Trình Mộc Quân đứng dậy, ngồi lên sô pha ngẩn người.
Trong phòng khách cũng không có gì hư hại, Kỷ Trường Hoài và Hạ Sâm đều là cao thủ, đã cố tình không tạo ra tiếng động quá lớn thì tất nhiên sẽ không phá hủy bất kỳ món đồ nào.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Cậu sao vậy? Nhưng mà Hạ Sâm được quá nhỉ, nói về là về, không giống Mặc Sĩ Nghi."
Trình Mộc Quân, "Không có gì, tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Mặc kệ như thế nào, đi rồi thì xem như là đi rồi, trước hết phải giải quyết hậu quả rồi nói tiếp.
Hắn xoay nhẫn, xoá đi dấu vết tồn tại của Hạ Sâm. Từ nay về sau, trong trí nhớ những người khác, ký túc xá này vốn chỉ có hai người.
Còn về Kỷ Trường Hoài...
Trình Mộc Quân đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Trường Hoài đang nằm dưới đất.
Hắn nhìn Kỷ Trường Hoài, có chút do dự.
Vừa rồi, khi thân thể quấn quýt, Hạ Sâm có nói một câu rất nhỏ.
"Trong cơ thể Kỷ Trường Hoài là một kẻ nguy hiểm, tốt nhất nên tiễn đi."
Dường như y đang lo lắng gì đó, nói nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy gì, Trình Mộc Quân chỉ dựa vào sự ăn ý của mình và Hạ Sâm trong trò chơi sinh tồn để đoán ra nội dung.
Hạ Sâm đã phát hiện ra điều gì?
Nếu không phải Hạ Sâm rời đi quá dứt khoát, có lẽ Trình Mộc Quân sẽ nghi ngờ đây là cách ghen tuông với bản thân kiểu mới.
Nhưng mà...
Hắn nâng tay, đặt đầu ngón tay lên giữa mày Kỷ Trường Hoài, vừa chạm đã thu lại.
Hệ thống không kìm được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Hiếm khi thấy cậu do dự như vậy, sao thế?"
"Tôi không biết có nên cưỡng chế đưa một nhân cách khác của Kỷ Trường Hoài về hay không, cứ cảm thấy không ổn lắm."
Đầu ngón tay hắn khựng lại một lát, sau đó sửa lại ký ức Kỷ Trường Hoài đến chùa Xuất Vân, đồng thời cũng thay đổi ký ức của những người có liên quan khác.
Từ khi vào ký túc xá, Kỷ Trường Hoài chưa từng rời đi, cũng không có chuyện đột nhiên quay về từ chùa Xuất Vân.
Còn về việc có nên tiễn nhân cách yêu tăng đi hay không...
Nhân cách yêu tăng hiển nhiên có ký ức. Hắn nhớ rõ những chuyện ở thế giới đó, dựa theo quy tắc, hắn thật sự có thể tiễn y đi.
Trình Mộc Quân hạ quyết tâm, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.
"!"
Đột nhiên tay hắn bị nắm lấy, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất đảo lộn, người nằm xuống sàn nhà.
Kỷ Trường Hoài đè trên người hắn: "Ngươi muốn gi ết chết ta?"
Vẫn là yêu tăng kia.
Trình Mộc Quân nhíu mày, giải thích: "Ta không có ý đó, chỉ là muốn đưa ngươi đi... Shh ——" Vẫn là vị trí cũ, Kỷ Trường Hoài cắn một cái.
"Ngươi cắn ta làm gì!" Trình Mộc Quân cả giận nói.
"Dấu vết người nọ vừa để lại, ta nhìn không thoải mái."
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt, lười so đo với tên yêu tăng này.
Yêu tăng là tập hợp của tất cả d*c vọng và những mặt âm u của Kỷ Trường Hoài, nói một cách đơn giản, y không có đạo đức và luân lý con người, muốn làm gì thì làm nấy.
Tức giận với y không đáng, chẳng bằng nhanh chóng tiễn y đi, nếu không nhân cách yêu tăng sớm hay muộn cũng có một ngày phiền phức như Mặc Sĩ Nghi.
"Nếu đã nhớ ra, hay là ta đưa ngươi về dung hợp với bản thể?"
"Được."
Trình Mộc Quân nhướng mày kinh ngạc. Hạ Sâm đồng ý dứt khoát thì còn hiểu được, mà yêu tăng này...
"Nhưng, ngươi phải đồng ý một chuyện."
"Cái gì?"
Kỷ Trường Hoài đứng dậy, đi đến ban công rồi vẫy tay với Trình Mộc Quân: "Lại đây nói."
Trình Mộc Quân không nghi ngờ y, đi qua: "Nói đi... Ưm."
Hắn bị đè lên lan can ban công, lưng chạm vào thân thể ấm áp.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Trình Mộc Quân: "Trước đây, ngươi và con lừa trọc kia đã từng màn trời chiếu đất, ta thấy rất bất công, ngươi rất bất công. Ngươi triền miên cùng ta dưới sự chứng kiến của thiên địa một lần, ta sẽ rời đi ngay."
