Lột Xác Sống Lại

Chương 90



Hiện tại đối với Hàn Nhất, chuyện quan trọng nhất cuộc đời đại khái chỉ còn come out thôi, nhưng nên come out thế nào cũng là vấn đề lớn, có chuyện của cô cậu trước, cậu theo sau, làm không tốt là rất có thể sẽ bị đánh chết. Bên Trịnh Hải Dương cũng không tốt hơn là bao nhiêu, cha mẹ ở phương diện thương nghiệp kiến thức nhiều nhưng ở phương diện xu hướng tình dục thế này thì lại không thông lắm.

Chỉ nhìn phản ứng của cha cậu phản ứng đối với người em gái mình thương nhất come out là biết không ổn rồi, come out tùy tiện, một hồi gió tanh mưa máu.

Nhưng Hàn Nhất cũng biết, chuyện của cậu và Trịnh Hải Dương không thể gạt, cũng không thể giấu được, sớm muộn gì cũng lòi ra, tính cách của anh cậu rất rõ ràng, làm chưa tốt hiện tại đã nghĩ đến tương lai.

Trịnh Hải Dương có suy nghĩ gì cậu không biết nhưng cậu luôn cảm thấy việc này mấu chốt là ở cậu, cậu cho rằng trách nhiệm là của mình, cho nên dù lửa có cháy lên người cậu, cũng sẽ không để anh chịu tội.

Bọn họ cần come out, lừa cũng không lừa được bao lâu, với phương thức ở chung cùng nhau của họ, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người nhà phát hiện, so với bị người nhà phát giác, chi bằng khống chế quyền chủ động.

Quá trình come out tất nhiên sẽ khiến gia đình chấn động nhưng hiện thực đã như thế, cậu chỉ có thể suy xét theo chiều hướng tốt hơn, nghĩ tương lai hai bên gia đình tiếp thu là được rồi, cậu sẽ chăm sóc cha mẹ Trịnh Hải Dương như cha mẹ ruột, để hai gia đình biến thành một nhà thật sự.

Hàn Nhất suy xét phương diện này lại suy xét phương diện kia nhưng không thể làm chuyện này hỏng được, dù sao thì cậu vẫn luôn tự tin, cậu còn chờ cùng Trịnh Hải Dương dính nhau cả đời.

Sau khi bắt đầu, bước tiếp theo là gì, Hàn Nhất liền bắt đầu định ra kế hoạch, như khi cậu ở phòng thực nghiệm, lần lượt từng bước, xác định các khả năng có thể xảy ra, liệt ra danh sách, tự nghĩ biện pháp giải quyết, hình thành một cái mind map.

Chờ suy nghĩ xong, Hàn Nhất yên lặng, kiên định, bước đầu hành động là duỗi móng vuốt về em trai duy nhất của mình – Hàn Thập.

Hàn Thập đứa nhỏ này cuộc sống từ nhỏ đã khác biệt với người thường.

Cha mẹ nhóc có tiền hơn so với mấy đứa bé khác, từ nhỏ tới giờ chưa từng phải trải qua tư vị nghèo nàn, cũng không trở thành thiếu gia kiêu căng; cha mẹ rất thương nhóc nhưng vì công việc làm ăn bận rộn nên nhóc phải độc lập; khi còn nhỏ nhóc không thông minh lắm, phía trên còn có một vị anh trai thông minh tuyệt đỉnh, vì thế chịu ngược suốt.

Hàn Thập cảm thấy bản thân có thể lớn lên trong môi trường như vậy mà không bị tâm thần phân liệt còn bình an vui vẻ lớn lên đúng là không dễ dàng gì rồi.

Đánh giá trên thang điểm 10, nhóc tự đánh cho mình 100 điểm.

Nhóc học ở trường N, trong nhà trừ dì nấu cơm, dì dọn nhà thì người nhóc thường thấy nhất là hai vị anh trai kia, còn có cô.

Lại nói tiếp, Hàn Thập gần đây cảm thấy có gì đó không đúng lắm, mấy hôm trước còn ổn, đại khái là từ khi Trịnh Hải Dương trở về sau chuyến công tác, nhóc phát hiện có gì đó sai sai.

