Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 163: C163 Trí Giả Vô Hạn Lưu Ooc Rồi (21+22)



Editor: Diệp Hạ

3

Chương 177: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (21)

Hồi lâu.

Trình Mộc Quân vẫn không nói gì.

Sự im lặng của hắn làm Hạ Sâm thấy hơi kỳ lạ: "Sao vậy? Đồng mệnh cổ có vấn đề gì sao?"

Trình Mộc Quân giương mắt, mỉm cười nhìn Hạ Sâm, tự nhiên dời đề tài: "Cậu cũng gan lắm, nếu lúc ấy tôi không phải người chơi mà chỉ được ngưng tụ từ năng lượng của không gian Chủ Thần thì sao, cậu không sợ mình cứ như vậy mà chết à?"

Hạ Sâm lắc đầu: "Tôi chỉ đang đánh cược, cho nên, lúc trước thật ra cậu đã rời đi đúng không?"

Nói đến đây, Trình Mộc Quân cũng không có gì để giấu giếm.

Mẫu cổ có thể cắm rễ trong thân thể hắn đã chứng minh hết thảy. Trình Mộc Quân là một người chơi, có sinh mệnh, có máu thịt, là con người sống sờ sờ.

Trạng thái tồn tại hoàn toàn không giống NPC được ngưng tụ từ năng lượng của không gian Chủ Thần.

Hệ thống kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Không phải, hai người đang chơi trò gì vậy? Sao Hạ Sâm lại biết cậu không chết?"

Trình Mộc Quân giải thích: "Hạ Sâm không ngốc, đã xác nhận thân phận của tôi rồi thì tự nhiên có thể nghĩ đến chút chi tiết đó, hành động khác thường lúc sau cũng là vì bị lừa quá thảm."

Hệ thống: "Chậc chậc chậc, đúng là chân ái, đã như vậy rồi mà y còn không đâm chết cậu, à không, vẫn có đâm..."

2

Trình Mộc Quân: "... Hệ thống, cậu nói chuyện khiêu dâm vậy rồi có tự chặn mình không?"

Hệ thống không đáp lại, chắc là nói từ ngữ không hài hòa nên bị cấm ngôn rồi.

"Cậu không tức giận?" Trình Mộc Quân lựa chọn hỏi thẳng, giờ hai người cũng đã đồng sinh cộng tử rồi, không có gì không thể nói.

Hạ Sâm rũ mắt, mỉm cười: "Sao tôi lại tức giận? Đây là chuyện mà lúc ngủ tôi cũng không dám mơ."

Không khí bỗng nhiên trầm xuống.

Lúc này, phòng khách lại đổi cảnh mới.

Là cảnh tuyết Trình Mộc Quân thích nhất.

Bên ngoài cửa sổ là bãi phi lao dài nhìn không thấy điểm cuối, bông tuyết như những chiếc lông vũ quay cuồng trên không trung, ở nơi xa còn có một con nai ngây ngốc tò mò nhìn về phía bên này.

Phòng khách có lò sưởi, củi gỗ bị thiêu đốt phát ra tiếng vang tí tách, làm không khí trong phòng cũng trở nên ấm áp.

Ăn đến vừa no, Trình Mộc Quân đứng dậy đi tới phòng khách.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế dài trước lò sưởi, Hạ Sâm ngồi bên cạnh, giống như nhiều năm về trước.

Khi đoàn đội thảo luận kế hoạch phân phối tích phân cũng là trạng thái này.

Hạ Sâm rất ít khi mở miệng, hầu hết thời gian đều an tĩnh nghe, cùng lắm là khi các đồng đội khác có ý kiến, y sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.

"Ừm, tôi đã rời khỏi trò chơi sinh tồn." Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Lúc ấy tôi rơi vào đường cùng, không rời khỏi thì chỉ có chờ chết, tôi không muốn chết."

Lý do này đơn giản nhưng cũng trọn vẹn, không ai có thể trách móc hành động này của hắn.

