Lột Xác Sống Lại

Chương 96: Kết



Năm 2015, Hàn Nhất hai mươi sáu tuổi, Trịnh Hải Dương chỉ kém ngưỡng ba mươi một tuổi, Dư Đông vừa mới đầu ba đã ôm một thằng con mập, Hàn Thập vào đại học, Lâm Yến bằng một bộ << Lang Nha Bảng>> mà hot lần nữa, mà Cao Kỳ Kỳ cả ngày tự hỏi có nên sinh thêm đứa thứ hai hay không.

Cũng đúng vì Dư Đông cùng Cao Kỳ Kỳ kết hôn xong có đứa đầu xong thì quốc gia mở ra chính sách đẻ hai đứa, người hai nhà đều đang thảo luận có nên đẻ thêm đứa thứ hai không, là, cho áp lực của Trình Bảo Lệ cùng Trền Linh Linh lớn vô cùng.

Hai vị tỷ muội này hiện tại đang tụ lại nói năng cái gì cũng là về chuyện kết hôn của con trai.

Trần Linh Linh hỏi Trình Bảo Lệ: "Dương Dương còn chưa quen ai à?"

Trình Bảo Lệ nhớ đến thằng con đến chết cũng không chịu xem mắt, chán nản nói: "Không đâu. Hàn Nhất nhà chị cũng thế à?"

Trần Linh Linh cũng thở dài: "Cũng thế. Chị nói xem hai đứa nhỏ này nghĩ thế nào vậy? Một đứa 26 một đứa 29, sao không thèm nôn thế? Dương Dương nhà chị còn đỡ, không phải lúc trước còn qua lại với bạn của Cao Kỳ Kỳ sao, thằng cả nhà em từ đầu đến đuôi đến một dáng người còn không thèm xuất hiện!"

Trình Bảo Lệ nghĩ nghĩ: "Lúc trước không phải nói yêu thầm ai sao? Hồi đại học ấy."

Trần Linh Linh: "Đúng vậy đó! Chị nói xem đứa nhỏ này nghĩ thế nào, thời điểm tuổi nhỏ đã biết thương thầm người ta, thành niên rồi đến bạn gái còn không có. Có phải làm việc đến ngu người rồi không?"

Trình Bảo Lệ thở dài: "Vội chớ, em nghĩ xem ngày xem hồi xưa chồng em chồng chị đều là trước thành gia sau lại lập nghiệp, mấy đứa trẻ bây giờ đều là lập nghiệp rồi mới thành gia, thời gian đều dành cho công việc cả, làm gì có thời gian mà yêu đương."

Tỷ muội hai người hận không thể ôm nhau khóc rống, nhìn Cao gia cùng Dư gia vừa cưới một cái là có con liền luôn, vừa sinh xong vừa vặn dón được chính sách mỗi nhà hai đứa, nhà người ta bước nhanh như vậy, như thế nào bên mình một chút động tĩnh cũng không có?

Làm cho Trình Bảo Lệ ở trong lòng yên lặng cảm khái, sao cả hai nhà đều là con trai, nếu một nhà có con gái, thì bà đã có thể kết thông gia với Trần Linh Linh, thân càng thêm thân!

Trình Bảo Lệ nghĩ như vậy, quay đầu khi gọi điện cho con trai cũng nói thế, nói nếu con là nữ thì tốt rooif.

Trịnh Hải Dương không hiểu tại sao đột nhiên mẹ lại cảm khái, trả lời: "Nếu con mà là nữ, bây giờ đã 29, chính là gái ế, mẹ lần trước còn nói hiện tại xã hội đối xử với nữ giới không công bằng, bị chèn ép đến khó chịu, may mà mình sinh con trai, sao hôm nay lại sửa miệng rồi?"

Trình Bảo Lệ giận sôi: "Nếu mày là nữ, không phải là có thể gả cho Hàn Nhất làm con dâu nhà họ rồi."

Trịnh Hải Dương thiếu chút nữa bị sặc chết bởi chính nước miếng của bản thân.

