Lột Xác Sống Lại

Chương 62: 62 Băng Vệ Sinh Hoàng Tử Bé




Từ bé đến lớn Hàn Nhất chưa từng gặp qua chuyện như thế này, mấy cái như thi vật lý toán học gì đó cũng chỉ dựa vào chỉ số thông mình mà nghiền ép người khác, cùng lắm học bài rồi ganh đua thôi.

Nhưng lần này lại khác, Hàn Nhất nhạy bén nhận thấy được lần này nói không chừng là hủ vàng đầu tiên, vì thế dù liều cái mạng nhỏ cũng phải lấy cho được vị trí này từ công ty Hàn Đình Đình.

Không chỉ như thế nhóc còn thường xuyên hỏi Trịnh Hải Dương, vẫn cảm thấy không yên tâm liền gọi điện thoại tham khảo Lâm Quân ở tận Bắc Kinh xa xôi.

Lúc ấy Lâm Quân đang đến phim trường xem Lâm Yến, lại bị thằng con hung hăng một hồi, dù sao thì kể từ lần kế hoạch quang phục hắn cảm thấy con trai qua một đêm đã trưởng thành, trước kia chỉ toàn cãi nhau với hắn, hiện tại lời lẽ vừa chính đáng lại mang tính răng dạy, Lâm Quân ở nơi công cộng bị con trai nói đến độ không còn chốn dung thân, đúng lúc được bạn nhỏ Hàn Nhất gọi điện đến hỏi chuyện.

Điện thoại gọi từ sáng sớm, khi đó Lâm Quân còn đang đi thăm đoàn làm phim thì bị con trai mắng một hồi, đang buồn bực trở về tính ngủ bù, điện thoại liền reo lên, vừa nhìn là biết từ nhà Trịnh Hải Dương ở tỉnh thành.

Nhấc máy, nghe được Hàn Nhất ở đầu bên kia xổ một hơi, cuối cùng hỏi hắn: "Chú Lâm ơi, chú cảm thấy con có nên nhập cổ phần vào bộ phận kỹ thuật có được không?"
Lâm Quân ngẩn người, còn chưa phản ứng lại kịp, kéo cửa siêu xe thể thao ra ngồi vào, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, ngạc nhiên nói: "Con nói cái gì? Băng vệ sinh?" Khi nói ra ba chữ cuối còn bị sặc nước miếng, ho một tiếng nói: "Bộ phận kỹ thuật?"
Hàn Nhất vô cùng sốt ruột: "Đúng vậy, đây là chủ ý của con, có thể nhập cổ phần đúng không? Anh con bảo con đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Lâm Quân cười, lấy điếu thuốc ra, nói vào điện thoại: "Con còn biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng nghe cũng không tệ lắm, cái băng vệ sinh gì đấy, nếu đó là kỹ thuật chỉ mình con làm thì phải xin cấp bằng sáng chế, để chứng minh đó là công nghệ của con; nếu không phải con làm thì có thể thương lượng với người khác để phân phối cổ phần; còn nếu con chỉ ra ý tưởng thì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đi, để người khác chia hoa hồng cho con, từ công ty cô con nếu chỉ chia hoa hồng hay cổ phần thì cô ấy chắc chắn sẽ không từ chối.

"Cảm ơn chú Lâm." Hàn Nhất nói xong không đợi Lâm Quân phản ứng liền sốt ruột cúp máy.

Lâm Quân lấy di dộng xuống nhìn thoáng qua màn hình, lắc đầu cười, quay đầu nhìn hướng đoàn làm phim, lái xe rời đi.

Hắn nghĩ một đám thế hệ này đúng là không thể coi thường, thật có bản lĩnh, thời đại này đã chuẩn bị cho bọn họ những bộ não tài năng, thật không cô phụ đám người lớn này liều mạng tranh giành giang sơn vì chúng mà.

Giờ phút này xa xa ở tỉnh thành Hàn Đình Đình từ miệng Hàn Nhất đã tìm được hai học bá đang chán ngán nghiên cứu 'tài liệu' thí nghiệm.

