Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 36: Sư tôn ốm yếu OOC rồi (13)



Editor: Diệp Hạ (@dphh___)

Lúc này vừa hay là mùa xuân tháng ba, rừng hoa đào dưới chân núi nở rộ, ánh mặt trời ấm áp, tiếng chim vang khắp nơi. Cố Lan Cửu vận đạo bào trắng có hoa văn lam của đệ tử hạch tâm*, búi tóc đơn giản nhưng khéo léo, đứng ở đó như tranh vẽ.

(*) Đệ tử hạch tâm: Số lượng rất ít. Là những người sau này sẽ nắm chức cao trong phái. Họ sẽ có sư phụ riêng. Đệ tử hạch tâm sẽ được môn phái dốc tài nguyên bồi dưỡng, sau này sẽ trở thành hộ pháp, chấp sự, tổng quản

Hết thảy đều rất tốt đẹp.

Thứ duy nhất không tốt đẹp, chỉ có tâm trạng của Trình Mộc Quân.

Thậm chí hắn còn không muốn liếc mắt Cố Lan Cửu một cái, chỉ muốn quay đầu bế quan tiếp, rồi còn muốn quay về thời gian một nén nhang trước đánh cái tên ăn no không có gì làm lại quyết định xuất quan.


"......" Cố Lan Cửu hơi chần chờ: "Úc sư huynh, huynh làm sao vậy?"

Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng bình tĩnh, cười cười nói: "Không có gì, lần bế quan này khá dài, lâu rồi không gặp, muội thay đổi rất nhiều. Đúng rồi, muội...... gần đây có gặp sư tôn ta không?"

Cố Lan Cửu khó hiểu: "Sao có thể, không phải huynh không biết ta sợ Kiếm Tôn nhất, nếu không phải huynh ở đây, ta tuyệt đối sẽ không tới gần Phá Hiểu Phong nửa bước."

Nói xong, dường như nàng lại cảm thấy mình nói hơi to, dáo dác nhìn xung quanh rồi vỗ vỗ ngực: "A, đúng rồi, quên mất, ta nhìn thấy Kiếm Tôn đến tìm sư tôn của ta nên mới đến đây, vẫn ổn vẫn ổn."

Trình Mộc Quân: "......"

Hắn xoa xoa giữa mày, cảm thấy hơi choáng tí.

Cố Lan Cửu kinh hô: "Úc sư huynh, huynh làm sao vậy?" Nàng duỗi tay muốn đỡ Trình Mộc Quân, nhưng ngay khi chạm tới tay áo hắn lại vội rụt tay lại, như đang sợ hãi gì đó.


"Mới xuất quan, chưa quen được, muội để ta từ từ." Trình Mộc Quân đi đến ghế đá ngồi xuống, cố làm mình bình tĩnh lại.

Cố Lan Cửu ngồi xuống phía đối diện, ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, an tĩnh nhìn mặt đất ngẩn ngơ.

Sau một lúc lâu, Trình Mộc Quân hỏi: "Cố sư muội, ta có thể biết tại sao muội lại sợ sư tôn ta tới vậy không."

Cố Lan Cửu: "Toàn bộ Thái Huyền Tông ai mà không sợ Huyền Hồng Kiếm Tôn chứ, ngay cả sư phụ ta cũng sợ đó. A, đương nhiên, không phải có ý là ta không tôn kính Kiếm Tôn, nhưng mà...... Ừm, huynh hiểu mà."

Trình Mộc Quân: "Ta không hiểu lắm, muội.... không phải có thể nói chuyện với sư tôn sao? Ta không ngờ muội sợ y đó."

"He he." Cố Lan Cửu cười, "Đó là ta giả vờ đó, nghe nói tôn thượng ghét nhất là người nhút nhát rụt rè, lỡ như ta biểu hiện không tốt, chọc y chán ghét, y không cho ta tới tìm huynh thì biết làm sao?"


Mấy năm nay, Cố Lan Cửu ở trong môn phái như cá gặp nước, quen biết không ít bằng hữu, nhưng trong lòng nàng, địa vị của Úc Quân luôn không thể thay thế.

Nàng vẫn luôn xem Úc Quân như ca ca, chuyện gì quan trọng cũng nghĩ đối phương phải đồng ý mới được.

Nghĩ đến đây, Cố Lan Cửu nói: "A, Úc sư huynh, ta có một việc muốn nói."

