Hắc Diệu Chi Ngân lời còn chưa dứt, những phần tay chân còn lại của con rối Tăng Ác đột nhiên hình thành một đoàn sương khói màu xanh biếc, “Mau trở lại!” Phù Tô cũng nhân thấy có chút không thích hợp hét to một tiếng, đáng tiếc ngoài Quy Vu Tịch Diệt đã trước một bước trở lại ra, những người thuộc chức nghiệp cận chiến khác đều bị hút vào đoàn sương khói xanh đó.
Thân thể của Cương Thiết Chi Thành cách thi thể quái vật gần nhất đột nhiên lay động, sắc mặt tái nhợt che ngực, máu vùn vụt tụt xuống, Vẹc-xây Hoa Hồng nhanh tay lẹ mắt dùng một thánh quang thuật, tuy rằng bổ sung không ít máu, nhưng tình huống cạn máu vẫn không chấm dứt. Cùng lúc đó, máu Túy Sát Giang Sơn, Thương Lãng, Ám Đồng, Nhất Quỷ Tha Đao, Cực Đoan Phân Tử đều nhanh chóng giảm xuống.
Vẹc-xây Hoa Hồng lập tức sử dụng quần thể hồi phục, nhưng ma pháp của nàng cũng có hạn, sử dụng không ngừng sẽ làm tiêu hao ma lực cho quần thể trì dũ thuật, giá trị pháp lực của nàng rất nhanh đã thấy đáy.
“Hãy thử … Tịnh hóa thuật.” Tình trạng của Túy Sát Giang Sơn so với mọi người thì tương đối tốt hơn một chút, nhưng máu thì cứ mỗi giây sẽ giảm đi 50 giọt, một khi pháp lực của Vẹc-xây Hoa Hồng tiêu hao hết, bọn họ cũng sẽ cách cái chết không xa.
“Vô dụng, đó là độc.” Từ trên nóc nhà nhảy xuống, Hắc Diệu Chi Ngân từ Không Gian Thủ Trạc lấy ra một lọ dược thủy màu trắng, mở nắp rồi nhanh chóng đổ vào miệng Túy Sát Giang Sơn, “Thử cái này xem, ta không kịp làm dược chuyên môn giải độc.”
Uống hết một lọ dược thủy, sắc mặt Túy Sát Giang Sơn dịu xuống được một chút, tốc độ cạn máu cũng từ 50 xuống 10 trong một giây. Thấy dược có hiệu quả, Hắc Diệu Chi Ngân cũng không trì hoãn, cho mỗi người trúng độc uống một lọ.
“Dọa chết lão tử.” Cương Thiết Chi Thành sắc mặt xám trắng vỗ ngực mình, vừa nãy máu cứ một giây là giảm xuống 300, nếu Hoa Hồng không phản ứng nhanh, hiện tại có lẽ hắn đã chết rồi.
“Không thể giải trừ hoàn toàn sao?” Bệnh trạng trúng độc đã giảm bớt, mỗi giây mất đi 10 giọt cũng không gây nguy hiểm chết người, nhưng ảnh hưởng vẫn không nhỏ.
“Độc này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ta.” Hắc Diệu một tay nâng cằm, nhíu mày nhìn sáu người trúng độc, giải dược của hắn cơ bản có thể giải hết đại bộ phận độc, nào ngờ thi độc của Tăng Ác Quái lại lợi hại như thế. “Cho ta chút thời gian, Hoa Hồng ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, cứ năm phút thì dùng một lần quần thể trì dũ thuật, Lục Đạo ngươi lên nóc nhà canh gác.”
Dặn dò ngắn gọn, Hắc Diệu Chi Ngân ngồi xuống không ngừng lấy ra đủ loại thảo dược với mọi kiểu dáng từ trong Không Gian Thủ Trạc. “Ngươi là thảo dược Luyện Kim Sư?” Túy Sát Giang Sơn do dự một chút, hỏi.
“Ân.” Không ngẩng đầu lên mà trả lời, Hắc Diệu tiếp tục tìm kiếm trong đống thảo dược, lúc trước không dự đoán được sẽ xảy ra tình huống này, hắn cứ nghĩ dược thủy mình mang cũng đủ ứng phó rồi, nào ngờ …
Vừa nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó trong những hàng tích trữ, Hắc Diệu Chi Ngân vừa âm thầm cầu nguyện, hy vọng lúc này không có quái vật đến đáng lén, bằng không bọn họ đã mất đi một nửa sức chiến đấu ngay cả một chút năng lực cũng không có sẽ bị đánh quay về nơi sống lại. Thời gian cứ thế trôi qua, Vẹc-xây Hoa Hồng đã lần thứ sáu đứng lên dùng quần thể trì dũ thuật. Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, trên tay Hắc Diệu Chi Ngân là một cái bình nhỏ toát ra ánh sáng trắng.