Trình Bảo Lệ ở đầu kia nói đến đầy lòng căm phẫn, nhưng Trịnh Hải Dương cầm di động lại nghĩ —----- đây là mẹ ruột sao, mẹ ruột không phải nên cảm khái con nhà khác là nữ thì tốt rồi, có thể cưới về làm con dâu, sao đến mẹ mình lại ngược lại?

Cùng tháng, Lâm Yến khó có được ngày nghỉ nên bay tới tới tỉnh thành, vừa lúc đến xem đứa con mới sinh của Dư Đông và Cao Kỳ Kỳ.

Dư Đông bao một phòng lớn ở Duyên Xuân Viên, xem như đón gió cho Lâm Yến, kết quả bên khách sạn lại hiểu sai ý, cho rằng ngài Dư đây là làm tiệc rượu cho con trai, đã trang trí phòng theo style thôi nôi em bé.

Lâm Yến, Hàn Nhất, Trịnh Hải Dương ba người chân trước chân sau tiến vào phòng, nhìn khắp phòng đều là bong bóng xanh nhạt cùng thú bông và bánh quy mini, tâm chỉ biết nói thằng cha Dư Đông này được lắm, có con trai rồi nên tâm hồn chỉ có tình cha bao la à? Đón gió cho Lâm Yến tụ tập bạn bè mà còn muốn kiểu này?

Dư Đông không thèm xấu hổ cười nói: "Ai ai, chuyện này không liên quan đến anh, anh có kêu khách sạn làm thế này đâu."

Hàn Nhất đá đít: "Mau thôi đi chưa, xem anh cười đến nếp nhăn trên mắt ra một đống rồi kìa."

Lâm Yến đi cạnh Cao Kỳ Kỳ, nhìn con trai người ta ngủ đến là ngon nghẻ, dán mặt bự qua, hai mắt nhìn tỉ mỉ từ trên xuống dưới: "May mà không giống bí đao."

Cao Kỳ Kỳ bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy, so với Bí Đao thì càng giống với ông Vương hàng xóm."

Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất nghe rồi chỉ cười hahaha, Dư Đông lại tái mặt, hướng tay về phía vợ nói: "Nói chuyện kiểu gì vậy em?! Rảnh rỗi không có gì làm thì lên mạng ít xem truyện cười lại."

Cao Kỳ Kỳ trợn trắng mắt: "Lại bắt bà đây phải đẻ thì bà đi tim ông Vương hàng xóm."

Một đám người giỡn dai, Lâm Yến lập tức tỏ vẻ: "Đúng đúng đúng, anh ủng hộ, nếu không có tiền thì anh cho."

Dư Đông hô to: "Nhây quá, câm miệng, tất cả câm miệng."

Một đám người đều là giao tình mấy chục năm, hiện giờ mặc kệ Lâm Yến nổi cỡ nào, vẫn là thích ở cùng đám Trịnh Hải Dương nhất. Nhẹ nhàng, vui vẻ.

Cao Kỳ Kỳ đưa con trai về, mấy thằng đàn ông vừa uống vừa nói, nói về bộ phim gần đây của Lâm Yến, nhận thưởng ít hay nhiều, cso scandal với nữ minh tinh nào, lại nói về công ty địa ốc của Trịnh Hải Dương, kinh tế trì trệ, chính sách đổi rồi lại biến, thường xuyên muốn khoanh tay không làm nữa.

Lâm Yến trước cô của Hàn Nhất năm ngoái cũng rời công ty, nghe Trịnh Hải Dương có ý buông tay không muốn làm nữa, kỳ quái nói: "Công việc khó làm, bất động sản cũng mơ hồ thế sao?""

Dư Đông đưa ly cocktail lên miệng, xen mồm vào: "Đâu như minh tinh mấy người, thị trường tăng giá hàng năm. Bây giờ bất động sản không được như trước nữa, đến ngoại thương cũng co chặt. Muốn nói giá trị thì trường nào tốt, thì chắc chỉ còn Internet, công ty của ba anh không phải là bội thu sao."

Lâm Quân làm Internet khá là sớm, mấy năm nay tiền lời muốn tràn khỏi túi, Hàn Trị Quân và Trịnh Bình đều cso cổ phần ở công ty Lâm Quân, cho nên dù công ty bất động sản không khắm khá lắm, thì hai nhà cũng không phải chịu ảnh hưởng quá lớn.