Tất nhiên Hạ Sâm cũng sẽ không, y chỉ nhớ đến hình ảnh đó: "Tôi cho cậu xem cái này." Nói xong, y mở bảng nhiệm vụ, chiếu video lên màn chiếu đối diện.

Đây là một đoạn video không có gì đặc biệt.

Chỉ là cuộc sống bình thường của một sinh viên, mà vai chính là Trình Mộc Quân.

Đó là vài cảnh sinh hoạt sau khi hắn trở lại thế giới hiện thực không lâu, rất bình thường, bình thường đến mức Trình Mộc Quân cũng không nhớ rõ.

Hắn thuê một căn phòng gần trường, hàng ngày đến thư viện đọc sách, ôn tập.

Sau khi xem xong, Trình Mộc Quân gật đầu: "Đây là sinh hoạt của tôi sau khi ra ngoài, không sai."

Hạ Sâm nhíu mày, sự chán nản trong cơ thể như muốn tràn ra ngoài.

"?" Trình Mộc Quân khó hiểu: "Sao vậy?"

"Đó là ai?"

"Ai nào?"

Hạ Sâm ngẩng đầu: "Cô gái kia... Quả nhiên cậu vẫn thích con gái hơn đúng không? Hôm qua cậu cũng chỉ áy náy và đồng cảm với tôi thôi, shh ——"

Trình Mộc Quân nhào lên cắn môi Hạ Sâm một cái.

1

Máu rỉ ra, hương vị tanh ngọt lan tràn giữa môi răng.

Hắn bưng ly nước lên uống một ngụm: "Đó là bạn cùng nhóm tôi quen lúc thi lên thạc sĩ, cô ấy ở gần phòng tôi, vì đã muộn rồi nên tôi tiện đường đưa cô ấy về nhà, chỉ đến cửa tiểu khu thôi."

"Vấn đề là, ai cho cậu đoạn video này?"

"Lâm Lung."

Lại là Lâm Lung, chuyện nào cũng có bóng dáng Lâm Lung.

"Sao Lâm Lung có được đoạn video này?"

Điểm đáng ngờ trên người Lâm Lung càng ngày càng nhiều, Trình Mộc Quân luôn cảm thấy thiết lập của cậu ta không giống với tiểu thuyết.

1

Trong kịch bản gốc, Lâm Lung là người làm việc không có mục đích, cậu ta lơ ngơ bước vào trò chơi sinh tồn, lơ ngơ bị NPC quấn quýt si mê, lơ ngơ qua cửa.

Tất cả những chuyện đó, cậu ta đều chỉ tiếp thu một cách bị động, chưa bao giờ là bên chủ động.

Mặc dù sau này tiến vào đội của Hạ Sâm cũng luôn kêu "Không muốn không muốn" đối với sự ái mộ cưng chiều của mọi người, cậu ta chưa bao giờ chủ động theo đuổi bất kỳ kẻ nào.

Thế nhưng Lâm Lung này lại luôn chủ động làm việc, châm ngòi ly gián, xác định mục tiêu rõ ràng.

Hạ Sâm: "Chuyện video không quan trọng."

Trình Mộc Quân giương mắt, cười cười liếc qua.

Không quan trọng. Vậy người mới nãy còn suýt phát điên vì một đoạn video hắn đi cùng cô gái khác là ai nhỉ?

Mặc dù đôi mắt không nhìn rõ, nhưng Hạ Sâm cũng có thể biết biểu cảm của Trình Mộc Quân lúc này. Y hơi xấu hổ, nắm tay đặt bên miệng ho một tiếng.

"Shh ——" Cái ho này lại tác động đến vết thương trên môi, càng xấu hổ hơn. Hạ Sâm chọn nói sang chuyện khác: "Chuyện kỳ lạ nhất chính là, Lâm Lung luôn giết không chết."

Trình Mộc Quân nhớ đến đoạn video Vương Hổ đã gửi, hỏi: "Không phải là do lần nào Lâm Lung cũng chuẩn bị đạo cụ hồi sinh sao?"

