Không gian yên tĩnh.
Sứ thần Đông Trạch nói xong, Bắc Xuyên Vương cũng không đáp lại. Sứ thần lén ngước mắt nhìn lên, đế vương vẫn giữ tư thế vừa rồi, lười biếng ngả sang một bên.
Không ai lên tiếng.
Trong tình huống im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, toàn bộ chúng thần Bắc Xuyên rũ mắt nhìn đồ ăn trước mặt, cảm giác nó có thể mọc ra hoa luôn.
Sứ thần Đông Trạch xấu hổ là chuyện của hắn, chuyện quan trọng nhất của thần tử bọn ta là không chọc giận đế vương thôi. Lão thần cứ lải nhải đề nghị tân vương tuyển tú có kết cục gì, mọi người đều rõ như ban ngày.
Có ngu mới dám khuyên bảo tân vương Bắc Xuyên sáng nắng chiều mưa này.
Mặc Sĩ Nghi nhấc mắt nhìn người đang hành lễ, nâng tay xoa vị trí trước ngực.
Bên trong ngọc bội, Trình Mộc Quân nghe Mặc Sĩ Nghi hỏi: "Trình tiền bối, ngài nghĩ ta nên giải quyết chuyện này thế nào?"
Giọng điệu dịu dàng, còn mang theo chút thấp thỏm, giống như thật sự bối rối không biết làm sao.
Trình Mộc Quân biết kịch bản của người này, cũng lười nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng: "Giữ lại."
Trình Mộc Quân không muốn quan tâm đ ến những quyền mưu tranh đấu đó, hắn chỉ cần giám sát Mặc Sĩ Nghi, không để võ đạo của y giảm sút mà thôi.
Mặc Sĩ Nghi có thể chất đặc biệt, nếu võ đạo và tâm pháp không theo kịp nhau sẽ bị long khí phản phệ, trở nên thô bạo thích chém giết.
"Vâng."
Mặc Sĩ Nghi đáp.
Trên điện.
Cuối cùng Mặc Sĩ Nghi cũng mở miệng, chỉ nói ba chữ: "Giữ lại đi."
Thái độ khinh miệt, công chúa của một đất nước lại như thể chỉ là một vũ cơ, hơn nữa còn không có ý định sách phong gì.
Sứ thần Đông Trạch tức khắc xanh mặt, hắn chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. Nhưng mấy năm nay Đông Trạch ở biên cảnh thất thế nhiều lần, ngay cả Đại nguyên soái cũng bị Mặc Sĩ Nghi gi ết chết, sinh lực tổn hại nghiêm trọng.
Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi nhục này, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ gây ra việc lớn.
Sứ thần Đông Trạch liếc qua Ngũ công chúa ở bên cạnh, hắn lo cô công chúa ngỗ ngược này sẽ nhảy dựng lên, nhanh chóng giữ chặt.
Nhưng không ngờ công chúa vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn nhu mì, bị sỉ nhục cũng thản nhiên chấp nhận.
Rất tốt, Ngũ công chúa cũng biết trách nhiệm của mình với đất nước rồi.
***
Ba ngày sau, các sứ đoàn rời khỏi kinh thành Bắc Xuyên, còn công chúa Đông Trạch tới liên hôn cứ như vậy lặng lẽ vào cung.
Cho đến khi tất cả sứ đoàn đều đi hết, Bắc Xuyên Vương cũng không có động tĩnh gì, không hề có ý sách phong.
Một ngày nọ, Mặc Sĩ Nghi vẫn ở trong cung của mình, căn bản không có ý định đi gặp mặt đệ nhất mỹ nhân Đông Trạch một lần.
Y cho tất cả lui ra, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại.
Trình Mộc Quân đang pha trà, từ ngày Mặc Sĩ Nghi đồng ý cho Đào Ninh tiến cung, hắn không chú ý tình huống bên ngoài nữa, hoàn toàn tuân theo phương châm không làm gì cả.
Vậy mà, cảnh báo của thanh tiến độ lại lặng yên biến mất.
Trình Mộc Quân càng yên tâm hơn, để Mặc Sĩ Nghi tự do phát huy, mấy ngày nay y bận rộn công vụ, cũng không vào ngọc bội.
||||| Truyện đề cử:
Thiên Tài Tiên Đạo |||||
"Đến đây." Trình Mộc Quân giương mắt, chỉ vào bãi đất trống bên cạnh: "Xem võ đạo của ngươi tới đâu rồi."
