Rõ ràng lúc trước đã giả dối nói theo đuổi hắn để làm Mạc An Lan hết hy vọng. Hơn nữa vì sự xuất hiện bất ngờ và hành động đoạt lời thoại của Tiêu Ngật Xuyên, Trình Mộc Quân cũng theo đó điều chỉnh kế hoạch của mình.
Nhưng không nghĩ tới, tự nhiên Kỷ Trường Hoài bắt đầu trốn tránh hắn.
Hành vi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là lúc ở chung một phòng, Kỷ Trường Hoài sẽ luôn né tránh ánh mắt hắn.
Giống như hiện tại.
Hạ Sâm không ở ký túc xá, hình như trường học có chuyện gì nên y đi hỗ trợ.
Trình Mộc Quân rảnh rỗi nên mang sổ phác thảo ra ngoài ban công vẽ cảnh.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng Kỷ Trường Hoài mở cửa phòng ra.
Trình Mộc Quân đang chán, quay đầu định nói chuyện với Kỷ Trường Hoài, bàn về việc tiếp theo nên phối hợp diễn như thế nào.
"Anh Kỷ."
"A, cậu ở đây à."
Kỷ Trường Hoài giật mình lui về phía sau một bước, còn giấu quần áo đang cầm trong tay ra sau lưng.
"Chào buổi sáng."
Ném xuống một câu như vậy xong, Kỷ Trường Hoài vội vàng bước nhanh vào phòng tắm, không nhìn Trình Mộc Quân thêm lần nào nữa, như thể hắn là mãnh thú gì không bằng.
Trình Mộc Quân: "..."
Hắn không hiểu, nhưng cũng không thể đi theo gõ cửa phòng tắm, bèn đứng dậy ngồi xuống ghế trong phòng khách.
Đợi người ra rồi trao đổi một chút.
Lúc này, bên trong phòng tắm, Kỷ Trường Hoài sững sờ nhìn bản thân trong gương.
Y nhìn vành tai ửng đỏ của mình, giấc mơ đêm qua vẫn ở trong đầu không vứt đi được.
Trong chậu là qu@n lót và quần ngủ y mới thay ra, bởi vì giấc mơ đêm qua nên chúng cần được giặt sạch.
Thật ra y đã tỉnh từ rất sớm, chỉ là chần chừ không ra khỏi phòng.
Kỷ Trường Hoài thực sự chưa từng trải qua chuyện như vậy, y chưa từng mộng xuân, càng chưa từng mơ thấy ai bên cạnh mình.
Y lắng tai nghe, thấy có người ra ngoài thì đợi thêm mười phút nữa mới ra khỏi phòng. Nhưng không ngờ, mới vừa bước ra lại chạm mắt với Trình Mộc Quân, cảm giác chột dạ ập đến, y sợ đối phương phát hiện ra gì đó.
Kỷ Trường Hoài hoảng loạn tránh đi, trong khi đó thoáng nhìn lướt qua bàn tay của Trình Mộc Quân.
Hắn đang cầm một cây bút, tư thế vẽ phác thảo, ngón tay nhẹ nhàng giữ bút, lòng bàn tay có một khoảng trống lớn.
Giống như trong mơ...
Kỷ Trường Hoài không dám nhìn nữa, đáp qua loa vài câu rồi vọt vào phòng tắm.
Y cho rằng nếu không đối mặt với Trình Mộc Quân, y sẽ có thể điều chỉnh cảm xúc nhanh chóng. Nhưng không ngờ, vừa mở nước ấm ra, hơi nước bốc lên bám vào gương lại làm giấc mơ đêm qua càng thêm rõ ràng.
Chân thật đến nỗi không giống một giấc mơ, mà là chính y đã từng trải qua như vậy.
Những chi tiết càng lúc càng rõ ràng hơn, Kỷ Trường Hoài nhìn bản thân ở trong gương, mơ hồ nhìn thấy hòa thượng mặc tăng y màu xám.
Sau đó, là Trình Mộc Quân với một thân đỏ rực. Hắn mặc hồng y, tóc xoã rất dài, không được búi gọn.