Hai vị học bá này đều thuộc khoa hóa học, một người 20 một người 21, tuổi đều không lớn, chuyên ngành hóa chất thực nghiệm, Hàn Nhất và vài bạn nhỏ khác tình cờ được phân vào lớp bọn họ, lớp Thiếu Niên chỉ ở bên cạnh nhìn hai người họ thao tác thực nghiệm.

Hàn Nhất có quan hệ khá tốt với hai vị học bá kia, họ không xem Hàn Nhất như con nít mà chỉ xem là học đệ.

Khi giáo viên không ở phòng thực nghiệm, ba người họ nhàm chán châu đầu vào thí nghiệm chơi, bởi cái băng vệ sinh này luôn là 'nguyên liệu thí nghiệm', nên ba vị học bá này rảnh rỗi ngồi dùng một bịch băng để nghiêm cứu, đến bây giờ họ đã lôi được một đống khuyết điểm, dùng tinh thần học bá để nghiên cứu ra băng vệ sinh chất lượng tốt.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất xin nghỉ nửa ngày để dẫn hai vị học bá kia xuống nhà xưởng của Hàn Đình Đình, cô vừa thấy họ hai mắt liền sáng lên, khiến hai bạn trẻ kia giật mình, hai mắt nhìn nhau không biết chuyện gì.

Hàn Đình Đình trực tiếp nói cho họ suy nghĩ của mình, hai nam sinh kia đầu tiên hơi dừng một chút, tiếp theo mặt đồng thời đỏ lên, giống như vô cùng ngượng ngùng.


Dù sao thì hai nam sinh cũng chỉ mới 20, không giống Hàn Nhất đến lông còn chưa mọc, băng vệ sinh dùng để làm gì dùng ở đâu bọn họ rõ như ban ngày, lúc ở phòng thí nghiệm họ rảnh đển trứng cút cũng đau nên mới đùa thôi, bây giờ đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp nói về băng vệ sinh, ngượng đến độ bọn họ hận không thể dùng ngón chân đào ra một cái lỗ xong nhảy xuống dưới trốn luôn.

Hàn Đình Đình mời bọn họ ngồi, bí thư rót trà cho họ, bên cạnh là Trịnh Hải Dương với Hàn Nhất ngồi trên sô pha ăn trái cây nhìn bọn họ, Hàn Đình Đình nói với hai vị kia: "Các em đừng ngượng ngùng, coi như đang nghiên cứu phát minh một sản phẩm là được."
Hai nam sinh liếc nhau, trong đó một người nói: "Được, chị nói đi, chúng em đang nghe."
Hàn Đình Đình: "Đêm qua cháu trai của tôi có nói tôi nghe về ý tưởng của mấy đứa về băng vệ sinh, bao gồm các phân tầng để tăng khả năng thấm hút.

Tóm lại, hiện tại băng vệ sinh có nhiều khuyết điểm mà các bạn lại làm ra được các loại cải tiến.

Tôi mời các bạn đến chính là vì việc này.

Các bạn cũng thấy, tôi làm hóa phẩm, cũng có sản phẩm băng vệ sinh, cho nên tôi muốn hợp tác với các bạn, đương nhiên tiền đề hợp tác là loại băng vệ sinh mới có những tính năng hiệu quả hơn để đẩy ra thị trường."
Hai nam sinh nhìn qua vô cùng ngượng ngùng, nam sinh ngành kỹ thuật mà không biết nói năng thế nào, nhưng với người coi trọng thí nghiệm bọn họ phần nhiều là sự vui mừng, đặc biệt khi nghe nghiên cứu của họ có thể đẩy ra thị trường, khiếm tâm tình càng thêm hưng phấn.

Hàn Nhất trên sô pha gác chân nói: "Cứ can đảm mà nói đi, coi như đang báo cáo thí nghiệm cho giáo viên thôi.

Hai nam sinh ngượng ngùng cười cười, hiển nhiên lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, bọn họ học khoa hóa của trường nhưng phần lớn thời gian đều ở phòng thí nghiệm, mong muốn chính là đưa thành quả nghiên cứu của mình vào thị trường.