Ngay từ đầu nhóc cũng không phát giác gì, dù sao thì cũng chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, thật sự không tính là nhạy cảm, chỉ là cảm thấy không khí trong nhà không đúng lắm.

Nếu Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất cãi nhau, hai người không ai để ý tới ai, Hàn Thập khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhận ra, lập tức phát hiện được, đời này của nhóc thích nhất là nhìn ca ca nhóc ăn mệt, đặc biệt là ăn quả đắng của Trịnh Hải Dương.

Nhưng gần đây hai vị này không cãi nhau, hình như khi ở cùng còn vui sướng, vì thế Hàn Thập cũng rất buồn bực, cũng không biết cái loại cảm giác khác lạ này là gì.

Buổi sáng khi nhóc đi học, thường xuyên đụng phải Hàn Nhất mới vào cửa, ban đầu cậu còn tưởng anh trai đi chạy bộ, sau lại phát hiện có gì đó không đúng, giống như là từ nhà cạnh trở về.

Nhóc ngậm bánh mì, mơ hồ hỏi một câu: "Sao anh lại từ bên đấy về? Chơi game cả đêm sao?"

Nhóc hỏi như vậy nhưng Hàn Nhất lại không giống như chơi game cả đêm, ngược lại rất có tinh thần, hai tay đút túi, huýt sáo lắc lư, hướng nhóc xua tay, ý bảo mau cút.

Cậu nhóc đang ở tuổi lớn, buổi tối mau đói, trước kia đều là bản thân tự kiếm đồ ăn khuya, nhưng gần đây không biết anh trai phát dục lần hai không, thế mà cùng ăn với nhóc.

Hàn Thập khi ăn khuya lại gặp phải anh trai làm nhóc rất e ngại, cứ cảm thấy anh ruột cứ muốn lợi dụng thời gian quý báu này để giáo dục nhóc, nhưng mỗi khi ngồi vào cạnh bàn, Hàn Nhất cũng không nói cái gì, mỗi lần chỉ nói chuẩn bị đi, đợi chút đưa Trịnh Hải Dương đi đâu đó.

Hàn Thập kỳ quái: "Anh ơi, ăn bữa khuya sao? Sao em lại nhớ là anh ấy không thích ăn bữa khuya nhỉ?"

Hàn Nhất nói: "Ăn, bây giờ ăn, đợi chút anh đưa anh ấy đi, em *làm nhiều chút."

*khúc này raw để chữ làm luôn, mà hỏng hiểu là làm gì.

Hàn Thập nhớ tới gần đây buổi sáng đi học gặp được Hàn Nhất từ cách vách trở về, liền hỏi: "Anh dạo này thức khuya chơi game à? Buổi tối cũng không trở về à?"

Hàn Nhất à một tiếng, lại không trả lời, chỉ thúc giục: "Mày mau hâm bữa khuya đi, quay trong lò vi ba chút là được rồi, nhanh lên nhanh lên."

Hàn Thập mông lung cảm thấy không đúng, nhưng chỉ cảm thấy có vài điểm sau: Gần đây anh không trở về ngủ, anh Dương Dương lại bắt đầu ăn bữa khuya? Gần đây Dương Dương cùng ảnh không cãi nhau, ở cùng cũng không tệ..... Ách, hình như so với trước kia còn vui vẻ hơn.

Hàn Thập bên này còn chưa kịp phản ứng, Hàn Nhất sắp bị thằng em ngâu si này làm cho hộc máu.

Cậu thấy thằng bé này đúng là khờ!!! Cậu làm đến rõ ràng như vậy rồi mà sao không cảm thấy kỳ quái chút nào à? Chẳng lẽ muốn cậu quang minh chính đại dưới mí mắt nó chơm chơm tay nhỏ của Trịnh Hải Dương sao?

Hàn Nhất hộc máu sml, nhưng chỉ số thông minh siêu quần của anh phản ứng lại, Hàn Thập không hiểu được, chẳng lẽ là bởi vì tuổi nó còn nhỏ, tình căn chưa động, cho nên căn bản nhìn không thấu được phương diện này?

