Ầm —— Mặt Lục Thượng cũng đỏ bừng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu:
"Trình Mộc Quân dán lên người mình, Trình Mộc Quân dán lên người mình..."
Trạng thái quỷ dị này kéo dài gần nửa phút, không ai nhúc nhích.
"Ưm ——" Lục Thượng nghe thấy Trình Mộc Quân phát ra âm thanh kỳ quái, nghe có vẻ hơi khó chịu.
"Cậu, cậu, cậu có sao không, đụng trúng mũi rồi hay gì? Có chảy máu mũi không?"
Bấy giờ Lục Thượng mới hoàn hồn, luống cuống muốn nâng Trình Mộc Quân dậy, nhưng mới đụng vào bả vai đối phương đã nghe hắn khàn giọng nói: "Đừng... đừng chạm vào tôi."
Tay y lập tức cứng lại.
Y cứ cảm thấy Trình Mộc Quân bây giờ hơi lạ lạ.
Trong đầu Trình Mộc Quân như đang nấu một nồi cháo, sôi trào ùng ục, làn da giống như không còn thuộc về chính mình.
Rất thoải mái, rất thỏa mãn, rất muốn dán mãi.
Thậm chí hắn còn muốn ôm chặt lấy, muốn dán sát không một khe hở, vậy sẽ càng tốt.
Cảm giác mãnh liệt qua đi, Trình Mộc Quân miễn cưỡng tìm về chút lý trí, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ duỗi tay nhấn vào một cái nút bên cạnh.
Trình Mộc Quân cuối cùng cũng ngồi dậy, ngẩng đầu hỏi: "Tôi chạm vào cậu một chút được không?"
"Hả?" Lục Thượng nhìn thấy khoé mắt Trình Mộc Quân hơi ửng đỏ, gương mặt quá trắng trước nay cũng phiếm hồng.
Đèn đường bên ngoài nối tiếp nhau vụt qua, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mặt Trình Mộc Quân, làm mắt hắn trở nên lấp lánh như mặt hồ nước.
Rất sinh động.
Lục Thượng chưa từng nhìn thấy một Trình Mộc Quân như vậy, thậm chí y còn không biết đối phương hỏi cái gì mà đã đồng ý ngay: "Không sao, cậu cứ...."
Sau đó, y nhìn thấy Trình Mộc Quân duỗi tay đến, lòng bàn tay dán vào bụng mình.
2
"......"
Thiếu niên 17-18 tuổi vốn một chạm là cháy. Chuyện xảy ra trước đó đã làm Lục Thượng ngo ngoe rục rịch, lúc này hệt như thêm dầu vào lửa, không thể khống chế.
Trình Mộc Quân giật mình, bởi vì vải đồng phục mềm mại nên không thể che giấu được gì.
"!" Hắn đột ngột thu tay lại, hoàn toàn khôi phục lý trí.
Hắn đang làm gì! Nếu cứ tiếp tục, cốt truyện sẽ bay đến chân trời mất.
Trình Mộc Quân nhớ đến giáo huấn lần trước, lạnh lùng thu tay, nói: "Có vẻ không bị thương."
Lục Thượng cũng như bị điện giật, vội vàng kéo mạnh áo xuống: "Ừm, không bị thương, không sao."
Tiếp đó, Trình Mộc Quân kéo dây an toàn qua thắt chặt, nhấp môi, cau mày, xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ.
Tâm trạng tối bời.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, sao lúc nãy cậu không gọi tôi."
Hệ thống: "... Tôi đã tăng âm cảnh báo đến mức lớn nhất rồi, nhưng cậu căn bản là không để ý đến tôi."
Được rồi, Trình Mộc Quân thừa nhận, khi đang phát bệnh, hắn căn bản không thể nghe thấy gì, trừ xúc cảm trên làn da thì các giác quan khác đều bị chặn hoàn toàn.
Chứng khao khát da thịt này đúng là chết thật.
Hệ thống: "Cậu ổn chứ?"
