Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 49



Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trong một góc ánh sáng mờ nhạt hiện lên ba bóng dáng, chính là tiểu đội đã luôn tiềm hành đi theo đánh lén họ.

“Các ngươi!” Quốc Sĩ Vô Song nhận ra tên thích khách đã đánh lén Vẹc-xây Hoa Hồng, nhất thời cảnh giác giơ pháp trượng, vẻ mặt đề phòng đầy địch ý.

“Chúng ta không có ý xấu, bằng không cũng sẽ không lấy phương thức này để hiện thân.” Người nói chuyện là Thiên Tuyền, nữ tử duy nhất của tiểu đội này.

Trông thấy đối phương là nữ tử, Quốc Sĩ Vô Song cũng không biết làm thế nào để phát tác, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang Hoàn Mỹ Phong Bạo, người nọ cho nàng ánh mắt trấn an, ý bảo nàng tĩnh quan kỳ biến.

“Không biết có gì chỉ giáo?” Phù Tô dường như lơ đãng hỏi, nhưng thành viên của Sơn Miêu tiểu đội biết hắn luôn tập trung tư tưởng, chỉ cần có chỗ nào đó không đúng, thì lập tức phóng một băng tiễn ra.

“Chúng ta muốn lên lầu kiến thức một chút.” Người mở miệng là một nam tử đứng bên cạnh Thiên Tuyền, tuy bề ngoài trang phục của họ là một thể thống nhất, nhưng kỳ thật chỉ cần tinh mắt liền nhận ra đó là thủ lĩnh của tiểu đội.

“Hoan nghênh gia nhập.” Thương Lãng đứng phía sau Phù Tô đột nhiên mở miệng, lập tức Túy Sát Giang Sơn cũng rất phối hợp gửi một lời mời gia nhập đội qua cho họ.

Tiềm Long Tại Uyên muốn nói lại thôi liếc nhìn lão đại nhà mình, thấy Phi Long Tại Thiên không có chút ý định ngăn cản nào thì ngoan ngoãn lựa chọn câm miệng. Tuy hắn không có hảo cảm gì với những tên thích khách giết người đoạt lợi, nhưng nếu lão đại nhà mình đã quyết định thì tất nhiên hắn có đạo lý của riêng hắn.

“Ta tên Dao Quang, thích khách Nhân tộc.” Thích khách nhanh chóng gia nhập đoàn đội, sau đó nói trong kênh: “Là đội trưởng của Tiềm Hành Giả tiểu đội, đây là Thiên Cơ, còn đây là Thiên Tuyền.”

“Đừng nói với ta, các ngươi có tất cả bảy người, phân biệt là Thất Tinh Bắc Đẩu a.” Phong Tiếu Sa nói đùa, bọn Phi Long Tại Thiên luôn có kính ý với những cường giả, thân thủ vừa rồi của Dao Quang mặc dù không cản nổi một đao của Quy Vu Tịch Diệt nhưng cũng có thể xưng là một trong những thích khách có trình độ nhất lưu.

“Không sai, chẳng qua bốn người kia đã tử vong, lúc đến được đây chỉ còn ba người chúng ta.” Dao Quang cũng không giấu diếm, thoải mái nói. (Sao Bắc Đẩu gồm bảy ngôi sao chính: Thiên Xu (Tham Lang), Thiên Tuyền (Cự Môn), Thiên Cơ (Lộc Tồn), Thiên Quyền (Văn Khúc), Ngọc Hoành (Liêm Trinh), Khai Dương (Vũ Khúc), Dao Quang (Phá Quân), nhóm này đủ hết =)))

Đã gia nhập đội rồi thì chính là đội hữu, mọi người chiếu cố lẫn nhau, phục tùng mệnh lệnh.” Túy Sát Giang Sơn phất tay giải quyết cuộc nói đùa của Dao Quang và Phong Tiếu Sa. Đối với tiểu đội đột ngột gia nhập này, nếu nói tín nhiệm thì không có khả năng, nhưng dù sao người cùng một đội sẽ không thể công kích nhau, để họ vào đội thì không phải lo chuyện đề phòng có người đánh lén.

“Đây là đương nhiên, xin hỏi tổng chỉ huy là ai?” Thanh âm của Dao Quang vẫn mang ý cười như trước, nhưng không thể nhìn thấy biểu tình chân thật của khuôn mặt sau lớp vải che.

“Là tại hạ.”

“Nga? Nguyên lai là Phù Tô của Sơn Miêu tiểu đội, kính đã lâu, ta còn nghĩ là…” Thanh âm dừng một chút, ánh mắt đảo qua Túy Sát Giang Sơn cùng Phi Long Tại Thiên.

“Phù Tô là nhân vật linh hồn của đội chúng ta.” Túy Sát Giang Sơn mở miệng, Phi Long Tại Thiên mặc dù chưa nói nhưng cũng tỏ ra đồng ý mà gật đầu.

