Có lẽ là nghèo đến nỗi phải tiết kiệm nến, dọc theo đường đi, nơi nơi đều tối lửa tắt đèn.
Việc này ngược lại tiện cho Trình Mộc Quân hành sự, hắn ở Lư Sơn Phái ở hai mươi mấy năm, nhắm mắt cũng có thể đi đúng hướng mình muốn.
Hắn đi vào tiểu viện Đường Hi ở mà không làm một ai chú ý.
Từ ngày nhập môn, đãi ngộ của Đường Hi đã không giống với tất cả mọi người, cậu có một tiểu viện riêng, không cần ở chung với các sư huynh đệ khác.
Nghe nói tiểu viện này là nơi ở của chưởng môn đời trước. Sau khi Kỷ Trường Hoài trở thành chưởng môn không vào nơi này ở, mà vẫn ở chỗ cũ của mình.
Đường Hi là chuyển thế của con trai độc nhất của chưởng môn, ở đây cũng là danh chính ngôn thuận.
Trình Mộc Quân gần như chưa từng tới đây, lần duy nhất đó là lần hắn vô cùng giận dữ, cầm kiếm xông vào tiểu viện này, kéo Đường Hi ra ngoài, đè người xuống trước cửa nơi Kỷ Trường Hoài bế quan để vấn tội.
Mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng, đi thẳng vào chỗ Đường Hi đã từng ở.
Vừa mở cửa ra, bụi bặm bên trong bay mù mịt.
Ánh trăng ngoài cửa tiến vào chiếu rọi mặt đất trắng xóa, phóng tầm mắt ra xa trông chẳng khác gì khu phế tích.
Thật ra đồ đạc trong phòng vẫn còn rất tốt, cũng bày biện rất gọn gàng.
Chỉ là lâu không có hơi người, cho nên dù có gọn gàng thế nào thì cũng đều cho người ta cảm giác lạnh băng.
Trình Mộc Quân đi vào, để lại một dấu chân trên sàn nhà phủ kín bụi. Tuy hắn có cách để tránh được phù chú, nhưng làm việc đó rất hao tinh lực, dù sao thì nơi này cũng chẳng có ai tới, kệ đi.
Hắn bắt đầu tìm kiếm, nhưng không có thu hoạch gì.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng động, như là có người xông vào.
Trình Mộc Quân ngừng tay lại, lắc người trốn đến cạnh cửa, ngón tay bấm quyết. Làm diễm quỷ, khiến người khác hôn mê là một việc quá dễ dàng.
Người nọ rất lỗ m ãng, không hề nghi ngờ bên trong có mai phục hay không, cứ vọt vào, miệng còn liên tục gọi: "Tiểu sư đệ! Tiểu sư đệ!"
Trình Mộc Quân khựng lại, hình như giọng nói này hơi quen.
Khi đang do dự, người mới đến đã giữ chặt lấy Trình Mộc Quân, dáng vẻ điên điên khùng khùng.
Trình Mộc Quân híp mắt nhìn một lát, vẫn không thể nhận ra là ai.
Chỉ biết là người của Lư Sơn Phái.
Trên người hắn mặc đạo bào của Lư Sơn Phái, mái tóc hoa râm và chòm râu rối bời che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, đôi mắt vẩn đục, miệng nỉ non: "Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ đã về rồi?"
Trình Mộc Quân đang định đẩy tay ra chợt ngừng lại.
Tiểu sư đệ từ trước đến nay không phải chỉ Trình Mộc Quân, ngay từ đầu đã là vậy, sau khi Đường Hi nhập môn, hắn trở thành Trình sư đệ.
Trình Mộc Quân thả nhẹ giọng, hỏi: "Ngươi là ai?"
Người tới vốn mang ánh mắt vẩn đục lại càng đăm đăm, thành thật đáp: "Ta là lục sư huynh."
Thì ra là Vi Diệu.
Trình Mộc Quân nhìn dáng vẻ chật vật của người trước mặt, khẽ cười.
Vi Diệu là đệ tử cuối cùng mà chưởng môn thu trước khi mất, trước lúc Trình Mộc Quân và Thường Thanh nhập môn, là đệ tử nhỏ tuổi nhất trong môn.
Người Trình Mộc Quân xem không rõ nhất chính là Vi Diệu, lấy tuổi tác gã mà nói, tuyệt đối không thể có chung đụng với đứa con trai chết yểu của chưởng môn.
Sau khi Trình Mộc Quân nhập môn, Vi Diệu cũng là sư huynh đối xử với hắn bằng thái độ bình thường nhất, thậm chí còn biểu hiện một chút địch ý nào đó. Có địch ý là rất bình thường, thiên phú của Trình Mộc Quân vượt xa Vi Diệu, vì thế gã thấy ghen ghét cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà, sau khi Đường Hi nhập môn, gã lại vô cùng thiên vị cậu ta.
