Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 227: Thế giới trừng phạt (19)



Chùa Xuất Vân.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Tối nay Kỷ Trường Hoài ngủ rất sớm, nhưng vẫn không an ổn.

Y vốn tưởng rằng vào chùa rồi, hương khói và sự tĩnh lặng có thể gột rửa những ảo tưởng quá quắt trong lòng.

Nhưng dường như không thay đổi được gì.

Giấc mơ vẫn đúng hẹn mà tới.

Giấc mơ này càng tiến xa hơn, càng vô sỉ hơn...

Mới đầu, Kỷ Trường Hoài không thể nhúc nhích, không thể mở mắt. Y cảm thấy mình gần như một thi thể, hấp hối kéo hơi tàn.

Ngay sau đó, một hơi thở quen thuộc tới gần, da thịt ấm áp dán sát thân thể lạnh băng của y, một ngọn lửa nhỏ bắt nguồn từ đan điền cháy lan ra khắp cơ thể.

Y đã có thể nhúc nhích, vốn muốn đẩy người đang ngồi trên người mình ra, nhưng khi lòng bàn tay chạm đến mảng da mềm mại ấm áp lại biến thành nắm chặt vòng eo, ấn xuống thật mạnh.

Hỗn loạn.

Giấc mơ này triền miên, dài dằng dặc.

Rầm —— Một tiếng vang lớn làm Kỷ Trường Hoài tỉnh lại, khi mở mắt, ý thức của y vẫn còn chìm trong hơi ấm môi mềm.

Gió lạnh bên ngoài và mùi gỗ đàn hương quen thuộc của chùa tràn ngập căn phòng.

Thì ra là chưa đóng cửa sổ. Kỷ Trường Hoài đứng dậy, đóng cửa sổ.

Khi đặt tay lên cửa sổ bằng gỗ, y khựng lại nhìn ánh trăng treo trên cao một lúc, cảm giác này cũng không biết là may mắn hay tiếc nuối.

Đóng cửa sổ xong, Kỷ Trường Hoài không còn thấy buồn ngủ nữa, ngồi trên giường xem điện thoại.

Y theo thói quen mở wechat, sau đó nhìn thấy tấm ảnh được chụp trong đêm.

Người trong ảnh không rõ ngũ quan, mặt vùi vào gối đầu, bên cạnh là ngực của một người khác.

Có lẽ mọi người chỉ cảm thấy đây là một tấm ảnh ngẫu nhiên.

Dù sao trong ký túc xá, mấy thằng con trai ngủ cùng nhau trên một chiếc giường cũng không phải chuyện gì quá khác lạ.

Cú đêm trong trường học rất nhiều, Hạ Sâm cũng có quan hệ rộng, ảnh vừa đăng lên, nháy mắt đã có không ít bình luận.

Kỷ Trường Hoài và Hạ Sâm có khá nhiều bạn chung, y nhìn thấy hầu hết bình luận là quan tâm đôi mắt Hạ Sâm, không ai nghĩ nhiều.

Chỉ có y là nhìn chằm chằm bức ảnh, ngón tay run nhè nhẹ.

Kỷ Trường Hoài nhận ra điều kỳ lạ, y với tay lấy quyển kinh Phật trên bàn, chuẩn bị niệm vài câu.

Nhưng động tác quá mạnh, tay run rẩy vô cùng.

Bạch —— kinh Phật rơi xuống đất.

Kỷ Trường Hoài cúi người nhặt lên, khi ngẩng đầu, trên gương mặt đã không còn cảm xúc.

Y ném quyển kinh Phật lên bàn, đứng dậy xuống giường, yên lặng rời khỏi phòng.

Đẩy cửa ra, ánh trăng chiếu vào mặt y, bóng tối và ánh sáng đan xen, gương mặt tao nhã như gió mát trăng thanh lộ ra vài phần âm u kỳ lạ.

***

Một giấc này Trình Mộc Quân ngủ rất sâu.

Hắn bị cảm giác không trọng lực làm bừng tỉnh, giống như bị ai đó đột nhiên ôm lên khỏi giường.

"!"

Trình Mộc Quân mở to mắt, dưới ánh sáng mông lung, chạm mắt với Kỷ Trường Hoài.

Hắn đang định lên tiếng, lại thấy Kỷ Trường Hoài mỉm cười, sau đó đặt một ngón tay lên môi.

Làm gì vậy?

Không phải Kỷ Trường Hoài đang ở chùa Xuất Vân à? Sao đột nhiên xuất hiện ở đây?

Không đúng, không thích hợp.

Người này không giống Kỷ Trường Hoài lắm, ngược lại...

Giống tên yêu tăng chỉ xuất hiện vào buổi tối kia.

Trình Mộc Quân cả kinh, theo bản năng giãy giụa. Yêu tăng rất biết chơi, chiêu trò gì cũng có, vừa nhớ tới Trình Mộc Quân là đã cảm thấy đau eo.

Không ngờ Kỷ Trường Hoài còn phản ứng nhanh hơn, y cong eo, xoay chân, đặt Trình Mộc Quân nằm xuống sàn nhà, cơ thể cũng theo đó đè lên.