Bọn họ đều thiên hướng cao cao gầy gầy, người đeo kính tên Trương Siêu, người còn lại tên Mạnh Hổ, hai người họ ngầm trao nhau ánh mắt, Trương Siêu ngẩng đầu nói: "Mạnh Hổ khi khẩn trương nói chuyện có hơi lắp, vẫn nên để em nói đi."
Hàn Đình Đình gật đầu, đẩy giấy bút cho hắn, Trịnh Hải Dương liền đứng lên đi qua, Hàn Nhất cùng đi theo.

Trương Siêu thuần thục vẽ trên giấy một miếng băng cùng các mặt cắt, nói: "Là như thế này từ góc độ hóa học thì muốn để băng vệ sinh mang lại cảm giác thoải mái thì có thể thực hiện nghiên cứu chuyên nghiệp từ cấu trúc bề mặt với kết cấu bên trong, Em cùng Mạnh Hổ và Hàn Nhất lúc đầu không suy xét vấn đề cấu trúc, dù sao lúc ở phòng thí nghiệm chúng em cũng không chú ý điểm này được, chủ yếu vẫn là công nghệ.

Tiếp theo em sẽ nói tới vấn đề này." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

"Ngay từ đầu chúng em cảm thấy băng vệ sinh trên trị trường không ổn bởi vì hiệu suất hút nước kém của thí nghiệm nhuộm, sau đó chúng em chủ yếu xem xét vấn đề của lớp thấm hút.

Chúng em tháo băng ra nghiên cứu, lớp lông thấm hút phân bố hầu hết ở bề mặt sản phẩm, này có hơi bất hợp lý." Nói đến đây lại dừng một chút, mặt đột nhiên đỏ, nói tiếp: "Bởi vì băng vệ sinh thật ra khi thấm hút chủ yếu chỉ ở một bộ phận duy nhất, giống như khi chúng ta rót nước vào ly, nước không có khả năng phân tán đều được, phải có phân bố dạng thang độ, cho nên lúc ấy Hàn Nhất nói, thật ra có thể làm phân bố theo thang độ hoặc là phân tầng polyme (cao phân tử), để tăng khả năng phân bố hấp thụ nước thay vì tập trung một nơi."
Hàn Đình Đình gật gật đầu, cảm thấy đúng là có lý, âm thầm cổ vũ hắn tiếp tục nói.

Trương Siêu: "Sau đó là lớp đối lưu.

Hiện tại băng vệ sinh dùng là đối lưu kép, nói thật như thế rất dễ bị rò rỉ hai bên mép, thật ra cũng dễ khắc phục, chính là tạo nhiều rãnh hơn.

Còn một số chi tiết khác, chẳng hạn như làm sao để hấp thụ nước nhanh hơn.

Đương nhiên chúng ta suy xét từ góc độ thí nghiệm thuốc nhuộm, chứ nếu đưa vào sử dụng thực tế thì độ vừa vặn với thoải mái đều quan trọng, nhưng lúc đó chúng em cũng không suy xét đến."
Trịnh Hải Dương nghe xong trong lòng thổn thức, trước kia cậu chưa bao giờ tìm hiểu về những công nghiệp hóa chất này, không ngờ một gói băng vệ sinh nhỏ mua trong siêu thị lại phải nghiên cứu chuyên nghiệp như vậy.


Hàn Đình Đình lại rất kích động, nói: "Các cậu nói đúng, là như vậy, tôi muốn cùng hai cậu hợp tác, đẩy nghiên cứu của các bạn ra thị trường, cho nên tạm thời yêu cầu các bạn lưu lại phòng thí nghiệm của công ty.

Tôi không biết các em nghĩ thế nào, nhưng nếu bản cải tiến bán ổn, tôi sẽ chủ động giúp các bạn đăng ký bằng sáng chế, để các bạn nhập cổ phần vào ban kỹ thuật."
Hàn Đình Đình là người thực tế, chứ không phải gian thương chỉ biết trục lợi, cô sẽ không nghe xong ý tưởng, mời họ dùng bữa rồi đuổi đi, sau đó lấy kết quả chiếm làm của riêng cho phòng nghiên cứu của mình làm.

