Lột Xác

Chương 40: Ta không giống với mẹ



Ban đêm, ta ngồi ở trên xe của cô, nhìn thành thị ngoài cửa sổ bị đèn nê ông đỏ rọi sáng, bởi vì là đêm trừ tịch, màu đèn đặc biệt đẹp.

"Có thể nói một chút nổi nóng cái gì đây," Đèn đỏ, cô dừng xe hỏi tới, "Sáng sớm còn thần sắc hưng phấn nói muốn gặp gia gia, không điện thoại cho ta đừng đến đón ngươi, mới 12 tiếng, thì ngồi ở trên xe ta."

"Không có gì, không có nổi nóng." Ta lơ đễnh trả lời.

Dương Vũ Đồng nhíu nhíu mày, không hề nhìn nhóc con giận dỗi này nữa.

Ta không nhìn ngoài cửa sổ nữa, nhắm chặt mắt lại.

Sáng sớm hôm nay, sau khi cô đưa ta đến chỗ gia gia ở thì đi rồi, ta tự mình đến phòng của gia gia, gia gia thấy được sự xuất hiện của ta, lại như trước đây, ôm ta hôn lấy hôn để, mới thả ta ra hỏi: "Vũ Đồng không có đến?"

Ta ngồi vào trên ghế salông ấn xuống điều khiển từ xa mở ti vi, "Ừm, mẹ nói có việc, đem ta đưa đến cửa đã đi rồi, buổi tối cô còn muốn đi tham gia tiệc rượu cái gì."

Vu lão đầu nghe được cháu gái kêu mẹ, hai mắt sáng lên, cũng ngồi ở bên cạnh cháu gái, "Tử Ngôn bảo bối, khoảng thời gian này sống tốt chứ?"

Ta méo miệng nhìn gia gia, hắn không biết khoảng thời gian này ta bị bắt cóc bị bệnh hết một quãng thời gian? "Rất tốt a." Đại khái là sợ lão nhân gia hắn lo lắng, sẽ không nói cho hắn biết chứ.

Vu lão đầu nở nụ cười, "Phải không, vậy ở chung với mẹ thế nào?"

"Cũng rất tốt a," " Ta đưa ánh mắt trở lại trên màn hình TV, "Nhưng mà, cô sẽ đánh ta."

"Nga!" Nghe được cháu gái bị đánh, Vu lão đầu là có chút đau lòng, nhưng khi đó Dương Vũ Đồng thì từng nói với hắn vấn đề này rồi, hơn nữa nhìn lên cháu gái bảo bối của hắn hình như cũng không làm sao để bụng, hẳn không phải là vấn đề lớn lao gì đâu.

"Ngươi thì nga một chút, hết rồi?" Ta tò mò hỏi, vốn cho là hắn nhất định sẽ đau lòng đến lợi hại, "Ta bị nàng đánh, dùng là roi mây, đánh là m.." Suýt chút nữa nói quá lời rồi, chuyện mất mặt như vậy không thể nói!

"Hả? Đánh là cái gì?"

"Không có gì!" Hắn là không phải cố ý a.

Vu lão đầu bóp bóp khuôn mặt nhỏ kia, "Ngươi không nghe lời, chọc mẹ tức giận nàng mới đánh ngươi a."

"Ngươi làm sao thì biết là vấn đề của ta, nàng hẹp hòi không được sao?" Ta bất mãn nói, lão già này, cư nhiên còn nói giúp cô.

Vu lão đầu nhíu nhíu mày, "Ơ, lúc nào đều học được tính nóng nảy rồi, mẹ ngươi đem ngươi sủng đến không tệ a."

Cô sủng ta? Không biết khi đem ta đánh cho buổi tối nằm sấp ngủ có phải cũng tính là sủng không đây.

Thấy vẻ mặt của cháu gái không tốt lắm, Vu lão đầu dời đi đề tài, "Được rồi, ngươi bị đánh gia gia cũng đau lòng, nhưng mà gia gia cũng yên tâm, ngươi bây giờ vẫn là không thích mẹ sao?"

Ta đ*ệt một tiếng, đem đầu nghiêng qua một bên khác không trả lời.

"Thực sự là tánh khí nóng nảy," Vu lão đầu sủng nịch vuốt đỉnh đầu của cháu gái nói.

Đúng rồi, hơn ba tháng này, gia gia đều chỉ có một mình, không biết hắn trải qua thế nào đây, "Gia gia, vậy ngươi khoảng thời gian này sống tốt không? Chân còn đau không?"

"Tốt, nơi này rất nhiều ông bà cụ, đồng thời đi tản bộ một chút, nói chuyện phiếm cái gì, mỗi ngày gia gia đều rất vui vẻ, chân đau có người chuyên môn xem chữa trị, mẹ ngươi suy nghĩ rất chu đáo cho ta a."

Nghe được gia gia nói như vậy, ta cũng cười, còn lo lắng bên cạnh hắn thiếu đi ta, sẽ cô quạnh đó.

"Bảo bối a, gia gia có một chuyện muốn nói với ngươi một chút."

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, gia gia vỗ vỗ tay của ta đi mở cửa, đi vào là một bà không chênh lệch nhiều với bà ngoại.

"Nàng chính là cháu gái của ta," Gia gia chỉ vào phía bà kia giới thiệu với ta.

