Mặt đất lạnh lẽo và gió lạnh thấu xương, rất biết tìm thời cơ thừa dịp hãm hại ta, vừa rồi lão già kia nói "Đồng Đồng hận không thể ta chết đi", quả nhiên, cho nên cô không tới cứu ta.
Ta không nhớ rõ có gian nan cỡ nào, mới miễn cưỡng đem tay giơ lên vươn về phía trước, trên đất bò một khoảng cách, ta đã không có sức rồi, dựa vào một cái cột, ta ngồi dậy, cuộn tròn thân thể, không biết cô bé bán diêm dưới ngòi bút Hans Christian Andersen ở trước khi chết có phải là có cảm giác giống như bây giờ của ta không.
"Gia gia, lạnh quá, Tử Ngôn lạnh quá.. Gia gia.."
"Nàng đâu?" Dương Vũ Đồng sau khi vào nhà túi da cầm trên tay mạnh mẽ ném xuống đất, giày cũng không kịp thay, chất vấn với cha già ngồi ở trên ghế salông.
Dương lão đầu như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu, khép lại văn kiện trên tay, "Đồng Đồng, làm sao nói chuyện với cha."
Dương Vũ Đồng nắm thật chặt nắm đấm, hít sâu một hồi nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, "Ta hỏi ngài một lần nữa, con đâu?"
"Không biết, trở về nhà rồi đó." Nói xong, Dương lão đầu lần nữa mở ra văn kiện mà xem.
Đối mặt câu trả lời qua loa như vậy, Dương Vũ Đồng cũng không khống chế được nữa muốn bạo phát rồi, cửa lớn đúng lúc mở ra, Dương lão phu nhân và bác gái hoang mang vọt vào trong phòng, trên tay Dương lão phu nhân còn ôm đứa trẻ thoi thóp.
Dương Vũ Đồng lập tức đem con đoạt lại ôm vào trong ngực, khi nghe được nàng yếu ớt kêu "Gia gia" Mà không phải "Mẹ", trái tim rất không không dễ chịu, cô biết, ở trong lòng đứa trẻ, "người mẹ" này hoàn toàn không thể cố gắng bảo vệ nàng.
Đêm đó, đứa trẻ sốt đến 40 độ, bác sĩ Viên nặng nề một câu: "Các ngươi đang mưu sát!"
Nhìn đứa trẻ sốt đến môi đỏ lên, cặp tay nhỏ kia lại trở về tháng ngày không có nhiệt độ, Dương Vũ Đồng tự trách, tạo thành kết quả này, đều là trách nhiệm của chính mình.
"Bác sĩ Viên, làm sao bây giờ, ngươi nhanh trị cho đứa trẻ đi." Dương lão phu nhân không đành lòng thấy dáng vẻ con gái bi phẫn, chỉ đành cầu viện về phía bác sĩ Viên.
Bác sĩ Viên cũng thua với người nhà này, tức giận nói qua: "Còn có thể làm sao chữa! Vết thương trên tay nàng không bị rách ra đã là may mắn rồi, có người đối xử bệnh nhân như thế sao? Còn một đường kéo ra ngoài, làm sao không trực tiếp vứt xuống lầu, bên ngoài lạnh như vậy, làm sao không trực tiếp vứt vào nước!"
Trong phòng im lặng rồi.
Y tá một bên kéo kéo quần áo của bác sĩ Viên, bác sĩ Viên thở dài, "Trước tiên tiêm thuốc hạ sốt, không lùi sốt thì phải đến bệnh viện."
"Không.. Tiêm.." Thanh âm suy yếu từ trong miệng đứa trẻ truyền đến.
Mọi người kinh ngạc thì ra đứa trẻ vậy mà còn tỉnh táo.
"Nhóc con, không sợ, tiêm thuốc, bệnh mới tốt." Dương lão phu nhân nhẹ giọng an ủi.
Lại không nghĩ tới cô bé này giẫy giụa muốn đứng lên chạy trốn, suýt nữa lại lăn xuống giường, may là Dương lão phu nhân ngăn cản nàng lại.
"Không tiêm thuốc.. không tiêm thuốc.." Đứa trẻ vẫn lập lại ba chữ này, cảm giác là dùng hết sức mới gọi ra.