Trong giới này cũng có nhiều người như vậy, dù sao trước mắt chỉ là hai học sinh, dù Hàn Đình Đình hoàn toàn có thế lấy thành quả nghiên cứu của họ, họ cũng đâu có làm gì được, nhưng như vậy cũng quá tiểu nhân và thiển cận.

Trên đời này thiếu nhất là người có tinh thần và ý tưởng nghiên cứu, Hàn Đình Đình tính toán xây dựng đế chế hóa phẩm của riêng mình, tương lai dự định sản xuất cải tiến mỹ phẩm và skincare.

Hai sinh viên trước mặt hiền lành chưa nhìn ra được gì, nhưng Hàn Đình Đình quý trọng nhân tài, cô nghĩ rằng hai đứa nhóc trước mặt nếu được bồi dưỡng kỹ càng, nhưng tương lai sẽ thành nhân vật có tên tuổi trong ngành.

Hai sinh viên kinh ngạc đến không biết nói gì, bọn họ hai mặt nhìn nhau, thậm chí nhìn về phía Hàn Nhất, thay đổi cấu tạo của băng vệ sinh chỉ là bọn họ tùy tiện làm chơi ở phòng thí nghiệm, nhưng ai có ngờ một bà chủ công ty lớn như vậy lại có hứng thú, chẳng những mời họ về làm việc, thậm chí còn giúp họ xin bằng sáng chế??
Trời ạ!! Đây là vàng từ trên trời rơi xuống! Phải biết rằng trước khi ra khỏi cửa, hai người bọn họ còn đang vì giặt đồ trong phòng ký túc xá nước lạnh đến độ kêu ngao ngao!!
(Vũ: Kiểu buổi sáng còn đang lo giặt đồ nước lạnh mà buổi chiều thì thành kỹ sư nhà máy rồi.

(o˘◡˘o))
Mạnh Hổ không thể tin được, lắp bắp nói: "Thật...Thật ư?"
Hàn Đình Đình ngồi xuống cười nói: "Đương nhiên là thật, tôi không lừa các bạn, tôi sẽ tìm giáo viên trường các bạn nói chuyện, hiện tại các bạn sắp phải thi cuối kỳ thì không tiện, nếu gặp giáo viên để nói đưa các bạn về nghiên cứu thì chắc họ vẫn sẽ cho tôi chút mặt mũi.

Các bạn dù gì cũng là học sinh của S đại, việc được cấp bằng sáng chế cũng sẽ khiến trường các bạn nở mặt nở mày.

Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp tôi hy vọng các bạn có thể làm việc ở công ty tôi, nếu lần hợp tác này thành công, tôi nguyện ý dùng giá cao mời các bạn về làm việc.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Bộ dạng kích động của họ bộc lộ ra, lúc mới nói chuyện Trương Siêu còn trấn định chuyên nghiệp, lúc này đột nghiên ngây ngốc nói với Hàn Nhất: "Hàn Nhất, người này là cô ruột của em đúng không?"
Hàn Nhất trợn trắng mắt: "Ruột!!!"
Lúc này Hàn Đình Đình thể hiện ra thái độ của một chủ xí nghiệp, không chèn ép hai học sinh, chỉ ngồi xuống bình đẳng đối đãi.

Sau khi hai người về, Hàn Nhất còn chưa kịp phản ứng lại, nhóc hỏi Trịnh Hải Dương: "Em còn tưởng là cô chỉ gọi họ đến hỏi chuyện rồi sau khi tiễn họ đi thì cô sẽ tự làm."
Trịnh Hải Dương sờ sờ đầu Hàn Nhất, nói: "Cô cũng là người tốt nghiệp đại học, cô sẽ không làm mấy việc như chèn ép học sinh đâu."
Hàn Nhất nghĩ nghĩ: "Nếu là ba hay chú Lâm, có khả năng họ sẽ làm như vậy."
Trịnh Hải Dương: "Cho nên đây là khác biệt giữa người với người, thương nghiệp đúng là phải có đầu óc mới được, nhưng cũng cần phải coi trọng người tài.