Rất kỳ quái.
Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, tay bấm quyết, tiếp tục ngăn cản ảnh hưởng của phù chú đối với yêu quỷ.
Điên rồi, vậy thì làm ảo thuật càng đơn giản hơn.
"Lục sư huynh, nhìn vào mắt ta."
Giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Vi Diệu ngơ ngác nhìn qua, sau đó thấy được tiểu sư đệ mình thương nhớ ngày đêm.
Gã giơ tay muốn ôm, Trình Mộc Quân lui về phía sau một bước, thuận tay vớ lấy cái gối dính đầy tro bụi ở bên cạnh chặn lại.
Vi Diệu lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng trùng phùng, ôm gối đầu nở nụ cười thoả mãn.
"Tiểu sư đệ, ta rất nhớ đệ, đệ đã đi đâu?"
Trình Mộc Quân lạnh lùng nhìn dáng vẻ si mê của đối phương, hỏi: "Ngươi nhớ ta làm gì, ta không nhớ ngươi."
Vi Diệu không hề tức giận, thậm chí còn cười ngớ ngẩn: "Tiểu sư đệ không cần cố ý chọc ta giận như vậy, đệ nghịch quá. Đệ có nhớ không, lúc mới nhập môn, đệ gặp ác mộng, là ta ở bên cạnh đệ một đoạn thời gian rất dài. Đệ ỷ lại ta..."
Trình Mộc Quân nhíu mày, nói: "Rõ ràng lúc đó người ta đi tìm là đại sư huynh."
Vi Diệu đột nhiên mỉm cười: "Kỷ Trường Hoài... tên lạnh nhạt Kỷ Trường Hoài, đệ vẫn còn nghĩ đến y? Trừ Trình Mộc Quân ra, y căn bản là không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt."
1
Trình Mộc Quân: "......" Sao nghe không giống đại sư huynh dịu dàng mà hắn biết nhỉ?
"Sao lại vậy, rõ ràng huynh ấy rất săn sóc ta, tối hôm ta gặp ác mộng, huynh ấy đối xử với ta rất dịu dàng, ta, ta thích đại sư huynh nhất." Lúc này từng lời Trình Mộc Quân nói đều là giọng điệu của Đường Hi.
"Tiểu sư đệ, sao đệ cứ chấp mê bất ngộ vậy chứ? Đệ tự ngẫm lại xem, đại sư huynh coi đệ và chó hoang trước núi có gì khác nhau?"
Trình Mộc Quân: "......" Có cần làm tới vậy không, không phải ngươi ái mộ tiểu sư đệ à, sao lại so sánh tiểu sư đệ với một con chó?
Nhưng Vi Diệu lúc này đã điên điên khùng khùng, nói chuyện cũng không logic.
"Tối hôm đó, y ở bên cạnh đệ, nhưng dỗ đệ ngủ chính là ta, đệ quên rồi?" Gã lẩm bẩm: "Y kêu ta tới, kêu ta dỗ đệ, còn mình thì ở thư phòng đọc sách suốt đêm, cơ bản là không quan tâm đệ có ngủ hay không."
"Rõ ràng ta toàn tâm toàn ý đối tốt với đệ, nhưng tại sao đệ luôn không nhìn ta? Nếu không có đại sư huynh thì tốt rồi, đệ sẽ chỉ thích ta..."
Trình Mộc Quân nhíu mày, ngay lúc này, bên ngoài có người tìm đến. Hắn lắc người, lát sau đã xuất hiện ở trên xà nhà.
Người đẩy cửa tiến vào là Thường Thanh.
Có vẻ hắn cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Vi Diệu ở trong phòng Đường Hi, lưu loát đỡ tay Vi Diệu đưa người ra ngoài.
Nhưng mà tối nay Vi Diệu lại cố chấp lạ thường, gã hất tay Thường Thanh ra, nói: "Ngươi không được cản ta gặp tiểu sư đệ! Vất vả lắm tiểu sư đệ mới cười với ta, vất vả lắm đệ ấy mới không trách ta vô dụng, nhất định lần này ta có thể giữ đệ ấy ở lại."
Thường Thanh nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm khắc: "Đường Hi không hề để ý đến các ngươi, cậu ta chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được cưng chiều mà thôi."
Vi Diệu khựng lại, sắc mặt đột nhiên sa sầm, rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ.
"Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy, rõ ràng tiểu sư đệ nói đệ ấy cũng thích ta, ngươi xem, ngươi xem... đây là tín vật đính ước đệ ấy tặng cho ta."