Đạo cụ hồi sinh trong không gian Chủ Thần cực kỳ quý giá, hầu hết người chơi dù có táng gia bại sản cũng không thể đổi được một món.

Dù quý giá như thế nhưng vẫn chỉ được dùng một lần, hơn nữa cần phải đeo nó khi chịu tổn thương trí mạng thì mới có tác dụng được.

Nói đúng ra, nó xem như đạo cụ ngăn cản một một đòn trí mạng, không phải bùa hồi sinh.

Đó cũng là lý do Hạ Sâm xem sách hồi sinh như chí bảo, không màng nguy hiểm một thân một mình đi giành lấy.

Hạ Sâm lắc đầu: "Không phải, lần đầu tiên có vẻ cậu ta không đoán được tôi sẽ giết cậu ta, thế nên không đem theo đạo cụ hồi sinh trên người. Tôi chắc chắn là mình đã giết chết cậu ta, vậy mà sau đó lại nhìn thấy cậu ta ở không gian Chủ Thần."

Nói tới đây, Hạ Sâm ngừng một chút: "Từ lần đó, khi nào tiến vào Thần Vực cậu ta cũng mang bùa hồi sinh theo."

Xem như Trình Mộc Quân biết tại sao Lâm Lung lại đi bán những video Hệ Mị Lực đó rồi, vì tích phân cả.

Nếu không chỉ dựa vào phó bản ở khu bình thường, cậu ta hoàn toàn không đủ tích phân để chi trả cho những đạo cụ hồi sinh đó.

Cách làm của Lâm Lung vẫn chưa vi phạm quy định.

Quay chụp video qua cửa rồi treo bán ở thương thành đổi lấy tích phân, đây vốn là quy tắc mà không gian Chủ Thần chấp nhận.

Chỉ là hào quang mị lực vô địch của Lâm Lung lại làm không gian Chủ Thần xảy ra vấn đề. Cho dù đó là để nâng cao chất lượng sống hay mua các kỹ năng và đạo cụ khác nhau trong thương thành, tất cả đều phải tiêu phí năng lượng của không gian Chủ Thần.

Trình Mộc Quân đứng dậy, vươn vai: "Được rồi, chuyện nên nói thì đều đã nói hết, chắc chắn trên người Lâm Lung có bí mật, từ hôm nay trở đi cậu đừng đuổi giết cậu ta nữa, để cậu ta thăng cấp lên Thần Vực đi."

"Tại sao?"

Trình Mộc Quân đi đến trước mặt Hạ Sâm, khom lưng.

"!" Hạ Sâm mới bị cắn vô thức muốn tránh, nhưng nghĩ tới gì đó lại ngừng lại.

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Nghĩ cái gì vậy. Chút tâm cơ của cậu đều dùng để tính kế tôi hết rồi à, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không hiểu?"

Nói xong câu này, hắn leo lên đùi Hạ Sâm ngồi.

Hạ Sâm liếc mắt sang chỗ khác, làn da tái nhợt ửng đỏ: "Nếu để cậu ta vào sẽ làm Thần Vực mất khống chế, Lâm Lung có vấn đề quá lớn, tôi không dám đem Thần Vực vất vả lắm mới giữ gìn tốt ra đánh cược."

"Hửm? Cậu cũng chuyên nghiệp nhỉ."

Hạ Sâm giương mắt nhìn lại: "Không, chỉ là tôi vẫn muốn làm một giao dịch với Chủ Thần."

Trình Mộc Quân: "Cậu tham quá."

Giao dịch đầu tiên của Hạ Sâm với Chủ Thần là muốn Trình Mộc Quân trở về.

Hiện giờ người đã trở về, y lại muốn nhiều hơn: "Ừm, đúng là tôi rất tham, tôi muốn lấy lại hai mắt của mình, để nhìn... dáng vẻ cậu bây giờ."

Y ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên môi Trình Mộc Quân: "Tôi luôn cảm thấy, chỉ có nhớ kỹ dáng vẻ hiện tại của cậu mới có thể giữ chặt cậu trong lòng bàn tay."

Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, Trình Mộc Quân cũng đắm chìm trong đó, cho đến khi hắn cảm thấy bên hông có ngón tay lạnh lẽo đang vuốt ve, lúc này mới đẩy Hạ Sâm ra.

"Kiềm chế đi."

Trình Mộc Quân đứng dậy, ghét bỏ nhìn ghế dựa thịt người không còn thoải mái nữa: "Cậu không để Lâm Lung vào Thần Vực thì làm sao biết cơ chế tự sửa chữa của không gian Chủ Thần có tác dụng hay không?"

Thương thành chấp pháp mở ra, có nghĩa là càng ngày sẽ có càng nhiều người chấp pháp xuất hiện.

Mà Lâm Lung chỉ có ở Thần Vực, bị Trình Mộc Quân và Hạ Sâm trông coi nghiêm ngặt mới an toàn.

Trình Mộc Quân: "Tôi đã xem qua thương thành người chấp pháp, bên trong có đạo cụ truy tung. Sau khi để Lâm Lung vào, chúng ta theo cậu ta vào phó bản. NPC vi phạm quy định thì giết chết, giết một lần không được thì giết thêm vài lần nữa."

3

Hạ Sâm bật cười: "Hung tàn vậy à."

"Đây là do cậu nói." Trình Mộc Quân tạm dừng một chút, "Hơn nữa, cậu cũng không thể ở trong trò chơi sinh tồn này mãi được, phải rời khỏi."

Hạ Sâm kéo tay hắn qua, đặt ở ngực: "Là chúng ta rời khỏi cùng nhau."

Trình Mộc Quân chỉ rũ mắt, không trả lời, mà nặng nề hôn xuống.

***

Mọi chuyện kế tiếp giống hệt như Trình Mộc Quân đã đoán.

Càng ngày càng có nhiều người chấp pháp xuất hiện, một số là triệu hồi lại người chơi lâu năm, một số là người chơi Thần Vực đã vượt qua bài kiểm tra.

Tóm lại, dưới sự chung sức của đội chấp pháp, khu phó bản bình thường bắt đầu khôi phục bình thường. Khi Hệ Mị Lực không còn tác dụng, tỉ lệ tử vong trong phó bản lập tức tăng lên theo cấp số nhân.

Các người chơi bắt đầu nghĩ đến việc theo một hệ khác, dù sao không phải ai cũng thật sự thích bóp giọng làm nũng, thông đồng với các NPC diện mạo kỳ lạ.

Đều vì mạng sống mà thôi.

Mà Lâm Lung, sau khi tiến vào Thần Vực lập tức bị Trình Mộc Quân và Hạ Sâm quấn lấy.

Trong mấy phó bản đầu, cậu ta còn có thể dựa vào mị lực của mình để nằm không đợi thắng, nhưng càng về sau thì mọi chuyện lại càng trở nên gian nan.

Sau khi tiếp tục suýt chết trong phó bản, Lâm Lung chọn gia nhập vào đội một lần nữa.

Vừa khéo, đội Lâm Lung gia nhập lại chính là đội mà "Trình Mộc Quân" chọn sau khi Hạ Sâm rời đi trong kịch bản gốc.

Lúc này, Trình Mộc Quân và Hạ Sâm đang đứng trong gian chuẩn bị của phó bản "Thí thần".

Bà bên trong ô vuông trong suốt đối diện, là Lâm Lung.

______

Chương 178: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (22)

Đây là lần đầu tiên Trình Mộc Quân và Hạ Sâm gặp lại Lâm Lung sau khi cậu ta vào đội.

Hiện giờ Hệ Mị Lực gần như đã biến mất, mặc dù Lâm Lung có hào quang vạn nhân mê tuyệt đối, nhưng có Hạ Sâm và Trình Mộc Quân đi theo, chỉ cần NPC có chút hành động nào với cậu ta là sẽ bị xử tử ngay lập tức.

