Ước chừng hơn mười phút sau, khi cảm thấy đã ổn, Lâm Lung mở bảng nhiệm vụ, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm thẻ.
Lâm Lung chạm tấm thẻ lên bảng nhiệm vụ, ngay lập tức bảng nhiệm vụ phát ra một âm thanh cứng nhắc:
【Tích —— Xác nhận thẻ liên lạc, xin hãy nói ra tên người liên lạc.】
Lâm Lung: "Hạ Sâm."
【Tích —— Xác nhận tên, vui lòng chờ trong chốc lát.】
Tút, tút, tút vài tiếng, giọng nói quen thuộc của Hạ Sâm vang lên.
"Mộc Quân?"
"Ừm, Hạ Sâm, tôi ở ô vuông tọa độ (30, 24), bên này là một khu nghỉ ngơi."
"Được, cậu đợi tôi qua."
"Được."
Vài câu ngắn ngủi, hiệu lực của tấm thẻ đã hết, cuộc gọi kết thúc.
Lâm Lung nở một nụ cười, cậu ta nhìn chằm chằm tấm gương đối diện, dường như rất hài lòng với cơ thể của Trình Mộc Quân.
Nhìn một lát, cậu ta bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Cũng may anh nghĩ thông suốt đổi mặt khác, nếu không để cái mặt đó tôi không thèm dùng cơ thể này đâu."
Khi rời khỏi trò chơi sinh tồn, thứ duy nhất có thể mang ra ngoài chính là cơ thể của mình, điểm thể chất, tốc độ linh tinh sẽ bị mài phẳng, sẽ ưu tú hơn người bình thường nhưng không quá lố lăng.
Gương mặt và cơ thể không thay đổi, thậm chí sau khi ra ngoài, nếu ngoại hình thay đổi quá nhiều, Chủ Thần còn tặng miễn phí cho bạn một thân phận mới.
Hệ thống tức muốn điên rồi: "Không biết xấu hổ à! Chiếm cơ thể của người khác mà còn mặt dày như vậy! Tức chết tôi."
Trình Mộc Quân rất bình tĩnh: "Ừm, bình thường. Từ khi vào trò chơi Lâm Lung đã được cưng chiều rồi, chỉ có bị ăn đắng ở trên tay tôi và Hạ Sâm, hận tôi như vậy cũng bình thường."
Hệ thống: "Đúng là thần kinh, bị Hạ Sâm giết nhiều lần như vậy mà vẫn không hận."
Trình Mộc Quân: "Mục tiêu nhiệm vụ của cậu ta là Hạ Sâm, chắc là tự thôi miên mình, thôi miên mình yêu Hạ Sâm tương ái tương sát gì đó, rồi tôi chính là pháo hôi độc ác cản trở bọn họ."
"Không ổn!"
Trình Mộc Quân bị hệ thống làm giật mình, hỏi: "Gì vậy? Tự nhiên rống lên."
"Hạ Sâm không bị cậu ta lừa thật đó chứ? Lúc nãy nói chuyện hình như y không phát hiện ra gì cả."
"Không đâu."
Trình Mộc Quân vẫn rất bình tĩnh.
"Cậu tin tưởng Hạ Sâm vậy à..."
"Được rồi, để tôi nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn một hồi ác chiến."
Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt thả lỏng, không chú ý tình huống bên ngoài nữa.
Ước chừng nửa tiếng sau, cửa phòng nghỉ bị mở ra từ bên ngoài, Hạ Sâm cầm đao vọt vào.
Trên lưỡi đao còn có vết máu chảy dọc nhỏ giọt xuống sàn, để lại vệt đỏ trên mặt kính trơn bóng.
Cậu ta thoạt nhìn rất bình tĩnh, trên thực tế lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Không sao đâu, Lâm Lung an ủi bản thân.
Cậu biết Mắt Sự Thật của Hạ Sâm không có tác dụng trên người Trình Mộc Quân.