Trình Mộc Quân hỏi: "Chuyện gì?"

Cố Lan Cửu: "Ta đã gặp được người tình đầu ý hợp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ta sẽ lập kế ước trở thành đạo lữ sau khi kết đan."

Tính nàng cởi mở thẳng thắn, lúc nói chuyện này cũng không thấy xấu hổ hay bối rối gì, rất thản nhiên.

Đoàng ——

Trình Mộc Quân như nghe thấy tiếng sét đánh bên tai mình.

"Hệ thống, tôi không nghe lầm chứ? Cố Lan Cửu yêu đương? Nàng còn muốn lập khế ước? Có đạo lữ? Linh hồn nữ chủ đâu? Vận mệnh chỉ dẫn đâu?"
Hệ thống: "Cậu, cậu bình tĩnh chút, nói không chừng là cùng Hách Viễn thì sao?"

Trình Mộc Quân khóc không ra nước mắt: "Cậu ngốc à, vừa rồi Cố Lan Cửu còn nói sợ Hách Viễn đến vậy, lúc trước lại trừ 5% tiến độ, điều này nói lên rằng đạo lữ tương lai của Cố Lan Cửu không thể là Hách Viễn!"

Hệ thống: "Hay, hay là Hách Viễn giả dạng yêu đương với nàng?"

(*) Khoác áo choàng: giả dạng, che đậy, không muốn người khác biết đây là mình và con người thật của mình

Trình Mộc Quân nghe thấy, ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Muội, muội nói cái gì? Người muội muốn lập khế ước đạo lữ là ai?"

Cố Lan Cửu nói: "Triệu sư huynh, ta đã trao đổi tín vật với Triệu sư huynh rồi, trong nhà cũng đồng ý, chờ ta kết đan là có thể lập khế ước."

"Triệu sư huynh là ai?"

Cố Lan Cửu thở dài: "Úc sư huynh, huynh cũng không thể bị Kiếm Tôn nhốt ở Phá Hiểu Phong rồi không biết gì về chuyện trong môn phái chứ."
Trình Mộc Quân: "......" Sao hắn lại bị nhốt ở Phá Hiểu Phong, không phải hắn đang tu luyện à?

Cố Lan Cửu tiếp tục nói: "Triệu sư huynh là đệ tử nhập môn cùng với ta, hạng nhất trong đại bỉ lần này của môn phái, huynh ấy đối xử với ta rất tốt! Lần trước rèn luyện trong bí cảnh......"

Tiếng nói của Cố Lan Cửu êm tai như chim hoàng oanh, líu lo kể từ lúc nàng quen biết Triệu sư huynh đến khi tìm hiểu nhau, rồi cuối cùng là đính ước.

Trình Mộc Quân nghe xong, chỉ có một suy nghĩ.

Xong đời, hình như là chân ái rồi.

Cố Lan Cửu nói xong lại hỏi: "Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?"

Tuy nàng không phải đệ tử của Úc Quân, nhưng Úc Quân là người đưa nàng đến Thái Huyền Tông, tồn tại như huynh như cha trong lòng nàng. Đại sự như vậy, tất nhiên là Cố Lan Cửu cảm thấy phải trưng cầu ý kiến của Úc Quân.
Lúc này Trình Mộc Quân đã quá đau lòng, vẫy vẫy tay nói: "Chuyện của mấy người trẻ tuổi các ngươi...... Muội cũng đã là đại cô nương, tự phán đoán là được. Nếu có một ngày hắn làm chuyện gì có lỗi với muội, cứ dứt khoát giải khế, ta chống lưng cho muội."

Cố Lan Cửu cười, hành lễ: "Ta đã biết."

Trình Mộc Quân rất mệt, hắn vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi, cũng gần đến khóa học buổi tối rồi, muội đi đi."

Cố Lan Cửu ngó nghiêng xung quanh, hạ giọng hỏi: "Sư huynh, đại điển lập khế ước của ta, huynh có thể tham dự với tư cách huynh trưởng không?"

Trình Mộc Quân gật đầu, lại nói: "Tất nhiên, sao muội phải lén lút thế."

Cố Lan Cửu càng nói nhỏ hơn: "Thì, thì là, huynh có thể đến một mình không, ta sợ Kiếm Tôn đến......"