Vi Diệu lôi một miếng ngọc bội từ trong lồ ng ngực ra, nóng lòng muốn chứng minh chuyện này không phải là mình một bên tình nguyện.
Trình Mộc Quân có chút kinh ngạc, không phải là Đường Hi một lòng chỉ thích Kỷ Trường Hoài à? Sao lại tặng ngọc bội cho Vi Diệu? Chẳng lẽ là giả?
Nhưng mà Thường Thanh ngay cả lông mày cũng không thèm nhúc nhích chút nào, bình tĩnh nói: "Ừm, trừ tứ sư tỷ ra thì tất cả các sư huynh đều có một miếng, giống nhau như đúc, ta đã thấy mấy trăm lần."
4
Nói xong, có vẻ như hắn đã lười, chẳng thèm nói thêm câu gì nữa, đỡ người đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, một mảng bụi bay tứ tung.
Chỉ còn lại Trình Mộc Quân đang trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu hắn mới nói: "Hệ thống, Đường Hi này... là hải vương* à? Nuôi nhiều cá vậy luôn? Sư huynh nào cũng tặng vật đính ước?"
(*) Hải vương: mấy tên lăng nhăng, mập mờ nhiều cô, bắt cá nhiều tay
Hệ thống: ".... Không phải chứ, rõ ràng là truyện ngược luyến tình thâm đ ến chết không phai mà, sao Đường Hi lại là hải vương? Chắc chắn là số liệu có vấn đề."
Trình Mộc Quân: "Bây giờ tôi càng chắc chắn chuyện chưởng môn và hồ yêu kia là thật, nếu Đường Hi có huyết thống hồ yêu thì có thể hiểu được...."
Mà những sư huynh sư tỷ điên cuồng bảo vệ Đường Hi cũng sẽ có một cách giải thích khác. Đường Hi có huyết thống hồ yêu, hồ yêu trời sinh tinh thông mị thuật.
Dù là hồ yêu nhỏ tuổi không thông thế sự cũng sẽ bất tri bất giác mị hoặc người bên cạnh, vì để đạt được sự chăm sóc càng tốt hơn.
Lúc này, chuyện của Đường Hi không còn là mấu chốt nữa, giờ Trình Mộc Quân chỉ muốn giải quyết cục diện bế tắc này.
Hắn nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một lát, xác định không có gì mới bắt đầu tìm kiếm.
Trong phòng Đường Hi có khá nhiều đồ, nhìn không giống như đã bỏ đi, mà chỉ là đi đâu đó lâu rồi không về.
Trình Mộc Quân nhớ tới những lời Thường Thanh nói khi say rượu, hắn nói vì Đường Hi không chịu nổi cảnh phải chăm sóc các sư huynh sư tỷ bị trọng thương nên mới bỏ đi không lời từ giã.
Hắn lật xem từng món đồ, phần lớn đều là những món đồ chơi nhỏ mà mọi người tặng để lấy lòng Đường Hi, xinh đẹp tinh xảo nhưng vô dụng.
Mà Trình Mộc Quân lại phát hiện chút manh mối, trong mấy thứ này không có chút dấu vết gì của Kỷ Trường Hoài cả.
Kỷ Trường Hoài là một đại sư huynh vô cùng tốt, ít nhất là đã từng như thế trong lòng Trình Mộc Quân.
Khi còn nhỏ, những món đồ chơi Trình Mộc Quân có đều là do Kỷ Trường Hoài tự tay làm. Sau đó, bởi vì việc học hành kiến thức của Đạo gia quá gian nan, nhóc Trình Mộc Quân cũng không hứng thú nữa, vì thế Kỷ Trường Hoài lại tự tay vẽ một quyển truyện tranh cho hắn.
Vậy nên cũng không trách khi đó Trình Mộc Quân lại ngưỡng mộ Kỷ Trường Hoài như vậy.
Vậy mà, trong phòng Đường Hi lại không có bất cứ thứ gì liên quan đến Kỷ Trường Hoài, trừ những đồ dùng quá xa hoa so với những đệ tử khác và quần áo tinh xảo ra thì không còn thứ gì có thể biểu hiện sự thiên vị.
Xem một hồi, Trình Mộc Quân bắt đầu thấy nhụt chí.
"Hệ thống, xem ra lần này lật xe thật rồi."
Hệ thống: "Ầy, cậu đừng như vậy, Trình Mộc Quân tự tin cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay sau đó lật xe nhiều lần đâu rồi, sao không thấy nữa ta?"
Trình Mộc Quân: "...."
