Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 230: Thế giới trừng phạt (22)



"Hửm?"

Trình Mộc Quân hơi nghiêng đầu: "Anh nói cái gì?"

Bình thường không có ai quan tâm đ ến mạng xã hội của một người bạn đến vậy, tất nhiên Trình Mộc Quân không nghĩ ra.

Mạc An Lan cũng không nói nhiều, mở điện thoại lên: "Ừm, là cái này."

Trình Mộc Quân nhìn lướt qua, vẻ mặt vô tội: "Cái này à, mấy ngày trước bọn em không có gì làm nên ngồi nói chuyện một lúc, cảm thấy khá hợp ý nên chụp tấm ảnh, bình thường mà."

Thái độ của hắn quá thản nhiên, nghi ngờ vừa xuất hiện trong đầu mẹ Kỷ lập tức tan thành mây khói.

Bà gật đầu tán đồng: "Cũng đúng, người trẻ tuổi các cháu bây giờ cứ rảnh rỗi là lại đăng ảnh lên mạng xã hội mà."

"Nhưng mà Trường Hoài..."

Trình Mộc Quân nghiêng đầu, có chút khó hiểu: "Sao vậy? Chẳng lẽ hồi trước anh ấy chưa đăng bài kiểu này bao giờ?"

Mạc An Lan há miệng th ở dốc, muốn phản bác lại không biết phải nói gì.

Cậu ta rầu rĩ thu hồi điện thoại rồi lén nhìn sang Tiêu Ngật Xuyên, lại phát hiện người luôn đứng ra che chở mình đang ngơ ngác.

Mẹ Kỷ thấy bạn cùng phòng của Kỷ Trường Hoài không biết gì thật, đứng dậy nói: "Cảm ơn cháu, dì không quấy rầy nữa."

"Không có gì ạ, cháu và anh Kỷ cũng xem như là bạn bè, cháu xin lỗi vì không giúp gì được dì."

"Cảm ơn, dì đi trước nhé."

Đám người đứng dậy đi ra cửa, Tiêu Ngật Xuyên cũng đi theo. Trình Mộc Quân thấy thế, tưởng Tiêu Ngật Xuyên muốn đi cùng họ nên xoay người trở về phòng.

Mạc An Lan lại liếc sang Tiêu Ngật Xuyên một cái, cũng cho rằng đối phương sẽ đi cùng mình.

Không ngờ, Tiêu Ngật Xuyên chỉ lạnh mặt gật đầu, sau đó đóng cửa lại.

Sao, sao lại thế này?

Lúc trước, khi Tiêu Ngật Xuyên nói muốn dọn đến ký túc xá của Kỷ Trường Hoài, Mạc An Lan thấy rất vui, bởi vì như vậy cậu sẽ càng có lý do để đến ký túc xá của Kỷ Trường Hoài.

Dù sao, chắc chắn Tiêu Ngật Xuyên sẽ không đuổi cậu đi.

Nhưng tình huống hiện tại... hình như có chỗ nào không đúng lắm?

Mạc An Lan hơi mờ mịt, cậu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, lại nhìn hướng mẹ Kỷ rời đi, vội vàng đuổi theo.

***

Bên trong cánh cửa.

Trình Mộc Quân đã xách ghế ra ban công, cầm sổ phác họa ngồi vẽ.

Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, thanh tiến độ này... tăng mà tôi thấy sợ luôn đó."

"Bao nhiêu?"

"Lại tăng 10% nữa, cũng đâu có xảy ra tình tiết mấu chốt nào đâu? Không có vấn đề tì chứ?"

Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Nghĩ gì vậy, đương nhiên là có tình tiết mấu chốt, nếu không cậu nghĩ mẹ Kỷ Trường Hoài tới làm gì?"

"Không phải tới để tìm hiểu điều kiện sống của Kỷ Trường Hoài sao?"

Trình Mộc Quân phác thảo hình dáng của hai người, lại dùng vài nét phác ra ban công: "Kỷ Trường Hoài đã hai mươi mấy tuổi rồi, cũng không phải con trai cưng của mẹ, sao có thể là nguyên nhân này?"

