Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 60: C60 Bạn Trai Cũ Ooc Rồi (14)



Editor: Diệp Hạ

Trình Mộc Quân bỏ đi.

Trình Thế Kiệt và Nguyễn Miên sững sờ, ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu.

Vệ sĩ không nhìn được nữa, hỏi: "Cậu Nguyễn, cậu muốn vào không?"

Còn tại sao Trình Thế Kiệt xuất hiện ở chỗ này, hắn cũng không hỏi nhiều. Lâm tiên sinh đã từng nói, không được can thiệp vào hành động của Nguyễn Miên, phải làm việc theo lời cậu ấy sắp xếp.

Trình gia và Lâm gia, bên ngoài thì có vẻ quan hệ vẫn không tồi, xem như hợp tác hai bên cùng có lợi, lúc trước thậm chí suýt trở thành thông gia vì quan hệ của Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn.

Mặc dù Trình Mộc Quân xuất ngoại, nhưng quan hệ của hai nhà lại chưa từng sứt mẻ. Mà những sóng ngầm trong Trình gia, tất nhiên là không thể để người ngoài bàn tán.

Trình Thế Kiệt đang định xoay người rời đi, lại bị Nguyễn Miên kéo lại: "Anh Leo, anh đi vào với em được không, em em em, em hơi sợ."

Trình Thế Kiệt khẽ nhíu mày, lại thấy hốc mắt Nguyễn Miên đỏ lên, hắn lại không nỡ.

Suy cho cùng, Nguyễn Miên là cậu bé ngây thơ nhất đáng yêu nhất hắn từng gặp.

Khi học đại học, hắn gặp Nguyễn Miên 14 tuổi lần đầu tiên.

Nguyễn Miên khi đó vô cùng đáng thương, ngồi xổm ở ven đường bán mấy món đồ thủ công mình tự làm, xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa ngày không bán được mấy cái, còn bị bảo vệ đuổi đi.

Sau đó, Nguyễn Miên chạy đến phía sau hắn, kêu hắn là anh, xin hắn che chở. Trình Thế Kiệt trước giờ không có lợi thì không dậy sớm, kết giao với ai cũng phải xem giá trị lợi dụng của đối phương trước, lần đầu tiên thấy động lòng vì đôi mắt trong sáng như thế.

Lại sau đó, hắn bắt đầu giúp đỡ Nguyễn Miên, giúp Nguyễn Miên không cần bôn ba vì cái ăn cái mặc.

Nhưng hắn không ngờ là Nguyễn Miên lại quen biết mẹ Lâm. Thật sự thì hắn chưa từng nghĩ tới chuyện lợi dụng Nguyễn Miên, thế mà trời xui đất khiến, Nguyễn Miên tới bên cạnh Lâm Viễn Ngạn.

Dù vậy, Trình Thế Kiệt cũng không định kêu Nguyễn Miên làm gì, chỉ muốn cậu vui vẻ là được.

Đương nhiên, hắn không có tình cảm gì khác với Nguyễn Miên, cũng biết loại người như mình không xứng với Nguyễn Miên sạch sẽ như vậy. Trình Thế Kiệt luôn tuân thủ nghiêm ngặt khoảng cách của một người anh, giải quyết hết thảy vấn đề cho cậu, không bao giờ vi phạm quy tắc.

Sau này, Trình Thế Kiệt kết hôn, vẫn là người anh mà Nguyễn Miên tin tưởng nhất.

Đêm qua, Nguyễn Miên khóc lóc tới tìm hắn, hắn lập tức ra khỏi nhà, chạy tới công viên ngồi với đối phương một đêm, đến rạng sáng mới đưa người quay về.

Nguyễn Miên cứ khóc mãi, nhưng nhất quyết không muốn nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trình Thế Kiệt cũng không ngờ là việc này có liên quan đến Trình Mộc Quân, hắn nhíu mày, có chút dao động, phân vân có nên đi vào nói chuyện với Lâm Viễn Ngạn hay không.

Quan hệ của hắn và Lâm Viễn Ngạn cũng không tồi, đã từng hợp tác với nhau vài lần. Lúc trước, khi Trình Mộc Quân mới trở về, hắn lo Lâm Viễn Ngạn dao động, thế nên kêu người đưa mấy tấm ảnh cho Lâm Viễn Ngạn xem.

Tuy rằng việc này làm cái đinh mà Lâm gia vất vả lắm mới gắn vào được bị nhổ đi, nhưng Trình Thế Kiệt cũng không hối hận.

"Anh Leo, đêm qua, em thấy anh ta với Lâm tiên sinh, ưm......" Nguyễn Miên che miệng, đảo mắt liên tục, gương mặt phiếm hồng, giống như nhìn thấy thứ gì rất kích thích.