Nếu có một ngày, thành quả nghiên cứu của em, bởi vì có ý tốt mà bị lộ ra lại còn bị người khác trộm mất, về sau em có thèm để ý đến người đó sao, sẽ đi làm việc cho người đó không?"

Hàn Nhất lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm, em sẽ trả thù luôn ấy.

Trịnh Hải Dương: "Nếu từ góc độ lâu dài, hai vị học trưởng kia của em về sau nếu muốn phát triển, chắc chắn sẽ nghĩ đến công ty của cô đầu tiên, lại còn xin được bằng sáng chế, sẽ có danh tiếng trong ngành sản xuất.

Hàn Nhất nghĩ nghĩ, đột nhiên phe phẩy đuôi nói: "Em cũng có tham gia, cái phân bố phân tử thang độ là ý tưởng của em."
Trịnh Hải Dương sờ đầu nhóc: "Biết biết, vừa rồi Trương Siêu có nói mà, lúc ở phòng thí nghiệm là mọi người cùng nghĩ ra, đến lúc xin bằng sáng chế cũng sẽ có tên em."
Hàn Nhất vô cùng vui vẻ: "Em cũng muốn được chia tiền."
Trịn Hải Dương quay đầu nhìn lướt qua thằng bé, trong lòng nghĩ sao mà chẳng thay đổi chút nào, còn bé thì đi tích tiền, lớn rồi làm thí nghiệm còn không quên đòi chia tiền, sao có cảm giác như lớn lên trưởng thành hơi lệch lạc?!
Hàn Đình Đình đi khoa hóa của trường tìm người, quả nhiên rất mau đã mượn được người, bởi vì giữ bí mật, Trương Siêu với Mạnh Hổ xin nghỉ với lí do 'nhà có việc đột xuất', xong liền bị Hàn Đình Đình kéo đến nhà xưởng.

Bên Bắc Kinh nghe được tin tức, Hàn Trị Quân không yên tâm còn chạy về, kỳ thật lúc ấy bụng Trần Linh Linh đã rất lớn, cần có người bên cạnh, nên hắn vẫn chạy về xem xem, chủ yếu là xem con trai thế nào nữa.

Hàn Trị Quân đến nhà xưởng cũng nhìn phương án nghiên cứu, hơi yên tâm.

Lại nhìn con trai, ba mẹ không ở bên cạnh vẫn rất tung tăng nhảy nhót, khá tốt.

Hắn nghĩ thầm, chủ yếu vì có Trịnh Hải Dương thôi, có Dương Dương ở đây thì họ ở Bắc Kinh cũng yên tâm hơn không ít.

Dự ngày sinh của Trần Linh Linh là khoảng giữa tháng 1 năm sau, đi siêu âm thấy con trai, Hàn Nhất sắp có em trai rồi.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Trị Quân cũng chưa nói cho Hàn Nhất, là vì sợ Hàn Nhất không thích có em, dù sao thì đâu phải đứa trẻ nào cũng muốn chia sẻ bố mẹ với người khác.

Nhưng hiển nhiên họ lo lắng thái quá rồi, Hàn Nhất chủ động hỏi: "Trong bụng mẹ là em trai hay em gái thế?"
Hàn Trị Quân: "Là em trai."
Hàn Nhất vô cùng vui vẻ, nói với ba: "Khi mẹ sinh con muốn đến Bắc Kinh."
Hàn Trị Quân nhìn con trai: "Vui vẻ sao? Thích em trai à?"
Hàn Nhất gật đầu: "Đương nhiên!" Nhóc có em trai thì có thể kéo vào lòng ôm ấp! Còn có thể nựng nựng hai má đầy thịt!!! Về sau nhóc với Dương Dương ca cãi nhau, nhóc còn có thế lôi kéo em trai lên cùng chiến tuyến!
Lúc này Trịnh Hải Dương còn không biết tâm tư Hàn Nhất, hỏi Hàn Trị Quân: "Đã nghĩ ra tên chưa?" Đứa lớn tên Hàn Nhất, đứa thứ hai không phải đặt là Hàn Nhị chứ? Đúng kỳ.