Mặc Sĩ Nghi gật đầu, c ởi quần áo ra. Khi ở trong ngọc bội, toàn thân y trắng trẻo không tì vết như một khối ngọc, cơ bắp rõ ràng khoẻ khắn ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Mặc dù đã đăng cơ làm vua, nhưng Mặc Sĩ Nghi vẫn tu luyện không bỏ ngày nào. Trên đại lục này, thực lực mãi mãi là thứ đáng tin nhất.
Cũng bởi vì thực lực vượt trội, y mới có thể hoàn toàn khống chế Bắc Xuyên Quốc trong mấy năm ngắn ngủi.
Mà tất cả, đều do người này cho.
Mặc Sĩ Nghi giương mắt, nhìn Trình Mộc Quân ngồi xuống đối diện, duỗi tay dán lên đan điền mình.
"Nhắm mắt, vận khí." Trình Mộc Quân nói. C ởi đồ là vì để quan sát tình huống long khí lúc tâm pháp vận chuyển.
Khi Mặc Sĩ Nghi vận chuyển tâm pháp, long khí cũng sẽ hiện lên dưới lớp da, di chuyển theo một quỹ đạo.
Bởi vậy, hai người ngồi rất gần, gần đến nỗi hơi thở hoà vào nhau.
Mặc Sĩ Nghi vội vàng nhắm mắt, không dám nhìn thêm một cái.
Nếu nhìn nữa, y sẽ không thể đè nén được dụng vọng dơ bẩn nào đó. Mặc dù y chỉ đưa thần hồn vào ngọc bội, nhưng vẫn sẽ có phản ứng.
Y khát cầu Trình Mộc Quân, cảm xúc này gần như đã khắc lên thần hồn.
Mặc Sĩ Nghi không hiểu mình bị gì, tại sao có thể vô sỉ đến mức động d*c với Trình Mộc Quân mà mình xem như trăng sáng trên bầu trời.
Năm 18 tuổi, y có một giấc mơ, trong mơ, y đè người trước mặt ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.
Say khi tỉnh giấc, Mặc Sĩ Nghi bắt đầu trốn tránh Trình Mộc Quân, hơn nửa tháng không dám vào ngọc bội, sợ bị nhìn thấu tâm tư xấu xa.
Có lẽ chính dòng máu vô cùng bẩn thỉu của tiên vương đã khiến y sinh ra tâm tư không nên có.
Mặc Sĩ Nghi căm ghét h@m muốn thể xác, y đã từng thấy mẫu thân và thị vệ lãnh cung tằng tịu với nhau, dính lấy nhau như dã thú. Y cũng căm ghét tình yêu nam nữ, những lời thề về tình yêu vĩnh cửu là thứ mong manh dễ vỡ nhất.
Y và Trình Mộc Quân như sư đồ như phụ tử, quan hệ khắc trên thần hồn này mới là thứ không gì phá nổi.
Nhưng tuổi càng lớn, khát cầu của Mặc Sĩ Nghi càng mạnh mẽ, mỗi một lần gặp mặt, y đều cảm thấy như bị tra tấn.
Nhưng không gặp y lại không có cảm giác an toàn, cảm xúc âm u bao phủ đầu óc, chỉ muốn tàn sát tất cả những gì mình nhìn thấy.
"Mặc Sĩ Nghi!" Trình Mộc Quân nâng giọng, đánh thức y từ trong suy nghĩ hỗn loạn.
"Ngươi đang nghĩ gì, tâm tư không yên, cứ như vậy rồi sẽ có một ngày ngươi bị long khí ăn mòn, tâm trí rối loạn!"
Khi Mặc Sĩ Nghi mở mắt, đối diện y là đôi mi nhíu chặt, dường như rất không hài lòng.
Y vô cùng hoảng hốt, cho rằng tâm tư xấu xa của mình đã bị Trình Mộc Quân phát hiện, bất ngờ nhào tới.
Trình Mộc Quân không tránh kịp, bị đ è xuống đất.
Hiện giờ Mặc Sĩ Nghi đã 22 tuổi, vóc dáng hoàn toàn trưởng thành, cao hơn Trình Mộc Quân một chút, cộng thêm việc tập võ quanh năm nên bả vai rộng lớn, thân hình cường tráng. Mặc quần áo như mỹ nhân thanh cao lạnh lùng, c ởi quần áo lại trông cực kỳ hung hãn.
"Mặc Sĩ Nghi." Trình Mộc Quân còn chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại.
Mặc Sĩ Nghi nhìn thẳng vào hắn: "Tiền bối, ta chỉ đang suy nghĩ, tại sao ngài lại kêu ta giữ Ngũ công chúa kia lại?"