Dần dà, những NPC đó ít nhất cũng có thể chịu đựng được một lúc trước thế công của Lâm Lung, mặc dù cuối cùng vẫn không thể xuống tay giết cậu ta, thế nhưng cũng sẽ không vi phạm quy định mà đưa đạo cụ cũng như điểm cốt truyện cho cậu ta nữa.

Hơn nữa, bây giờ video qua cửa của Lâm Lung đã không bán được, cậu ta không có nguồn cung tích phân, thế nên cũng bắt đầu cẩn thận.

1

Tính Lâm Lung là vậy, mặc dù đã phát hiện mị lực không còn tác dụng với NPC nữa nhưng cũng không nghĩ tới việc chuyển sang hệ khác. Cậu ta bắt đầu quay sang dụ dỗ người chơi, gia nhập đội mạnh nhất Thần Vực.

Từ đó, Thần Vực bình ổn trở lại, Lâm Lung thành thật làm bình hoa của đội trưởng đoàn đội đó.

Đến giờ, gần như không còn tin NPC vi phạm quy định.

Hệ thống chấp pháp vẫn vận hành ổn định, thế nhưng cùng lắm chỉ xem như một công việc part-time thôi. Dù sao Hệ Mị Lực là tồn tại khách quan, nếu không có hệ thống giám thị, nói không chừng NPC sẽ lại vi phạm quy định nữa.

Trình Mộc Quân và Hạ Sâm đã có thể nghỉ hưu.

Hạ Sâm thoả thuận với Chủ Thần, sau đó hai người tiến vào phó bản Thí thần.

Quả nhiên gặp được Lâm Lung.

Trình Mộc Quân cũng không thấy lạ, tất nhiên Chủ Thần rất muốn giải quyết mầm tai họa cực lớn là Lâm Lung này, dù là giết chết hay để Lâm Lung rời khỏi.

Tóm lại, chỉ cần phù hợp quy tắc là được.

Trình Mộc Quân chỉ liếc sang bên kia một cái, sau đó nhìn về phía Hạ Sâm: "Trùng hợp thật, lại gặp bạn cũ."

Hạ Sâm nhìn hắn, đôi mắt đỏ sậm không còn mất tiêu cự như trước nữa.

Giao dịch thứ hai của y với Chủ Thần đã đạt được một nửa.

Đôi mắt Hạ Sâm tạm khôi phục, nếu muốn khỏi hẳn chỉ có thể đợi đến khi trở lại thế giới hiện thực.

Nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Sâm đã dùng Mắt Sự Thật như đôi mắt của bản thân quá lâu, nó gần như sắp đồng hóa làm hai mắt của y. Muốn dùng lại đôi mắt cũ thì chỉ có thể đợi đến khi rời khỏi trò chơi sinh tồn, để Mắt Sự Thật biến mất mới được.

Thế nhưng hiện tại y đã có thể nhìn thấy Trình Mộc Quân một cách rõ ràng, trừ Trình Mộc Quân ra, những người khác ở trong mắt Hạ Sâm vẫn chỉ là dữ liệu và bóng dáng mơ hồ.

Thật ra Trình Mộc Quân cũng không hiểu tại sao Hạ Sâm lại trả cái giá đắt như vậy chỉ để nhìn thấy một mình hắn.

Hắn cũng đã hỏi.

Hạ Sâm trả lời là: "Không nhìn thấy rõ, tôi lo không bắt được."

Sau đó, Trình Mộc Quân không nhắc lại nữa.

Có một số việc không cần nói ra, cả hai có thể tự hiểu trong lòng.

Ô vuông của hai người mở ra, phía trước là ô sự kiện màu đỏ, không có khu chuẩn bị, không có rương trang bị.

Việc này không giống phó bản Thí thần trong kịch bản.

Trình Mộc Quân không vội vã tiến vào ô màu đỏ, mà hỏi hệ thống: "Cậu đem kịch bản ra cho tôi xem."

Hệ thống: "Được."