Trình Mộc Quân: "Tôi không nên đến đây, thật là chẳng ra làm sao. Không đúng, đều tại Lục Thượng. Nếu không phải y ngu ngốc làm đầu bị thương thì tôi có thể bôi thuốc cho y sao? Nếu không phải vì bôi thuốc cho y thì tôi có thể quên thắt dây an toàn sao?"
Hệ thống: "......" Cũng hợp lý.
Lúc này Lục Thượng rất nhạy cảm với cảm xúc của Trình Mộc Quân, ngoan ngoãn ngồi yên không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, y nghe Trình Mộc Quân hỏi: "Sao lúc nãy cậu lại nhận ra chiếc xe này?"
Trình Mộc Quân dù sao cũng là Trình Mộc Quân, tuy tình huống vừa rồi xấu hổ vô cùng, nhưng hắn vẫn có thể điều chỉnh tâm lý trong thời gian rất ngắn, coi như chưa có gì xảy ra.
Hắn sẽ không quên mục đích của mình, sửa thanh tiến độ, tìm kiếm nơi xảy ra lỗi.
"À..." Lục Thượng xoa đầu, nhìn ra cửa sổ xe: "Thì... có mấy lần đi học tôi nhìn thấy cậu bước xuống từ chiếc xe này."
Hợp tình hợp lý.
Trình Mộc Quân chỉ cho là trùng hợp, gật đầu, "Ừm."
Lục Thượng nhẹ thở phào, cảm giác đã tránh được một kiếp. Đương nhiên không phải là đi học rồi tình cờ nhìn thấy, mà là ngày nào y cũng chờ ở con đường đó, chờ Trình Mộc Quân xuống xe đi đến trường học.
Lần đầu tiên y nhìn thấy Trình Mộc Quân, chính là ở trên con đường đó.
Đó là ngày khai giảng đầu tiên khi vào cấp ba, Lục Thượng vừa ăn sáng vừa chạy đến trường học, thấy sắp trễ giờ nên y đã đi đường tắt.
Sau khi chui ra từ hẻm nhỏ, y bắt gặp cánh cửa xe đang mở ra.
Một thiếu niên bước xuống từ trên xe, trên người mặc bộ đồng phục giống như y.
Áo sơ mi trắng và áo khoác đồng phục đơn giản, nhưng khi mặc trên người Trình Mộc Quân lại mang đến cảm giác rất khác. Nói không ngoa, lúc đó, trong mắt Lục Thượng, người này quả thực là đang phát sáng.
Y nhìn tới ngây người, ngay cả bữa sáng cũng làm rơi. Sau đó, khi vào cổng trường, y nhìn thấy ảnh chụp thiếu niên trên bảng vàng danh dự.
Xếp hạng trên cùng, thứ nhất.
Vừa hay, thành tích thi đầu vào của Lục Thượng nằm trong top 5, ảnh của y tình cờ dán ngay dưới ảnh của Trình Mộc Quân. Y lén lấy điện thoại chụp lại, đến bây giờ vẫn giấu trong mục bí mật.
Tiếp đó, y vào lớp mới, ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Trình Mộc Quân. Phòng học ồn ào, lộn xộn, chỉ có không gian xung quanh Trình Mộc Quân là khác biệt.
Khi phân chỗ ngồi, Lục Thượng chủ động yêu cầu ngồi ở hàng ghế phía sau, ở vị trí đó, chỉ cần nhấc đầu là có thể nhìn thấy Trình Mộc Quân.
Thật ra đó giờ y luôn cảm thấy như vậy đã là khoảng cách gần nhất có thể giữa mình và Trình Mộc Quân rồi, nhưng thật không ngờ hôm nay lại có thể ngồi cùng Trình Mộc Quân trên ghế sau của một chiếc xe.
Mặc dù Trình Mộc Quân lúc này có vẻ không muốn để ý tới y cho lắm.
Hai người cứ im lặng không nói gì cho đến khi xe ngừng lại.
Đã tới nơi, đây là một khu dân cư kiểu cũ, đường sá chật hẹp, phòng ở cũng đen kịt, dột nát.