Không biết Hạ Sâm đổi cái gì ở chỗ Chủ Thần mà có thể thấy diện mạo chân thật của Trình Mộc Quân, không phải số liệu, vì vậy mà giúp Lâm Lung giấu trời qua biển.
Hạ Sâm tạm dừng, thở gấp một lát mới đáp: "Cam Triết."
Cam Triết là đội trưởng của đội cùng tiến vào phó bản Thí thần, cũng là người đã che chở Lâm Lung một khoảng thời gian dài.
Dù vậy, cậu vẫn tự nhiên nở nụ cười: "Cậu giết gã?"
Hạ Sâm gật đầu: "Ừm."
Lâm Lung yên tâm, lòng nghĩ Hạ Sâm đã hoàn toàn tin tưởng mình rồi.
Cậu mỉm cười, đi qua.
"Thật sự là quá tốt, những người khác đều có thực lực kém xa cậu, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể cùng nhau... Ưm."
3
Ngực truyền đến từng cơn đau, Lâm Lung hoảng hốt cúi đầu, sau đó nhìn thấy chuôi đao màu đen c ắm vào ngực mình.
Đây không phải lần đầu tiên, nhưng lúc này, họ đang ở phó bản Thí thần, cậu không có bùa hồi sinh, tích phân của hệ thống cũng không đủ để giúp cậu sống sót một lần nữa.
"Sao, sao anh..."
"Trình Mộc Quân đâu rồi?" Mặt Hạ Sâm cũng trắng bệch, cố gắng gằn từng chữ hỏi.
"Chết, hắn đã chết...."
Còn chưa nói hết câu, cây đao ở ngực Lâm Lung lại đâm vào sâu hơn, rồi xuyên qua người cậu ta.
Mà Lâm Lung đã gục đầu, không còn tiếng động.
Hạ Sâm rút đao ra, sau đó cũng lảo đảo lùi về phía sau.
Y thở hắt mấy cái, miễn cưỡng chống đao xuống đất giữ cho cơ thể cân bằng.
Điểm thể chất và sức mạnh của Hạ Sâm rất cao, dù bị vết thương trí mạng cũng sẽ không chết ngay.
Đồng mệnh cổ đã có tác dụng.
Hạ Sâm không ngừng tiếp thêm sự sống cho cơ thể Trình Mộc Quân, người trên mặt đất đã mất đi ý thức, nhưng vẫn còn hơi thở.
Y gắt gao nhìn chằm chằm người nọ, mắt cũng không dám chớp một cái.
Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, không ai có thể chịu được cảm giác ngực bị đâm xuyên. Cùng lắm là qua vài phút sẽ tắt thở, nhưng hiện giờ có đồng mệnh cổ tồn tại, cơn đau bị kéo ra thật dài.
Người có ý chí không kiên định chắc chắn không thể nhẫn nại được lâu, cơn đau kịch liệt sẽ khiến con người mất đi lý trí.
Ngay lúc này, một làn sương trắng xông ra từ cơ thể Trình Mộc Quân.
Nhưng y bây giờ chỉ còn lại hơi tàn, động tác vung đao cũng chậm hơn bình thường. Làn sương chui vào vách tường gương, muốn đào tẩu.
Ngay lập tức, một sợi xích bạc xuất hiện, trói chặt nó.
Sương trắng vặn vẹo, gương mặt đang gào thét trên đó đúng là Lâm Lung. Mà bên trong nó còn có một vật thể nhỏ phát ra ánh sáng màu đen lờ mờ.
Nhưng cậu ta không thể tránh thoát, chỉ bất lực để bị trói tại chỗ.
Ngay khi sương trắng từ từ ngừng giãy giụa, đốm sáng đen bên trong đột nhiên phá vây xông ra.
Trình Mộc Quân nhanh tay nắm lấy đốm đen to bằng quả trứng gà.
Đốm đen này dường như cũng có sinh mệnh, sau khi rơi vào tay Trình Mộc Quân liền biến thành một con bọ cánh cứng vặn vẹo điên cuồng.