Ta đứng lên hơi gật gật đầu.

Bà kia bước nhanh đến đánh giá ta một phen, hưng phấn nói: "Ngươi chính là Tử Ngôn a, thực sự là một bộ dáng phôi thai mỹ nhân."

Lần đầu tiên có người tán thưởng ta là mỹ nhân, ta ngại ngùng cúi đầu.

"Nàng rất giống với mẹ nàng," Gia gia đi qua vỗ vỗ vai của ta, "Chào hỏi với Vương nãi nãi đi."

"Chào Vương nãi nãi," Gia gia mới vừa nói ta rất giống với mẹ? Nhớ tới má Lâm cũng từng nói như vậy, chỉ là, ta giống cô chỗ nào, "Ta không giống với mẹ, cô đẹp hơn ta, hơn nữa rất thông minh, ta không hề có một chút đồ vật có thể so với cô." Đúng, cô thật sự rất hoàn mỹ, ngoại trừ lúc nắm roi mây đánh mông ta.

"Ha ha, Tử Ngôn thật ngoan," Vương nãi nãi cười vỗ vỗ mu bàn tay của ta.

Gia gia đem ta kéo về trên ghế sofa tiếp tục tán gẫu với ta, trong lúc đó, ta để ý Vương nãi nãi không ngừng mà thu xếp phòng của gia gia, cuối cùng càng bắt chuyện ta và gia gia ăn cơm trưa, xem ra gia gia ở đây không chỉ không tẻ nhạt, trái lại có thêm bạn già đó.

Ta vốn là rất cao hứng gia gia ở đây gặp được Vương nãi nãi, dù sao bà nội đi nhiều năm như vậy rồi, gia gia cũng chỉ có ta làm bạn, hiện tại ta cũng bắt đầu sống với mẹ rồi, chỉ có một mình hắn khi không có kết bạn nhất định sẽ cảm thấy cô quạnh.

Nhưng mà, khi đến hoàng hôn, ta thì không nghĩ như vậy.

"Tử Ngôn bảo bối, đã muộn rồi, gọi điện thoại cho mẹ để nàng đến đón ngươi đi," Gia gia nhìn thời gian nói với ta.

"Không đi, ta ở chỗ gia gia mấy ngày, mẹ cũng đồng ý." Ta nhìn TV trả lời.

"Ở mấy ngày? Sao được, ngày mai ăn tết rồi."

"Ta biết ăn tết, cho nên ta mới đến trãi qua với gia gia a."

"Vậy mẹ ngươi thì sao? Lần đầu tiên ăn tết với ngươi ngươi làm sao có thể không ở, nhanh để nàng đến đón ngươi."

Hắn như vậy có tính đuổi ta đi hay không? "Không gọi, dù sao mẹ đồng ý ta ở đây mấy ngày."

"Mẹ ngươi đồng ý, ta không đồng ý," Nói xong, gia gia liếc nhìn Vương nãi nãi bên cạnh ta, "Nhanh, nhất định phải trở về! Ngươi sáng sớm không phải nói Đồng Đồng phải tham gia tiệc rượu sao, trễ rồi thì không tốt." Liền cầm điện thoại lên nhấn số.

Ta sửng sốt một chút, tiến lên đoạt lấy điện thoại trong tay gia gia thét lớn: "Mẹ, lập tức đến đón ta!"

Khi xe của cô đến nhà dưỡng lão, ta từ chối hành động gia gia muốn đưa ta xuống lầu, hắn có chút bất đắc dĩ nhét cho ta hai bao lì xì, nói chúc ta vui vui vẻ vẻ, cần nhanh như vậy sao? Năm ngoái tiền lì xì cho ta vẫn là một, ta tức giận trả lời bây giờ không vui vẻ, liền chạy đi.

Thiệt là, hai lão gia hỏa, ăn tết còn muốn thế giới của hai người, đem cháu gái luôn sống nương tựa lẫn nhau ta đây đuổi đi, cái này có phải gọi là trọng sắc quên bạn?

Nhưng mà, năm mới đầu tiên sau khi có mẹ, không trãi qua với mẹ, hình như lại thật sự không còn gì để nói, hơn nữa gia gia cực khổ vì ta nhiều năm như vậy rồi, hiếm thấy bây giờ tìm được bạn già, là nên ở chung nhiều một chút.

Bỏ đi, ngày mai khi gọi điện thoại cho chúc tết cho gia gia thuận tiện nói lời xin lỗi đi.

Chuông điện thoại di động từ trong túi của cô vang lên, sau khi cô dừng xe ở ven đường, ta từ trong túi lấy điện thoại di động ra đưa cho cô.

Nói vài câu, cô liền treo điện thoại, từ trong câu trả lời của cô ta thì biết vật thể tên ông ngoại kia lệnh cô phải đi tiệc rượu giao thừa kia.

"Tức xong rồi?" Cô tiếp tục khởi động xe.

"Vốn dĩ là không có tức." Ta bĩu môi nói.

Cô khẽ cười một tiếng, "Không tức thì không tức, ngày mai phải nhớ chúc tết cho gia gia."

"Biết rồi, ngươi có phải đi tiệc rượu không."

"Ừm, ngươi không giận, ông ngoại ngươi có thể tức giận đó, ta đi dạo chút thì đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.