Lục Thượng vô thức quay sang nhìn Trình Mộc Quân, lại phát hiện đối phương chỉ nhìn ra cửa sổ, không có bất kỳ phản ứng gì, giống như đây là một chỗ rất bình thường
Lục Thượng không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình là gì.
Y không cảm thấy ở đây là một chuyện mất mặt. Y chán ghét ánh mắt đồng cảm của người khác, nhưng nếu là Trình Mộc Quân, y lại vì đối phương thờ ơ mà cảm thấy uể oải.
Y nghĩ, nếu có thể làm Trình Mộc Quân hỏi nhiều thêm một câu, dù là đồng cảm thì cũng tốt.
Nhưng mà, Trình Mộc Quân không có phản ứng gì.
Lục Thượng ủ rũ cụp đuôi xuống xe, trước khi đóng cửa xe còn hỏi: "Nếu không hay là... chúng ta thêm wechat đi? Tôi có tiền thì sẽ chuyển cho cậu."
Trình Mộc Quân không nhìn y, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng: "Không cần, cậu trả cho Tô Kiểu là được."
Tô Kiểu, lại là Tô Kiểu, Tô Kiểu này rốt cuộc có quan hệ gì với Trình Mộc Quân? Tính tình Trình Mộc Quân lạnh nhạt như vậy, nếu chỉ là hàng xóm, sao hắn sẽ đối xử như thế. Ngoài ra, còn chuyện Trình Mộc Quân ngã vào người mình lúc nãy, có hơi kỳ lạ, rốt cuộc là thế nào?
Lục Thượng nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen dần đi xa, nhíu mày, vô cùng muốn biết đáp án.
***
Ngày hôm sau.
Theo yêu cầu của Chu Tố Hương, Trình Mộc Quân đi đến nhà họ Tô một chuyến.
Với tính tình của ba Tô, hôm qua Tô Kiểu về nhà chắc chắn đã phải đối mặt với bão tố cuồng phong. Chu Tố Hương nói, ba Tô giận đến nỗi nhốt Tô Kiểu trong nhà, hình như còn muốn cho cậu ta quay lại trường quý tộc.
Người duy nhất có thể cứu vãn tình hình chỉ có Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân thuận lợi đưa Tô Kiểu ra khỏi nhà họ Tô, không hề đề cập đến chuyện tối qua.
Ở trên xe, Tô Kiểu hơi thấp thỏm, cứ luôn nhìn lén Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân thấy hơi phiền: "Có gì thì nói thẳng."
Tô Kiểu cũng không ngốc, hôm qua tài xế Lý đưa tiền đến có nói là ba cậu kêu, nhưng lúc quay về thì thái độ của ba cậu lại không hề giống như đã làm việc này.
Vậy chỉ có thể là Trình Mộc Quân.
Cậu nh ỏ giọng hỏi: "Ngày hôm qua... là anh kêu tài xế Lý đưa tiền tới sao?"
Trình Mộc Quân: "Ừm, mẹ tôi kêu tôi đi."
Tô Kiểu sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết. Thật ra rắc rối này của Lục Thượng lại làm quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn.
Lục Thượng viết giấy nợ, thiếu tiền chủ tiệm cơm, không ngờ tên này lại không dễ chơi, cầm giấy vay nợ đến trường học chặn đường mấy lần.
Lúc đó vừa hay là thời gian chuẩn bị cho cuộc thi vật lý, Trình Mộc Quân và Lục Thượng là tuyển thủ khối 11, sau khi tan học sẽ ở lại giải đề với giáo viên.
Khi hai người cùng nhau ra cổng trường thì đụng phải chủ tiệm tới gây sự.
Chủ tiệm mang theo vài người, cuối cùng kết quả là Lục Thượng vì che chở Trình Mộc Quân mà bị đánh gãy tay phải, Trình Mộc Quân báo cảnh sát đưa chủ tiệm vào đồn, tiền nợ cũng là hắn trả giúp.