Hàn Trị Quân: "Nghĩ ra rồi, là dì Linh của con nghĩ ra, tên cúng cơm thì không ra nhưng tên thật là Hàn Ất, trong Giáp Ất Bính Đinh."
Trịnh Hải Dương: "...." Nghe là khá giống Hàn Nhất! Hàn Nhất đã nghĩ là một rồi đồng nghĩa với 'Giáp', đứa thứ hai gọi là 'Hàn Ất' đồng nghĩa với Hàn Nhị rồi còn đâu.

Nhưng.......! đặt tên như vậy có sao không dị???
Hàn Nhất hiển nhiên cũng không thích cái tên nghe hao hao mình cho lắm, nghĩ nghĩ nói: "Sao không đặt là Hàn Thập đi? Chữ Nhất 一 thêm một nét không phải là thành chữ Thập 十 sao?"
Hàn Trị Quân nghe xong cái tên Hàn Thập này nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Cúng được! Hàn Thập, nghe qua đọc càng thuận miệng hơn Hàn Ất."
Trịnh Hải Dương: ".........................." Yên lặng quay đầu nhìn Hàn Nhất đứng bên cạnh, nghĩ thầm đó là em trai ruột của mi đó! Hàn Thập đáng thương.
~~Dãy phân cách dễ thương cho dễ hiểu nè ٩(◕‿◕。)۶~~
Lễ Giáng Sinh năm nay ở Bắc Kinh có rất nhiều cửa hàng ăn theo người nước ngoài làm ra nhiều hoạt động, bộ phim của Lâm Yến rốt cuộc cũng đóng máy, thế mà chẳng thèm ra ngoài chơi, tránh ở trong nhà ôm mền ngủ đông, bảo mẫu nấu một nồi chè đậu đỏ siêu to siêu khổng lồ, cha con hai người ngồi trong thư phòng ôm máy sưởi ăn chè trú qua mùa đông.

Trong tay lâm Yến bưng chén chè, vừa ăn vừa nằm trên sô pha, gác chân nói: "Ba làm gì vậy?"
Lâm Quân lên mạng di chuột tới lui, đôi mắt nhìn chăm chăm màn hình, click mở một diễn đàn thương mại, nhìn cái trang web mà Trịnh Hải Dương mấy tháng trước có đề cập qua.


Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Cái đường link kia kỳ thật hắn đã quên từ lâu, lúc ấy chỉ nói qua lập tức quên, chỉ là dạo gần đầy Lâm Yến đóng máy về nhà, hắn nhàm chán ở nhà chơi với con trai, đột nhiên nhớ tới mới mở ra.

Hắn click mở diễn đàn mà đã đăng ký, click mở tiêu đề là 'Hahahahaha, ông đây trưa nay đâm hỏng một cái đèn của cái xe thể thao vừa mua, không muốn sửa."
Thời điểm Lâm Quân đăng cái dòng này đang rảnh đến trứng cút đau, chủ yếu cũng không biết đăng cái gì lên diễn đàn, vừa vặn trưa hôm đó hắn đâm hỏng cái đèn xe thể thao, vì thế đăng lên luôn.

Lúc ấy không để ý, lúc này đột nhiên phát hiện dưới dòng trạng thái có rất nhiều feedback, có người hỏi -----
"Anh lái xe gì? Tôi chạy Audi?"
Phía dưới cũng có vài người phản hồi, cơ bản đều là cẩn thận lái xe, lại có người đột nhiên chọt một câu: "Mợ! Thiệt hay giả? Đều là kẻ có tiền? Tôi vốn cho rằng bản thân cũng dư giả, không nghĩ rằng có người có tiền hơn tôi? Chủ thớt đâu ròi? Chạy đâu rồi?"
Cũng có vài người nói bản thân lái xe gì, tiếp theo cái đề tài liền bị bẻ lệch ơi là lệch, bắt đầu có người khoe bản thân đeo đồng hồ gì, làm công việc gì, cùng lãnh đạo ăn cái gì, một bữa bao nhiêu tiền.