Trình Mộc Quân vươn tay đẩy ra, lại bị nắm chặt kéo qua đỉnh đầu, sau đó là cổ tay siết chặt, bị thắt lưng cột vào chân giường.

Hắn không dám động đậy nữa, trong tình huống này, giãy giụa sẽ chỉ đánh thức Hạ Sâm.

Trình Mộc Quân nghiêng tai lắng nghe, hô hấp của Hạ Sâm vẫn đều đặn, chưa bị đánh thức, lúc này mới thều thào hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Kỷ Trường Hoài tiến đến bên tai Trình Mộc Quân, cũng thều thào trả lời: "Không thích? Không phải trước đây ngươi thích nhất là... k1ch thích sao?"

Đúng là tên yêu tăng kia!

Tên yêu tăng không có đạo đức không có ranh giới, tập hợp của tất cả những d*c vọng.

Trình Mộc Quân không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng mấy tiếng trước, Kỷ Trường Hoài còn chạy đến chùa Xuất Vân tu thân dưỡng tính. Sao đột nhiên lại bị k1ch thích thức tỉnh nhân cách yêu tăng vậy?

Trước khi thế giới trừng phạt sụp đổ không hề có dấu hiệu nào như vậy.

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Sao ngươi lại chạy ra?"

Kỷ Trường Hoài thấp giọng bật cười: "Nhớ ngươi, ta đã ngủ rất lâu, gặp được ngươi mới tỉnh lại."

Trong lúc nói chuyện, y hôn lên vành tai Trình Mộc Quân, sau đó ngậm nó vào trong miệng.

Động tác trêu chọc quen thuộc, cảm giác tê dại tức khắc chạy theo xương sống lên đến đỉnh đầu. Trình Mộc Quân nhắm mắt, cố gắng lấy lại lý trí, nâng tay đẩy ra: "Ngươi điên rồi, trong phòng có người khác."

"Không sao, chúng ta cái gì cũng làm rồi, nhưng vẫn chưa thử..."

Lời còn chưa dứt, một thanh đao mang theo gió lạnh xẹt qua sườn mặt Kỷ Trường Hoài, ma sát với sàn gạch tạo thành tiếng vang chói tai.

Vài sợi tóc rơi xuống mắt Trình Mộc Quân, hắn vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đã cảm thấy trên người mình nhẹ đi, người đè bên trên đã biến mất.

Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng đến từ khe hở bức màn để nhìn thấy không gian bên trong.

Rầm —— Cửa phòng bị mở ra một cách mạnh mẽ, hai bóng người đi ra phòng khách, chỉ còn lại cánh cửa lung lay sắp đổ.

"..."

Trình Mộc Quân nghiêng mặt, quả nhiên thanh đao Hạ Sâm treo trên tường để trang trí đã không còn.

Thanh đao vẫn chưa được mài bén, nếu không đã bị xem là vật phẩm nguy hiểm rồi.

Nhưng thế giới trừng phạt này vốn đã không hợp lý, lúc tái tạo cũng rất hấp tấp, mỗi mảnh vỡ linh hồn đều mang theo một ít đặc thù của bản thân ở thế giới kia.

Giống như hai nhân cách của Kỷ Trường Hoài, như đôi mắt và thanh đao của Hạ Sâm...

Trình Mộc Quân thở dài, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, bèn lật tay, kéo một cái, thoát khỏi thắt lưng.

Đây chỉ là trò tình thú mà Kỷ Trường Hoài và yêu tăng hay chơi thôi, họ đều tự ngầm hiểu, Trình Mộc Quân cũng biết rõ cách thoát khỏi nó như thế nào.

Hắn đứng lên, cũng không vội vã ra ngoài ngăn hai người kia lại, mà là bật đèn trong phòng, bắt đầu tìm đồ.

Trình Mộc Quân không gấp, hệ thống lại nóng nảy thay.

"Tiểu Trúc Tử, cậu không ra ngoài xem à, bên ngoài dùng tới đao rồi đó?"

Trình Mộc Quân thong thả nhấc gối đầu trên giường lên, tìm thấy điện thoại của Hạ Sâm: "Cậu không cảm thấy câu này của cậu rất quen sao?"

Hệ thống phản ứng lại: "A, đúng, lúc Cừu Tông và Mặc Sĩ Nghi đánh nhau tôi cũng nói vậy. Chẳng lẽ... hôm nay lại có thể tiễn hai người này đi?"

"Hạ Sâm phải đi, còn Kỷ Trường Hoài tạm thời không được. Mối quan hệ tứ giác không thể thiếu y."

Màn hình điện thoại sáng lên, nhắc nhở xác thực vân tay.

Trình Mộc Quân không dùng được, nhưng hắn biết mật khẩu của Hạ Sâm. Dù gì cũng sống cùng nhau lâu tới vậy rồi, mậu khẩu đối phương quen dùng cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy cái đó.

Thử hai lần đã mở được khóa.

