Editor: Diệp Hạ
Trình Mộc Quân vẫn đang cúi đầu quan sát Lâm Viễn Ngạn, muốn xác nhận xem y có phải hôn mê thật hay là đang giả vờ.
Hắn rũ mắt xuống, không quan tâm mẹ Lâm.
Nhưng đối phương lại không buông tha hắn, giống như bị vẻ mặt của hắn k1ch thích: "Vị hôn phu? Ai thừa nhận, người tôi nhận định là Nguyễn Miên."
Trình Mộc Quân vẫn không thèm nâng mắt, cẩn thận sửa cổ áo xộc xệch cho Lâm Viễn Ngạn, "Vậy thì dì có thể kết hôn với Nguyễn Miên, tôi và Viễn Ngạn sẽ chúc phúc cho hai người."
"Trình Mộc Quân!"
Mẹ Lâm đã đánh mất phong độ của mình, giận dữ hét lớn.
Ngôn Tình Xuyên KhôngLâm Dật Hành ở bên cạnh định tiến lên, lại bị ánh mắt của Trình Mộc Quân ngăn cản, "Đi ra ngoài."
Lâm Dật Hành ngoan ngoãn dừng bước, ra khỏi phòng, thậm chí còn đóng cửa phòng lại.
Còn về Nguyễn Miên, Trình Mộc Quân hoàn toàn coi cậu ta là không khí, mặc dù đôi khi có vài tiếng nức nở phát ra, nhưng cũng bị ngăn lại rất nhanh.
Tốt lắm, mặc dù là đầu óc không tốt, nhưng bản năng sợ hãi thì vẫn có.
Trình Mộc Quân rất hài lòng, quyết định không ném Nguyễn Miên ra, chuyên tâm đối phó mẹ Lâm.
Hắn cảm thấy khá hứng thú, sau lưng mẹ Lâm có chuyện gì đó, là kịch bản hay một quá khứ nào đó mà Trình Mộc Quân cũng không biết.
Hệ thống sâu kín nhắc nhở: "Hình như, thiết lập của cậu hỏng rồi."
Trình Mộc Quân: "Đã hỏng từ sớm rồi, ngay khi Lâm Viễn Ngạn trùng sinh là đã hỏng rồi, ngay lúc tôi đánh rồi còn đá Nguyễn Miên cũng hỏng luôn rồi. Không sao cả."
Hệ thống: ".....Vậy, cậu sẽ tự do OOC nữa à?"
Trình Mộc Quân kiên nhẫn nhìn mặt mẹ Lâm lúc trắng lúc đỏ lúc xanh như cái phường nhuộm, thản nhiên trêu chọc hệ thống: "Tiến độ có giảm không?"
Hệ thống: "A, ờ, không có."
"Không có là được rồi, ngoan, an tĩnh chút, đừng quấy rầy tôi nhập diễn."
Trình Mộc Quân nở nụ cười lễ phép, hỏi: "Dì Lâm bị sao vậy?"
Dường như trước giờ mẹ Lâm chưa từng nghĩ tới, dưới lớp da xinh đẹp đó của Trình Mộc Quân lại là bộ mặt ác độc như vậy. Lúc trước bà chỉ cảm thấy Trình Mộc Quân ham phú quý, giống hệt người mẹ kia của hắn.
Xem ra, bà nhìn lầm rồi.
Ngực bà phập phồng kịch liệt, nhắm mắt lại, "Cậu không xứng với Viễn Ngạn, nếu cậu muốn giữ thể diện, không muốn làm kẻ thứ ba thì hãy đi ngay bây giờ đi."
Trình Mộc Quân thấy khá khó hiểu, lại quơ quơ tay, nói: "Nhưng mà, tối hôm đó Viễn Ngạn đã yêu cầu cháu nhận lấy chiếc nhẫn này, vốn dĩ là cháu không muốn, nhưng cậu ấy lại cố chấp mang lên. Đúng rồi, chắc là dì cũng biết chiếc nhẫn này là thứ mà chỉ có gia chủ Lâm gia mới biết cách để đeo lên đúng không?"
Có vẻ như câu nói này đã kích thích mẹ Lâm.
Vẻ mặt bà dần trở nên dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Trình Mộc Quân, hồi lâu không nói gì.