Trình Thế Kiệt vừa nghe thấy, tức khắc thay đổi ý định: "Anh đưa em vào."

Hai người đi vào bệnh viện, ngừng ở cửa phòng bệnh.

Nguyễn Miên cẩn thận đẩy cửa phòng ra, thử đưa đầu vào dò xét, xác định người bên trong đã rời giường mới quay lại vẫy tay với Trình Thế Kiệt.

"Anh Leo, chắc là Lâm tiên sinh dậy rồi, chúng ta vào thôi."

Trình Thế Kiệt nhíu mày chặt hơn, không nhìn nổi dáng vẻ cẩn thận này của Nguyễn Miên.

Hai người ngồi lên sô pha, trong phòng tắm có tiếng động, hình như là Lâm Viễn Ngạn đang tắm rửa.

Mới giờ này đã đi tắm, cộng thêm việc Trình Mộc Quân mới ra khỏi nơi này, không khỏi làm người ta nghĩ đến mấy chuyện mờ ám.

Nguyễn Miên rúc vào góc, đáng thương vô cùng, thỉnh thoảng đá mắt qua hướng phòng tắm, giống như rất lo lắng.

Trình Thế Kiệt nhìn ra chút manh mối, hỏi: "Lâm tiên sinh không cần em giúp đỡ?"

Nguyễn Miên cúi đầu xoay ngón tay, nói: "Có lẽ là tại em quá vụng về, bình thường Lâm tiên sinh không cần em giúp gì cả, nhưng mà anh ấy vẫn đối xử với em rất dịu dàng á, em làm sai rất nhiều, nhưng anh ấy lại chưa bao giờ trách cứ em."

Nói tới đây, cậu tháo giày ra, bàn chân trắng nõn dẫm lên sô pha, ôm đầu gối, nhìn càng đáng thương.

"Lâm tiên sinh là người rất tốt......"

Trình Thế Kiệt: "......" Đã nhìn thấy bộ mặt hung tàn của Lâm Viễn Ngạn, thế nào cũng không đồng ý với những lời này được. Nhưng ngẫm lại, trong thế giới của Nguyễn Miên, tất cả mọi người đều là người tốt, vậy nên hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Nguyễn Miên rũ mặt, cằm gác trên đầu gối, tiếp tục nói: "Nhưng mà, mỗi lần tên đàn ông hư hỏng kia xuất hiện, Lâm tiên sinh sẽ trở nên rất kỳ lạ. Rõ ràng là anh ấy không vui khi nhìn thấy hắn ta, nhưng vẫn không từ chối được, hức, em nhất định phải cứu Lâm tiên sinh dịu dàng ra khỏi móng vuốt của tên đàn ông hư hỏng đó."

Ngay lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Lâm Viễn Ngạn điều khiển xe lăn ra ngoài.

Nhúm tóc trên đầu Nguyễn Miên lập tức dựng lên, cậu lấy lại tinh thần, hoàn toàn không so đo những chuyện đau lòng trước đây, để chân trần chạy qua.

"Lâm tiên sinh, anh vẫn chưa khỏe lại, để em đẩy xe lăn."

Lâm Viễn Ngạn nhìn xuống đôi chân trần của Nguyễn Miên, mày hơi nhíu lại.

Cũng không phải là cảm thấy sàn nhà lạnh gì đó, chỉ là sàn nhà trong phòng khách người đến người đi, rất dơ, y lại có thói ở sạch, không chịu nổi cái hành động này.

Chỉ là, Lâm Viễn Ngạn biết bây giờ mình đang sắm vai nhân vật gì, vì thế nhịn, làm bộ không thấy.

Trình Thế Kiệt nhìn cổ áo hơi hở của Lâm Viễn Ngạn, dấu răng xanh tím ở bên gáy bị phơi ra ngoài, có thể thấy người để lại dấu răng là một người rất mạnh mẽ.

Vừa nhìn là biết em trai tốt Trình Mộc Quân của hắn đang khiêu khích, sinh hoạt cá nhân của người nọ ở nước ngoài rất hỗn loạn, vừa trở về là lập tức bò lên giường Lâm Viễn Ngạn.

Đáng khinh.

Trình Thế Kiệt thật không hiểu suy nghĩ của Lâm Viễn Ngạn, Nguyễn Miên ngây thơ sạch sẽ thì không che chở, lại đi dây dưa mờ ám với Trình Mộc Quân.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đứng lên, nở nụ cười thân thiện: "Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp, nghe nói anh bị thương, hôm nay mới có dịp lại đây thăm hỏi, thật là có lỗi quá."

Lâm Viễn Ngạn khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Khi xử lý tên tài xế kia, y chỉ nói là do đối phương đã phạm phải điều cấm kị của mình, không nói đến chuyện gã có liên quan đến Trình gia.

