Lột Xác

Chương 16: Mới một trận thì ngã bệnh rồi



Cô thật sự nói được thì làm được, từ sau khi bị cô biết ta trên lớp số học sẽ nằm sấp, cô lại bắt đầu ở một ít thời gian không phải tiết ngữ văn đến tuần tra, nhiều lần, ta đã chuẩn bị kỹ càng tư thế muốn nằm xuống, lỗ tai nghe được tiếng giày cao gót chấm đất ở ngoài phòng học, ta liền sợ đến quay đầu lại nhìn sang, mấy tiết tiếp theo, ta đều cảm thấy bản thân ta sắp suy nhược thần kinh rồi, vẫn may ta là một lần cũng không có bị cô bắt được, ngược lại có mấy bạn học là bị cô bắt tại chỗ tóm đến phía sau phòng học phạt đứng một ngày.

Mà tình huống bài tập trên lớp, cô càng là vượt quyền quản lí, danh sách giao thiếu của mỗi môn mỗi ngày, môn học đại biểu đều phải một dạng hai phần, một phần cho lão sư môn học, một phần khác phải cho cô, mặc kệ lão sư môn học có xử lý những bạn học không giao bài tập kia hay không, cô cũng cùng phạt chép sách giáo khoa của môn, ngay ở dưới sự thống trị cường quyền của cô, kết quả học tập của lớp chúng ta cuối cùng là có tiến bộ.

Thời gian bữa trưa, cô lại kêu tên ta ra trường học, dẫn ta đến nhà hàng lần trước đến ăn cơm, lần này ta vừa tiến vào, nhận được đãi ngộ của khách quý giống như cô, cũng thật là hiện thực, nhưng mà ta đối với thân phận của cô càng ngày càng hiếu kỳ, tại sao đối với người không có quan hệ quá lớn ta đây đều sẽ để bọn họ coi nặng như vậy.

Sau khi ăn xong, cũng không biết cô có hứng thú gì, dẫn ta đến thương trường đi dạo, đây là lần đầu tiên ta tiến vào thương trường, nhìn cô ở trong cửa hàng thưởng thức hàng hóa, ta ở ngoài tiệm lắc đầu, không có hiểu được cái này có cái gì mà đi chơi, cảm thụ cũng chỉ có một chữ: Mệt.

Mất hứng nhìn dáng vẻ chọn hành hóa của cô, ta bắt đầu ở xung quanh dạo chơi, ở trước cửa hàng đồ chơi điện ngừng lại, một máy chơi game có hai màn hình hấp dẫn sự chú ý của ta, hình ảnh phía trên màn hình sống động đến như nhìn thế giới ngoài cửa sổ. Nhân viên phục vụ trong cửa hàng thấy ta tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy trò chơi này, tiến lên bắt đầu giới thiệu cho ta, ta mới biết thì ra đó là hiệu quả thị lực 3D, nhân viên phục vụ càng là rất nhiệt tình mời ta chơi thử, ta do dự, thấy được giá tiền kia, là ta căn bản không dám hy vọng xa vời, nhưng mà chơi thử một chút lại không cần tiền..

Khi ta đang vươn tay ra, cô lại gọi ta lại.

"Ai cho ngươi chạy lung tung." Ta quay đầu đi, cô mang chút vẻ mặt tức giận nhìn ta, "Còn không trở lại, lập tức liền phải vào lớp rồi."

Ta không nỡ liếc nhìn máy chơi game, nhanh chóng chạy về phía cô.

Khi Dương Vũ Đồng mới ra cửa hàng, phát hiện không thấy bóng người của nhóc con này, trái tim đột nhiên cả kinh, tỉ mỉ nhìn chung quanh xung quanh, mới nhìn thấy bóng người nhỏ bé này xuất hiện ở trong cửa hàng cách đó không xa, đến gần một chút, liền phát hiện nàng rất chuyên tâm đang nghe người khác giới thiệu còn ngứa ngáy muốn đi chơi thử, chắc là rất muốn, gần đây nhóc con này biểu hiện xác thực rất tốt, trước đó làm hư con rối của nàng cũng vẫn chưa bồi thường cho nàng, nếu như lần này thi học kỳ có tiến bộ, vậy thì tặng cho nàng coi như là thưởng đi.

Trở lại bên cạnh cô, cô hừ một tiếng với ta, ta cho rằng cô phải tức giận rồi, muốn xin lỗi, nhưng sau đó cô lại là nhẹ nhàng nở nụ cười, liền đi đến phía cửa.

Ôi, thực sự là không hiểu cô.

Ra thương trường, gió lạnh thấu xương liền kéo tới, ta lạnh đến liên tục run cầm cập cuộn lấy thân thể, thực sự là kỳ quái, rõ ràng vừa rồi trước khi vào thương trường đều không có lạnh như vậy, lẽ nào sấp có tuyết rơi?

Trọng lượng trên bả vai đột nhiên tăng thêm, quay đầu nhìn lại, cô đang đem áo khoác chính mình mặc khoác lên trên người ta.

Dương Vũ Đồng nhìn đứa trẻ bên cạnh liên tục run cầm cập, mới nhớ tới nàng hình như luôn cho đến nay đều là chỉ mặc quần áo mỏng manh và áo khoác đồng phục học sinh, cả áo bông dày một chút cũng không thấy nàng từng mặc.