Hắn ôm lấy Kỷ Trường Hoài từ phía sau, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cọ qua vành tai y: "Nguyên dương của ngươi, đã sớm cho ta..."
"!"
Kỷ Trường Hoài bừng tỉnh, lại nhìn vào gương, chỉ có y.
Hòa thượng gì, diễm quỷ gì, đó chỉ là một giấc mộng hoàng lương mà thôi.
Kỷ Trường Hoài mở vòi nước ra, vùi đầu xuống. Thậm chí y còn âm thầm niệm vài đoạn kinh Phật mới đẩy những hình ảnh mờ ám không ngừng xoay quanh trong đầu ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp tạp niệm trong lòng, Kỷ Trường Hoài giặt quần áo, ra khỏi phòng tắm.
***
Trình Mộc Quân đợi ở phòng khách một lát, nhìn thấy Kỷ Trường Hoài đã khôi phục bình thường bước ra.
"Tôi đi phơi quần áo đã, lát nữa... thảo luận chuyện kia một chút được không?"
Trình Mộc Quân gật đầu, thấy trong chậu Kỷ Trường Hoài bưng ra có một cái quần ngủ, hắn thuận miệng hỏi: "Sao anh không dùng máy giặt?"
Tay Kỷ Trường Hoài run lên: "Ừm, chỉ có một cái quần, giặt tay là được rồi."
Phơi quần áo xong, hai người ngồi xuống đối diện nhau, dùng giọng điệu có phần học thuật bắt đầu thảo luận.
Kỷ Trường Hoài làm việc rất nghiêm túc, cũng rất cẩn thận.
Hôm qua, sau khi bị Trình Mộc Quân từ chối, Kỷ Trường Hoài ngâm mình trong thư viện một ngày. Với tâm trạng như viết luận văn, y tìm đọc nhiều tài liệu khác nhau, sau đó thu thập, làm ra một bài luận ngắn nói về cách theo đuổi người khác.
Trình Mộc Quân lật xem, nhịn lắm mới không cười ra tiếng.
Cái gì mà xếp hoa và nến thành hình trái tim ở dưới ký túc xá rồi hát tình ca, cái gì mà tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ... Đa dạng rất nhiều cách, nhưng tất cả đều không ổn.
"Đàn anh Kỷ à, anh như vậy không được."
Kỷ Trường Hoài: "Thật ra tôi cũng cảm thấy không ổn lắm, nhưng tôi chưa từng thực hành, chỉ có thể viết một bài như vậy."
Y thoáng ngập ngừng, ngón tay chỉ vào dòng "xếp hoa và nến thành hình trái tim dưới ký túc xá", nói: "Cái này... có tính ứng dụng khá cao, ảnh hưởng lớn, lan truyền nhanh, có vẻ hiệu quả không tồi?"
Trình Mộc Quân nhìn gương mặt xinh đẹp và khí chất không nhiễm hồng trần của Kỷ Trường Hoài, một người như vậy mà cầm loa và micro, đứng dưới ký túc xá hát tình ca.
Hắn run lẩy bẩy, có thể Kỷ Trường Hoài chấp nhận được, nhưng hắn thì không.
Trình Mộc Quân thở dài: "Cách của anh không được, hay là thử cách của em đi?"
Kỷ Trường Hoài cũng biết những thứ mình sưu tầm trên mạng không ổn, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Trình Mộc Quân đứng dậy, bắt đầu dàn cảnh.
Hắn lấy sách của Kỷ Trường Hoài đặt lên bàn, sau đó mang quyển sổ phác họa của mình tới, mở ra.
"Anh Kỷ, anh ngồi bên cạnh em đi."
Kỷ Trường Hoài gật đầu, đứng dậy, đi tới ngồi xuống.
"Gần hơn nữa."
Y lại kéo ghế nhích qua một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Trình Mộc Quân ngước mắt, nhướng mày: "Sao hả? Anh không muốn ngồi gần em à?"
"Không phải." Kỷ Trường Hoài lập tức phủ nhận, sau đó tiếp tục dịch ghế, hai người gần như dán sát vào nhau.