Dường như nàng không dám nói hết mấy lời phía sau, Trình Mộc Quân khó hiểu: "Với tính tình của sư tôn, y sẽ không thích tham gia mấy chuyện này, sao muội phải lo lắng?"
Cố Lan Cửu chớp chớp mắt, nói: "Huynh đến, chắc chắn Kiếm Tôn sẽ đến, thế nên, huynh có thể lén đi khi y bế quan......"

Cố Lan Cửu vẫn chưa nói hết câu đã thấy một vệt kiếm cắt qua không trung. Nàng lập tức xoay người chạy, giống một con thỏ nhảy đi vài bước mới hóa thành một vệt sáng rồi biến mất.

Trình Mộc Quân: "..... Sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Vận mệnh hấp dẫn gì đó đâu? Hệ thống cậu đi ra cho tôi!"

Hệ thống hơi chột dạ: "Nhưng, nhưng thanh tiến độ đã chứng thực rồi mà."

Trình Mộc Quân cảm thấy mệt lòng quá, hắn cũng không chú ý, ghé vào bàn nằm vật ra, yếu ớt như nửa chết nửa sống.

Hắn nhắm mắt lại, tâm trạng vẫn chưa ổn định, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói: "Cố Lan Cửu tới?"

Trình Mộc Quân đứng dậy, hành lễ: "Sư tôn."

Người trước mặt là Hách Viễn, y vận một bộ đạo bào trắng có hoa văn lam của môn phái, là loại y phục mà các thái thượng trưởng lão địa vị cao thường dùng.
Từ sau khi y thu Trình Mộc Quân làm đồ đệ thì không mặc bộ y phục màu xám lúc trước nữa. Đây cũng là chứng cứ để Trình Mộc Quân kiên định tin tưởng quỹ đạo của cốt truyện, nhưng không thể ngờ mọi việc lại rẽ ngang trên người Cố Lan Cửu.

Nàng không chỉ không cảm nhận được sự hấp dẫn của định mệnh, ngược lại còn sợ Hách Viễn muốn chết, căn bản là không thể nảy sinh một chút tình cảm nào.

Trình Mộc Quân theo ý bảo của Hách Viễn, ngồi xuống phía đối diện y.

Hách Viễn hỏi: "Cố Lan Cửu tới tìm ngươi, có chuyện gì?"

Trình Mộc Quân nói: "Nàng nói chuẩn bị lập khế ước với một vị đệ tử tên là Triệu Lê, đến nghe chút ý kiến của ta."

Hách Viễn khẽ gật đầu, không tỏ vẻ gì. Trong mắt y, Cố Lan Cửu cũng chẳng khác gì cây cỏ trên đời cả.

Chẳng qua bởi vì Úc Quân nói thiếu nàng nhân quả, vậy nên y mới thuận tay che chở vài phần mà thôi. Dù Cố Lan Cửu có lập khế ước với Triệu Lê hay Chu Lê thì cũng không liên quan đến y.
Trình Mộc Quân bỗng nhiên nhớ đến lời nói vừa rồi của Cố Lan Cửu, dò hỏi: "Sư tôn, nàng muốn về thành Tùy Nam làm nghi điển lập khế ước, mời ta đến xem lễ."

Hách Viễn: "Khi nào?"

"Chờ sau khi nàng kết đan, có lẽ là sang năm."

Hách Viễn hơi gật đầu: "Đến lúc đó vi sư đi cùng ngươi."

"......"

Trình Mộc Quân kinh ngạc, hắn thật không ngờ Hách Viễn lại dùng giọng điệu không cho cự tuyệt này để nói muốn cùng đi. Rõ ràng trong hơn hai mươi năm này, Hách Viễn hoàn toàn là một tên cuồng tu luyện.

Trừ dạy dỗ đệ tử ra thì là tu luyện, rất ít bước ra khỏi Phá Hiểu Phong.

Hắn cho rằng Hách Viễn đã thích ứng với nhân vật sư tôn này, cũng biết cách sư đồ bình thường ở chung là như thế nào. Không ngờ điều này chỉ là hắn 'cho rằng'.

Hách Viễn nhíu mày, hỏi: "Sao?"

Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần lại, nói: "Không sao, vừa xuất quan, vẫn còn nghĩ đến chuyện tu luyện, ừm, vậy đến đại điển lập khế ước của Cố sư muội rồi lại nói."
Hách Viễn đứng dậy, gật đầu, đi vào động phủ, trước lúc đóng cửa có để lại một câu.

