Mở hệ thống, gửi một cái tin đơn giản cho Thương Lãng, nói mình muốn bế quan tu luyện, có chuyện gì thì dùng Thiên Lí Truyền Âm liên lạc, Hắc Diệu Chi Ngân tắt hệ thống thông tin, bắt đầu không mục đích mà dạo trên đường – đầu tiên hắn cần xác định địa điểm luyện công của mình, tốt nhất là chỗ ít người, quái vật cường hãn một chút, thích hợp để mình rèn luyện.
“A Diệu!” Đang lúc hắn đang đau khổ tìm nơi thích hợp để luyện cấp, vai đột nhiên bị người vỗ mạnh.
Nghi hoặc không biết là ai, mình đã thay trang phục rồi mà còn bị nhận ra sao, Hắc Diệu Chi Ngân quay đầu, đối diện với khuôn mặt cười hì hì của Bất Ái Thường Nga. Đối phương mỉm cười, nói với Thiên Không Chi Chiến bên cạnh: “Ta đã nói đó là a Diệu mà ngươi không tin!”
Thiên Không Chi Chiến cũng không biện giải, chỉ trầm mặc nhìn kĩ gương mặt của đối phương. Ngũ quan tuấn mĩ, tóc bạc mắt tím, sao hắn có thể không nhận ra chứ? Nhưng hắn không dám tùy tiện tiến lên, sợ khi đối phương nhìn thấy sẽ lộ ra biểu tình xa lạ – biết mình là vô danh tiểu tốt, đối phương sẽ không thể nào nhớ được mình?
“U… Thiên Không, Lam Thiên, Thường Nga.” Mỉm cười chào với tổ ba người, Hắc Diệu Chi Ngân không ngờ họ lại không tham gia hội đấu giá, ngược lại cũng giống mình đi lung tung trên đường.
“A Diệu, qua bên kia ngồi.” Bích Hải Lam Thiên kéo tay Hắc Diệu Chi Ngân, thúc giục Thiên Không Chi Chiến mời đối phương tổ đội.
Ngẫm lại dùng kênh tiểu đội để nói chuyện có vẻ tiện hơn, Hắc Diệu Chi Ngân không nói hai lời đã đồng ý gia nhập.
“A? Các ngươi đã hơn cấp tám mươi rồi sao??!!” Nhớ khi vừa gặp mặt, Thiên Không Chi Chiến cấp cao nhất trong ba người cũng bất quá; chỉ sáu mươi, hiện tại bọn họ lại vọt đến tận tám mươi mấy, còn Thiên Không Chi Chiến đã đến cấp tám mươi tám!
Hắc hắc! Ngươi là động lực cho chúng ta!” Bất Ái Thường Nga sùng bái nhìn Hắc Diệu Chi Ngân, sau đó lấy ra Yên Diệt Sinh Mệnh, lưu luyến sờ sờ nó, rồi trả lại cho đối phương: “Thần khí truyền thuyết a, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hắn đã từng thử nghiệm, dùng cây vũ tiễn này bắn con quái cấp cao hơn mình: “A Diệu, ngươi đúng là cung tiễn thủ đứng đầu của Lost temple, xin ngươi dạy ta mấy chiêu đi…” Hai mắt ngập sao nhìn thần tượng của mình, Bất Ai Thường Nga dường như đang quẫy đuôi.
“Ách… không phải ta tàng tư… nhưng…” Có chút bất đắc dĩ mở bảng trạng thái của mình, đưa đến trước mặt ba người, Hắc Diệu Chi Ngân cực kì tiếc nuối chìa tay, kỳ thật hắn rất thích Tinh Linh cung tiễn thủ này, nếu cố gắng thêm nữa, nói không chừng có thể trở thành cao thủ song song với Lục Đạo Luân Hồi.
“Tài quyết giả? Cấp bậc 1, tất cả kỹ năng bị phong ấn?” Nhìn một mảnh kỹ năng xám xịt, ba người trăm miệng một lời.
“Không phải ngươi là cung tiễn thủ sao?”
“Sao cấp bậc của ngươi lại về không?”
“Kỹ năng cũng bị phong ấn ư?”
“Không có, ta làm nhiệm vụ chuyển chức, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu…” Hắc Diệu Chi Ngân nhìn thoáng qua ba người, phát hiện cấp bậc bọn hắn tuy rằng tăng lên không ít, nhưng trang bị như lần gặp mặt lúc trước “Các ngươi thế nào lại không đổi trang bị?”
“Ách… Lão đại nói đợi đủ cấp chín mươi rồi đổi…” Bích Hải Lam Thiên đỏ mặt, giải thích. Kỳ thật bọn hắn là không đủ tiền đổi trang bị, những thứ trong hội đấu giá rất tốt, nhưng trang bị tốt một chút đều hơn một ngàn kim, càng đừng nói đến các thứ vũ khí chạm vào bỏng tay. Sờ sờ tiền trong túi mình, cho dù có đem bán bọn hắn cũng không mua nổi một cây chủy thủ, ba người đành phải ra khỏi hội trường đấu giá.