Trình Mộc Quân sợ ngây ra, nghĩ sao cũng không nghĩ được yêu tăng có thể làm tới mức này.
Lúc này, hai người quấn quýt trên ban công, mặc dù đang là rạng sáng, toà nhà bên cạnh và dưới lầu ký túc xá đều không có người...
Nhưng việc này hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Ngươi điên rồi sao? Ở đây là trường học." Trình Mộc Quân mắng, rồi lại không dám quá lớn tiếng, sợ đánh thức người ở phòng bên cạnh.
Người phía sau lại chẳng thèm để ý, âu yếm hôn phía sau tai của hắn rồi dần dần đi xống cổ: "Không sao, giờ còn sớm, không ai thấy đâu."
"Vậy cũng không được." Trình Mộc Quân từ chối thẳng thừng, không đi thì không đi, hắn tuyệt đối không đồng ý yêu cầu vô sỉ như thế.
Nhưng ngay khi Trình Mộc Quân chuẩn bị xoay người phản kháng, cổ tay bị siết chặt, lần này không còn là nút thắt có thể rút được nữa.
Quá đáng hơn là tay hắn còn bị buộc chặt vào lan can, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
"Ngươi buông ta ra."
Kỷ Trường Hoài nâng tay, bàn tay vòng ra trước người Trình Mộc Quân, từng nút áo bị cởi bỏ.
Áo rơi xuống khuỷu tay, vùng da phía sau bị gió lạnh k1ch thích xuất hiện những nốt mụn nho nhỏ. Kỷ Trường Hoài cụp mắt, dán lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e từ trên xuống dưới.
Da thịt ấm áp dần dần ửng đỏ.
Lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, nhìn càng giống như một tác phẩm nghệ thuật, sáng ngời như ngọc.
Kỷ Trường Hoài cúi đầu đặt một nụ hôn lên lưng Trình Mộc Quân, sau đó lan ra, ngón cái cọ xát hõm eo.
"Ưm ——" Eo Trình Mộc Quân tức khắc mềm nhũn, không còn ý định phản kháng.
Kệ đi.
D*c vọng đầy đầu, hưởng thụ trước rồi nói sau, dù sao nhân cách Kỷ Trường Hoài kia cũng sẽ không nhớ rõ.
Dường như Kỷ Trường Hoài cũng phát hiện Trình Mộc Quân thay đổi thái độ, thấp giọng cười: "Sao, có cảm thấy, tình cảnh này, so với trên giường, càng... k1ch thích hơn không?"
"Bớt nói nhảm." Trình Mộc Quân nghiêng mặt liếc y.
Chỉ là lúc này vành mắt hắn ửng đỏ, cộng thêm quần áo xộc xệch, cái liếc mắt này không có chút sức uy hiếp nào, ngược lại chỉ làm người ta càng muốn làm gì đó thật hung hăng.
Yêu tăng vốn dĩ luôn để d*c vọng chi phối hành động, lúc này lại càng thuận theo cảm giác trong lòng, cúi đầu hôn xuống. Bắt đầu từ gáy hắn, rải rác những nụ hôn nhỏ vụn.
Lúc này, chân trời bắt đầu xuất hiện vài tia nắng, màn đêm không thể ngăn cản được bình minh nữa.
Một tia nắng chiếu lên lưng Trình Mộc Quân, phất qua trán Kỷ Trường Hoài.
Trình Mộc Quân híp mắt nhìn mặt trời đang lên.
Động tác phía sau bỗng nhiên ngừng lại.
"Rầm ——" Nguồn nhiệt đột ngột biến mất.
Trình Mộc Quân xoay mặt, miễn cưỡng quay đầu nhìn phía sau.
Hắn thấy mặt Kỷ Trường Hoài trắng bệch, kinh hoảng đụng vào một cái ghế.
A, chính chủ đã trở lại.
"Anh..."
Trình Mộc Quân há mồm, còn chưa kịp nói gì đã thấy Kỷ Trường Hoài ôm nét mặt kinh hoảng chạy ra ngoài.
"..."
Trình Mộc Quân nhìn cánh cửa chỉ được khép hờ do vội vàng, lại cúi đầu nhìn đôi tay bị trói chặt của mình.
Thật ra hắn chỉ định kêu Kỷ Trường Hoài thả mình ra, sau đó dùng chiếc nhẫn xoá đi ký ức của y.
Nhưng người chạy mất rồi, giờ nên làm gì đây? Chiếc nhẫn này dùng rất tốt, nhưng với những chuyện liên quan đến các mảnh vỡ linh hồn, nó chỉ có thể sửa chữa khi tiếp xúc.
Trừ Tiêu Ngật Xuyên, trong chiếc nhẫn này còn có một phần thuộc về Tiêu Minh Duệ, vì vậy Trình Mộc Quân có thể sửa chữa ký ức của Tiêu Ngật Xuyên theo ý muốn.
Nhưng bây giờ nên làm gì?
Trình Mộc Quân lâm vào trầm tư.
"Ủa sao nhanh vậy? Tên yêu tăng kia không được à?"