Trình Mộc Quân cầm vật thể đang giãy giụa, bỗng nhiên mở miệng nói: "Hệ thống, cái này cho cậu, ăn đi."
Hệ thống: "Hả? Gì vậy, tôi không cần."
Trình Mộc Quân: "Đồ của ma giới."
Hệ thống ngạc nhiên hô: "Cái gì! Đồ ma giới, tôi ăn vào có chết không?"
Trình Mộc Quân cười khẩy: "Thôi đi, hồi trước cậu ở chỗ y đã nuốt biết bao nhiêu thứ rồi, cái này đối với cậu rất bổ."
3
"Y nào? Ai?"
Trình Mộc Quân không trả lời, mà nâng tay ném đại về phía sau.
Bọ cánh cứng giữa không trung mở cánh muốn chạy trốn, thấy vậy, luồng ánh sáng trắng đột nhiên xông ra từ cơ thể Trình Mộc Quân, nhào qua nuốt chửng đốm đen.
"A a a, tôi làm gì thế này? Người tôi tự chuyển động là sao vậy? Thứ này còn nhúc nhích trong bụng tôi nữa."
Trình Mộc Quân: "Hay lắm, cố lên, cậu có thể tiêu hóa, thải ra ngoài."
Nói xong, hắn túm lấy dây xích bạc, sương trắng bị dây xích trói hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ còn ánh sáng yếu ớt cho thấy nó vẫn còn một chút sinh mệnh.
Trình Mộc Quân kéo dây xích đi ra khỏi tấm gương.
Hạ Sâm vốn đang gục đầu ngồi dưới đất, ngay khi Trình Mộc Quân bước ra lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
"Mộc Quân."
Trình Mộc Quân lúc này đang trong trạng thái linh hồn, dù Hạ Sâm có Mắt Sự Thật, y cũng chỉ có thể nhìn thấy một khối năng lượng màu trắng.
Thế nhưng y vô cùng chắc chắn, linh hồn bỗng nhiên xuất hiện chính là Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân gật đầu với y, sau đó dứt khoát trở lại cơ thể của mình.
"Ưm ——" Ngay khi Trình Mộc Quân trở lại, cơn đau kịch liệt lập tức ập đến như thủy triều.
Mặc dù ý chí hắn cũng kiên định, thế nhưng vẫn đau đến mức đầu óc trống rỗng.
Sau đó, có thứ gì đó mềm mại dán lên môi hắn, truyền qua một viên thuốc, vào miệng là tan.
Thuốc viên hóa thành chất lỏng ngọt thanh chảy xuống cổ họng, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, đau đớn từ từ đi xa.
Trình Mộc Quân mở mắt, đối diện với Hạ Sâm.
Vẫn là tình huống môi chạm môi, Trình Mộc Quân há miệng định nói gì đó, ngay lập tức lại bị cuốn vào thủy triều cực nóng đủ khiến đầu óc người ta trống rỗng.
Chỉ là, lần này trống rỗng không còn bởi vì đau đớn, mà là sung sướng cực độ.
2
***
Khi mọi chuyện qua đi, Trình Mộc Quân mở mắt, nhìn thấy hình ảnh trong gương.
Lúc trước không cảm thấy gì, giờ lại ngại vô cùng.
Hắn có chút tức giận, dùng sức đẩy Hạ Sâm còn đè trên người mình: "Ra."
Hạ Sâm đứng dậy, thuận tay cài lại quần áo cho hắn: "Xin lỗi, tôi mất khống chế."
2
Trình Mộc Quân liếc y một cái, sau đó lấy tay chọt ngực Hạ Sâm: "Vết thương còn chưa khỏi mà đã làm bậy như vậy rồi."
Vết thương ở ngực Hạ Sâm vừa mới khép, để lại một vết sẹo màu hồng.