Dương Vũ Đồng đối mặt tình huống như vậy, cô từ trước đến giờ bình tĩnh cũng mất lòng, không biết như thế nào cho phải, cuối cùng vẫn là dựa vào Dương lão phu nhân cứng rắn ôm lấy con, chính mình mới hiểu được đè lấy nửa người dưới của nàng, hơi cởi ra quần của nàng.
"Không muốn.. Không muốn, gia gia, cứu ta.." Sức lực còn lại trên người đã dùng để kêu gào, khi bị họ trói lại, ta cũng không còn cách giãy dụa nữa, thời khắc khi cảm giác được quần bị cởi ra, ta biết tuyệt vọng rồi, kêu người ta duy nhất tin tưởng.
Miếng bông dính đầy cồn lau xuống để ta cảm thấy mát mẻ, sau đó chính là một trận cảm giác đau truyền đến, "A.. ô ô ô.. Gia gia.. ô ô ô.."
Kim đã từ trong thân thể đứa trẻ rút ra, Dương Vũ Đồng mới buông lỏng tay, kéo quần lên cho nàng, để nàng một lần nữa nằm xuống giường, chỉ là không có nghĩ đến tiếng khóc kia thật lâu không thể dừng lại, luôn kêu "Gia gia", bác sĩ Viên không khỏi lo lắng nàng sẽ khóc đến tiêu hao hết thể lực.
"Khụ khụ khụ.. ô ô ô.. gia gia.. khụ khụ khụ.." Không biết là ai rót nước vào miệng ta, ta không chịu nuốt vào, còn đang khóc, nước liền chảy vào bên trong mũi của ta, làm cho ta rất không thoải mái.
Dương lão phu nhân vội vã lấy khăn tay ra lau, đứa bé này vậy mà quật cường hơn Dương Vũ Đồng, khóc rồi thì không muốn dừng, là muốn đến chết mới thôi a.
Nhìn theo biểu hiện của đứa trẻ, Dương Vũ Đồng dùng tay hung hăng bóp lấy trái tim, cảm giác như 13 năm trước, đau đớn giống như nhau, đột nhiên cúi xuống ôm lấy đứa trẻ, đi thẳng đến gian phòng 13 năm qua cũng không tiến vào kia, tất cả mọi người đặc biệt căng thẳng theo.
Trong căn phòng này vật phẩm tồn tại duy nhất, chính là một chiếc Piano tam giác đặt ở chính giữa.
Dương Vũ Đồng đi tới ngồi xuống, trong lồng ngực vẫn ôm nhóc con khóc lóc kia, hai tay đặt ở trên bàn phím.
"Tinh.. tinh tinh.."
Thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai, như kỳ tích để ta dừng lại gào khóc, nhắm mắt lại, cảm giác trong lòng càng lúc càng quái dị, cùng là bản sonata ánh trăng, nhưng ta rõ ràng phân biệt ra được nó không giống với ở trong lớp và trong nhà hàng nghe được.
"Thịch thịch thịch" Tiếng tim đập truyền vào trong tai, đây không phải nhịp tim đập của ta, nhưng ta biết, ta biết trước kia là từng nghe, hơn nữa mỗi ngày đều đang nghe, tiếng đàn như vậy, tiếng tim đập như vậy, ở trong đầu ta tụ tập thành hòa âm tươi đẹp nhất trên đời, khiến cho ta luôn không an lòng lần đầu tiên cảm thấy an ổn như thế.
Ta từ từ nhớ lại, âm thanh như thế, rốt cuộc là nghe qua vào lúc nào, khi trung học? Không đúng! Khi tiểu học? Không đúng! Khi ở nhà trẻ? Cũng không đúng! Là lúc vừa sinh ra sao? Gia gia không biết đánh đàn, không có khả năng, vậy là ở trong mơ? Hình như.. Đúng rồi, mỗi ngày đều là một giấc mơ giống nhau, trong mộng ta bị một đồ vật ấm áp bao bọc lấy, rất thoải mái, thì như cảm giác bây giờ, nằm ở bên trong, bất kể là tư thế ra sao, ta đều có thể cảm thấy rất an toàn, hòa âm tươi đẹp không ngừng lặp lại, rất muốn dùng tay đi nắm lấy cảm giác này, nhưng mà mỗi lần đưa tay ra, đều sẽ nắm lấy không khí, sau đó khúc nhạc biến mất, thế giới của ta lại bắt đầu trở nên bất an cuối cùng giật mình tỉnh lại.