Hệ thống khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy thì là gì?"

"Kỷ Trường Hoài đã ở chùa Xuất Vân mấy ngày, cộng với trước đây Mạc An Lan bị từ chối, bà ấy lo Kỷ Trường Hoài sẽ xuất gia."

"A, đúng rồi, thì ra là tình tiết mấu chốt này!" Hệ thống bừng tỉnh: "Sao nó lại tới lúc này nhỉ? Đây không phải chuyện sau khi họ tốt nghiệp thạc sĩ sao?"

Trình Mộc Quân cười lạnh: "Hử, tôi còn chưa hỏi cậu tại sao thanh tiến độ mở ra sớm như vậy nhỉ?"

"Hức, cậu cứ tự do phát huy đi."

Hệ thống bỏ xuống một câu như vậy rồi bắt đầu giả chết, kêu thế nào cũng không được.

Trình Mộc Quân không quan tâm nữa, bắt đầu tập trung vẽ tranh. Cảnh sắc xung quanh đã vẽ xong, chỉ có hai người đang đứng trên ban công là chưa có mặt mũi.

Hắn ngừng lại, giống như không định vẽ nữa.

"Cậu đang vẽ... cậu và cậu ấy?"

Trình Mộc Quân xoay người, thấy Tiêu Ngật Xuyên dựa vào bức tường giữa ban công và phòng khách, dường như đã nhìn rất lâu.

"Anh Kỷ sao? Không phải, là... một người bạn."

Tiêu Ngật Xuyên thấy nét mặt hắn hơi lạ, biết mình đã hỏi trúng chuyện buồn của đối phương nên khôn ngoan đổi đề tài.

"Lúc nãy mẹ của Trường Hoài đột nhiên đến đây, xin lỗi đã làm phiền cậu, cũng bởi vì cậu ấy trừ báo bình an ra thì gần như không có tin tức gì cả."

"Không sao." Trình Mộc Quân làm bộ tò mò hỏi: "Không phải Kỷ Trường Hoài chỉ vào chùa ở vài ngày thôi à? Sao mẹ của anh ấy trông lo lắng vậy?"

Tiêu Ngật Xuyên thở dài: "Trường Hoài luôn muốn xuất gia, lúc thi lên thạc sĩ còn định vào Học viện Phật giáo. Sau khi bị mẹ phản đối quyết liệt, thậm chí bị bệnh một trận, cậu ấy mới sửa thành ngành triết học."

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn Tiêu Ngật Xuyên, không ngờ đối phương lại thản nhiên nói chuyện này ra cho mình nghe.

Hắn thuận thế hỏi: "Hửm? Nhìn không ra đó, vậy mà anh Kỷ lại muốn xuất gia à."

Tiêu Ngật Xuyên: "Ừm, khi còn nhỏ cậu ấy thường được nói là có tuệ căn, bình thường cũng không mặn mà gì với thế tục, giống như xem ai cũng như ai, chúng sinh bình đẳng."

"Vậy còn chuyện lần trước? Sao anh ấy đột nhiên như vậy?" Trình Mộc Quân mang ý xấu hỏi một câu, hắn muốn nhìn xem Tiêu Ngật Xuyên nhào nặn như thế nào.

Không ngờ Tiêu Ngật Xuyên tiếp chiêu rất khá: "Có một thời gian dài Trường Hoài ở chùa Xuất Vân, cậu ấy muốn xuất gia, nhưng trụ trì nói cậu ấy có một mối trần duyên chưa xong, nếu trước năm 25 tuổi cậu ấy vẫn không gặp mối trần duyên này thì mới có thể xuất gia."

"Trần duyên?"

"Ừm, liên quan đến... tình, có thể là tình d*c, cũng có thể là tình yêu." Tiêu Ngật Xuyên thở dài: "Cho nên mẹ cậu ấy chỉ cần nghe tin cậu ấy đi chùa Xuất Vân là sẽ rất lo âu, kiểu gì cũng sẽ xảy ra một vài chuyện."