Thứ y cho Trình Mộc Quân ăn là Hồi Xuân Hoàn, hoạt tử nhân nhục bạch cốt, đạo cụ trong phó bản cấp 3S nào đó, chỉ có một viên.
Hạ Sâm cho Trình Mộc Quân ăn không chút do dự, còn y, vết thương chia sẻ khép lại hoàn toàn dựa vào thể chất cường hãn của mình.
Đồng mệnh cổ là vậy, tử cổ chịu bớt tổn thương cho mẫu cổ, cho đến khi tử cổ chết. Dù mẫu cổ có khỏi hẳn cũng sẽ không chịu ngược lại cho tử cổ, chỉ có thể để tử cổ tự khôi phục.
Trong lúc dây dưa, vết thương của Hạ Sâm lại bị rách một lần nữa, cứ đong đưa trước mặt Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân kêu ngừng, Hạ Sâm cũng không ngừng, thế mà dựa vào cơ thể vô cùng mạnh mẽ đó, vết thương cũng khôi phục từ từ.
"Đúng là y như thú." Trình Mộc Quân thấp giọng mắng.
Hạ Sâm cũng không để ý, giúp Trình Mộc Quân sửa sang quần áo, sau đó mặc quần áo của mình, lúc này mới đứng dậy.
Y chỉ linh hồn Lâm Lung bị xích bạc trói lại đang im lìm, nói: "Thứ này cậu tính làm gì?"
"Mang theo, hữu dụng."
Trình Mộc Quân chỉ đáp bốn chữ, Hạ Sâm không hỏi lại, mà vươn tay: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài."
Trình Mộc Quân nhìn bàn tay Hạ Sâm một lát, sau đó đặt tay mình lên: "Được."
Mười tiếng sau, họ đứng trước cánh cửa, cánh cửa mà tất cả người chơi trong trò chơi sinh tồn nằm mơ cũng muốn thấy.
Hai người nhìn nhau cười, nắm tay sóng vai đi ra ngoài.
Ngay khi bước ra, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
【Hoàn thành điều kiện sửa chữa, thanh tiến độ 100%.】
Sau một lúc lâu, hệ thống vẫn không nhịn được, tò mò hỏi: "Tiểu Trúc Tử, sao cái này hoàn thành được vậy?"
Trình Mộc Quân: "Dây xích bạc có thể khóa linh hồn, đây là giao dịch của tôi và Chủ Thần, tôi giúp nó chuyện lớn vậy rồi, nó phải báo đáp tôi một chút. Đưa Lâm Lung ra, kịch bản cũng không nói là đưa thân thể hay là linh hồn. Mang ra tức là hoàn thành điều kiện."
"Còn việc giết Trình Mộc Quân, Hạ Sâm đã gi ết chết thân thể của Trình Mộc Quân rồi, đúng không?"
Hệ thống: "Hả, ừm, cũng có lý. Vậy phải làm gì với linh hồn Lâm Lung đây?"
"Tìm một két sắt tuyệt đối an toàn nhốt vào là được."
Sau khi rời khỏi trò chơi sinh tồn, Trình Mộc Quân và Hạ Sâm quay lại cuộc sống bình thường.
1
Cho đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, một bản thoả thuận quen thuộc xuất hiện trước mặt họ.
【Muốn tiếp tục sống sót không? Cam lòng chết đi như vậy sao? Trò chơi sinh tồn cho bạn một cơ hội nữa, đồng ý tiến vào trò chơi hay không?】
Trình Mộc Quân quay đầu, chạm mắt với Hạ Sâm nằm trên giường bệnh bên cạnh.
Hạ Sâm lúc này tóc đã trắng xoá, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như xưa. Chỉ một ánh mắt, đã hiểu ý nhau.
【Không.】
Khi ý thức Trình Mộc Quân chìm vào bóng tối, tiếng nhắc nhở của thống cũng vang lên.
【Hoàn thành sửa chữa thế giới vô hạn lưu, truyền tống trong, 3, 2, 1——】