Hắc Diệu Chi Ngân là một người khôn khéo, vừa thấy biểu tình của ba người liền đoán ra ngọn nguồn của sự tình. Thần bí cười, mở hệ thống thông tin sử dụng Thiên Lí Truyền Âm gọi Túy Sát Giang Sơn.
“Đưa cho ta thanh đại kiếm ngươi còn dư.” Hắc Diệu Chi Ngân không chút khách khí dùng công phu sư tử ngoạm. Trong tay Túy Sát Giang Sơn còn một thanh hảo kiếm, nghe nói thuộc tính không thua cự kiếm màu đỏ của Thương Lãng, có thể nói đó là bảo bối áp hòm của hắn.
“Ngươi cần nó để làm gì?” Thanh âm Túy Sát Giang Sơn lập tức trở nên cảnh giác.
“Tặng người!” Hắc Diệu Chi Ngân đi thẳng vào vấn đề “Đừng keo kiệt, dù sao ngươi đã có Michelangelo Chi Thương, lưu trữ thanh kiếm kia chỉ bất quá chỉ là vật trang trí mà thôi, không bằng đưa cho ta.
“Hảo, ngươi tới hội trường đấu giá, ta đưa chìa khóa rương cho ngươi.”
“Thôi! Ngươi cho ta là đồ ngốc à! Thật vất vả mới trốn ra được giờ phải chạy về?” Hắc Diệu Chi Ngân không mắc mưu “Trực tiếp đưa mật khẩu rương cho ta!”
“Được… Mật khẩu là *********” Túy Sát Giang Sơn thấy âm mưu của mình bị xuyên thấu, lập tức ủ rũ báo ra mật khẩu… Thật sự là hút máu – từ ngày gặp năm con mèo rừng này, cái kho vàng của hắn nhanh chóng giảm sút…
Huýt gió một cái, tâm tình Hắc Diệu Chi Ngân cực kỳ tốt mà vẫy vẫy tay với Thiên Không Chi Chiến. Ý bảo họ đi theo mình. Ba người kia không biết vừa rồi hắn nói với ai, nói cái gì. Nhưng nhìn thấy Hắc Diệu Chi Ngân cười đến tâm viên ý mãn, cũng biết sự tình rất tốt.
Nhanh nhẹn nhập vào một chuỗi mật khẩu, Hắc Diệu Chi Ngân dẫn theo ba người Thiên Không Chi Chiến nghênh ngang đi vào rương của Túy Sát Giang Sơn.
“Thiết… tên này chứa thật nhiều đồ!” Cảm thán một câu, Hắc Diệu Chi Ngân lấy đại kiếm, vứt cho Thiên Không Chi Chiến, đối phương nghi hoặc nhìn thứ trong tay, kiểm tra thuộc tính của nó, lập tức há hốc mồm: “Naraku Chi Kiếm: tăng 30 điểm sức chịu đựng, tăng 5% lực lượng, tăng 50% tỷ lệ công kích trúng địch nhân, đồng thời hấp thụ 300~500 HP của địch nhân. Vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.” (Naraku [Nại Lạc] là con nhện quỷ trong Inuyasha đó ^_^)
… Cuối cùng cũng hiểu được vì sao Hắc Diệu Chi Ngân luôn nói những thứ trong hội đấu giá là rác rưởi, Thiên Không Chi Chiến nhìn thanh kiếm trong tay, im lặng…
“Này, không tồi, cho ngươi.” Tùy tay cầm lên một cái nỏ ngắn, nhìn nhìn, xúc cảm rất tốt, giám định nó, nhìn thuộc tính hiện lên trên đoản nỏ: tăng 30 điểm nhanh nhẹn, tăng 5% tốc độ bắn, kỹ năng vũ khí: tránh né công kích của địch nhân 100%. Kỹ năng làm lạnh thời gian ba mươi phút. Vật phẩm cấp bậc tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.”
Không tệ, tuy rằng kém Đào Mã Lí của mình cùng Phượng Hoàng Cung của Lục Đạo, nhưng đối với cung tiễn thủ đã là cực phẩm vũ khí.
Vốn muốn tìm một pháp trượng thích hợp cho Bích Hải Lam Thiên, đáng tiếc Túy Sát Giang Sơn không có vũ khí pháp hệ, trái lựa phải tìm cũng không thấy, đột nhiên linh quang chợt lóe, lấy ra Lôi Đình Chi Dực không có ma pháp bám vào trong túi tiễn ra. Đưa cho Bích Hải Lam Thiên “Nhìn xem ngươi có dùng được hay không?” (Lúc trước Tịch Diệt có làm bảy(?) cây Lôi Đình Chi Dực, có một cây là không có ma pháp bám vào, liên hệ
Lôi Đình Chi Dực, tăng 5% tốc độ bắn, có thể làm ma pháp đạt hiệu quả lớn nhất, có thêm một tỷ lệ nhất định của công kích lôi điện và ma túy khi sử dụng với địch nhân, vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.