Lâm Yến nhìn Trịnh Hải Dương: "Vậy em cũng tính bỏ à?"

Trịnh Hải Dương còn chưa nói gì, Hàn Nhất bên cạnh đã mở miệng, khẩu khí không mặn không nhạt, không nặng không nhẹ: "Uống rượu đến muốn hỏng dạ dày rồi, nhân lúc còn sớm đừng uống nữa."

Rõ ràng hai người này không làm ra động tác gì thân mật hay từ ngữ sến súa, đến ánh mắt còn không nhìn đến nhau, nhưng Lâm Yến trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cứ cảm thấy không khí giữa hai người này không đúng lắm.

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Lâm Yến trầm tư một chút, mới phát hiện ra là do lời của Hàn Nhất.

Dạ dày sắp hỏng rồi, nhân lúc còn sớm đừng uống nữa. Đây là lời giữa huynh đệ nói ra à? Hai thằng đàn ông với nhau nào có tình trạng thân mất đến độ này? Bản thân Lâm Yến cũng là đàn ông, quá rõ ràng, dù cho Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất lớn lên cùng nhau, tình cảm tốt, nhưng đàn ông thành niên có một đường ranh giới, đường này mọi người sẽ không đụng vào.

Nhưng tại sao Hàn Nhất nói chuyện nghe rõ ràng dụng vào sinh hoạt cá nhân của Trịnh Hải Dương?

Có phải là hơi thân mật rồi không?

Hai mắt anh đảo qua mặt của Trinh Hải Dương, lại lược qua Hàn Nhất, ánh mắt hắn dao động giữa hai người, phát hiện hai người này cứ len lén nhìn nhau, tay chân khi có khi không đụng chạm nhau khá nhiều.

Lòng Lâm Yến lộp bộp, sau đó ý tưởng cứ sôi nổi xuất hiện trọng đầu, anh cũng coi là xen lẫn vào hơn nửa cái showbiz, trong cái này đương nhiên đồng tính luyến ái cũng chẳng ít hơn dị tính luyến ái là bao, anh thấy được nhiều đương nhiên là trực giác cũng chuẩn hơn người bình thường một chút.

Anh kinh ngạc mà nghĩ không thể nào?! Chẳng lẽ là thật! Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất á?

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, vẻ mặt mọi người đều có chút không chân thật, Lâm Yến cũng không rõ là bản thân nhìn lầm hay hai người kia bất tri bất giác lộ ra quá nhiều.

Dư Đông Qua cùng Trịnh Hải Dương còn có việc, ăn xong liền phải đi, Lâm Yến cùng Hàn Nhất cũng đứng dậy, đơn giản là ai về nhà nấy.

Nhưng Lâm Yến chỉ mới đi đến cửa khách sạn thì đã bị một người bắt lấy kéo vào xe.

trong một khắc đó Lâm Yến trong lòng nghĩ rằng — Đến rồi! Quả nhiên!

"Phanh" một tiếng, cửa xe khép lại. Lâm Yến giơ tay nới lỏng cổ áo, kéo đai an toàn lại.

Hàn Nhất ở ghế lái đảo tay: "Lâm đại minh tinh à, để em đưa anh về, anh một mình tinh lớn, năm nay đã nổi đình nổi đám, công ty em có không ít cô gái trẻ tuổi nếu biết em người làm sếp đây ăn cơm không tiễn anh về, chắc chắn sẽ rủa thầm em đến chết mới thôi."

Khẩu khí này của Hàn Nhất rõ ràng là có ẩn ý.

Lâm Yến cũng lười quanh co, trực tiếp hỏi: "Bao lâu rồi?"

Hàn Nhất quỷ quyết cười một cái, hỏi ngược lại: "Cái gì đã bao lâu?"

Lâm Yến híp híp mắt: "Đừng có làm bộ làm tịch, em cùng Trịnh Hải Dương đã bao lâu rồi?"

Hàn Nhất nhướng mày cười: "Nhìn ra rồi?"

Nếu bây giờ trong tay Lâm Yến có cái gì thì nhất định sẽ đập thẳng xuống đầu Hàn Nhất, thằng nhóc này có thể nói chuyện đàng hoàng không?