Tóm lại là đề tài bẻ lệch đến tháp nghiêng Pisa cũng phải xấu hổ.

Lâm Quân không nghe được con trai nói cái gì, tự mình lại vui vẻ, hắn cảm thấy rất thú vị, hắn cũng chỉ tùy tiện đăng ký một cái nick, thế mà lại có thể cùng nhiều người không quen biết đến tám nhảm cùng hắn.

Lúc trước Trịnh Hải Dương có nói cho hắn là "Internet có khả năng kết nối thần kỳ", ban đầu Lâm Quân còn nghi ngờ, lúc này thật sự tin rồi.

Lâm Quân giỏi chấp nhận rủi ro (nhân gian ta gọi là liều đó mn), hắn lại click mở một bài khác, phát hiện người khác cũng thế, những người không quen biết nói về đủ thứ trên đới, vô cùng tùy ý cái gì cũng có, thậm chí có người còn nói mình trong đời sống hôn nhân không hòa hợp, click mở liền thấy, bình luận phía dưới đều là các lời khuyên, nói thuyết phục như chuyên gia tư vấn.

Lâm Quân nhìn có chút thú vị, Lâm Yến ăn nốt miếng chè, chân trần đi qua, khom lưng nhìn màn hình, nhíu mày nói: "Ba coi cái gì vậy?" Kết quả tầm mắt đụng phải cái màn hình tỏa sáng, một hàng chữ cực lớn như muốn chọc mù mắt chó ----- "Tôi trong cái phương diện kia thật không hoà hợp, làm sao bây giờ? Ai có thể cho tôi ý kiến gì không?"
"Moẹ!!" Lâm Yến ngạc nhiên trừng mắt, khoa trương nhìn ba mình, đây là cái gì? Ba cậu ở phương diện nào của cuộc sống không hòa hợp cơ? Cậu không nhìn nhầm chứ?
Lâm Quân chỉ chỉ màn hình, nói: "Khá là thứ vị đó chứ, con xem này...." Quay đầu, đụng phải ánh mắt kinh hãi của con trai.

Lâm Yến: "Ba ở phương diện kia không hòa hợp à?"
Lâm Quân điên cuồng giải thích: "Không phải ba!! Là người khác viết!! Ba chỉ tùy tiện mở lên coi thôi."
Lâm Yến gật gật đầu, hiển nhiên là vẫn chưa tin, "Ba lên diễn đàn làm gì?" Cái diễn đàn này cậu hay thấy người khác lên xem, chỉ là cậu không thấy có gì thú vị.

Lâm Quân nói: "Lúc trước Dương Dương có nói về việc đầu tư Internet với ba, nói về sau mọi người đều có thể lên mạng, mỗi người một cái máy tính." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Yến tiếp thu thứ mới rất mau, cậu nói: "Đúng vậy, trước kia máy nhắn tin không phải ai cũng có, hiện tại cũng là mỗi người một cái.

Di động cũng vậy, bây giờ hiếm, về sau khẳng định người người đều có.

Máy tính bây giờ so với 4 -5 năm trước đã tiện nghi hơn nhiều, dù sao thì con cảm thấy loại sản phẩm diện tử này chỉ cần khoa học kỹ thuật càng phát đạt, về sao độ phổ cập càng cao.

Lên mạng sao, con thấy bên Bắc Kinh cũng mở không ít tiệm net." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Quân nghe con trai nói cũng không khác với Trịnh Hải Dương lắm, gật gật đầu, trong lòng cân nhắc một phen, trước tiên ở Bắc Kinh tìm công ty Internet hỏi thăm một chút, sang năm lại hỏi Trịnh Hải Dương cụ thể hơn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.