Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 210: Thế giới trừng phạt (2)



Để tạo không khí lãng mạn, ánh đèn trong nhà hàng khá tối, gần như không thể nhìn rõ người cách xa 2 mét.

Tiêu Minh Duệ mặc com lê đứng ở góc độ đó nhìn cực kỳ giống Tiêu Ngật Xuyên.

Trình Mộc Quân liếc mắt một cái đã nhận ra Tiêu Minh Duệ, nhưng Mạc An Lan thì không.

Y đứng lên, có vẻ rất kinh ngạc: “Ngật Xuyên, sao cậu ở đây?”

Khi nói câu này, Mạc An Lan thoáng nhìn qua Trình Mộc Quân, vừa cười vừa nói: “Vừa hay cậu Trình cũng ở đây, ngồi xuống ăn chung luôn nhé?”

Tiêu Minh Duệ gật đầu, đi tới kéo ghế bên cạnh Trình Mộc Quân ra ngồi xuống.

“Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Hắn vừa lên tiếng, Mạc An Lan lập tức ngây ngẩn, run môi giống như không biết nói gì. Một lát sau y mới đỏ mặt nói: “Xin lỗi anh Minh Duệ, em nhận sai người.”

Tiêu Minh Duệ không để ý: “Không sao, tôi không quan tâm người khác, Mộc Quân nhận ra tôi là được.”

Trình Mộc Quân liếc hắn một cái, đã hoàn toàn miễn dịch với tác phong đậm mùi trà này rồi.

Dù sao cũng chẳng có ai trà tới mức một giây trước mới chém người như thái dưa, một giây sau đã tỏ vẻ vô tội làm nũng như Mặc Sĩ Nghi đâu.

Hắn giơ tay, kêu phục vụ đến gọi món.

Sau khi chọn món xong, Trình Mộc Quân mới hỏi: “Sao anh ở đây?”

Tiêu Minh Duệ giải thích: “Nhà hàng này là của một người bạn của tôi mở, cậu ấy nói có chai rượu ngon muốn cho tôi nên tôi tới lấy, sau đó nhìn thấy em ở đây.”

Hắn khẽ cười: “Lúc nãy chỉ là vô tình thôi, tôi vừa đi tới chỗ đó thì nghe thấy hai người… ừm, đang trò chuyện thân mật, cảm thấy lúc đó mà lên chào hỏi thì không thích hợp lắm nên hơi ngập ngừng. Tôi không cố ý nghe lén đâu.”

“Không sao.”

Tiêu Minh Duệ nghe được lời này của Trình Mộc Quân, cười càng thêm tươi.

Hắn lại nhìn Mạc An Lan, dùng giọng điệu thản nhiên hỏi: “Tiểu Mạc, vừa rồi hình như cậu nhìn thấy tôi thì phải, sao không chào hỏi một câu vậy? Mấy năm không gặp nên lạ lẫm à?”

Mạc An Lan cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười này hơi sượng: “Làm gì có, cũng bởi từ lúc về tới giờ anh Minh Duệ cứ bận bịu suốt, có thời gian quen biết bạn trai của Ngật Xuyên mà không có thời gian tụ họp với đám bạn cũ bọn em sao?”

Trình Mộc Quân hứng thú xem hai người đấu võ mồm, nhưng hệ thống thì không thể, hỏi: “Tiểu Trúc Tử, hai người này đang đánh đố cái gì vậy, sao tôi nghe không hiểu? Cứ, cứ cảm thấy mùi này rất quen.”

“Tiêu Minh Duệ đang ám chỉ Mạc An Lan nhìn thấy hắn mà không chào là vì cố ý để hắn nghe thấy mấy lời đó, kết hợp với việc Mạc An Lan nhận sai người, không phải quá dễ hiểu rồi sao?”

Hệ thống cái hiểu cái không: “A, vậy Mạc An Lan có ý gì?”

“Ý của Mạc An Lan là nhắc nhở Tiêu Minh Duệ, tôi là bạn trai của em họ hắn.”

“Chậc chậc chậc, oan gia ngõ hẹp, đứa nào thảo mai hơn thì thắng.” Hệ thống cảm thán: “Tiếc là Mặc Sĩ Nghi không ở đây, nếu không còn vui hơn nữa.”

Tiêu Minh Duệ nghe Mạc An Lan nói vậy cũng không để bụng, thản nhiên tiếp lời: “Thật ra tôi còn muốn cảm ơn Ngật Xuyên đó.”

Hắn tạm dừng một chút rồi nói: “Cảm ơn chú ấy vì mấy năm nay đã chăm sóc Mộc Quân.”

Lúc này, đồ ăn vừa mới được dọn lên.

Trình Mộc Quân tập trung cắt bít tết, nghe câu này mặc dù thân kinh bách chiến cũng xém không chịu nổi.

Tay hắn run lên, dao bị trượt, cắt mạnh vào đ ĩa sứ, phát ra âm thanh chói tai.