Hàn Nhất: "13 năm rồi."

"Mẹ". Một chữ biểu đạt được hết mọi ý nghĩ trong lòng Lâm Yến

"Trong nhà biết chưa?"

"Vẫn chưa, nếu biết thì em đã đãi tiệc từ sớm rồi."

Lâm Yến tính chửi Hàn Nhất tiếp, nghĩ nghĩ vẫn là thôi, anh nghĩ không ra, Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương sao lại bên nhau? Thanh mai trúc mã, lâu ngày sinh tình? Trịnh Hải Dương cùng Cao Kỳ Kỳ cũng là thanh mai trúc mã, sao hai người đó lại không bên nhau, lần này lại cua quá gắt cong vòng cả hai đứa.

Trong lòng Lâm Yến vẫn còn rất nhiều vấn đề, nghi hoặc cũng thế, đối mặt với kết quả thế này, chỉ có thể nói một câu từ tận đáy lòng: "Anh không có kỳ thị đồng tính luyến ái.|

Hàn Nhất xùy một tiếng: "Muốn kỳ thị sao, nhìn thấy chưa, hết con đường này là tới cái hồ, tôi đá vào đó cho tỉnh bây giờ."

Lâm Yến: "Thôi đi, em cũng là người đã có vợ, làm việc gì cũng kiềm lại bớt đi. Trịnh Hải Dương sao không mua cho em cái ván giặt đồ, quỳ nhiều cho khỏe đầu gối."

Hàn Nhất nhoẻn miệng cười, nghĩ thầm anh nào có hay.

Trước có Hàn Thập Hàn Đình Đình, sau có Lâm Yến, con đường comeout của Hàn Nhất và Trịnh Hải Dương có vẻ xa xa không hẹn. Nhưng may cho Trịnh Hải Dương là cả bản thân và những người biết việc đều đang nỗ lực giúp đỡ họ.

Anh cùng Hàn Nhất thường xuyên đưa cha mẹ hai nhà cùng đi du lịch; nghiễm nhiên là hai gia đình thân càng thêm thân; Hàn Đình Đình ở nước ngoài hay gọi điện thoại về, nói mình ở nước ngoài quen được bạn gái, hiện tại hai người tốt đến thế nào, Hàn Trị Quân nghe được mặt mũi trắng bệch, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận.

Mỗi ngày Hàn Thập đều trên web mua mấy bộ tiểu thuyết, nói là mua giùm bạn nữ trong lớp, ship hàng về thẳng nhà.

Tuy rằng Hàn Trị Quân đã sớm biết đồng tính luyến ái không phải là bệnh, nhưng trông mấy thứ này vẫn mâu thuẫn vô cùng, thấy Hàn Thập mua mấy cuốn sách đó giùm bạn, cả giận: "Bây giờ con gái mà xem mấy thứ đó? Tầm bậy! Cha mẹ tiêu tiền đưa chúng bây đi học, mấy đứa lại đi đọc cái đó!!?"

Trần Linh Linh cũng buồn bực, khi đó bọn họ xem Quỳnh Dao Trương Ái Linh, tuy rằng hiện tại không còn nổi lắm, nhưng con gái không phải nên xem tiểu thuyết ngôn tình sao? Thế này là sao?"

Hàn Thập liền giải thích cho ba mẹ: "Hai người không hiểu! Con gái bây giờ đều xem cái đó!"

Hàn Trị Quân cả giận: "Đây đều là nam với nam! Thằng này đừng có nói bậy!"

Hàn Thập mở địa chỉ web ra, đưa màn hình di động sang: "Con làm gì nói bậy, bố mẹ xem đi. Còn có nam minh tinh kia có quan hệ khá tốt với Lâm Yến, người diễn tên lừa đảo áy còn ẵm được giải thưởng quốc tế, cũng là nam cùng nam."

Người nam minh tinh kia Trần Linh Linh cũng biết, trước kia cô còn gặp qua, còn khen anh ta lớn lên đẹp trai, nghe Hàn Thập nói vậy, sửng sốt một hồi lâu.

