."
Hệ thống: "Cấm lái xe."
3
"Cậu yên tâm, tôi chỉ là thưởng thức, không định phát triển mối quan hệ vượt qua tình bạn với Hạ Sâm, lật xe thì sao, cùng lắm là khôi phục quan hệ cộng sự như lúc trước thôi."
1
"Tại sao chứ?"
Trình Mộc Quân cười: "Cậu đoán xem?"
Hệ thống không định suy nghĩ thêm, muốn hỏi lại, nhưng Trình Mộc Quân đã không rảnh để ý đến nó nữa.
Có lẽ là ánh mắt của Trình Mộc Quân quá chuyên chú, lông mi của người ngủ say khẽ rung rung, sau đó mở mắt.
Khi chạm phải đôi mắt đỏ sậm kia, Trình Mộc Quân hiếm khi cứng họng, không biết nên nói từ đâu.
Hạ Sâm lại mở miệng: "Người áo choàng trắng, cậu là thẩm phán, nhưng cậu vi phạm quy định."
Trình Mộc Quân sửng sốt, hoàn toàn không biết Hạ Sâm đang giở trò gì.
Dù chỉ thấy đôi mắt đỏ sậm không tiêu cự, nhưng Trình Mộc Quân lại cảm giác như bị nhìn thấu nội tâm ở sâu bên trong.
Hạ Sâm nâng tay, dịu dàng vuốt ve sườn mặt Trình Mộc Quân: "Trước đây trong phó bản, lần nào cậu cũng phán định tôi vi phạm, thật ra chỉ vì muốn trói tôi tại chỗ, đúng không?"
Trình Mộc Quân: "..."
"Sao cậu lại gạt tôi?"
Giọng Hạ Sâm rất trầm, còn hơi khàn khàn.
"Tôi..."
Chưa nói được gì, ngón cái Hạ Sâm đã đặt lên môi Trình Mộc Quân, hơi dùng sức, đè xuống.
"Không sao, tôi không trách cậu, gạt tôi thì cứ gạt." Hạ Sâm đột nhiên nở nụ cười: "Đương nhiên, thẩm phán vi phạm quy định cũng phải nhận trừng phạt."
"Trừng phạt?"
"Ừm."
Hạ Sâm đưa tay xuống, từ từ cởi từng nút áo.
Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện trên tay y đeo một đôi bao tay mỏng như cánh ve, hẳn là chức năng của đôi bao tay này đã cho phép Hà Sâm tiếp xúc với trang phục chấp pháp không có thật thể.
Khi cởi đến nút thứ ba, Hạ Sâm ngừng lại, dây xích màu đen ngăn chặn động tác y.
Muốn tiếp tục thì cần phải cởi dây xích ra.
Y nhìn Trình Mộc Quân nở nụ cười, sau đó phất tay qua dây xích.
Dây xích trói chặt khiến Trình Mộc Quân không thể động đậy hóa thành sương đen, biến mất.
Hạ Sâm không khống chế hành động của Trình Mộc Quân nữa, mà đứng dậy.
Trình Mộc Quân cảm thấy sức nặng trên người biến mất, cho rằng Hạ Sâm đã khôi phục bình thường, đang định xuống giường lại bị ấn bả vai đè xuống.
Thì ra Hạ Sâm chỉ vươn người ra lấy đồ mà thôi, trong tay y nắm một thanh đoản đao.
Đây là thứ Trình Mộc Quân đã từng dùng để phòng thân. Hắn đảm nhiệm vai trò trí giả trong đội, thường ở nơi an toàn phía sau, được bảo vệ rất tốt.
Nhưng trong trò chơi sinh tồn, không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, tất nhiên cũng phải mang vũ khí phòng thân.
Thanh đoản đao này thoạt nhìn bình thường, thật ra lại là thần khí.
Dù có là Boss cấp bậc nào, dù có là người chơi thể chất cao bao nhiêu, bị thanh đao này đâm trúng đều sẽ cạn máu, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Đương nhiên, thời gian làm lạnh rất dài, một phó bản chỉ có thể dùng một lần.
Hạ Sâm rút thanh đao ra, vỏ đao thì ném đại xuống đất, sau đó đảo ngược thanh đao, đưa đến tay Trình Mộc Quân.
"Công cụ thẩm phán ở trong tay cậu, tôi đồng ý chịu mọi sự trừng phạt vì các hành động vi phạm tiếp theo của mình."
Dứt lời, y cúi đầu hôn lên môi Trình Mộc Quân.
"Ưm ——" Nụ hôn này không còn giống như cái chạm môi khi cửu biệt gặp lại, có thể giải thích vì quá kích động nên bất cẩn chạm phải.
Đầu lưỡi dây dưa giữa môi răng, không khí nhanh chóng nóng lên.
Đầu óc Trình Mộc Quân hiếm khi trống rỗng, hoàn toàn không rõ tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này. Thậm chí hắn còn chưa hỏi mình lật xe như thế nào, đường lui đã bị phá hỏng.
Kế hoạch dự phòng với tư cách là cộng sự còn chưa kịp thực thi đã bị phá hủy hoàn toàn.
Nút áo lần lượt được mở ra, chiếc áo sơ mi dưới lớp áo choàng trắng bị cởi bỏ một cách nhẹ nhàng.