Trình Thế Kiệt bên này vẫn hồn nhiên chẳng biết gì, cho rằng bọn họ vẫn là quan hệ hợp tác tốt đẹp.

Lâm Viễn Ngạn có tiếng thâm sâu khó lường, tài xế đưa ảnh chụp, bị giận chó đánh mèo cũng không có gì kỳ quái.

Nguyễn Miên đẩy Lâm Viễn Ngạn đến, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, sau đó co chân lên, ôm đầu gối theo thói quen.

Mí mắt Lâm Viễn Ngạn giật giật, cuối cùng không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: "Để chân xuống, mang giày vào."

Mắt Nguyễn Miên sáng lên, nói: "Không sao đâu, em khỏe lắm, không bị cảm đâu."

Lâm Viễn Ngạn: "......" Y yên lặng siết chặt tay vịn xe lăn, chuyển hướng đến Trình Thế Kiệt.

"Trình tiên sinh, đến sớm như vậy là có việc muốn thương lượng? Giờ cũng không phải là thời gian thăm bệnh, quấy rầy giấc ngủ của người khác không hay lắm nhỉ?"

Giờ cũng chỉ mới hơn 7 giờ, căn bản không phải là thời gian thăm bệnh, tất nhiên Trình Thế Kiệt xuất hiện ở chỗ này không hợp lý lắm.

Trình Thế Kiệt cả kinh, nhạy bén nhìn thấy chút không vui trên nét mặt Lâm Viễn Ngạn. Hắn nở nụ cười lễ phép, đang định tung ra lý do mình đã chuẩn bị tốt, lại nghe Nguyễn Miên nói:

"Việc này không phải tại anh Leo sai, đều tại em, đêm qua em không có nơi nào để đi, vì thế đi tìm anh Leo, anh ấy chỉ thuận tiện đưa em về thôi."

Cuối cùng Lâm Viễn Ngạn cũng dời mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng Nguyễn Miên.

"Anh Leo? Cậu quen Trình Thế Kiệt?"

Trình Thế Kiệt như bị sét đánh, trước mắt tối sầm, thậm chí ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn. Xong rồi, Lâm Viễn Ngạn này vốn đã có lòng nghi ngờ nặng, giờ y lại biết mình và Nguyễn Miên đã quen nhau từ trước.

Tiêu đời, chắc chắn Lâm Viễn Ngạn sẽ nghi ngờ Nguyễn Miên là nội gián mình đưa đến bên cạnh y....

Đầu Trình Thế Kiệt vang ong ong, hỗn loạn vô cùng. Rõ ràng lúc đi trên đường hắn đã cẩn thận giải thích với Nguyễn Miên, kêu cậu đừng để bại lộ chuyện hai người đã quen nhau từ trước.

Nguyễn Miên buồn rầu nói mình não cá vàng, hay quên.

Lúc đó Trình Thế Kiệt còn an ủi cậu, nói không sao, anh sẽ giúp em nhớ kỹ, đây là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng gì lắm.

Hiện tại xem ra, không ảnh hưởng cái gì, rõ ràng là muốn mất mạng luôn rồi!

Ngay khi suy nghĩ của Trình Thế Kiệt dồn dập đến mức muốn nhét vào bao rồi chìm xuống biển, Lâm Viễn Ngạn nhẹ giọng cười một cái.

Trong mắt hắn chứa ý cười dịu dàng, giống như có bao dung vô tận với Nguyễn Miên: "Tôi với anh cũng có duyên thật đấy, Trình tiên sinh là bạn của tôi, hai người lại là người quen cũ, thật trùng hợp."

Nguyễn Miên tức khắc lên tinh thần, mắt cậu sáng lánh, vui vẻ nói: "Ừm, lúc trước em ở cô nhi viện đáng thương vô cùng, muốn ăn ngọt ngào cũng chỉ có thể tự bán đồ của mình, sau đó được anh Leo giúp đỡ em mới có thể ăn ngọt ngào thỏa thích......"

Lâm Viễn Ngạn như rất có kiên nhẫn, rũ mắt xuống, lén liếc nhìn TV đối diện sô pha. Mặc dù Nguyễn Miên cứ ríu rít nói mấy chuyện vô nghĩa, hơi ồn ào, nhưng y cũng không có ngắt ngang.

Y cong cong môi, nở nụ cười dịu dàng, mắt vẫn nhìn góc dưới TV. Hoặc là nói, nhìn người nào đó sau camera theo dõi.

Trình Thế Kiệt thở phào, có vẻ lời đồn Lâm Viễn Ngạn rất yêu thương Nguyễn Miên không phải là giả. Những chuyện này xảy ra trên người Nguyễn Miên, thế mà có thể giải quyết dễ dàng như vậy, quả thật rất đặc biệt.