Khó lắm hệ thống mới thắng được một lần, tâm trạng rất tốt, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"
Trình Mộc Quân chỉ mấy thứ trong phòng: "Ta vốn muốn đến xác nhận chuyện của Đường Hi và Kỷ Trường Hoài, xem có thể thông qua Đường Hi làm Kỷ Trường Hoài hoàn tục hay không, hiện tại xem ra hy vọng không lớn."
Hệ thống: "Hả? Tại sao? Trong kịch bản Kỷ Trường Hoài rất săn sóc Đường Hi mà, không để Đường Hi chịu khổ, cho ăn tốt nhất dùng tốt nhất, Đường Hi không muốn học đạo pháp y cũng đồng ý, đây còn không phải thiên vị sao?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Lúc trước ta cũng cảm thấy như vậy, lúc ở trong cuộc bị tình yêu che mắt, lại bị ghen ghét quấy phá, tất nhiên là cảm thấy y vô cùng bất công."
"Giờ xem ra y giống như đang tuân thủ lời hứa hơn, Kỷ Trường Hoài làm những việc này đều là vì lời hứa của y với sư phụ. Có lẽ trong đó không hề có mong muốn của bản thân y."
Rất nhiều chuyện, Trình Mộc Quân đều kiên nhẫn giải thích cho hệ thống ngây thơ nghe.
Hắn có thể đoán được nguyên nhân lúc trước Kỷ Trường Hoài đột nhiên xa cách mình. Tình cảnh của hai người họ ở thế giới này giống hệt như thế giới trước, khác cái là thân phận đảo ngược.
Kỷ Trường Hoài ngoài mặt thì dịu dàng, thực tế lại là người rất có nguyên tắc. Lúc trước hắn mang Trình Mộc Quân từ bên ngoài về, tuy là thay sư phụ thu đồ đệ, trên danh nghĩa hai người là sư huynh đệ, nhưng trên thực tế lại là quan hệ sư đồ.
Nổi h@m muốn đối với chính sư đệ do một tay nình nuôi nấng là chuyện mà Kỷ Trường Hoài không thể chấp nhận.
Trình Mộc Quân rất đồng cảm, vì bản thân hắn cũng đã từng. Lúc trước là sư tôn của Hách Viễn, sau khi làm rõ tình cảm của mình cũng như sét đánh giữa trời quang, thậm chí còn vì vậy mà nhập ma.
Nhập ma...
Nghe Trình Mộc Quân giải thích xong, hệ thống lo lắng hỏi: "A, lúc ở thế giới của Hách Viễn, cậu vì chuyện này mà suýt nhập ma, có khi nào Kỷ Trường Hoài cũng..."
"Cậu câm miệng!" Lần trước hệ thống nói giỡn là Kỷ Trường Hoài xuất gia, kết quả một lời thành sấm. Hắn khẽ nhíu mày, cảm thấy mình hơi mất bình tĩnh.
"Không đâu, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân y xuất gia. Tu Phật nhiều năm, tâm cảnh đã thông thấu từ lâu, có dấu hiệu nhập ma thì cũng đã bị tiêu trừ từ sớm."
Lời này của Trình Mộc Quân là để an ủi hệ thống, cũng là an ủi chính mình.
Không thu hoạch được gì trong phòng Đường Hi, Trình Mộc Quân đang định rời đi, lại bất cẩn đá phải một cái hộp.
Lúc Vi Diệu vọt vào đã đá đổ sọt rác, tất nhiên Trình Mộc Quân sẽ không cho rằng một cái hộp nằm trong sọt rác là thứ gì có giá trị.
Hiện tại xem ra, cái hộp này có tính chất rất kỳ quái, không phải vật thường.
Hắn khom lưng, nhặt cái hộp màu đen lên, vừa chạm vào lập tức cả kinh. Cảm xúc lạnh lẽo kỳ lạ này giống như đang cầm một khối băng ở trong tay.
Trình Mộc Quân mở hộp, sương mù lập tức trào ra, đây là công hiệu của chiếc hộp, dùng để giữ đồ vật bên trong trăm năm nguyên vẹn.
Trong hộp là một viên tròn màu đỏ tươi, nhìn giống như một trái tim.
Đúng vậy.
Không phải trái tim, mà là trái cây.
Hệ thống ngớ người: "Đây... đây là cái gì? Tim người hả? Nhìn sợ quá vậy?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không phải, đây là thất khiếu linh lung quả, thật không ngờ Kỷ Trường Hoài lại dùng cái này để cứu Đường Hi."
Thất khiếu linh lung quả, nhìn bề ngoài giống như một trái tim, cũng là một loại quả lạ, có thể sử dụng thay cho một trái tim hư tổn. Lúc ấy khi nghe Thường Thanh nói Kỷ Trường Hoài cứu sống Đường Hi, Trình Mộc Quân cũng đoán là món đồ này.