Cái phụ gia kỹ năng tăng 5% tốc độ bắn đối với Bích Hải Lam Thiên mà nói là hoàn toàn vô ích, nhưng cái làm ma pháp đạt hiệu quả lớn nhất kia, cùng với khiến địch nhân bị trúng một tỷ lệ của công kích lôi điện và ma túy đối với Tinh Linh Druid mà nói, là phi thường hữu dụng, trước khi chưa tìm được pháp trượng tốt thích hợp với mình, cầm thứ này trước cũng không sai – tuy rằng trị liệu giả cầm vũ tiễn để thi pháp thì nhìn thế nào cũng thấy động tác trông có vẻ quái dị…
“Như vậy có được không?” Bất Ái Thường Nga lo lắng nhìn Bạch Cốt Chi Nỏ trong tay, vũ khí với thuộc tính cường hãn như vậy, đem cân hắn rồi đi bán cũng mua không nổi…
“Không vấn đề, dù sao các ngươi đã gia nhập Quang Ảnh Thành, đây là lễ gặp mặt thành chủ tặng các ngươi…” Hắc Diệu Chi Ngân thoải mái khoát tay, dù sao cũng không phải tốn tiền của mình, hắn một chút cũng không đau lòng. Cuối cùng quét mắt nhìn một lần nữa, xác nhận đã không còn gì để lấy, Hắc Diệu mới thực tự nhiên dẫn ba người đi ra, khóa cửa rồi thong dong rời đi.
Đi trên đường lớn, Hắc Diệu Chi Ngân cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ nên nói thế nào để nói lời từ biệt với ba người. Trong Lost temple, vừa qua cấp tám mươi là thời kì tạp đẳng, hai mươi cấp cuối cùng này cần rất nhiều kinh nghiệm, nhưng nơi thích hợp để luyện công lại ít đến đáng thương. Kinh nghiệm đánh quái trong Phân Giới Sơn rất nhiều, chỉ có thể trách thực lực biến thái của quái, không muốn phải về điểm sống lại còn bị trừ 10% kinh nghiệm, nên đại đa số ngoạn gia thà lựa chọn đến nơi cấp thấp một chút để luyện công, mặc dù kinh nghiệm ít, nhưng nó lại đảm bảo an toàn.
Lấy thực lực hiện tại của bọn Thiên Không Chi Chiến, hẳn có thể đi vào Phân Giới Sơn, nhưng nếu dẫn theo mình với cấp bậc hiện tại thì đừng nói nữa, càng không cần đề cập tới hiện tại hắn muốn thăng cấp cần gấp bốn lần kinh nghiệm…
“Ách…”
“Cùng chúng ta đi luyện công đi!” Thật vật vả mới chuẩn bị tốt, lời còn chưa nói ra, đã bị Bích Hải Lam Thiên đoạt đi.
“Kia… chúng ta không thể luyện với nhau được. Cấp bậc của ta rất thấp…” Đối mặt với hai khuôn mặt tươi cười và vẻ mặt không đổi của Thiên Không Chi Chiến, Hắc Diệu Chi Ngân lập tức cảm thấy cự tuyệt lời mời của họ là một loại cảm giác gây tội.
“Không đâu! Lần trước ngươi chỉ cần một tiễn đã giết chết quái!” Trên mặt Bất Ái Thường Nga viết rất rõ ràng và rất to bốn chữ “Ngươi thật khiêm tốn”.
“Ách…” Hắc Diệu Chi Ngân thật muốn nói đó là khi ta cấp một trăm, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng lời nói chưa ra miệng đã bị nuốt trở vào, nghĩ lúc trước mình đã lừa gạt ba người này – cảm giác tội lỗi càng thêm nghiêm trọng…
“Không phải ngươi chê chúng ta liên lụy ngươi chứ…” Đôi mắt thật to của Bích Hải Lam Thiên dần hiện lên tầng sương mù, cái tai dài của Tinh Linh cũng rũ xuống, vẻ mặt thất vọng cực điểm.
Cho dù biết hắn có chút khoa trương, nhưng Hắc Diệu Chi Ngân vẫn không có sức chống cự với vẻ mặt này, dù lí trí nói không thể, nhưng biểu tình rõ ràng đã mềm hóa.
“Cùng chúng ta đi đi. Chiếu cố lẫn nhau.” Thiên Không Chi Chiến giỏi quan sát lập tức rèn sắt khi còn nóng.
“Đúng vậy, ngươi làm sư phó của ta đi, nếu chúng ta cùng nhau luyện công, chờ cấp bậc của ngươi cao thì có thể dạy ra kỹ năng!” Bất Ái Thường Nga không ngừng cố gắng.
“Được…” Cuối cùng cũng không chịu được thế công ‘đáng thương’ của hai Tinh Linh, đầu Hắc Diệu Chi Ngân nóng lên rồi cũng phải đáp ứng thỉnh cầu của đối phương.