“Được rồi, uống thử xem.” Bình nhỏ tiến đến bên miệng Túy Sát Giang Sơn, giải độc dược với mùi vị chua chua tiến vào yết hầu, tình trạng không ngừng mất máu quả nhiên biến mất. Mọi người dùng ánh mắt như nhìn cứu thế chủ mà nhìn chằm chằm Hắc Diệu.
“Trạng thái trúng độc vẫn không biến mất.” Ám Đồng uể oải nhìn bảng trạng thái của mình, trên đó viết một hàng chữ DEBUFF (giảm ích ma pháp) “Hư thối thi độc” trông thật chói mắt, tuy rằng trạng thái liên tục mất máu đã biến mất, nhưng trong bảng trạng thái các hạng thuộc tính giảm 50% vẫn còn.
Sáu con ma lang của triệu hoán sư Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt cũng đều là cận chiến hệ, hiện tại đã trúng độc mà chết toàn bộ, vì vậy bản thân người triệu hoán cũng bị xử phạt của hệ thống.
“Thật có lỗi, nguyên liệu không đủ, ta chỉ có thể làm được đến như vậy.” Buồn bã gục đầu, Hắc Diệu bất đắc dĩ thở dài. Quy Vu Tịch Diệt đứng bên cạnh thân thủ vỗ vỗ vai hắn, không tiếng động an ủi.
“Vậy bây giờ làm sao đây?” Lục Đạo Luân Hồi nhìn về phía Túy Sát Giang Sơn, tất cả thuộc tính giảm 50% đối với bọn họ là đả kích trí mạng, Túy Sát Giang Sơn thân là chiến sĩ bị giảm đi hàng rào kiên cố hiện tại còn yếu hơn pháp sư, đường thì mới chỉ đi được một nửa, phía sau còn rất nhiều nguy hiểm, cứ tiếp tục tình trạng như vậy, cả đoàn bị diệt cũng là đương nhiên …
“Đáng giận!” Cương Thiết Chi Thành một quyền đánh xuống đất, hắn không cam lòng.
Liếc mắt nhìn đội hữu của mình, mặc dù bên ngoài Túy Sát Giang Sơn thật bình tĩnh, kỳ thật trong lòng cũng ảo não vạn phần, hiện tại là tiến thối lưỡng nan, đường đã đi được một nửa, lúc này mà buông tha quả thật rất không cam lòng, nhưng tình trạng hiện tại … “Đã đến tình trạng này, chỉ có thể nói là chúng ta vận khí không tốt,” trầm mặc trong chốc lát Túy Sát Giang Sơn bình tĩnh mở miệng, “Nhiệm vụ đã tiến hành đến đây, tuyệt đối không cam lòng buông tha, nhưng với trạng thái này đừng nói đánh thắng BOSS cuối, có đi được đến cuối hay không đã là cả một vấn đề, cho nên – ta cho mọi người lựa chọn, hiện giờ ai muốn rời khỏi, có thể buông tha nhiệm vụ, hệ thống sẽ trực tiếp đưa người quay lại chủ thành, ai không sợ chết, thì tiếp tục theo ta xông pha, đi đến đâu tính đến đó, cho dù không hoàn thành nhiệm vụ, thì cũng không có lỗi với bản thân mình.”
“Ai chà … chúng ta rất sợ chết a!” Thương Lãng gãi đầu nói.
“Kháo!” Cương Thiết Chi Thành chửi bậy, thành viên của Thí Thần cũng biểu lộ thần sắc phẫn nộ trên mặt.
“Ân, Sơn Miêu tiểu đội vốn là khách nhân mà chúng ta mời đến, đương nhiên không có lí do nào để bồi người của Thí Thần chịu chết, các ngươi hiện tại có thể rời khỏi!” Nâng tay ngăn lại Cương Thiết Chi Thành, Túy Sát Giang Sơn gật đầu với Thương Lãng, ý bảo bọn họ hiện tại có thể đi.
“Ai nói chúng ta muốn đi?” Phù Tô nhún nhún vai, đánh gảy lời nói của hắn.
“Đúng vậy, ý của Thương Lãng lão đại là chúng ta rất sợ chết, cho nên muốn sống sót mà hoàn thành nhiệm vụ a ~” Ám Đồng giải thích.
Túy Sát Giang Sơn mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Thương Lãng, quả nhiên thấy biểu tình trên khuôn mặt của Nhân tộc chiến sĩ là nụ cười đã thực hiện thành công một trò đùa dai.