Trình Mộc Quân mở wechat, quả nhiên tìm thấy nguyên nhân Kỷ Trường Hoài đột nhiên bị k1ch thích ra một nhân cách khác.

Hệ thống cũng sợ ngây ra: "Ặc, không ngờ Hạ Sâm mày rậm mắt to như vậy mà cũng là trà xanh? Khoan, không phải y không nhìn thấy à? Đang lừa cậu?"

"Không thấy là không thấy thật, chỉ là không nghiêm trọng tới mức như y diễn thôi." Trình Mộc Quân cười: "Còn chuyện trà xanh, đó là do dung hợp."

Hệ thống: "A?"

Trình Mộc Quân: "Dù cắt ra thành bao nhiêu miếng, tất cả sẽ luôn có một chút bóng dáng của bản thể. Dung hợp càng nhiều, bản chất càng lộ rõ."

Hắn nhét điện thoại vào túi quần, lát nữa làm bằng chứng.

Thật ra tiếng động bên ngoài phòng không lớn, hai người kia đều là cao thủ, biết cách không làm ồn người ở phòng bên cạnh.

Trình Mộc Quân đứng ở cửa, thờ ơ quan sát.

Ừm, thực lực ngang nhau.

Cứ đánh tiếp cũng không chết người.

Hắn nhìn ra ngoài, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, sắp hừng đông.

Phải tốc chiến tốc thắng thôi.

Giờ phút này, Hạ Sâm bị áp chế, lưỡi đao trong tay đảo ngược, bị khống chế dí vào yết hầu y, càng lúc càng gần.

"Ưm ——" Trình Mộc Quân vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, một tay bổ vào gáy Kỷ Trường Hoài, một tay khác tiếp được thân thể y ngã xuống, đặt sang một bên.

Hạ Sâm xoay tay, gác thanh đao sang một bên. Cần cổ y bị cứa xuất hiện một vệt đỏ, chật vật ho khan vài tiếng: "Mắt tôi không nhìn thấy, quá yếu."

Trình Mộc Quân đứng lên, khoanh tay nhìn y: "Được rồi, đừng giả vờ nữa."

Hạ Sâm dời ánh mắt vô hồn qua: "Cái gì?"

Trình Mộc Quân lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn mở màn hình rồi quơ quơ trước mặt Hạ Sâm: "Một hai phải ép tôi kêu cậu một tiếng đội trưởng Hạ à?"

"..."

Hạ Sâm đứng dậy, bị vạch trần cũng không hề áy náy chút nào, nâng tay ôm lấy Trình Mộc Quân: "Tôi thật sự không thấy rõ, trừ cậu ra, tôi không thấy rõ ai cả."

"Cậu nhớ được bao nhiêu rồi?" Trình Mộc Quân đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Sâm cũng không gạt hắn: "Tất cả, ừm, y cũng rất lợi hại, vốn là một trong những trụ cột của thế giới này. Nếu không phải cậu ra tay kịp thời, vừa rồi tôi đã chết dưới lưỡi đao của y rồi."

Trình Mộc Quân thở dài: "Trời sắp sáng rồi, cậu có thể đi..."

Còn chưa nói hết câu, hắn bị đẩy lảo đảo lùi về phía sau, đầu gối đập vào tay vịn ghế sô pha, ngã ngửa.

Hạ Sâm thuận thế chống một chân xuống đất, một chân khác cong lên đặt ở bên sô pha, bao phủ Trình Mộc Quân dưới thân.

Phòng khách không kéo rèm, ánh sáng rất tốt.

Trong mắt Hạ Sâm, giữa một mảng hỗn độn, y chỉ có thể thấy rõ Trình Mộc Quân trước mặt.

Y nhìn đến ngẩn ngơ, thấy Trình Mộc Quân nhíu mày nâng tay muốn đẩy lập tức hôn xuống.

"Cậu không thể bất công như vậy."

Một câu nói bật ra giữa môi răng.

Trình Mộc Quân sửng sốt: "Cái gì?"

"Lúc nãy tôi nghe thấy hết rồi, y nói cái gì hai người cũng đã từng chơi." Hạ Sâm nói rất hùng hồn.

Trình Mộc Quân: "Cậu đủ rồi đó, tự giết mình, tự ghen với mình, vui lắm à... Ưm."

Môi dưới của hắn bị cắn một cái.

"Cậu muốn tôi đi ngay bây giờ?"

"Ừm, thế giới trừng phạt này không ổn định..." Trình Mộc Quân vốn định giảng đạo lý để thuyết phục Hạ Sâm, không ngờ hắn còn chưa nói gì đã nghe thấy câu trả lời.

"Được."

Giờ thì Trình Mộc Quân lại ngạc nhiên: "Sao nghe lời vậy?"

Hạ Sâm nhéo vành tai hắn: "Tôi có không nghe lời cậu bao giờ, phàm là điều cậu muốn, tôi sẽ không có bất luận ý kiến gì."

Dứt câu, người Hạ Sâm phát sáng, thân thể chầm chậm mờ dần.

Y biến mất, trong không khí chỉ còn lại một câu nói.

"Tôi chờ cậu trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.