Trình Mộc Quân đẩy y ra: "Nói chuyện đàng hoàng."
Mặc Sĩ Nghi không nhúc nhích, vẫn làm như rất tủi thân: "Hay là tiền bối thích cô công chúa đó nên mới kêu ta giữ nàng lại?"
Trình Mộc Quân: "..."
"Được rồi, đó là Đào Ninh, ngươi cũng biết, đừng mượn việc này làm nũng."
Mặc Sĩ Nghi ngừng lại, đứng dậy mặc quần áo, rồi yên lặng đi sang một bên bắt đầu nấu nước pha trà. Y học cách pha trà từ Trình Mộc Quân, cũng biết đối phương thích hương vị và nhiệt độ thế nào.
Trình Mộc Quân thấy y không nói nữa, ngược lại có chút lo lắng. Mặc Sĩ Nghi này trước nay có thù tất báo, hắn chưa từng hỏi những chuyện y làm trong mấy năm nay, nhưng trong lòng vẫn biết rõ ràng.
Việc khác, Trình Mộc Quân không nhúng tay, nhưng còn Đào Ninh, hắn không thể để cậu ta chết.
Tuy mấy năm trước Trình Mộc Quân đã nói cơ hội hắn có được cơ thể phù hợp nằm trên người Đào Ninh, nhưng Mặc Sĩ Nghi càng lớn tâm cơ càng sâu hơn nhiều.
Thỉnh thoảng Trình Mộc Quân cũng đắn đo không biết đối phương đang nghĩ gì, hơn nữa trên người y còn có long khí, long khí giống như một con dao hai lưỡi, cho Mặc Sĩ Nghi sức mạnh, đồng thời cũng có nguy hiểm.
Một khi thần hồn suy yếu, ý chí không kiên định, y sẽ rất dễ bị phản phệ. Đến lúc đó một mặt âm u điên cuồng bên trong y hoàn toàn mất khống chế, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, mấy năm nay Trình Mộc Quân vẫn xuất hiện trước mặt Mặc Sĩ Nghi với hình tượng một trưởng bối hay một người thầy nghiêm khắc.
Mặc Sĩ Nghi cần một đối tượng để kính sợ.
Để duy trì sự vận chuyển bình thường của thế giới, thậm chí Trình Mộc Quân còn từng cân nhắc vấn đề thật sự trở thành cha con với Mặc Sĩ Nghi.
Nghĩ vậy, Trình Mộc Quân điều chỉnh tâm lý, hỏi: "Tại sao cứ nhắc tới Đào Ninh là ngươi lại nóng nảy như thế?
Mặc Sĩ Nghi im lặng một lát mới nói: "Lúc trước ngọc bội ở trên tay cậu ta suốt nửa năm, kề cận ngày đêm, ta cứ nhớ tới việc này là lại càng căm ghét cậu ta hơn."
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày, tính chiếm hữu quá vô lý, xem ra tinh huyết hắc long vẫn ảnh hưởng đến tâm lý của Mặc Sĩ Nghi.
Hắn thở dài, nói: "Ngươi cũng biết, ta kêu ngươi giữ lại Đào Ninh chỉ vì thân thể của ta. Đối với ta, cậu ta không còn ý nghĩa nào."
"Ừm." Mặc Sĩ Nghi pha trà xong, xoay người hành lễ: "Tiền bối, ta đi trước. Ngài yên tâm, ta sẽ không động tới cậu ta."
Nói xong, y biến mất.
**
Trong tẩm điện, Mặc Sĩ Nghi trên giường mở mắt ra.
Y nâng tay, nhẹ nhàng vuốt v e ngọc bội, sương đen tràn ra từ đầu ngón tay, ngăn cản ngọc bội liên lạc với ngoại giới.
Mặc Sĩ Nghi mặc thêm quần áo, bước ra ngoài.
Y âm thầm rời khỏi, đi đến nhà giam được xây dựng cạnh hoàng cung - nơi Hắc Long vệ đóng quân.
Mặc Sĩ Nghi đi vào, thủ lĩnh Hắc Long vệ
tiến đến hành lễ, sau đó xoay người dẫn đường.
Toàn bộ quá trình không cần giao tiếp bằng lời nói.
Hai người đi vào địa lao, ở nơi bí ẩn nhất, thủ lĩnh dừng lại, Mặc Sĩ Nghi bước vào.
Bị nhốt bên trong là một nữ nhân, nàng không bị thương, người mặc nam trang, trạng thái đã hoảng loạn hoàn toàn.