"Ngươi bế quan 5 năm, ngượng tay, hôm nay vung kiếm một vạn lần."

"Vâng."

Cửa đá đóng lại, cảm giác áp bức Hách Viễn mang đến biến mất.

Trình Mộc Quân máy móc đứng dậy, đến giữa bãi đất trống vung kiếm.

Mỗi ngày vung kiếm vạn lần cũng là phương pháp lúc trước Trình Mộc Quân dạy Hách Viễn; mà khi Trình Mộc Quân còn nhỏ cũng từng rèn luyện như thế.

Đối với hắn mà nói, chuyện này không to tát lắm, kém hơn nhiều so với đả kích trong tâm hồn.

Sai lầm trên người Cố Lan Cửu và những câu nói lơ đãng của nàng đánh thức Trình Mộc Quân.

Sau khi bái Hách Viễn làm sư, hai mươi mấy năm nay, trừ có chút giao lưu với Cố Lan Cửu thì hắn không lui tới với bất cứ ai trong môn phái cả.

Thậm chí Trình Mộc Quân còn rất ít khi bước ra khỏi Phá Hiểu Phong.
Tất cả mọi người trong Thái Huyền Tông đều biết, Huyền Hồng Kiếm Tôn thu đệ tử thân truyền, lại rất ít người gặp qua đệ tử thân truyền này. Mặc dù là đại bỉ môn phái cũng không ai thấy hắn lộ diện.

Trình Mộc Quân đã quen ở một mình, thọ mệnh của hắn không có điểm cuối, hai mươi năm với hắn mà nói chỉ là một cái chớp mắt, thế nên hắn cũng không phát hiện điều gì kỳ lạ.

Một nguyên nhân khác chính là Hách Viễn, biểu hiện của y luôn rất bình thường.

Hách Viễn chưa từng hạn chế tự do của Trình Mộc Quân, dường như y chỉ là một sư tôn tận tâm tận lực, dùng thái độ khắc nghiệt dạy dỗ đệ tử.

Yêu cầu của y rất cao, sắp xếp nhiệm vụ tu luyện cực kỳ nặng nề. Trình Mộc Quân muốn y vừa lòng, vì thế nên không có thời gian và tinh lực để làm quen ai, hay là đi nơi khác.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Trình Mộc Quân thở dài nặng nề, nói trong đầu:" Hệ thống, không ngờ ta lại bị Hách Viễn tính kế."

Hệ thống: "Là sao?"

"Biếи ŧɦái vẫn là biếи ŧɦái, vốn dĩ y chưa từng hết bệnh." Trình Mộc Quân gần như là vừa nghiến răng vừa nói.

Hệ thống hỏi: "Nhưng thanh tiến độ là sao? Sửa chữa thật sự thuận lợi mà?"

Cũng đúng.

Trình Mộc Quân im lặng một lát, cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra đáp án, "Đánh cược đi, thử y một chút."

Hắn không muốn cứ ngồi yên chờ chết như vậy, tuyến của Cố Lan Cửu đã hỏng, dẫn tới thanh tiến độ lùi lại, chuyện này đủ để gióng lên hồi chuông báo động trong lòng Trình Mộc Quân.

Nếu vấn đề tâm ma của Hách Viễn không được giải quyết, có lẽ thanh tiến độ sẽ không thể sửa chữa được.

Hệ thống luống cuống, nó vừa nghe thấy ba chữ 'Đánh cược đi' của Trình Mộc Quân là lập tức hoảng loạn, lúc cây trúc vô tâm này OOC là cái gì cũng dám làm.
Nó nói lia lịa: "Cậu bình tĩnh chút đi, bình tĩnh chút đi, cậu muốn mở công năng tìm kiếm nhân vật mấu chốt không? Có lẽ sẽ có gợi ý đó?"

"Cũng được." Trình Mộc Quân đồng ý.

Nửa nén hương trôi qua, không hề phản ứng.

Sau một lúc lâu, hệ thống nhỏ giọng nói: "Ờm, thật xin lỗi, thế giới này quá khổng lồ, độ lệch cốt truyện quá cao, máy chủ không xử lý nổi, tạm thời, tạm thời không thể tìm được nhân vật mấu chốt."