Cảm giác trong mơ lại ập đến, mùi hương quẩn quanh chóp mũi cũng tương tự, tươi mát như làn gió phất qua rừng trúc.
Kỷ Trường Hoài với tay lấy quyển kinh Phật trên bàn qua, cụp mắt âm thầm niệm vài câu.
Vừa mới bình tĩnh, y lại thấy bàn tay cầm bút vẽ của Trình Mộc Quân tiến đến. Ngón tay Kỷ Trường Hoài run lên, y muốn tránh ra, lại nghe người bên cạnh nói.
"Đừng nhúc nhích."
Kỷ Trường Hoài ngừng thở, sau đó...
Tách —— Trình Mộc Quân đưa điện thoại tới, bên trên là một tấm ảnh.
"Chụp cũng được nhỉ. Lát nữa anh đăng ảnh này lên wechat, chỉnh chế độ tất cả mọi người hay hạn chế gì đó, miễn sao Mạc An Lan nhìn thấy là được." Trình Mộc Quân cầm điện thoại, gửi ảnh qua cho Kỷ Trường Hoài.
Kỷ Trường Hoài sửng sốt một lát mới gật đầu, "Được."
Vài phút sau.
Trình Mộc Quân nhìn thấy vòng bạn bè có bài viết mới, click mở, quả nhiên là Kỷ Trường Hoài đăng.
Một tấm ảnh đơn giản, một caption đơn giản.
【Với bạn cùng phòng mới, sống chung vui vẻ.】
Trong ảnh là một cái bàn rất bình thường, là loại thường thấy trong ký túc xá, điểm đặc biệt là hai bàn tay sát gần nhau.
Cả hai bàn tay đều rất đẹp, khoảng cách này nhìn hài hòa mà có chút mập mờ.
Hệ thống không kìm được lên tiếng hỏi: "Sao tôi thấy cảnh này quen thế nhỉ?"
Trình Mộc Quân: "Đúng vậy, học Tiêu Minh Duệ đó, hay không?"
Hệ thống: "... Có mùi trà xanh."
Thủ đoạn tuy trà xanh thật, nhưng hiệu quả lại không tồi.
Suốt một buổi sáng, Mạc An Lan không hề gửi tin nhắn cho Kỷ Trường Hoài, cũng không chờ y ăn trưa cùng nhau như trước.
Chắc là đi tìm lốp dự phòng Tiêu Ngật Xuyên giải tỏa cảm xúc rồi.
Đến chiều, Kỷ Trường Hoài cũng không ra ngoài, ở ký túc xá ngủ trưa.
Y lại bắt đầu nằm mơ.
"Phương pháp tu luyện của ngươi không được, hay là thử phương pháp của ta?"
Câu nói rất quen.
Nhưng cảnh tượng lại khác. Ở đây hình như là một cái đình hóng gió, người còn lại vẫn là Trình Mộc Quân.
Tóc hắn được búi chỉnh tề, trên người mặc áo choàng màu xanh.
Trình Mộc Quân ngồi trên đùi y.
Kỷ Trường Hoài còn không kịp phản ứng gì đã thấy người trước mặt tiến tới, răng cắn cánh môi y, sau đó luồn lưỡi vào, môi răng quấn quýt.
Dải lụa cao ngất trời bao quanh hai người, trói buộc họ vào với nhau, tuy hai mà một...
***
Đêm qua Trình Mộc Quân ngủ rất ngon, ra ngoài ăn cơm xong lại tiếp tục về ký túc xá vẽ tranh.
Hôm nay cũng không biết Hạ Sâm làm sao mà từ buổi sáng đã không thấy bóng dáng, rõ ràng trước lúc ra ngoài hai người đã hẹn đi ăn trưa cùng nhau rồi.
Mới nhắc tới Hạ Sâm, cửa liền mở ra.
Đứng bên ngoài là một thanh niên xa lạ, trong tay cầm chìa khóa.
Trình Mộc Quân đứng dậy: "A? Cậu tìm ai?"
"Xin lỗi, em đưa anh Hạ về."
Thanh niên nghiêng người, để lộ Hạ Sâm ở phía sau.