"Thì ra là vậy."

Tiêu Ngật Xuyên: "Thật ra trong chuyện này suy nghĩ của Trường Hoài và mẹ cậu ấy không quá giống nhau, mẹ cậu ấy ước gì cậu ấy mau chóng gặp gỡ mối trần duyên này, sau đó bị thế tục ràng buộc, không còn suy nghĩ xuất gia nữa."

Trình Mộc Quân: "Còn anh Kỷ thì sao?"

"Còn Trường Hoài lại cảm thấy, chỉ có gặp trần duyên, trải qua nó, buông bỏ nó, mới có thể hoàn toàn khám phá hồng trần."

Trình Mộc Quân không hỏi nữa, chỉ cúi đầu dọn dẹp đồ đạc.

Tiêu Ngật Xuyên cũng không nói thêm, xoay người vào phòng tắm.

Sau một lúc lâu, hệ thống mới lên tiếng hỏi: "Tiểu Trúc Tử, lúc nãy Tiêu Ngật Xuyên đang đào góc tường của Kỷ Trường Hoài à? Hình như... kịch bản này hơi quen?"

Trình Mộc Quân không để ý: "Hửm?"

Hệ thống: "Thật đó, cậu nghĩ lại xem, y nói với cậu mấy câu như vậy còn không phải là ám chỉ cậu, Kỷ Trường Hoài muốn xuất gia, cậu tuyệt đối đừng đâm đầu vào Kỷ Trường Hoài, sẽ rất thảm."

"Đúng rồi, cậu giỏi quá đi, vậy mà nhìn ra luôn." Trình Mộc Quân tâng bốc.

Hệ thống: "Ha, cậu phát hiện từ lâu rồi! Quá đáng, cậu đang chơi tôi! Hừ! Tôi tức giận rồi! Không dỗ được đâu!"

"Hệ thống, xem ra kịch bản máu chó của cậu đang dần có logic rồi."

Lực chú ý của hệ thống lập tức bị dời đi: "Cái gì cái gì?"

"Có mối trần duyên này mới có thể giải thích tại sao trong cốt truyện, Kỷ Trường Hoài lại đồng ý thử cùng Mạc An Lan."

"Đúng nhỉ, vậy tiếp theo cậu định làm gì?"

Trình Mộc Quân mỉm cười: "Đương nhiên là yên tĩnh xem biến động, sau đó thuận nước đẩy thuyền, trở thành mối trần duyên này của Kỷ Trường Hoài."

***

Một tuần sau, quả nhiên như Trình Mộc Quân dự đoán, tình tiết mấu chốt đã đến.

Vào một buổi tối thứ sáu nào đó, Tiêu Ngật Xuyên về nhà, Trình Mộc Quân ở ký túc xá một mình.

Hơn 9 giờ tối, hắn nhận được cuộc gọi của Kỷ Trường Hoài, mời hắn tham gia tiệc sinh nhật của y.

Tất cả vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức Trình Mộc Quân sợ rằng buổi tiệc sinh nhật này lại xuất hiện lệ quỷ gì đó, dẫn tới thế giới sụp đổ một lần nữa.

"Sao vậy? Nếu không tiện thì không cần đến đâu, chỉ là... ngày sinh nhật, tôi rất mong được nhìn thấy cậu."

Giọng nói dịu dàng trầm ấm của Kỷ Trường Hoài làm Trình Mộc Quân tỉnh táo lại: "A, không sao. Ở đâu vậy?"

"Ở nhà tôi."

May quá. Trình Mộc Quân thở phào, nếu là trang viên suối nước nóng, hắn thật sự có hơi sợ hãi.

"Ừm, em sẽ đến đúng giờ."

Kỷ Trường Hoài vẫn nói câu cũ: "Tới đó tôi đến đón cậu."