Hệ thống đột nhiên được thả ra khỏi phòng tối, vẫn đang ngơ ngác mờ mịt không biết gì.
Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống, tôi cảm thấy lần này thật sự phải lật xe thật rồi, cốt truyện sắp lệch đến chân trời rồi."
"Gì chứ, không phải cậu nói cậu hiểu rõ sao!"
***
Kỷ Trường Hoài tới bãi đỗ xe, đến khi lên xe, ngón tay run rẩy mới bình tĩnh trở lại.
Y không dám trở về.
Dù chỉ nhìn thêm một cái, y cũng cảm thấy mình sẽ làm ra chuyện gì càng kỳ quái hơn.
Kỷ Trường Hoài không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi thoát khỏi bóng tối, y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là tấm lưng tr ắng nõn, vị trí luôn bị áo sơ mi che đậy.
Thế mà, phản ứng đầu tiên của Kỷ Trường Hoài lại là... muốn để lại trên đó nhiều dấu vết hơn, làm những chuyện xa vời mà ngay cả trong giấc mơ cũng không dám hy vọng.
Cho đến khi, y nhìn thấy đôi tay Trình Mộc Quân bị thắt lưng cột vào lan can.
Y đang ép buộc đối phương?
Kỷ Trường Hoài chạy trối chết, không dám nhìn thêm một lần. Chỉ cần nhìn, khát khao vô tận trong lòng y sẽ trào dâng.
Tuy nhiên, y không thể trở về, nhưng cũng không thể để Trình Mộc Quân ở trên ban công như vậy.
Kỷ Trường Hoài cầm điện thoại lên, gọi điện: "Ngật Xuyên, nhờ cậu giúp tôi một việc."
Bây giờ vẫn còn rất sớm, nhưng giọng nói của Tiêu Ngật Xuyên lại rất tỉnh táo: "Hửm? Cậu nói đi."
"Cậu tới ký túc xá của tôi một chuyến với, vừa nãy tôi và Trình Mộc Quân xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn."
Tiêu Ngật Xuyên đứng bật dậy, y còn đang ở trên giường, chỉ là vừa tỉnh dậy bởi cơn đau đầu kịch liệt.
Sau đó y không buồn ngủ nữa bèn ngồi trên giường đọc sách, không bao lâu thì nhận được điện thoại của Kỷ Trường Hoài.
"Chuyện gì ngoài ý muốn? Cậu ở đâu?"
"Tôi... muốn vào chùa Xuất Vân ở vài ngày. Mộc Quân, Trình Mộc Quân nhờ cậu vậy."
Tiêu Ngật Xuyên và Kỷ Trường Hoài là bạn bè lâu năm, thấy đối phương không nói nên cũng không hỏi nhiều, lập tức đồng ý: "Được, bây giờ tôi qua đó."
Kỷ Trường Hoài im lặng một lát rồi nói tiếp: "Cảm ơn, sau khi trở về, tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi Trình Mộc Quân."
Nói mấy câu mập mờ xong, cuộc gọi bị cắt đứt.
Tay đang lấy quần áo của Tiêu Ngật Xuyên khựng lại, rõ ràng giọng điệu của Kỷ Trường Hoài không khác gì ngày thường, nhưng y lại nghe ra vài phần cảnh cáo.
Hơn nữa, tại sao cuộc đối thoại này hơi quen, giống như không phải lần đầu tiên nghe thấy.
Y phát hiện, mình không hề kinh ngạc trước chuyện Kỷ Trường Hoài bỗng nhiên động lòng muốn theo đuổi Trình Mộc Quân.
Bên kia.
Trình Mộc Quân vẫn còn ngồi trên ban công, hắn miễn cưỡng kéo áo về bả vai, đang suy nghĩ biện pháp cởi bỏ thắt lưng trên tay.
Hắn có thể hiểu tại sao Kỷ Trường Hoài hoảng sợ đến vậy. Trong trí nhớ của Kỷ Trường Hoài, hai người chỉ mới quen biết được mấy ngày. Ai vừa tỉnh dậy mà lại thấy mình và bạn cùng phòng xém lăn giường thì cũng sẽ hoảng sợ thôi.
Cái hắn không hiểu là, Kỷ Trường Hoài lại vội vàng bỏ chạy mà không thả hắn ra.
"Hệ thống, phải làm sao đây, tôi thế này không dọa người ở phòng bên cạnh chứ? Hay là tôi bịa chuyện nói hồi đêm có ăn trộm vào? Trong lúc đánh nhau áo tôi bị rách, sau đó đánh không lại nên bị trói ngoài ban công, nghe có vẻ rất hợp lý."
Hệ thống: "Thôi đi, với tính cách của Kỷ Trường Hoài, y sẽ không làm việc thiếu chu toàn đến vậy. Y không tới, nhưng sẽ tìm người tới cứu cậu."
Nghe đến đó, Trình Mộc Quân giật thót: "Kỷ Trường Hoài tìm người hỗ trợ, đừng nói là Tiêu Ngật Xuyên nhé?"
Vừa dứt câu, cánh cửa khép hờ bị mở ra, người đứng bên ngoài đúng là Tiêu Ngật Xuyên.