Một luồng mùi rượu trên người ta bị cô không chút khách khí đẩy vào phòng tắm, nói nếu như ta không tắm bảy tám lần rửa sạch triệt để mùi vị trên người, cô thì tự mình động thủ đem ta ném vào trong máy giặt quần áo tắm, ta liếc cô một cái, không tin cô sẽ ghét bỏ mùi vị của rượu đỏ.
Kết quả, ta ngâm gần một tiếng, trên mặt xuất hiện đỏ ửng, đầu cháng váng vô cùng mới tròng lên váy ngủ đi ra, trong nháy mắt gặp phải bà ngoại đem áo bông của ta lấy đi.
"Chậm đã!" Ta bước nhanh đi qua đoạt lại áo bông.
"Bà ngoại giặc đồ cho ngươi mà thôi, chú ý ngữ khí của ngươi." Thấy cô gái phản ứng hơi lớn, Dương Vũ Đồng nghiêm túc nói.
"Xin lỗi," Không muốn chọc cô tức giận, ta lập tức nói xin lỗi, "Quần áo tự ta giặc thì được rồi, cảm ơn bà ngoại," Sau đó đem hai cái túi lì xì trong túi áo bông lấy ra.
"Đây là cái gì?" Bà ngoại chỉ vào tiền lì xì trong tay ta hỏi.
"Tiền mừng tuổi, gia gia cho."
Bà ngoại nghe xong sờ sờ sau gáy của ta, "Quần áo vẫn là cho bà ngoại giặc đi, rượu đỏ không dễ giặc," Nói xong, nàng từ trong tay của ta cầm lấy quần áo, dặn dò ta nghỉ sớm một chút thì ra khỏi phòng rồi.
Ta đem tiền lì xì đặt ở dưới cái gối liền nằm ở trên giường.
Dương Vũ Đồng nhìn động tác của nhóc con này trêu ghẹo nói: "Còn để dưới gối, tại sao không đến phía sau cửa nhảy ba cái?"
Ta nghi hoặc nhìn cô, "Phải nhảy? Gia gia chưa từng nói a."
"Ừm, nhảy rồi sẽ cao lớn."
Thiệt hay giả? Ta đánh giá cô một chút, "Ngươi đều nhảy qua?"
"Khi còn bé nhảy qua," Cô nghiêm túc trả lời.
Ta không dám thất lễ từ trên giường xông xuống chạy đến sau cửa nhảy ba cái, nhưng mà, sau lưng truyền đến thanh âm ôm bụng cười to của cô.
Đáng ghét, bị chơi xỏ rồi!
Ta cau mày thât chặt, con mắt chỉ lưu lại một đường chỉ nhìn chăm chú cô, cuối cùng lủi về trên giường nặng nề hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Nhóc con tựa hồ tức giận rồi, Dương Vũ Đồng thu hồi tiếng cười nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, dùng tay nâng lấy đầu, "Được rồi, không tức giận, ta không có lừa ngươi, khi đi học ta thật sự nghe nói qua có bạn học là làm như vậy."
Ta u oán trả lời một câu: "Vừa rồi ta là hỏi ngươi có nhảy qua hay không."
Ánh mắt của cô tung bay lên, trốn tránh đi ánh mắt của ta.
Ta lần nữa hừ mạnh một tiếng, đem mặt vùi vào gối.
"Được được được, là ta không đúng, không tức giận." Dương Vũ Đồng phỏng chừng chơi tiếp nữa, nàng thật sự phải tức rồi đó.
Nhưng nhóc con kia hình như không thế nào chấp nhận, vẫn cứ nằm sấp không có động tác.
"Mẹ cũng nói xin lỗi rồi, không chấp nhận sao?" Dương Vũ Đồng túm túm quần áo của nhóc con, con gái này của mình đã 13 tuổi rồi, có lúc vẫn đúng là không kém là bao nhiêu so với đứa trẻ 3 tuổi, chỉ đành phối hợp cùng ấu trĩ với nàng, nhưng mà cũng vừa hay để cho mình cảm nhận một chút thú vui sủng đứa nhỏ.
Vẫn không có động tác.
Giữa lúc khi Dương Vũ Đồng còn đang rối rắm làm sao thu thập tàn cục này, tiếng chuông của đêm trừ tịch trùng hợp vang lên, lập tức truyền đến tiếng pháo, cô gái vội vã rụt vào trong ngực của chính mình.
Cái này, không phải chứ.. "Ngươi không phải chỉ sợ sấm sét, tiếng pháo cũng sợ?"
Không hề trả lời, chỉ là tiếp tục chui vào trong lồng ngực.
Dương Vũ Đồng nhìn có chút buồn cười, tàn cục vậy mà để tiếng pháo phá tan rồi, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia hôn lên một cái, "Bảo bối, năm mới vui vẻ, hi vọng ngươi mỗi ngày đều có thể vui vui vẻ vẻ."
"Mẹ cũng vậy, năm mới vui vẻ."
Không nói gì thêm, Dương Vũ Đồng đem chăn đắp ở trên người hai người, ôm nhóc con trong lòng tiến vào mộng đẹp.