Hai người bên cạnh ngừng nói nhìn qua, Trình Mộc Quân bình tĩnh cầm ly nước lên: “Xin lỗi, trượt tay.”

Tiêu Minh Duệ tự nhiên lấy cái đ ĩa của Trình Mộc Quân qua: “Để tôi giúp em.”

Cẩn thận cắt xong, hắn lại đẩy đ ĩa về cho Trình Mộc Quân.

Mạc An Lan ngơ ngác.

Y quen Tiêu Minh Duệ từ nhỏ. Tuy Tiêu Minh Duệ luôn mỉm cười lịch sự, đối xử với mọi người rất ôn hoà, không lạnh nhạt như Tiêu Ngật Xuyên, nhưng Mạc An Lan biết, thật ra Tiêu Minh Duệ này không dễ tiếp cận. Hắn quá thận trọng, biết tiến biết lùi, ngược lại duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người.

Tóm lại, hành động thân thiết như cắt thịt giúp người khác tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Tiêu Minh Duệ.

Ánh mắt Mạc An Lan hơi lóe lên, y hỏi: “Anh Minh Duệ, có vẻ anh và cậu Trình rất thân thiết nhỉ? Không giống bạn bè bình thường?”

Tiêu Minh Duệ thản nhiên đáp: “Đương nhiên không phải bạn bè bình thường, tôi đã quen Mộc Quân từ mấy năm trước rồi, em ấy là mối tình đầu của tôi.”

“À, em nhớ lúc cậu Trình thấy Ngật Xuyên có hỏi họ có quen nhau hay không.”

Trình Mộc Quân gật đầu, “Ừm, nhận sai người.”

“Tôi không để ý tới chuyện đó.” Tiêu Minh Duệ thở dài: “Cái tôi để ý chính là tôi quay về quá muộn.”

Mạc An Lan trợn tròn đôi mắt, quả thực không thể tin vào những gì mình nghe thấy.

Không phải Trình Mộc Quân đã theo đuổi Tiêu Ngật Xuyên suốt ba năm, không oán không hối hận à? Sao, sao giờ lại biến thành nhận sai người rồi?

Y không hiểu nổi.

***

Từ ngày đó, trong vòng âm thầm lan truyền một tin tức cực kỳ thú vị.

Về Tiêu Ngật Xuyên và Trình Mộc Quân.

Trong ba năm này, chuyện Trình Mộc Quân theo đuổi Tiêu Ngật Xuyên là chuyện vô cùng rầm rộ, tóm lại là có rất nhiều người hóng hớt.

Người nhà họ Trình không ở trong nước, Trình Mộc Quân về nước thăm bạn, vừa gặp đã yêu Tiêu Ngật Xuyên, sau đó mới ở lại đến bây giờ. Khi nhắc tới Trình Mộc Quân, trừ mấy đứa bạn thân của hắn ra, ai nấy cũng mang thái độ trêu chọc.

Tóm lại, không ai xem trọng Trình Mộc Quân.

Tiêu Ngật Xuyên luỵ Mạc An Lan mọi người đều biết, vì vậy mà ai cũng bất ngờ khi Tiêu Ngật Xuyên và Trình Mộc Quân dần thân thiết.

Người hiểu chuyện bắt đầu đồn đãi, phân tích Trình Mộc Quân chỉ là một cái lốp dự phòng, chỉ cần Mạc An Lan vẫy tay một cái, Tiêu Ngật Xuyên sẽ tung tăng chạy về.

Việc Trình Mộc Quân bị thương nằm viện cũng đã chứng minh điều này.

Nhưng không thể ngờ, sau khi Trình Mộc Quân tỉnh lại, câu chuyện lại đảo ngược 180°.

Tiêu Ngật Xuyên, y là một thế thân.

Y mới là lốp dự phòng.

Trình Mộc Quân vừa gặp đã yêu y, theo đuổi suốt ba năm cũng bởi vì nhận sai người. Bây giờ chính chủ đã trở lại, tất nhiên là phải sửa chữa sai lầm này.

Mấy lời đồn đó cũng truyền tới tai Trình Mộc Quân.

Dù qua điện thoại cũng không che lấp được hưng phấn trong giọng nói của Chu Tắc: “Tiểu Quân, cậu đúng đỉnh chóp!”

Trình Mộc Quân: “Nói chuyện đàng hoàng.”

“Tôi không ngờ cậu biết chơi vậy đó, quay Tiêu Ngật Xuyên như dế luôn, ha ha ha, đm buồn cười vãi.” Chu Tắc b ắn rap lia lịa: “Cậu biết không, bọn tôi mới đụng phải mấy người bạn của Tiêu Ngật Xuyên, lúc nhìn thấy bọn tôi họ đều đi đường vòng, cứ phải gọi là đã quá xá!”

Trình Mộc Quân: “Mấy cậu tin thật à?”

Lời đồn này tám chín phần mười là truyền từ chỗ Mạc An Lan.

Mạc An Lan là một người ích kỷ, nhưng rất tinh tế.