Lần này Tô Kiểu chạy tới cũng không phải vì có suy nghĩ gì khác, chỉ là không muốn để Lục Thượng vì chuyện này mà bị đánh gãy tay phải rồi bỏ lỡ cuộc thi vật lý mà thôi.
Trong sách, vì bỏ lỡ cuộc thi, Lục Thượng suy sút một thời gian, thậm chí còn vì tay có vấn đề mà bất đắc dĩ từ bỏ môn bóng rổ mình rất thích.
Tô Kiểu sửng sốt hồi lâu, thật ra cậu không ngờ là sự liên kết của các tình tiết lại mạnh như thế. Mặc dù hôm qua cậu chạy đến muốn giải quyết vấn đề, nhưng cuối cùng tiền vẫn là do Trình Mộc Quân ra.
Cậu do dự một chút, hỏi: "Vậy, số tiền đó phải làm sao?"
Trình Mộc Quân lười nói với cậu ta chuyện ngày hôm qua, tránh phải gây thêm rắc rối: "Lục Thượng trả cho em rồi em chuyển cho anh là được."
Tô Kiểu gật đầu: "À, vâng." Xem ra Lục Thượng cũng không biết tiền là do Trình Mộc Quân đưa.
Sau khi tới trường học, Tô Kiểu nhìn thấy Lục Thượng đã tới trước rồi.
Cậu cười chào hỏi, thấp giọng nói: "Tôi còn lo tối hôm qua cậu về sẽ xảy ra chuyện gì."
Lục Thượng liếc cậu ta một cái, rồi lấy điện thoại ra, nói: "Thêm wechat đi, tiền tôi sẽ từ từ trả cho cậu."
Tô Kiểu gật đầu: "Ừm, được." Cậu không nói mấy câu kiểu như không cần trả lại, cậu biết Lục Thượng là người có lòng tự trọng rất cao, lúc này mà đồng cảm với y thì chắc chắn sẽ chạm phải vùng cấm của đối phương.
Thêm bạn xong, Lục Thượng lấy thẻ cơm từ trong túi ra, đẩy qua.
"Tôi chưa dùng, giờ thiếu tiền cậu thì để trừ nợ đi."
Tô Kiểu nhận lấy, lại phát hiện túi trong suốt bọc ngoài thẻ đã biến mất, chỉ còn mỗi cái thẻ trơ trọi. Tuy là thẻ cơm mọi người dùng lâu thì cũng chỉ còn lại mỗi thẻ, túi đựng như không cánh mà bay, nhưng mà...
Lục Thượng nhíu mày: "Tôi làm mất túi đựng rồi, nếu cậu để ý thì tôi đi mua cái khác trả cậu."
"À, không cần không cần."
Lục Thượng thấy cậu không cần cũng không nói thêm nữa, tay đút vào túi trộm nắm chặt túi đựng trong suốt nằm bên trong
Y đảo mắt nhìn sang Trình Mộc Quân ở trước mặt, bàn tay nắm chặt túi đựng mà Trình Mộc Quân đã cất trong túi rất lâu ngày hôm qua.
Ừm, gần hơn một chút rồi.
Thầy Lâm đi vào, giảng bài.
Lục Thượng bình tĩnh mở sách vở ra, lại lấy điện thoại lướt trang cá nhân của Tô Kiểu, muốn tìm kiếm thông tin có liên quan đến Trình Mộc Quân từ đây.
Không thu hoạch được gì.
Tự nhiên đỉnh đầu tối lại, Lục Thượng ngẩng mặt lên, đối mắt với thầy Lâm ngoài cười nhưng trong không cười.
2
"Xem cái gì mà nghiêm túc vậy, cho tôi xem với?"
Lục Thượng: "......"
Y tự giác đứng dậy, cầm sách vở đi ra sau lớp.
Lại là một ngày đẹp trời ở trường học.
1
_____
Tự nhiên đọc TG này thấy cute iu đời vải, mong từ đây đến cuối TG ko có cú quay xe nào 🙏