“Đi thôi.” Phù Tô không nói gì nữa, đơn giản phân phối lại vị trí đội ngũ, ba người mới gia nhập, Thiên Cơ, Thiên Tuyền được phân ở hai bên trái phải của đội, Dao Quang được phái đến chỗ của Quy Vu Tịch Diệt cùng Hắc Diệu Chi Ngân, vẫn là đội ngũ hình tam giác, an bài của Phù Tô là có thâm ý, hắn tất nhiên không hoàn toàn tin tưởng người mới gia nhập, nhưng nếu để bọn họ làm thám báo, thì rõ ràng mình có ý tứ lợi dụng đối phương, phân ở phía sau thì yên tâm hơn, hai bên trái phải lần lượt có Tiềm Long Tại Uyên, Ám Đồng , Nhất Quỷ Tha Đao cùng Lục Đạo Luân Hồi theo sát chắc sẽ không gây ra vấn đề gì lớn, Dao Quang khó giải quyết nhất thì ném cho Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt, vậy hắn sẽ không làm ra động tác gì nữa.

Tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp, nguy hiểm tràn đầy, Phù Tô không phái Ám Đồng đi trước dò đường nữa, dù sao cũng đã biết được trình độ cường hãn của quái, không cần để Ám Đồng đi chịu chết.

Ba chiến sĩ đi đầu chân vừa bước lên bậc thang, đã cảm thấy một cái bóng thật lớn đang lao xuống, ý thức sâu sắc nguy hiểm đang đến gần, nhưng ba chiến sĩ vẫn không thể nào trong nháy mắt tránh khỏi công kích của đối phương, đành phải kiên trì chống đỡ, cầu nguyện mình không bị giết chết.

“Cẩn thận!” Bỗng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi sau đó mấy cái bóng trắng dùng tốc độ sét đánh vọt tới trước mặt bọn hắn. Ba người lông tóc vô thương lúc này mới rõ ràng thì ra tình huống vừa nãy là chỉ mành treo chuông, Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt nhanh chóng triệu hoán mười con ma lang ra chắn trước mặt bọn hắn, thay họ đỡ lấy đòn công kích cường hãn kia.

Nhất thời hệ thống nêu lên triệu hoán thú tử vong toàn bộ, triệu hoán sư lâm vào trạng thái suy yếu, thể lực cùng ma lực xuống tới hạn mức thấp nhất. Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt sắc mặt tái nhợt té ngã trên mặt đất. Túy Sát Giang Sơn nhíu mày, không thể không thừa nhận nếu lúc nãy không có một chắn kia, thì e là mình đã hóa thành bạch quang bay ra khỏi đây, nhưng nhìn thấy đội hữu của mình suy yếu đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất, lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái: “Có sao không?”

“Không sao, lão đại, ta không thể nào không phát huy một chút tác dụng nào a!” Miễn cưỡng nở một nụ cười, Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt hữu khí vô lực nói. Quản Sát Bất Quản Mai nhanh chóng bổ đầy máu cho đối phương, hắn bất lực với chuyện xử phạt của hệ thống.

“Cẩn thận!” Thương Lãng hét lớn một tiếng, chắn trước mặt Túy Sát Giang Sơn, tuy đã thấy qua đợt công kích lúc nãy, nhưng trong nháy mắt cái khiên bị phá, máu cũng giảm xuống còn không đến một phần ba. Phải biết rằng người có lực phòng ngự cực mạnh như Thương Lãng mà còn bị như vậy, huống chi là những người khác ngay cả một công kích cũng đỡ không được.

Mọi người ngẩng đầu nhìn con quái đang đứng chắn trước mặt mình – thân hình rất lớn, cao khoảng năm người hợp lại, mặc phục sức của người Ai Cập cổ, làn da tối đen, ở trên cùng là một cái đầu sói.

“Anubis!” Nhất Quỷ Tha Đao kêu lên. Thân người đầu sói, tạo dáng này chính là tử thần Anubis của người Ai Cập cổ đại.

Trường kiếm trong tay Phi Long Tại Thiên bổ tới, lại phát hiện đối phương hoàn toàn không có thương tổn gì, đang trong cơn kinh ngạc, thì vang lên thanh âm lạnh lùng của Quan Hải Pháp: “Vô dụng thôi, hắn miễn dịch với công kích vật lý.”

!!! Miễn dịch công kích vật lý? Mọi người bị đả kích mạnh đến sắp hôn mê.

“Lão đại, lúc này ngươi vô dụng rồi, mau tránh ra đi!” Một hỏa cầu nhanh chóng bay về phía quái vật, Hoàn Mỹ Phong Bạo giơ pháp trượng phất phất tay với ba chiến sĩ trước mặt.

Vô dụng… Thương Lãng, Túy Sát Giang Sơn cùng Phi Long Tại Thiên rõ ràng đã bị từ này đả kích, nhất thời hóa đá, sau đó ba tráng nam dắt tay nhau ngồi xổm xuống góc tường ngước đầu nhìn các hệ ma pháp bay đầy trời, rồi lại cúi đầu giết kiến.