Ta nghĩ, bây giờ ta là đang nằm mơ rồi, rất lâu không có mơ giấc mộng này, nếu như ta giống như trước đưa tay có thể nắm sự trống rỗng hay không, sau đó khúc nhạc biến mất ta sợ hãi thức tỉnh chứ? Vậy thì không muốn đưa tay, tiếp tục như vậy mãi mãi sống ở trong mộng này đi, như vậy thì sẽ không sợ hãi, không có ai bắt nạt ta, không cần vì kiếm tiền mà buồn phiền, không cần chịu đói, sẽ không chịu lạnh, nàng sẽ mãi mãi mãi mãi bảo vệ ta, để ta cảm thấy an tâm.
Thế nhưng, nếu như ta luôn mơ giấc mơ này không tỉnh, gia gia có thể rất thương tâm hay không, hắn từng nói hắn chỉ còn lại ta, ta không thể ích kỷ như vậy cố chấp chính mình mà không lo cho gia gia.
Để tâm nhớ kỹ cảm giác này, nhắc nhở sau này mình cũng đừng quên, ta từ từ duỗi ra bàn tay vô cùng không tình nguyện nhấc lên, chuẩn bị nắm bắt không khí sau đó thức tỉnh.
Ngoài dự liệu lần này ta hình như cũng không có nắm không khí, một bàn tay to ấm áp đem bàn tay nhỏ của ta nắm thật chặt, khúc nhạ kia cũng bắt đầu trở nên bình thường có chút không giống, nhưng trong đầu của ta lại lóe qua từng hình ảnh quái dị, âm thanh như thế mới là trước đây ta từng nghe! Là ở nơi nào chứ? Còn có, chắc còn có một âm thanh mới đúng..
Một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ xuống ở trên mặt của ta phát ra một tiếng "lốp bốp", đúng rồi! Chính là cái âm thanh này, hoàn toàn giống nhau, ta biết ta là nghe qua ở nơi nào rồi, khi đó ta còn không có một thân thể hoàn chỉnh, mỗi ngày chỉ có thể lẳng lặng nghe loại thanh âm này, cảm thụ lấy sự bi thương của cô; Dần dần, tay chân của ta bắt đầu nghe theo sự chỉ huy của ta, khi âm thanh xuất hiện ta đều sẽ đưa tay ra, rất muốn xoa xoa một chút thương tâm của cô, nói cho cô biết cô không phải một mình, ta luôn đang ở bên cô, nhưng mà từ đầu đến cuối ta không làm được, ta sờ không tới cô cũng nói không được lời; Cuối cùng, đợi khi ta có thể làm được những việc này, cô lại không cần ta, cho tới bây giờ, ta vẫn là không hiểu, tại sao cô sẽ đối với ta như vậy? Không phục!
Ta không khỏi mở ra khóe mắt, miệng không chịu khống chế run rẩy, rất muốn biết tại sao cô phải đối với ta như thế, cố gắng đem một cái tay khác vươn lên, nhưng cuối cùng là không cách nào giơ lên, mà bàn tay lớn kia lại đem ta nắm đến càng chặt, ôm ta rất chặt.
"Ngủ đi, tỉnh ngủ sẽ không đau nữa."
Thanh âm ôn nhu truyền đến, mí mắt nặng nề lần nữa khép lại, vị bạc hà nồng đậm bao quanh khứu giác của ta, cái trán không biết bị đồ vật gì mềm mại đụng tới, bàn tay không có bị nắm đổi thành dán lên vị trí tiếng tim đập "Thịch thịch thịch", chậm rãi đem đầu dựa vào, ta theo bản năng ừm một tiếng, liền không có suy nghĩ.
Bản sonata ánh trăng một tay còn đang quanh quẩn gian phòng, người ngoài cửa, vui mừng vuốt lấy giọt nước trên mặt quay người đi.