Nếu người Đông Trạch Quốc ở đây sẽ phát hiện ra, nữ nhân bị nhốt trong nhà giam bí mật của Hắc Long vệ chính là công chúa Đào Cầm đã được đưa vào hoàng cung Bắc Xuyên.
Trò xiếc của Đào Cầm và Đào Ninh sao có thể qua được đôi mắt của Hắc Long vệ, Đào Cầm vừa ra khỏi thành đã bị bắt về, nhốt ở đây chờ Mặc Sĩ Nghi xử lý.
"Lý Đại Đào Cương*, đưa một nam nhân vào hoàng cung Bắc Xuyên, các ngươi đang sỉ nhục ta?"
(*) Kế thứ mười một trong Quỷ Cốc Tử Tam Thập Lục Kế: Ưu tiên mục tiêu chính, đánh đổi mục tiêu phụ để phục vụ cho sự thành công của mục tiêu chính.Giọng điệu vô cùng ôn hoà, giống như chỉ đang nói vài việc cỏn con.
Nhưng trong hoàn cảnh u ám tối tăm này, cộng với gương mặt phủ kín hoa văn đen, nó sẽ chỉ làm người ta liên tưởng tới ác quỷ dưới địa ngục.
Đào Cầm bị nhốt ở đây mấy ngày, nàng không gặp được ai, cũng chưa từng nói chuyện với kẻ nào, đến đưa cơm cũng chỉ thông qua một ô cửa sổ nhỏ.
Nàng vốn là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được nuông chiều, có bị đối xử quá đáng như vậy bao giờ đâu.
Vốn đang kề bên bờ vực sụp đổ, khó khăn lắm mới nhìn thấy người, nàng đã không còn bất kỳ ý chí chống cự nào: "Không có, không phải sỉ nhục! Là Đào Ninh, Đào Ninh bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện."
Mặc Sĩ Nghi cười lạnh: "Đưa một nam nhân đến làm phi của ta, ngươi còn nói không phải sỉ nhục?"
"Không phải! Đào Ninh nói hắn thích ngươi, lần này đến đây vì ngươi! Mẫu thân chúng ta là Ô Tô tộc, nam hay nữ Ô Tô tộc đều có thể mang thai, đúng rồi, còn nữa, còn nữa..."
Đào Cầm nói ra hết những gì mình biết: "Đào Ninh, Đào Ninh còn là thuần linh chi thể, con hắn sinh đều là kỳ tài võ đạo, hắn thích hợp hơn ta nhiều, thích hợp sinh con nối dõi cho hoàng thất Bắc Xuyên hơn nhiều."
"Ô Tô tộc?"
"Đúng, đúng vậy, Đào Ninh cũng có thể sinh con, thích hợp hơn ta, thích hợp hơn..."
Sau đó, Đào Cầm không để lộ thêm thông tin gì bổ ích nữa, chỉ toàn là những lời cầu xin rối loạn.
Mặc Sĩ Nghi không ở lại lâu, xoay người ra ngoài.
Thủ lĩnh tiến đến, khom mình hành lễ.
Mặc Sĩ Nghi nói: "Hạ cổ, phái người âm thầm hộ tống về Đông Trạch."
"Rõ."
Đào Cầm thân phận đặc biệt, tất nhiên Mặc Sĩ Nghi sẽ không giết ngay, giữ lại sau này khi tấn công Đông Trạch sẽ có chỗ dùng.
Trở lại tẩm điện, Mặc Sĩ Nghi vẫn không ngủ.
Y tháo ngọc bội trên cổ xuống đặt ở trước mặt, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mặc Sĩ Nghi chầm chậm vuốt v e hoa văn trên ngọc bội, dịu dàng tựa như đang vuốt v e khuôn mặt người trong lòng.
Thế nhưng nét mặt y lại có chút kỳ lạ, giống như đang giãy giụa, bóng tối trong ánh mắt gần như tràn ra ngoài.
"Ô Tô tộc, con nối dõi, thuần linh chi thể... Thân thể mà ngài nói... ngài muốn Đào Ninh sinh con nối dõi?"
"Ngài kêu ta giữ Đào Ninh lại trong cung, là vì muốn ta chạm vào nó? Huyết mạch hắc long và thuần linh chi thể, đúng là đủ sức chứa đựng thần hồn tiên nhân. Ta sẽ không làm trái yêu cầu của ngài, nhưng..."
Câu cuối cùng gần như bị Mặc Sĩ Nghi ép ra khỏi kẽ răng, mang theo điên cuồng méo mó bị đè nén.
"Rốt cuộc, ta nên làm thế nào cho phải đây?"