Một cây vũ tiễn lấp lánh ánh lửa cắm lên đầu quái vật, Hắc Diệu Chi Ngân chưa bao giờ cảm thán như lúc này về việc lĩnh ngộ được kỹ năng Nguyên Tố Tiễn nhờ chỉ số may mắn của mình, bằng không lúc này mình cũng sẽ phải cùng dắt tay với ba người kia ngồi ở góc tường giết kiến.

Theo lý thuyết, người thuần về vật lý công kích như Quy Vu Tịch Diệt cũng phải tránh đi, nhưng các chủy thủ và đoản đao trong tay hắn đều được Hắc Diệu Chi Ngân xử lý, tất cả đã được quét vào những loại độc dược trí mạng, quái vật kia tuy miễn dịch vật lý nhưng lại không miễn dịch với độc, cứ một tầng một tầng độc dược chồng chất lên nhau, lượng máu hao tổn không thể khiến người khinh thường!

Hơn nữa nhanh nhẹn của bọn hắn cũng rất cao, có bọn hắn, đám người Phù Tô ở phía sau cũng có thể an tâm mà phóng ma pháp.

Khoảng hơn mười phút, thân thể cao lớn của Anubis “ầm” một tiếng ngã xuống trước những ma pháp công kích không ngừng của đám người Phù Tô. Bọn họ không giống Hắc Diệu cùng Lục Đạo, các Nguyên Tố Tiễn phải được chuẩn bị từ trước.

“Bọn họ thật sự rất mạnh.” Thiên Cơ liếc mắt nhìn Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt rồi nói với Dao Quang.

“Đúng vậy, bằng không sẽ không còn ý nghĩa gì nữa không phải hay sao?” Dao Quang vẫn mang thanh âm bất cần như trước, nhưng ánh mắt hắn lại dừng ở bóng dáng cường hãn đang đứng bên cạnh thi thể của Anubis – đối thủ càng mạnh thì mới càng làm cho người ta nổi lên dục vọng khiêu chiến.

“Phàm nhân, vì sao các ngươi dám xâm nhập vào lãnh địa của thần linh?” Thanh âm hùng hậu vang lên trong không gian trống trải. Mọi người liếc nhìn nhau, thầm thông báo với nhau – Anubis vừa rồi chỉ là bữa khai vị thôi, hiện tại mới chính thức là bữa ăn chính.

Theo lời nói chấm dứt, hai bóng dáng một trước một sau chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người, đó là một nam một nữ, đều mặc phục sức của người Ai Cập cổ, trên đầu là trang sức hoa lệ, nam tử mặc áo choàng thuần trắng, trên đầu là cái vương miện khảm đồng frang màu hoàng kim, tay phải cầm quyền trượng, thứ đại diện cho vua chúa, tay trái là cây roi dùng ngọc bích và bảo vật làm thành – một quyền trượng cong cong. Khoanh hai tay ở trước ngực.

Nữ nhân bên cạnh tuy không cầm quyền trượng, nhưng nhìn cách ăn mặc đẹp đẽ cao quý của nàng, có lẽ đây là vương hậu.

Không thể không bội phục trình độ cẩn thận cùng thực tế của trò chơi này, hai vị quân chủ đã lên sân khấu, cơ hồ làm lóa mắt tất cả mọi người.

“Phàm nhân, vì sao dám xâm nhập lãnh địa của thần linh?” Nam tử lập lại câu hỏi lúc nãy, thanh âm lộ rõ sự không kiên nhẫn.

“Không thể nào? Muốn chúng ta đánh hai người này?” Thanh âm của Ám Đồng vang lên trong kênh đoàn đội. Chính xác, cả đội bọn họ tính luôn ba người Dao Quang mới gia nhập và Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt mất hết sức lực chỉ có thể đứng bên ngoài xem chiến thì chỉ có mười ba thành viên mà thôi, nhưng hai người này lại là hai con BOSS nhìn qua đã biết là dạng cực kỳ khó đối phó – này quả thực không khác gì chịu chết.

“Không có lý do gì sao? Phàm nhân, ta đã cho các ngươi cơ hội để giải thích. Hiện tại…”

“Xin… xin hỏi… đây là đâu?” Nhất Quỷ Tha Đao lúc nguy cấp chợt nảy ra sáng kiến lập tức thốt ra câu hỏi, nhưng sau đó lại hối hận – vấn đề ngu xuẩn này thực muốn làm hắn tự cho mình một bạt tay…

“Nơi này gọi là Thông Thiên Tháp.” Tay vừa nâng lên lại buông xuống, tuy rằng rất không kiên nhẫn, nhưng nam nhân kia lại trả lời vấn đề của Nhất Quỷ Tha Đao.

Có hy vọng! Phù Tô nhanh chóng hỏi: “Vậy xin hỏi ngươi là ai?”

“Ta là Minh Vương Osiris!”

>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.