Trình Mộc Quân nhìn ra chút manh mối, chiếc nhẫn này chưa từng xuất hiện trên tay mẹ Lâm. Hắn cẩn thận nhớ lại, ngay cả khi còn nhỏ, thoạt nhìn quan hệ của mẹ Lâm và ba Lâm Viễn Ngạn không tệ lắm, nhưng hắn cũng chưa thấy nó bao giờ.
Bảo sao khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, mẹ Lâm lại trở nên lạ thường như vậy.
Nhưng mà.... Trình Mộc Quân vẫn không thể xâu chuỗi những việc này. Nhẫn, Lâm Viễn Ngạn, Nguyễn Miên, còn có..... Mẹ Lâm.
Cứ cảm thấy thiếu một mắt xích rất lớn nào đó.
Ngay lúc này, đôi mắt mẹ Lâm trở nên vẩn đục, chứa đựng sự điên cuồng, bà nhìn Trình Mộc Quân, nhưng lại không giống như đang nhìn hắn.
"Thường Á đâu?"
Một cái tên không đầu không đuôi, Trình Mộc Quân sửng sốt một chút mới phản ứng lại, trong thế giới này, Thường Á là mẹ hắn.
Nói là mẹ, thật ra đối với Trình Mộc Quân cũng chẳng khác gì người xa lạ.
Thường Á đã qua đời từ khi Trình Mộc Quân vẫn chưa có ký ức, có vẻ như bà là một người rất phóng khoáng, trước khi chết đã yêu cầu người lo hậu sự thiêu xác cùng với tất cả đồ đạc của mình rồi rải tro cốt vào biển rộng.
Thậm chí Trình Mộc Quân còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của bà, chỉ có một lần ba hắn - Trình Dã say rượu có nói một câu.
"Con rất giống cô ấy."
Ký ức dũng mãnh xông vào đầu Trình Mộc Quân, hắn nhớ lần nào Trình Dã say rượu, ông cũng nỉ non về quá khứ của mình và Thường Á.
Quan hệ của hai người rất kỳ lạ, Trình Dã yêu Thường Á là chuyện có thể chắc chắn, nhưng hai người lại không kết hôn, mặc dù đã dựng dục một đứa con.
Trình Dã vẫn có vô số tình nhân như trước, mà Thường Á, dường như cũng có không ít nợ phong lưu trên phương diện tình cảm. Giữa hai người là quan hệ mở, cả hai đều không can thiệp vào chuyện đối phương có tình nhân khác hay không.
Nhưng mà, Trình Mộc Quân lại không biết Thường Á và mẹ Lâm là người quen cũ, mà dường như hai người còn có một ít quá khứ.
Hắn cười cười: "Mẹ cháu.... có lẽ đang đợi dì đó." Khi chữ cuối cùng rơi xuống, nụ cười bỗng biến mất.
Loảng xoảng —— ghế dựa bất ngờ đổ xuống, mẹ Lâm suýt bị vướng ngã, nhưng bà lại không thèm để ý tình huống dưới chân, gương mặt trắng bệch liên tục lui về phía sau.
Trình Mộc Quân chỉ lạnh lùng nhìn.
Ngay lúc này, chú Hà đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình huống của mẹ Lâm thì vội chạy lại đỡ, hỏi: "Phu nhân, bà làm sao vậy?"
Mẹ Lâm kinh hoảng nắm chặt lấy cánh tay chú Hà, như muốn đâm ngón tay vào da thịt ông.
"Phu nhân." Chú Hà lại hỏi.
"Cậu, cậu, cậu......" Tay mẹ Lâm run lẩy bẩy, nỉ non: "Thường......"
Chưa dứt câu đã bị ngắt ngang: "Phu nhân, tình trạng của bà không tốt lắm, tôi dẫn bà đi gặp bác sĩ."
Mẹ Lâm: "Gặp bác sĩ? Tôi không gặp bác sĩ! Tôi không cần! Tôi không có bệnh!"
Chú Hà muốn nói gì, rồi lại nhìn Trình Mộc Quân một cái, sau đó kéo mẹ Lâm ra ngoài.
Trình Mộc Quân không khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà lại không có thêm thông tin nào.
Nhưng ngay lúc này, trời giáng trợ công.
"Dì Lâm!" Nguyễn Miên lộc cộc vọt lại đỡ lấy mẹ Lâm.
Chú Hà liều mạng nháy mắt ra hiệu, nhưng vẫn không thể ngăn được Nguyễn Miên.