Ngày hôm sau, sát giờ hẹn, Trình Mộc Quân mới chật vật làm xong món quà sinh nhật cho Kỷ Trường Hoài, đó là một cái vòng tay bằng gỗ đàn hương được điêu khắc thủ công.

Hắn cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Trường Hoài.

【Tôi chờ cậu ở dưới lầu.】

Trình Mộc Quân sửng sốt, đi ra ban công ngó xuống, nhìn thấy Kỷ Trường Hoài đứng ở dưới tàng cây. Như đoán được hắn sẽ đi ra, y đúng lúc ngẩng đầu.

Hai người chạm mắt, Kỷ Trường Hoài vẫy tay.

Trình Mộc Quân khẽ cười, sau đó đẩy nhanh tốc độ đi xuống dưới.

"Sao anh không đi lên?"

Kỷ Trường Hoài lại cụp mắt, giống như hơi ngại: "Tôi nhìn thấy mấy câu hỏi đáp, nói khi đuổi một người, đứng đợi ở dưới lầu là thích hợp nhất."

Trình Mộc Quân ngạc nhiên: "Anh nhìn thấy ở đâu?"

Kỷ Trường Hoài: "Mấy ngày tĩnh tọa ở chùa Xuất Vân, buổi tối thỉnh thoảng tôi sẽ xem điện thoại."

"Gì chứ, anh ở trong chùa xem cách để theo đuổi một người, hơi kỳ ha?"

"Chúng ta vừa đi vừa nói?"

Hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe.

Kỷ Trường Hoài giải thích: "Đó là hai việc khác nhau, tôi vào chùa tĩnh tọa là vì... áp chế bộ phận nào đó không thuộc về tôi."

"Là sao?"

Kỷ Trường Hoài: "Thật ra, tôi nghi tâm lý của mình có chút vấn đề, nghe có vẻ giống một cái cớ, nhưng chuyện hôm đó tôi thật sự không thể nhớ rõ."

Không phải vấn đề tâm lý, mà là nhân cách phân liệt.

Trình Mộc Quâ trả lời ở trong lòng, ngoài mặt vẫn làm bộ mờ mịt: "Ồ, bảo sao em thấy hôm đó anh nhìn rất lạ."

"Thật ra trước giờ chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói thật với cậu, suýt nữa là tôi đã tổn thương cậu rồi."

"Không sao, em không để ý đâu."

Lúc này, hai người đã tới bãi đỗ xe, Kỷ Trường Hoài chạm vào tay nắm cửa, nói: "Mẹ tôi bị suy nhược thần kinh khá nghiêm trọng, tâm lý của bà ấy không ổn định, tôi nghĩ có lẽ điều đó ảnh hưởng đến tôi."

Hai người đứng cách một chiếc xe, mặt đối mặt. Trình Mộc Quân nhìn nét mặt Kỷ Trường Hoài, không khỏi hơi mềm lòng: "Chuyện ngày đó em thật sự không trách anh đâu."

"Tôi không thể vượt qua chính mình, chỉ có thể nhốt mình trong chùa Xuất Vân, mong muốn làm tất cả quay về quỹ đạo."

Cho đến lúc này, theo như lời Kỷ Trường Hoài nói, tất cả đều là sự sám hối của y vì chuyện ngoài ý muốn ngày đó.

Thậm chí Trình Mộc Quân còn có ảo giác, người trước mắt thật sự như Tiêu Ngật Xuyên nói, sau khi trải qua qua chuyện này, sau khi thật sự thấu hiểu, y sẽ dứt khoát từ bỏ tất cả, quy y cửa Phật.

Lúc này, Kỷ Trường Hoài quay lưng về phía ánh sáng, nhìn qua, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh mà kiên định.

"Nhưng, mặc dù ở chùa Xuất Vân, tôi vẫn luôn nghĩ đến em, không một khắc nào buông bỏ. Vậy nên, tôi có thể theo đuổi em không? Không phải vì giúp đỡ, không phải vì gì khác, chỉ vì lòng thành của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.