“Nhiệm vụ mà Sơn Miêu tiểu đội làm chưa từng thất bại.” Lời của Quy Vu Tịch Diệt tuy rằng ngắn gọn, nhưng đã lấy lại sự tự tin cho mọi người.
“Nhưng là ai sẽ đánh quái đây?” Lục Đạo Luân Hồi vẫn lo lắng như cũ, tự tin là chuyện tốt, nhưng tình huống này thật sự là không thể nào lạc quan nổi.
“Đương nhiên là chúng ta rồi …” Hắc Diệu Chi Ngân cười ôm vai hắn, lại nhanh chóng rụt tay về dưới ánh mắt như lợi kiếm của Quy Vu Tịch Diệt.
“Ngươi? Máu của ngươi có bao nhiêu?” Tuy rằng không thể trực tiếp xem tư liệu của đối phương, nhưng Lục Đạo Luân Hồi cũng không quên trong cuộc thi cá nhân, sau khi Hắc Diệu không cẩn thận bị đấu khí sau khi cuồng hóa của Túy Sát Giang Sơn quét qua, máu đã lập tức thấy đáy, Vẹc-xây Hoa Hồng còn có thể miễn cưỡng chịu nổi những đợt công kích của quái vật, Hắc Diệu Chi Ngân với lượng máu ít đến đáng thương này phỏng chừng chịu không nổi ba lần công kích của quái vật …
“Hơn bốn trăm, đã tính luôn điểm cộng của trang bị.” Đối phương cười tủm tỉm nói ra con số khủng khiếp.
… Ầm ầm ầm … Cằm của mọi người đều nện thẳng xuống đất, bốn … hơn bốn trăm … còn không bằng một phần mười của mình … Người này sao có thể sống đến bây giờ chứ? Nếu lúc trước Hắc Diệu Chi Ngân trong mắt Lục Đạo Luân Hồi là quái thai, thì hiện tại hắn đã được thăng cấp lên làm quái thú …
“Hơn bốn trăm??! Ngươi chỉ có thể chịu được một lần công kích mà thôi …” Túy Sát Giang Sơn đứng đầu đoàn đánh quái buồn bực nói, hắn đã không còn ôm hy vọng đối với nhiệm vụ lần này, để một người máu hơn bốn trăm đi đánh quái … có khác gì tự sát chứ?
“Ngươi hẳn là có biện pháp gì đó đúng không?” Tuy rằng ban đầu cũng có chút giật mình, nhưng Phù Tô không hổ là “đầu não” của Sơn Miêu rất nhanh đã nghĩ đến điểm mấu chốt của vấn đề – nếu Hắc Diệu có thể bình an sống đến bây giờ, hắn tất nhiên có bản lĩnh tự bảo vệ mình.
“Cũng không có gì, nhanh nhẹn của ta chỉ hơi cao thôi ~”
“Nhanh nhẹn cao? Cao bao nhiêu?” Nhất Quỷ Tha Đao nghi ngờ hỏi, luận về nhanh nhẹn trong tất cả chức nghiệp thì thích khách cùng đạo tặc đứng đầu, một du cung thủ cho dù nhanh nhẹn có biến thái cỡ nào đi nữa, thì năng lực được bao nhiêu?
“Để ta xem xem.” Hắc Diệu Chi Ngân vừa nói vừa mở bảng thuộc tính nhiệm vụ trạng thái của mình, kỳ thật hắn cũng không biết giá trị các hạng thuộc tính của mình. Không xem thì không biết, nhưng vừa nhìn thấy, ngay cả Hắc Diệu Chi Ngân cũng bị trị số của mình làm hoảng sợ.
ID: Hắc Diệu Chi Ngân
Cấp bậc: 80
Chủng tộc: Ma tộc
Chức nghiệp: Ngâm du thi nhân + cung tiễn thủ
HP: 450
MP: 3000
Lực lượng: 99
Nhanh nhẹn: 216
Trí lực: 88
Tinh thần: 107
Sức chịu đựng: 82
May mắn: không thể xem
Mị lực: không thể xem
Trang bị hiện tại: (chỉ biểu hiện những vật phẩm cấp bậc từ lam giai trở lên)
Ám Ảnh Áo Choàng, kháng tất cả ma pháp tăng 30%, nhanh nhẹn tăng 10%, có thể ẩn đi thuộc tính cùng chủng tộc của mình, đặc thù kỹ năng “Ủng Bão Hắc Ám” xem nhẹ trạng thái trước mắt, lệnh người sử dụng tiến nhập trạng thái tiềm hành, ngoài chủ động công kích ra thì tiềm hành sẽ không giải trừ, tốc độ hành động tăng 20%, kỹ năng làm lạnh thời gian 24 giờ.Vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi. (sao đợt này nó không giống như chương trước viết nhỉ? Các nàng xem lại>”>Hết