Kịch bản giống như trong trí nhớ của Trình Mộc Quân, trong phó bản Thí thần cuối cùng, đầu tiên là trò chơi trốn thoát quy mô lớn trên một hòn đảo nhỏ.

Người chơi phải giết hết tất cả NPC mới có thể tiến vào mê cung quyết chiến cuối cùng.

Tiếp đó phải giết hết người ở đội đối phương, cánh cửa duy nhất của mê cung mới có thể mở ra.

Mà phía sau cánh cửa chính là thế giới hiện thực mà tất cả người chơi hướng đến.

Trò chơi trốn thoát trên đảo nhỏ có trang phục và đạo cụ, người chơi không thể mang vũ khí riêng vào, chỉ được dùng vũ khí lạnh phó bản cung cấp.

Hơn nữa, không phải người chơi nào, NPC nào cũng có vũ khí, tất cả đều dựa vào vận may.

Nhưng mà hiện tại lại khác hoàn toàn so với kịch bản miêu tả, không có rương trang bị, cũng không có khu chuẩn bị.

Chuyện gì đang xảy ra?

"Sao vậy?"

Tay Trình Mộc Quân nằng nặng, hắn cúi đầu, nhìn thấy cánh tay rũ xuống bên người của mình bị nắm lấy.

Ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt quan tâm của Hạ Sâm, có vẻ như y cũng không phát hiện điều gì không đúng.

"Không có gì, vào thôi."

Hai người nắm tay nhau bước vào ô sự kiện màu đỏ.

Xung quanh chìm trong bóng tối, vài giây sau, ánh sáng lại xuất hiện.

Trình Mộc Quân mở mắt ra, nhìn thấy bản thân.

Gương mặt quen thuộc, là gương mặt hắn đã dùng rất nhiều năm, là gương mặt hoàn toàn thuộc về bản thể.

Tiếp đó, Trình Mộc Quân cảm thấy bên cạnh trống rỗng, xoay mặt nhìn sang, vẫn chỉ có thể nhìn thấy chính mình.

Hạ Sâm không biết tung tích.

Đây là một cái... mê cung gương?

Trên đỉnh đầu, dưới lòng bàn chân và cả bốn phía của hắn đều là gương.

Gương làm mắt người xuất hiện ảo giác khi phán đoán khoảng cách, thậm chí Trình Mộc Quân còn không biết căn phòng quỷ dị này lớn bao nhiêu.

Hắn nhíu mày, sau đó từ từ lui về phía sau.

Khi lưng chạm vào mặt gương lạnh lẽo, Trình Mộc Quân ngừng lại, sau đó bước đều về phía trước.

Hắn nhẩm đếm số bước chân trong lòng, tính ra độ rộng của không gian này.

Hình lập phương khoảng hai mét vuông, sáu mặt đều là gương.

Trình Mộc Quân tạm thời bất động, hắn nhắm mắt lại, muốn thông qua mẫu cổ tìm vị trí của Hạ Sâm.

Không thu hoạch được gì.

Dường như trong mê cung gương, cảm ứng giữa đồng mệnh cổ đã mất đi hiệu lực.

"Hơi phiền phức rồi."

Hệ thống: "Hả Sao vậy?"

Trình Mộc Quân mở bảng nhiệm vụ ra, công năng liên hệ trong đội cũng đã bị cấm dùng, thậm chí không gian trữ vật cũng bị khóa.

Trên màn hình chỉ có hai con số và một ô vuông, trong ô vuông có một điểm màu xanh lục.

Số "10" màu xanh lục và số "99" màu đỏ.

"10" màu xanh hẳn là đại diện cho người chơi, có Hạ Sâm, Trình Mộc Quân và tám người đội của Lâm Lung, vừa tròn 10 người.

"99" màu đỏ hẳn là NPC, hắn nhìn chằm chằm con số màu đỏ một lát.

Con số nảy lên, biến thành "98".

Quả nhiên, màu đỏ đại diện cho số NPC trong mê cung gương này, chỉ là không biết ai mà xuống tay nhanh như vậy, vừa vào đã giết chết một NPC.