Nhưng mà, chuyện Trình Mộc Quân là như thế nào?

Trình Thế Kiệt nháy mắt ra hiệu cho Nguyễn Miên, muốn cậu hỏi chuyện Trình Mộc Quân, nhưng Nguyễn Miên lại hồn nhiên chẳng biết gì, vẫn say sưa kể chuyện.

Trình Thế Kiệt không thể không ngắt lời: "Tiểu Nguyễn, nếu không có việc gì thì anh đi trước nhé?"

Đương nhiên không phải là hắn muốn chuồn, ngay cả ý tứ đứng dậy cũng không có, hắn chỉ muốn nhắc nhở Nguyễn Miên về chuyện Trình Mộc Quân mà thôi. Dù sao lúc nãy Nguyễn Miên kéo hắn vào là vì muốn hắn khuyên Lâm Viễn Ngạn, đừng bị Trình Mộc Quân mê hoặc.

Nguyễn Miên quay đầu, vẫy vẫy tay: "Ừm, được, tạm biệt anh Leo."

Trình Thế Kiệt: "......"

Cùng lúc đó, Trình Mộc Quân ngồi trên xe, đeo tai nghe, chứng kiến hết thảy đang thầm cười run người: "Hệ thống, chơi vui thật đó, cậu nhìn mặt Trình Thế Kiệt kìa, ha ha ha, không hổ là mặt trời nhỏ, chẳng phân biệt địch ta chiếu rọi mọi người."

Hệ thống: ".... Định nghĩa mặt trời nhỏ không phải thế này."

Trình Mộc Quân lau giọt nước vì nghẹn cười mà ra ở khóe mắt, tiếp tục nhìn.

Bên kia màn ảnh, cuối cùng Trình Thế Kiệt cũng không nhịn được nữa, chủ động mở miệng hỏi: "Lâm tiên sinh, nghe nói, hôm qua Mộc Quân đến thăm anh?"

Bấy giờ Nguyễn Miên mới phản ứng lại, tức khắc ngừng đề tài, phồng má nói: "Lâm tiên sinh, Trình Mộc Quân kia thật sự không phải người tốt, anh đừng bị anh ta lừa."

Cậu nhớ bác sĩ có nói ký ức của Lâm Viễn Ngạn hơi hỗn loạn, vì thế bổ sung: "Chú Hà nói với em, lúc trước, anh vừa bị tai nạn xe là anh ta lập tức vứt bỏ anh, lần này cũng vậy, anh bị thương nằm viện, anh ta có tới mấy ngày, thấy anh cứ luôn không tỉnh nên lại biến mất tiêu!"

Lâm Viễn Ngạn: "Hửm? Ra là vậy."

Trình Thế Kiệt tiếp lời: "Vừa rồi tôi cũng gặp Mộc Quân ở cửa, hình như cậu ấy khá bất mãn với Nguyễn Miên......"

Một câu nói không trọn vẹn, ám chỉ Trình Mộc Quân ghen ghét Nguyễn Miên nên mới xuất hiện quyến rũ Lâm Viễn Ngạn.

Lâm Viễn Ngạn lại thản nhiên cười cười, nói: "Cũng chỉ là bạn giường, tôi cũng không quan tâm cậu ta có tâm tư gì, tôi trả tiền, cậu ta giao thân thể, giao dịch mà thôi."

Trình Thế Kiệt chấn kinh, rồi lại cảm thấy khá hợp lý, tình huống như vậy cũng không hiếm thấy: "Vậy, vậy Tiểu Nguyễn phải làm sao?"

Nguyễn Miên cũng rất tức giận: "Lâm tiên sinh, sao anh có thể như vậy được? Như vậy là không đúng!"

Lâm Viễn Ngạn gặp chiêu nào thì phá chiêu đó: "Bởi vì tôi quý trọng em, muốn giữ gìn lần đầu trân quý đến lúc kết hôn, nhưng tôi cũng là đàn ông, có nhu cầu, hiểu không?"

Nguyễn Miên ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục.

Bên kia màn ảnh, Trình Mộc Quân vẫn đang xem diễn, vừa xem vừa bình luận: "Tôi cảm thấy Lâm Viễn Ngạn diễn không ổn lắm, tuy rằng lời kịch rất cặn bã, nhưng lại vừa nói câu đó vừa chột dạ nhìn camera, lỡ như bị người ta phát hiện thì làm sao? Không được, phải tìm một cơ hội huấn luyện cho y một chút."

Hệ thống: "......" Mệt, không muốn nói chuyện.

Chuyện duy nhất nó có thể cầu xin, chính là mong Trình Mộc Quân đừng thấy chơi vui rồi OOC quá mức.

Còn lại, nó cũng không ngăn cản được.

Vậy, chúc tuyến cốt truyện may mắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.