Môi Hạ Sâm chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, khi in một nụ hôn lên xương quai xanh của Trình Mộc Quân, y thấp giọng nói:
"Nếu phán định tôi vi phạm thì cứ đâm thẳng, không chết đâu."
"..."
Leng keng —— Đoản đao rơi trên mặt đất.
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, đặt tay lên vai Hạ Sâm.
***
1
Đợi đến khi hết thảy bình ổn, không biết đã bao lâu trôi qua.
9
Trình Mộc Quân nằm trên giường, chăn đáp ngang hông.
Trong cửa sổ là cảnh cực quang.
Mọi thứ bên ngoài đều trắng xoá, chỉ có không trung là xanh thẳm. Phía trên màn đêm, cực quang đang nhảy múa.
Trình Mộc Quân thở dài: "Cảnh đẹp động lòng người, haiz..."
Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, đây là... giữ quan hệ cộng sự cậu nói?"
Trình Mộc Quân:...Không biết đáp gì.
Hệ thống không bỏ qua: "Quan hệ cộng sự của cậu chính là nhốt tôi trong phòng tối một ngày một đêm?"
"Tôi cũng đâu có muốn."
"Vậy cậu phải làm sao đây? Thế giới này còn cứu được không?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Ai biết, đi một bước tính một bước thôi, tôi cũng không ngờ là nhiều năm không gặp, đội trưởng Hạ cứng đầu đã học được điều xấu rồi."
Vừa dứt lời, có người đẩy cửa đi vào.
Hạ Sâm: "Tỉnh rồi, muốn ăn chút gì đó không?"
Trình Mộc Quân ngồi dậy, tiện tay kéo quần áo ở bên cạnh phủ lên người.
Tới nhà ăn, Trình Mộc Quân mới rảnh rỗi hỏi: "Sao cậu nhận ra tôi?"
Hạ Sâm chỉ vành tai hắn: "Vành tai cậu có một nốt ruồi son."
Trình Mộc Quân: "Không phải mắt cậu không nhìn thấy à?"
"Ừm, tối hôm đó, trong Đêm động phòng hoa chúc, cậu ra bên ngoài ngủ nhưng lại không đánh thức tôi." Hạ Sâm tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Từ sau khi cậu xảy ra chuyện, tôi chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn, tôi bài xích tất cả những người xung quanh, không tin tưởng bất kỳ ai."
Trình Mộc Quân bỗng nhiên nhớ đến câu nói "Không cần cộng sự" lúc mới gặp người áo đen.
Hiện tại, hắn đã hiểu biến hoá tâm lý của Hạ Sâm. Có thể nói, y đã bị những người đồng đội mà mình tin tưởng tuyệt đối phản bội.
Vì đoàn đội mà một mình tiến vào phó bản một người tìm sách hồi sinh. Thế nhưng sau khi ra ngoài lại phát hiện những đồng đội đó đã bị sắc đẹp dụ dỗ, đến nỗi hại chết trí giả của đội, cộng sự từ thuở ban đầu của mình.
Đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ vì chuyện này mà không còn tin tưởng người khác, cũng không có cảm giác an toàn.
"Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cậu đi vào lại không đánh thức tôi." Hạ Sâm nâng tay, nhẹ nhàng xoa vành tai Trình Mộc Quân.
"Cậu đã nói, việc khác thường tất có vấn đề, tôi liền tới gần nhìn kỹ, sau đó phát hiện nốt ruồi son này."
Trình Mộc Quân rất bất đắc dĩ, thì ra nguyên nhân lật xe lại chính là mình.
Nếu lúc trước hắn không thường xuyên giáo huấn Hạ Sâm cứng đầu đừng dễ dàng buông bỏ bất kỳ việc gì bản thân nghi ngờ, nếu ngày đó trong Đêm động phòng hoa chúc hắn không vì giữ vững thiết lập mà chạy ra ngoài ngủ, Hạ Sâm cũng sẽ không nổi lòng nghi ngờ.
Đều là tự mình tạo ra, nếu không phải quá cẩn thận thì cũng sẽ không lật xe đến nước này.
1
"Diện mạo tôi thay đổi nhiều như vậy mà cậu không nghi ngờ chút nào à?"
Gương mặt bình thường mà Trình Mộc Quân đã từng dùng không có nốt ruồi son ở vành tai.
Hạ Sâm cười: "Trước giờ cậu luôn làm việc chu toàn, không có gì kỳ lạ."
"Từ việc kết thúc phó bản rồi mời tôi đến đây đều là cậu tính toán?"
Hạ Sâm thản nhiên gật đầu: "Tôi đã đưa mẫu cổ của đồng mệnh cổ vào lại người cậu, mẫu cổ chỉ dẫn tôi đến khu ngoài, ngay lúc đó tôi có thể xác định cậu thật sự trở về với thân phận người chơi, mà không phải là người chấp pháp."
"Từ từ." Trình Mộc Quân mở to mắt: "Cậu nói cái gì? Mẫu cổ? Không phải mẫu cổ của đồng mệnh cổ đã chết rồi sao?"
"Ừm, tôi tốn một chút công phu làm mẫu cổ sống lại, sau đó nuôi nó trong người mình."
Sét đánh ngang tai.
Trình Mộc Quân lẩm bẩm trong đầu: "Hệ thống, xong đời, giờ thật sự không sửa thế giới này được nữa rồi. Đồng mệnh cổ, đồng sinh cộng tử...."
6