Y mời Trình Mộc Quân ăn cơm, bên ngoài là làm rõ quan hệ của mình và Tiêu Ngật Xuyên, trên thực tế là ra oai, tỏ vẻ quan hệ của y và Tiêu Ngật Xuyên gắn bó không gì phá nổi.

So với crush hay người yêu cũ, cái gọi là bạn nối khố, bạn bè, anh em mới là những mối quan hệ phiền phức nhất.

Dù sao họ chỉ là bạn thân, chỉ là anh là em, chưa từng có quan hệ mập mờ. Một khi bạn đời có ý kiến với họ sẽ bị gắn mác là lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông vớ vẩn.

Những lời này sẽ trở thành vật nhọn đâm vào trái tim Trình Mộc Quân, làm hắn như mắc nghẹn ở cổ.

Mà mục đích của Mạc An Lan cũng rất dễ đoán, đơn giản là tiếc cái lốp dự phòng này mà thôi.

Kỷ Trường Hoài quá lạnh nhạt, mặc dù có vẻ đã từ bỏ suy nghĩ xuất gia, nhưng thái độ với Mạc An Lan vẫn y nguyên như cũ.

Chỉ là không ngờ, Tiêu Minh Duệ lại chạy ra góp một chân, thế là câu chuyện biến thành cái dạng này.

Mạc An Lan không hề suy xét đến thể diện của Tiêu Ngật Xuyên, hẳn là y chỉ nghĩ nếu việc này mà truyền ra, Tiêu Ngật Xuyên bị nhục nhã như vậy chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi, đồng nghĩa với việc cái lốp dự phòng của y vẫn còn nguyên.

Mà lý do Trình Mộc Quân thừa nhận cũng rất đơn giản, thuận nước đẩy thuyền để chia tay, k1ch thích Tiêu Ngật Xuyên, xem y có thu lại Tiêu Minh Duệ mình đã tinh phân ra hay không.

Không ngờ Chu Tắc lại nói: “Đương nhiên phải tin, Tiêu Ngật Xuyên thừa nhận rồi, nghe nói còn kêu cái gì mà không quan tâm, đó đều là quá khứ, ai mà không có quá khứ.”

Trình Mộc Quân:???

Tiêu Ngật Xuyên đang làm cái gì vậy? Chơi tự phân liệt còn chưa đủ, giờ còn muốn chơi ngược luyến với bản thân?

Hắn cảm thấy đầu hơi đau: “Cúp máy đã, bên tôi có điện thoại.”

Nói xong, Trình Mộc Quân ngắt cuộc gọi của Chu Tắc.

Hắn cũng không lấy cớ, thật sự có điện thoại, chỉ là người gọi khiến Trình Mộc Quân khá bất ngờ.

Là Kỷ Trường Hoài.

“Chào anh.”

Dù là qua điện thoại, giọng của Kỷ Trường Hoài vẫn có vẻ trầm tĩnh và thanh tao: “Mộc Quân, thứ bảy có rảnh không?”

“Sao vậy?”

“Thứ bảy là sinh nhật tôi, người nhà bao một trang viên suối nước nóng, kêu tôi mời bạn bè thân thiết tới chơi.” Y thoáng ngập ngừng: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, bạn bè có thể nói là thân thiết của tôi đại khái cũng chỉ có cậu.”

Trình Mộc Quân bật cười: “Chỉ có mỗi hai ta đi trang viên suối nước nóng thì không phải có hơi vắng vẻ à, còn lãng phí nữa?”

Kỷ Trường Hoài: “Cậu không cần lo lắng, người khác tôi để người nhà mời, không chán đâu.”

“Được.” Bây giờ mấy người này ai mời Trình Mộc Quân cũng không từ chối.

Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc họ muốn chơi trò gì.

Giọng Kỷ Trường Hoài chứa chút ý cười: “Vậy tới đó tôi sẽ đón cậu.”

“Ừm.”

***

Sáng thứ bảy, Kỷ Trường Hoài lái xe tới đón Trình Mộc Quân.

Hết thảy theo như lời y nói, trên xe chỉ có một mình y, người y tự mời cũng chỉ có một mình Trình Mộc Quân.

Nhưng khi tới trang viên, Trình Mộc Quân mới phát hiện khung cảnh này cực kỳ náo nhiệt.

Những người ở trong sảnh đều là người quen.

Hoặc nếu nói từ một khía cạnh khác, người đến trang viên đúng là không nhiều lắm.

Trừ Trình Mộc Quân và Mạc An Lan ra, những người khác đều tách ra từ cùng một người.

Trình Mộc Quân thở dài: “Hệ thống, nói không chừng chuyện này có thể kết thúc ngay tại đây luôn.”

Hệ thống lại có ý kiến khác.

“Tôi lại cảm thấy biệt thự khoáng nóng này là nơi đáng ngại.”

“Cái gì nữa?”

Trình Mộc Quân âm thầm trợn mắt, xách hành lý lên, trước mắt bao người sóng vai cùng Kỷ Trường Hoài đi vào đại sảnh trang viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.