Mùng một năm mới, sau khi chúc tết với ông bà ngoại, rất thành công có được một túi lì xì đầu tiên trong lịch sử trừ gia gia ra, nhưng bên trong mỏng manh, có chút hiếu kỳ bên trong là bỏ cái gì, bởi vì gia gia sẽ đem tiền gấp lại, đương nhiên có thể tìm thấy cảm giác dày, chạy đến nơi không có ai, ta lén lút mở ra lấy ra đồ vật bên trong.
Trời ạ! Ta hít vào một ngụm khí lạnh, ta thấy chữ "chi phiếu".
Người nhà này thật sự coi 100 đồng làm tiền lẻ sao?
Vội vã chạy về phòng, cô hôm nay không dậy sớm giống như ngày thường, năm mới là kỳ nghỉ duy nhất trong một năm của cô, là nên ngủ nướng, đây là tôn trọng tối thiểu đối với kỳ nghỉ, nữ vương cao ngạo kia kỳ thực cũng là người bình thường a.
Nhưng mà tiếng bước chân nặng nề quấy rầy mộng đẹp của Dương Vũ Đồng, dùng đầu gối suy nghĩ cô cũng biết là ai, bởi vì năm mới từ trước đến giờ là thói quen của chính mình, từ trên xuống dưới nhà họ Dương xưa nay không dám quấy nhiễu.
Ta hai tay chống ở trên giường, muốn nhìn một chút cô đến cùng tỉnh lại chưa, ai biết cô đột nhiên ngồi dậy đem ta kéo đến trên đùi của cô, kéo quần xuống, không nặng không nhẹ ở trên mông để trần của ta đánh hai bạt tay.
"Mẹ!" Ta hoang mang đá chân giãy dụa.
"Cố gắng ăn tết, cũng không an phận, nói, chuyện gì?" Nói xong, lại ở trên cái mông nhỏ kia đánh xuống.
Ta móc ra tiền lì xì ông bà ngoại vừa rồi cho ta, "Cái này.."
Tiền lì xì, Dương Vũ Đồng lập tức hết chỗ nói rồi, chính là một đứa nhỏ! Lần nữa trở lại trong chăn, cố hết sức duỗi ra ngón tay chỉ chỉ bàn cách đó không xa, "Ở bên kia, tự mình đi lấy, không cần cám ơn ta."
"Không phải," Bởi cô đánh đến không đau, ta cũng lười để ý tới phía sau, xoay người bò đến bên cạnh cô, "Bên trong là chi phiếu, ta không thể lấy."
Đứa bé này có phải là quái thai không? "Chi phiếu thì thế nào, ta cho cũng là chi phiếu, ngoan ngoãn đi ra để ta ngủ chút nữa được không."
"Được, nhưng ta không thể lấy." Ta đem tiền lì xì đặt ở bên gối cô, dự định rời khỏi.
Cô dùng sức lại đem ta kéo về nằm sấp trong lòng cô, "Tại sao không thể lấy?"
"Rất nhiều tiền, không dám lấy," Ta nói thẳng ra cảm nhận của mình.
"Cho ngươi rồi, thì cất đi, không có dám hay không."
"Nhưng mà, ta chỉ là đứa trẻ, không cần nhiều như vậy, cũng xài không hết, lần trước ngươi cho ta 500 đồng tiền cơm trưa ta còn lại hơn 300 đó."
"Bốp bốp!" Lời này nói chưa dứt lời, vừa nói, Dương Vũ Đồng thuận tay ở trên cái mông còn để trần kia lại đánh hai cái, "Ta có từng nói phải cố gắng ăn cơm hay không!"
Cô đem ta đánh đến có chút đau, "Có, nhưng không có người nói tốn nhiều tiền mới kêu cố gắng ăn cơm."
Lần này Dương Vũ Đồng không có đạo lý phản bác, nhóc con này là đang nói chính mình tiết kiệm đó, cầm lấy hai cái túi tiền lì xì bên gối, "Cầm lấy, cho ngươi rồi thì cất đi, cũng không có người nói quy định nhất định phải xài hết, ngày không bận mở thẻ cho ngươi, cất giữ sau này coi là của hồi môn."
Của hồi môn? Ta xấu hổ đem mặt giấu đi.
"Ha, cái mông trần thì không mặt đỏ, nghe được cái này trái lại thẹn thùng," Cô trêu chọc nói, "Ta xem sau này đều đem cái mông lộ ra đi, đỡ phải khi đánh còn phải cởi."
Ta bất mãn đệt một tiếng, lập tức bò đến dưới giường kéo quần lên.
Cô cũng bị ta làm cho không buồn ngủ, ngồi dậy lấy quần áo vào phòng tắm, "Đúng rồi, hai ngày sau ta phải đi công tác, bản thân ngươi ở nhà phải nghe lời của ông bà ngoại, tự giác làm bài tập, ta không hy vọng sau khi trở lại còn phải đôn thúc ngươi làm bài tập kỳ nghỉ."
Âm thanh từ trong phòng tắm truyền ra, "Năm mới cũng phải đi công tác?" Ta có chút kinh ngạc hỏi.
"Nước ngoài không có tết."
Ta có chút mất mác tựa ở trên tường của phòng tắm.
Cô thay xong quần áo đi ra, "Ăn cái gì rồi chưa?"
Ta lắc đầu.
"Vậy cùng nhau ăn đi, ăn xong đến sân chơi với ngươi."
Nhất thời, ta khôi phục sinh khí, nhảy nhảy nhót nhót nắm tay của cô đi đến phòng ăn.