Nghĩ như vậy, Hàn Nhất sắp hộc nốt nội tạng ra luôn.

Vì thế đâu còn cách nào, người làm anh trai chỉ có thể chỉ dẫn bước này.

Vào một ngày cuối tuần đẹp trời, Hàn Thập không phải đi học, anh em hai người ở nhà chơi game.

Trong tay Hàn Nhất cầm điều khiển trò chơi, thuận miệng nói: "Lần thi tháng trước hình như không tốt lắm?"

Hàn Thập nghe được hai chữ "thi tháng" thì người run lên, nhân vật trong trò chơi nhảy không kịp, tạch, chết mất tiêu, nhóc ném tay cầm lên sô pha: "Vì bài thi khó! Anh không thể dùng chỉ số thông minh của mình để suy xét vấn đề học tập của em."

Hàn Nhất đâu có học cấp 2, căn bản không biết bài thi tháng có gì mà khó, cậu nói: "Bài thi khó thi không tốt chỉ có thể được giải thích vì mày học không được."

Hàn Thập thật muốn quỳ trước anh trai, nhóc ừ một cái, không muốn tiếp tục phản bác với chỉ số thông minh siêu quần của anh trai mình.

Hàn Nhất nói tiếp: "Mày thi không tốt vì đã có mối tình đầu với hot girl của lớp chứ gì?"

Hàn Thập sặc nước miếng, thi không tốt đương nhiên không có quan hệ gì với hot girl của lớp rồi, nhưng ở tuổi này của Hàn Thập 14 tuổi cũng tính là thời điểm cho mối tình đầu xuất hiện, những đứa bé ngây thơ mờ mịt dần hiểu rõ cảm giác thích một người là gì.

Mà trong trường học, phương thức yêu thích của mấy đứa bé là xu hướng bản năng — đẹp là được.

Mấy đứa bé trai thích hot girl, còn phải học giỏi nữa cơ; bé gái thích con trai biết đánh bóng rổ, tốt nhất là còn phải học lực giỏi, lớn lên đẹp trai lại càng thêm điểm.

Hàn Thập cảm thấy lần trước chính mình thi tháng không tốt chủ yếu là do bài khó, tuy rằng thi không tốt nhưng mọi người đều thi không tốt mà, thứ tự của cậu cũng không nằm trong top 10, căn bản đâu có miếng quan hệ nào với vụ yêu sớm.

Nhưng anh trai cũng không nói sai, cả năm nay nhóc luôn chú ý đến một đứa con gái trong lớp, trắng trẻo sạch sẽ, là người ngày trước ngồi cùng bàn nhưng đó đâu phải yêu sớm đâu nhỉ?! Tuyệt đối không phải là yêu sớm!! Nhóc tuyệt đối sẽ không thừa nhận!!

Nhưng Hàn Thập ở trước mặt Hàn Nhất cũng chỉ là một cây non xanh mướt, Hàn Nhất giống nhóc thôi, thời điểm tình đầu cũng không biết đã chọc Trịnh Hải Dương mấy cú.

Hàn Nhất nhìn biểu tình hơi rối rắm của Hàn Thập đã lập tức nhìn ra manh mối, cậu nghĩ thì ra đứa ngốc này cũng không phải không thông suốt, thế thì tốt rồi.

Hàn Nhất khụ một tiếng, Hàn Nhật trong lòng run lên bần bật, vốn tưởng mình đã bị nhìn thấu rồi, lại nghe được anh trai nói: "Thật ra ở tuổi này thích mấy bạn cùng bàn, bạn cùng lớn lên cũng là dễ hiểu." Vô nghĩa! Hiện tại anh đây chơi cả đàn ông, không có cùng đẳng cấp với đám nhóc loi nhoi chúng bây đâu!

Hàn Thập nghe được sửng sốt, quay đầu, ngạc nhiên nhìn anh trai mình, miệng mở to, lần này, nhóc xác định, nhất định có gì đó không đúng!

Anh trai mình đừng nói là điên rồi nha?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.