Trình Mộc Quân vừa nhìn đã phát hiện điều kỳ lạ, lúc Hạ Sâm nhìn hắn, hai mắt không hề có tiêu cự.
Tình huống rất quen thuộc.
Trình Mộc Quân hỏi: "Cậu ấy bị sao vậy?"
"Không biết nữa, giáo y nói tốt nhất nên đến bệnh viện khám, em đưa anh ấy về lấy chứng minh thư."
Hạ Sâm nói cảm ơn với đàn em xa lạ kia, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Trình Mộc Quân, cậu đi bệnh viện với tôi được không?"
"Được."
Trình Mộc Quân đồng ý. Ở thế giới của Hạ Sâm lâu ngày, hắn chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đó là chứng mù đột ngột, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, nhưng hắn vẫn rất quen thuộc với quy trình kiểm tra.
Trình Mộc Quân đỡ Hạ Sâm vào phòng của y, để y ngồi lên giường.
"Chứng minh thư nằm trong ngăn kéo bên trái, phiền cậu rồi."
"Ừm." Trình Mộc Quân kéo ngăn kéo tìm chứng minh thư, thuận tiện hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Hạ Sâm vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không hoảng loạn vì đột nhiên không nhìn thấy gì: "Không biết, tự nhiên cảm thấy trước mắt trắng xoá, sau đó thì nhìn cái gì cũng thấy rất mờ."
Y ngước mắt, đôi mắt nhìn như vô hồn quét đến.
Có một câu Hạ Sâm không nói ra, trong thế giới mờ mịt, chỉ có Trình Mộc Quân là rõ ràng.
Đây vốn là chuyện vô cùng vớ vẩn, Hạ Sâm lại chấp nhận nó một cách rất thản nhiên, tựa như nó vốn nên như thế.
"Lúc trước có từng gặp tình huống như vậy không?"
Hạ Sâm: "Ừm, từng có, lúc đi căn tin ăn cơm với cậu, nhưng thời gian rất ngắn."
Trình Mộc Quân đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, hắn tiến tới nâng Hạ Sâm dậy: "Xong rồi, đi thôi."
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi nhưng Trình Mộc Quân đã hiểu rõ, có lẽ Hạ Sâm cũng sắp thức tỉnh rồi.
Đây tất nhiên là chuyện tốt, tuy sau khi thế giới hỏng Hạ Sâm có làm vài chuyện khá cực đoan, nhưng tổng thể vẫn không đến mức âm u méo mó.
Mau đưa Hạ Sâm về dung hợp cũng có lợi cho sự cân bằng tính cách sau này.
Trình Mộc Quân nhanh chóng hạ quyết tâm, mấy ngày nay tập trung vào Hạ Sâm trước, tiễn người đi rồi tính tiếp.
Hắn dắt Hạ Sâm ra ngoài, khi chuẩn bị mở cửa ra vào thì nghe phía sau có người hỏi.
"Sao vậy?"
Trình Mộc Quân xoay người, thấy Kỷ Trường Hoài vừa bước ra khỏi phòng.
Kỷ Trường Hoài vốn vẫn đang xấu hổ vì cảnh trong mơ, không dám gặp Trình Mộc Quân, nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng nhìn thấy Trình Mộc Quân nắm tay Hạ Sâm, đại não y vẫn chưa phản ứng, miệng đã bật thốt lên.
Cũng may Trình Mộc Quân không để ý, đáp: "Hạ Sâm không khoẻ, em dẫn cậu ấy đi bệnh viện."
"Cần tôi giúp không?" Kỷ Trường Hoài hỏi.
"Không phiền anh Kỷ đâu, có Trình Mộc Quân đi với em là đủ rồi." Đáp lời là Hạ Sâm, sau đó hai người xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Trình Mộc Quân đi phía trước, tay phải mở cửa, tay trái vẫn nắm tay Hạ Sâm.
Sau đó, Kỷ Trường Hoài nhìn thấy Hạ Sâm quay đầu, mỉm cười với mình.
Nụ cười lướt qua trong giây lát, chỉ đơn giản là một cái cong môi.