Ngay khi con số màu đỏ biến hóa, trên màn hình lại có thêm một ô vuông sáng lên, trong vô vuông cũng có một điểm màu xanh lục.

Tốt lắm, xem ra điểm xanh trong ô vuông đại diện cho người chơi, mỗi khi có một người chơi giết chết NPC, ô vuông đó sẽ hiển thị trong bản đồ trên bảng nhiệm vụ.

Sau khi biết được quy tắc của mê cung gương, Trình Mộc Quân mới bắt đầu hành động.

Đây hẳn là gian chuẩn bị, bốn phía rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, vì vậy thính giác không có tác dụng.

Khứu giác cũng thế.

Dưới tình huống chỉ thị giác có tác dụng, con người sẽ vô cùng dựa dẫm vào nó, dồn tất cả sự tập trung lên đôi mắt.

Nhưng làm vậy ngoài việc khiến hai mắt của mình trở nên mệt mỏi thì không có ích lợi gì.

Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, sờ soạng theo những tấm gương, quả nhiên chưa đi được bao xa hắn đã chạm vào một cái khe hở rất nhỏ.

Khe hở hình vuông, chiều dài mỗi bên khoảng 30cm.

Trình Mộc Quân mở mắt, ấn mạnh xuống hình vuông một cái.

Một cái hộp bắn ra, bên trong đặt một thanh đoản đao.

Quả nhiên, mặc dù là phó bản Thí thần, nhưng Chủ Thần cũng sẽ không hoàn toàn đặt người chơi vào tử cục.

Đây là thanh đao mà Hạ Sâm đã giao cho Trình Mộc Quân lúc hắn lật xe.

Từ khi đó, đoản đao lại trở thành vũ khí phòng thân của Trình Mộc Quân một lần nữa, chỉ là hắn gần như không bao giờ đụng đến.

Hạ Sâm theo sát hắn một tấc cũng không rời, kiểu trí giả không có giá trị vũ lực như Trình Mộc Quân, tác dụng duy nhất trong phó bản trốn thoát chính là phân tích manh mối.

Trình Mộc Quân cầm đoản đao dắt vào bên hông, lấy áo khoác che lại.

Loại vũ khí ngắn này chỉ có thể phát huy tác dụng lớn nhất trong tình huống bất ngờ.

Tiếp theo vẫn vậy, hắn nhắm mắt mò mẫm, sờ soạng thêm một vòng nữa nhưng không thu hoạch được gì.

Trình Mộc Quân chỉ đành ngồi xổm xuống, bắt đầu thăm dò mặt đất, hắn cảm thán: "Hình như tôi biết người chơi giết một NPC nhanh như vậy là ai rồi."

Hệ thống: "Hả? Ai thế?"

"Hạ Sâm."

Hệ thống không phục: "Cậu đang tin tưởng người nhà mù quáng đó, Hạ Sâm mạnh thì có mạnh thật, thế nhưng đội trưởng của đội Lâm Lung cũng không kém đâu. Tôi nhớ rõ gã chỉ đứng sau Hạ Sâm trong bảng xếp hạng cao thủ Thần Vực thôi."

Trình Mộc Quân thở dài: "Nhóc thiểu năng à, sao qua nhiều phó bản thế mà cậu vẫn không tiến bộ gì hết vậy, tôi thật lo lắng cho cậu..."

Hệ thống truy vấn: "Lo cái gì? Tôi chỉ là một đoạn code thôi, sao mà tiến hóa được, tổ kế hoạch không thăng cấp cho tôi thì tôi cũng không thể thông minh hơn đâu. Nhưng mà rốt cuộc tại sao cậu lại khẳng định đó là Hạ Sâm?"

Lo cậu ngốc như vậy có phải là vì đã chịu tổn thương hay không. Những lời này, Trình Mộc Quân không nói ra.