"Dì Lâm, có bệnh thì phải khám, anh bác sĩ lần trước rất tốt, anh ấy còn cho cháu kẹo ăn nữa, không cần sợ."
Mặt chú Hà xanh mét, mạnh mẽ kéo mẹ Lâm ra khỏi phòng bệnh.
Nguyễn Miên cũng chạy theo, có vẻ như rất sợ ở chung một phòng với Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyễn Miên, cười cười: "Hệ thống, tôi vốn cho rằng Nguyễn Miên là người của bên kia, có lẽ là đang giả vờ ngu ngốc, nhưng xem ra cậu ta ngốc thật, hoàn toàn chẳng phân biệt được địch hay ta."
Hệ thống: "......" Nó đã không theo kịp tiết tấu của Trình Mộc Quân được nữa, cũng không theo kịp tiết tấu của cốt truyện được nữa.
Trình Mộc Quân xoay người, quay lại mép giường, cẩn thận sửa sang mái tóc của Lâm Viễn Ngạn.
Hắn cúi xuống, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Lâm Viễn Ngạn: "Đã hài lòng với biểu hiện của tôi chưa? Đừng quên ước định của chúng ta, nếu chỉ số thông minh của cậu bị giảm xuống, nhất định tôi sẽ.... Dứt khoát phản bội cậu."
Nói xong, hắn đứng thẳng người, xoay người rời đi.
Lâm Viễn Ngạn vẫn an tĩnh nằm ở trên giường, không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.
(chỉ đăng tải tại quát pát dphh___ và uarmysunshine.wordpress)
***
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Trình Mộc Quân lại không thể gặp Lâm Viễn Ngạn.
Không phải là vì người Lâm gia không nhận chiếc nhẫn này, mà là do hắn không có thời gian.
Bên nước ngoài có vài vấn đề không được xử lý tốt, chẳng biết họ có được thông tin của Trình Mộc Quân từ nơi nào mà tìm tới cửa trả thù.
Vì xử lý mấy vấn đề nhỏ này, Trình Mộc Quân phải tốn chút thời gian.
Hắn không định dẫn người đến bệnh viện, mặc dù đó là bệnh viện của Lâm gia, phòng thủ nghiêm mật, nhưng hắn cũng không muốn liên lụy đến đồng minh vẫn đang còn hôn mê của mình.
Suốt nửa tháng qua, Trình Mộc Quân đều chỉ có thể theo dõi tình huống của Lâm Viễn Ngạn thông qua camera mà mình đã để lại trong phòng ngày ấy.
Lâm Viễn Ngạn tỉnh lại vào ngày thứ ba, có vẻ như ký ức của y hơi hỗn loạn.
Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao trong đầu y vốn đã có ký ức của hai đời, cộng thêm chuyện chấn thương phần đầu, bản thân y còn có vấn đề về tinh thần.
Không thể khôi phục trong thời gian ngắn là chuyện rất bình thường.
Sau đó, mẹ Lâm tìm một bác sĩ tâm lý cho Lâm Viễn Ngạn, dẫn đường để y chậm rãi sửa sang ký ức, nhớ ra những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Tất nhiên Nguyễn Miên vẫn ở bên cạnh chăm sóc, thi thoảng lại làm ra mấy trò buồn cười.
Dường như mọi chuyện lại đi lên con đường cũ lần nữa, Lâm Viễn Ngạn được Nguyễn Miên chăm sóc, dần dần tìm ra tình yêu đích thực, từ đó buông bỏ bạn trai cũ, cốt truyện sủng ngọt mở ra.
Mãi đến buổi tối ngày hôm đó.
Ở một bến tàu bỏ hoang, tiếng thân thể đổ rạp xuống đất vang lên, theo sau là tiếng rút dao ra khỏi thịt.
Trình Mộc Quân lấy mũi chân đá đá, xác nhận gã đã tắt thở mới nhấc chân đạp thi thể xuống biển.
Sau khi xoá sạch hết mọi dấu vết, Trình Mộc Quân nhảy lên một cái thùng đựng hàng bỏ hoang, cong chân trái, chân phải thì lắc lư.
Hắn móc điện thoại ra, click mở phần mềm theo dõi, đặt điện thoại ở một bên.
Sau đó lại lấy một cái khăn tay ra, bắt đầu cẩn thận chà lau vết máu trên dao găm.
"Hửm?"
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một cảnh tượng khá thú vị.