"......"

Trình Mộc Quân từ bỏ hệ thống không đáng tin, đứng dậy đi đến bên cửa động phủ, chắp tay cất cao giọng nói: "Khởi bẩm sư tôn, đệ tử có việc mong sư tôn đồng ý."

Thanh âm Hách Viễn truyền đến từ sau cửa đá.

"Nói."

Đây là cách giao lưu phổ biến của hai người, không cần gặp mặt, giao lưu bằng lời nói.

"Sau khi đệ tử kết đan, vì để ổn định cảnh giới mà bế quan 5 năm, hiện đã đến bình cảnh, nay hiểu được vài điều, muốn xuống núi rèn luyện tìm kiếm cơ duyên, mong sư tôn có thể chấp thuận."
Nói rất hợp tình hợp lý, Hách Viễn không thể tìm ra lý do gì để cự tuyệt.

Mà dường như y cũng không có ý muốn cự tuyệt: "Được."

Sau đó không còn tiếng động nào khác nữa.

Hệ thống: "Hử, nghe không có gì lạ hết, chẳng lẽ là cậu suy nghĩ nhiều?"

Trình Mộc Quân: "Không vội, vẫn chưa thử xong."

Hắn đợi một lát, lại ngập ngừng nói: "Đệ tử muốn đến Lan Thương cảnh."

Bí cảnh Lan Thương là chiến trường của thần ma thượng cổ, trong đó có nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, vô số tu sĩ đạt được truyền thừa, đột phá kỳ ngộ ở đó, cũng có vô số thiên tài đã ngã xuống bên trong.

Điểm mấu chốt ở chỗ, ai có tu vi vượt qua phân thần cảnh sẽ không thể tiến vào bí cảnh Lan Thương. Thế nên cho dù Hách Viễn có tu vi thông thiên thì cũng không thể tiến vào.

Lần này, trả lời rất chậm.
"Lý do."

Trình Mộc Quân trả lời, tràn ngập nhuệ khí nên có của kiếm tu: "Sư tôn, ngài thường dạy ta, kiếm tu luôn phải mài giũa chính mình, chỉ có ở giữa sinh tử mới có thể chân chính tu thành kiếm."

Hách Viễn: "Bí cảnh Thương Lan, tu sĩ đi vào mười không còn một, ngươi chắc chắn muốn đi?"

Trình Mộc Quân: "Đúng vậy."

Lại qua hồi lâu, giọng nói bên trong truyền ra.

"Được."

Nghe thấy đáp án này, Trình Mộc Quân cảm thấy yên tâm.

Vẫn ổn, Hách Viễn vẫn còn lý trí, chắc là tình huống không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.

Kế hoạch của hắn cũng không phải là đến bí cảnh Thương Lan gì đó, suy cho cùng nơi đó quá bế tắc, không giúp ích gì cho việc sửa chữa tuyến thế giới cả.

Trình Mộc Quân định đi du hành các nơi một phen, đến từng nơi một mở công năng tìm kiếm nhân vật mấu chốt.
Cứ giăng lưới thật rộng, có lẽ sẽ giúp hắn gặp phải nhân vật quan trọng trong cốt truyện nào đó còn tồn tại.

Dù sao Hách Viễn trong kịch bản gốc cũng là nam chủ mở hậu cung, không có Cố Lan Cửu thì vẫn còn người khác có thể mở tuyến tình cảm.

Chỉ cần có thể thuận lợi rời khỏi Thái Huyền Tông là có thể tiếp tục sửa chữa.

Trình Mộc Quân chắp tay: "Tạ sư tôn." Nói xong lập tức ngự kiếm rời đi, chuẩn bị đến Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ du hành.

***

Ở nơi Trình Mộc Quân không nhìn tới, bên trong động phủ, một mảnh tối tăm.

Hách Viễn ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, nhắm mắt nhập định.

Nhưng tay phải y lại siết chặt mũi Phá Hiểu kiếm, từng giọt máu chảy xuống dọc theo mũi kiếm, rơi trên mặt đất, hội tụ thành một vũng máu nho nhỏ.

Hách Viễn đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm cửa đá, gương mặt vặn vẹo, dường như đôi con ngươi trong hàn đàm đã chứa vài tia cuồng loạn.
Tại sao?

Tại sao lại chọn rời đi một lần nữa?

Sư tôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.