"Mắt của Hạ Sâm là Mắt Sự Thật, không gian này trong mắt y chỉ là bóng dáng mơ hồ và dữ liệu năng lượng. Các khe hở đó sẽ biểu hiện trạng thái khác biệt trong mắt y, tất nhiên y có thể lấy vũ khí nhanh nhất, hơn nữa còn tìm thấy cánh cửa đi đến ô tiếp theo."

"Thì ra là thế." Hệ thống gật đầu lia lịa, cảm thấy Trình Mộc Quân nói rất có lý.

Trình Mộc Quân bỗng nhiên bật cười: "Cậu chấp nhận danh xưng nhóc thiểu năng rồi nhỉ."

"Hức, cậu lại bắt nạt tôi." Hệ thống giận dỗi tự bế, không thèm để ý Trình Mộc Quân nữa.

Trình Mộc Quân cũng không ngại, ngược lại cảm thấy rất vui vì chút cảm xúc của nó. Càng ngày càng cảm xúc hóa, đây là chuyện tốt.

Điều đó chứng minh, hệ thống đã dần trở nên giống một trí năng có sinh mệnh chân chính, mà không phải là một đoạn code cứng nhắc.

Lúc này, tay Trình Mộc Quân đụng phải một vật thể hơi nhô lên, như là một cái tay cầm.

Hắn mở mắt, lui về phía sau một bước, sau đó nắm tay cầm, đẩy.

Cánh cửa trên mặt đất mở ra.

Chính giữa sàn nhà xuất hiện một cái lỗ đủ để một người trưởng thành đi qua.

Trình Mộc Quân không đi vào ngay, mà đứng bên cạnh xem thật kỹ, phát hiện không gian phía dưới vẫn là gương và trống rỗng.

Điểm khác biệt duy nhất là chính giữa mặt đất có một cái nút màu vàng.

Trình Mộc Quân nhảy xuống, sau đó ngồi xổm.

Hắn vẫn thăm dò tình huống xung quanh một lần, không phát hiện gì.

Xem ra, muốn rời khỏi không gian này thì chỉ có thể ấn nút.

Hắn ngồi xổm xuống, một tay chạm vào đoản đao bên hông, sau đó tay còn lại mới ấn xuống cái nút màu vàng.

Ngay lập tức, những tấm gương xung quanh từ từ biến mất, Trình Mộc Quân xuất hiện trong một căn phòng.

Một căn phòng ngủ rất bình thường, rất đơn giản.

Hắn nằm lên giường, đối diện với giường là một cái bàn trang điểm.

Qua ảnh phản xạ trong gương trên bàn trang điểm, Trình Mộc Quân nhìn thấy một tấm ảnh cưới treo trên đầu giường.

Hắn đứng dậy, đi thẳng đến cửa phòng, ấn xuống.

Khoá cửa.

"Haiz, lại là thoát khỏi mật thất."

Trình Mộc Quân thở dài, cam chịu bắt đầu tìm manh mối.

Mà lúc này, trên bảng nhiệm vụ đã sáng lên thêm một ô vuông nữa.

Điểm xanh bị nghi là Hạ Sâm đã tiến vào ô vuông thứ ba.

Xem ra không phải ô vuông nào cũng là kiểu thoát khỏi mật thất tốn thời gian này, nhìn hiệu suất của Hạ Sâm, có vẻ y gặp toàn là chém giết lệ quỷ hay quái vật gì đó.

Cũng không biết đây có phải ưu đãi của Chủ Thần vì muốn cảm ơn bọn họ hay không.

Trình Mộc Quân thiên về trí lực thì gặp mật thất khảo nghiệm năng lực phân tích, Hạ Sâm thiên về vũ lực thì lại gặp ẩu đả thô bạo.

Còn Lâm Lung kia, trí lực không được vũ lực không xong, chẳng lẽ vẫn dựa vào hào quang vạn quỷ mê nằm không đợi thắng?

1

______

Học quân sự xong thì lại tới tết, để làm nốt thế giới này với vài chương thế giới trừng phạt rồi nghỉ tết nha ~

5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.