Trong camera, Lâm Viễn Ngạn và Nguyễn Miên đang ở trong phòng bệnh, có vẻ như Nguyễn Miên lại vừa làm rơi gì đó, đang vùi đầu thu dọn.
Lâm Viễn Ngạn nhìn cậu với gương mặt không cảm xúc, rồi lại đột nhiên nhéo ngón giữa tay trái của mình.
Tốt lắm.
Chỉ số thông minh của đồng minh không bị hạ thấp.
Trình Mộc Quân đứng dậy, tay quơ quơ dao găm, sau đó thuận thế cắm vào trong giày bốt quân đội.
Mấy ngày nay, hệ thống đã dần chết lặng với cảnh tượng máu me này, hỏi: "Cậu lại muốn đi giết quả trứng xui xẻo nào?"
Trình Mộc Quân: "Sao cậu lại nghĩ tôi như vậy chứ, làm bạch liên hoa chê nghèo yêu giàu, đương nhiên là phải đi thăm vị hôn phu của mình rồi."
Hệ thống: ".... Nói chuyện đàng hoàng."
***
Mấy tiếng sau, một bóng người xuất hiện dưới lầu phòng bệnh của Lâm Viễn Ngạn.
Trình Mộc Quân leo cửa sổ vào, đầu tiên mò đến phòng Nguyễn Miên, cầm cái khăn tẩm thuốc mê đặt trên mũi đối phương một hồi.
Xác nhận Nguyễn Miên đã hôn mê, sẽ không tỉnh lại ngay, hắn mới đi vào phòng Lâm Viễn Ngạn.
Âm nhạc nhẹ nhàng vẫn đang vang trong phòng với tần suất mê hoặc lòng người.
Trình Mộc Quân nhìn lướt qua, cũng không đi tắt.
Hắn dứt khoát ngồi lên mép giường, tự nhiên bóp mũi Lâm Viễn Ngạn, khi đối phương há miệng hít thở thì lấy cái tay còn lại bịt kín luôn.
Không cần biết ý thức Lâm Viễn Ngạn có đang ở trong trạng thái sắp bị thôi miên hay không, trạng thái này cũng phải dừng lại.
Một lúc sau, Lâm Viễn Ngạn mở mắt ra.
"Buông tay."
Trình Mộc Quân buông tay, chào hỏi: "Chào cậu, tôi tên Trình Mộc Quân, là bạn trai cũ của cậu."
Lâm Viễn Ngạn nhíu mày nhìn hắn một lát, "Tôi không mất trí nhớ, đừng coi tôi là thằng ngốc."
"Ồ, vậy chuyện xảy ra mấy ngày nay là sao?"
Lâm Viễn Ngạn: "Diễn. Cách làm hồi nãy của cậu quá thô lỗ, là vị hôn phu của tôi, cậu nên dùng môi bịt kín miệng tôi mới đúng."
"......" Trình Mộc Quân không muốn nói gì nữa.
Dường như sau lần tỉnh lại này, Lâm Viễn Ngạn đã cân nhắc được chuyện gì đó.
Bây giờ người trước mặt càng giống Lâm Viễn Ngạn trước khi bị tai nạn xe hơn, chính là người mà Trình Mộc Quân quen thuộc, là người mà hắn từng thích kia.
Đối mặt với Lâm Viễn Ngạn vẫn còn thông minh, Trình Mộc Quân cũng có hứng thú nói chuyện hơn.
Hắn ngồi xuống, nói: "Có phải là tôi đã vượt qua bài kiểm tra của cậu rồi không? Trao đổi tin tức đi?"
Lâm Viễn Ngạn gật đầu, "Ừm."
Sau đó y lại cười nhẹ, nói: "Thật ra không có kiểm tra gì cả, chỉ là một canh bạc khổng lồ."
Trình Mộc Quân hơi kinh ngạc: "Cái gì?"
"Nếu thắng, cậu ở lại. Nếu thua, cho dù chết tôi cũng sẽ bò đến kéo cậu cùng xuống địa ngục." Y cong môi nở nụ cười.
Nụ cười này lại kích hoạt phong cách đại lão tối tăm tàn tật, làm người ta lạnh cả người.
_______
Nghe giang hồ đồn là có bão rp nữa r mng ạ, nếu một ngày nào đó mng k thấy bộ này trên wt nữa thì mò lên wp đọc nhé =)))