"Đều vào đông rồi, còn mặc ít như thế, là muốn bị bệnh không cần lên lớp sao?" Mưu mô của cô cũng quá lợi hại rồi đó..

Bả vai ta hơi động, khi muốn nói cho cô biết không cần, cô hung hăng đem quần áo quấn ở trên người ta, "Mặc vào, không cho phép cởi!"

Trong lòng cảm thấy ấm áp, ta âm thầm nắm chặt quần áo khoác lên người nâng lên khuôn mặt, vị thơm bạc hà thuộc về của cô, trong mắt nổi lên hơi nước.

Mãi đến tận trở lại bên trong lớp học, ta mới đem áo khoác trả lại cho cô, ngại ngùng nói câu cảm tạ thì dùng trốn tránh chạy mất.

Nhưng trên lớp ngữ văn ở buổi chiều, khi ta lần nữa thấy được cô, trong tiếng nói chuyện của cô giọng mũi rất nặng, giảng bài không tới một nửa, lại đột nhiên khép sách lại làm nhanh viết chính tả 《Lậu Thất Minh 》và《 Ái Liên Thuyết 》, không hoàn toàn đúng chính là chép phạt.

Bạn cùng lớp tựa hồ cũng bị hứng thú đột nhiên xuất hiện của cô làm cho đau đầu, trầm tư suy nghĩ, ta rất may mắn, ở hai ngày trước đúng lúc khi ôn tập thơ cổ thấy được hai bài thơ này, đã đem nó một lần nữa nhớ kỹ cũng từng viết qua, liền rất thuận lợi viết chính tả xong rồi.

Cầm lấy quyển vở đến trên bụt dạy để cô phê sửa, cái này không thể không nói, viết chính tả và bài tập đối với chúng ta, cô là hết sức chịu trách nhiệm, thông thường viết chính tả, lão sư sẽ chỉ để chúng ta tự mình trao đổi vở sửa sai, mà cô lại là nhất định phải tự mình sữa, bài tập bình thường, dù cho chỉ là sao chép, cô đều sẽ rất nghiêm túc lật xem, tìm ra lỗi chính tả hoặc là kiểu chữ viết rất không đủ nề nếp để chúng ta sữa chữa.

Cô nhìn ta, ánh mắt lóe lên một tia hoài nghi, tiếp nhận quyển vở của ta cẩn thận kiểm tra, qua một lúc lâu, mới ở trên hai đoạn văn gạch gạch, viết lên 100, ta mới âm thầm thở phào một cái.

"Từng học rồi?" Cô đột nhiên mà hỏi, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn.

"Ừm", ta gật đầu, "Học ở hai ngày trước."

Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, "Các ngươi viết chính tả xong rồi thì cho Tử Ngôn phê sửa, sai một chữ, thì đoạn văn kia chép một lần, nếu như sai một câu, chép 5 lần, như vậy cộng thêm, cái này cũng là bài tập ở nhà hôm nay."

Nhất thời, phía dưới một mảnh oa oa gào khóc.

Ta cũng ngạc nhiên nhìn cô, tại sao muốn ta phụ trách phê sửa, không phải đều ngươi làm sao? Cho dù muốn tìm người hỗ trợ, cũng có thể là đại diện môn của ngươi, mà không phải ta đâu.

Cô đón nhận vẻ mặt của ta, đem vở đưa trả lại cho ta, "Có vấn đề? Không muốn?"

Ta vội vàng lắc đầu phủ nhận, cướp được quyển vở trở lại vị trí của chính mình. Ta nào dám không nghe theo mệnh lệnh của ngài chứ, nữ vương bệ hạ, hơn nữa bây giờ bộ dáng này của ngươi, đại khái là bởi vì đem quần áo khoác cho ta, cho nên mới cảm lạnh, hợp tình hợp lý ta đều không có đạo lý không đáp ứng, nhưng mà, thể chất của ngươi cũng quá kém một chút đó, mới một trận thì ngã bệnh rồi.

Cuối cùng ta là đem bài viết chính tả của bạn học cả lớp đều phê sửa, khi bọn họ đem vở cho ta ánh mắt vẫn là rất không thân thiện, hình như đang nói cho ta biết nếu như ta có gan nói bọn họ chép sai rồi, thì để ta đẹp mặt, nhưng ta cũng rất ít để ý tới, dù sao ta không hề làm gì cả, các ngươi vẫn là khinh bỉ ta như thế, dù cho hiện tại ta đã không còn "Ăn mày ngu ngốc" như trước đây.

Kết quả, trải qua ta phê sửa cũng không có một người hoàn toàn đúng, mà ở khi cô kiểm tra lại, càng là cho họ nhiều vòng mấy chữ viết rất không đủ nề nếp, còn châm chọc ta một câu: "Ngươi không phải không sợ trời không sợ đất sao? Làm sao lúc này thì không dám để họ chép thêm mấy đoạn."

Ta nhất thời liếc cô một cái.

Buổi tối về đến nhà, cô không giống như ngày thường đôn thúc ta viết bài tập và ôn tập, sau khi kêu thức ăn ngoài cho ta, liền tự mình trở về phòng, suốt cả đêm đều không có từng ra

Ta đứng trước cửa cô quanh quẩn, nhiều lần muốn gõ cửa vào xem thử, nhưng tay cuối cùng dường như không có gõ xuống..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.