Nhưng một khi người lớn đã khởi động chế độ "tao không nghe tao không nghe mi nói cái gì cũng là giả, đều là không có căn cứ, bố mày sống lâu như vậy rồi ăn muối còn nhiều hơn mi ăn cơm",quả thật là mười phần cố chấp.

Hàn Thập giải thích, Hàn Trị Quân cảm thấy tầm bậy, trong một lần tình cờ Trần Linh Linh ở nhà Lâm Yến chới có gặp được người minh tinh kia, trộm hỏi Lâm Yến: "Người bạn kia của con, lần trước dì có gặp qua, cao cao, đô đô, dưới mắt có lệ chí*."

*Lệ chí là nốt ruồi dưới đuôi mắt á, thường thì nhìn rất mlem mà nghe đồn là dễ khóc, tại mị cũng có, cũng khóc nhiều lắm á.

Đầu óc Lâm Yến nhảy số: "À, Trần Quân ạ. Làm sao vậy dì?"

Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ hai người cũng chụm đầu qua, hỏi anh ta: "Thật sự diễn vai đồng tính luyến ái à?"

Đầu óc Lâm Yến di chuyển với vận tốc 140km/h, lập tức nói: "Đúng vậy."

Trình Bảo Lệ: "Nghe đâu đóng vai kẻ lừa đảo còn nhận thường?"

Lâm Yến cười rộ lên: "Đương nhiên là thật, lên mạng tra là ra, vai đấy không tồi, tuy rằng không nổi ở trong nước lắm, nhưng quả thật là có cầm được giải thưởng quốc tế lớn."

Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ liếc nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự tự hỏi. Các bà không phải là ngoan cố không phát triển, trong việc làm ăn đòi hỏi kiến thức nhiều, cần có tư tưởng đuổi kịp thời đại.

Trước có việc của Hàn Đình Đình, sau có những lời này của Hàn Thập, hai người không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ là bọn họ đã quá cổ hủ rồi sao? Hiện tại đến phim điện ảnh còn có đề tài đồng tính, còn có thể giật giải, bọn họ không theo kịp thời đại?

Khi mẹ hãy còn khó hiểu, đương nhiên là sẽ tìm con cái đến giải đáp, xong việc Trình Bảo Lệ đến hỏi con trai: "Hàn Thập nói là hiện tại mấy đứa con gái đều đang xem tiểu thuyết nam nam, thiệt hay giả vậy? Lần trước mẹ còn hỏi Lâm Yến, nó còn nói điện ảnh cũng có."

Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, trấn an nói: "Thật ra là như thế này, nếu mẹ không rõ ràng lắm, có thể thử đi tim hiểu."

Trình Bảo Lệ: "Tìm hiểu?"

Trịnh Hải Dương: "Mẹ có thể đọc thử tiểu thuyết, phim ảnh cũng thế. Nếu mẹ hiểu được, không quan trọng là ít hay nhiều, dựa trên những thứ này, nếu tiếp thu được thì cứ tiếp thu."

Những lời này Trịnh Hải DƯơng nói đến hợp tình hợp lý,Hàn Nhất ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên cho anh, Tình Bảo Lệ vừa quay đầu đi, Hàn Nhất thò móng vói qua, xoa nhẹ trên mông Trịnh Hải Dương, lấy làm khen ngợi.

Quả nhiên về sau Trình Bảo Lệ tim tiểu thuyết để đọc, ban đầu là Hàn Thập đặt online về chưa kịp mang lên trường, còn muốn người khác khi đọc sách của mình phì phải cẩn thận, nên bà đơn giản là lên web mua sách online đọc.

vừa đọc liền không dứt ra được.

Trình Bảo Lệ năm đó là fan của Quỳnh Dao, thích nhất là mấy loại máu chó đầy đầu, kết quả bà tìm đọc nam nam quả là vừa vặn máu chó bay đầy trời, chọc phải tim của bà rồi — bình thường tiểu thuyết nam nữ có máu chó thì cũng đơn giản là môn không đăng hộ không đối, hoặc là đúng người sai thời điểm các loại. Nhưng tiểu thuyết nam nam có kỹ năng máu chó đặc biệt, đó chính là áp lực từ dư luận xã hội, tình yêu bí mật vô pháp công khai.

Trình Bảo Lệ một người phụ nữ trung niên, có tiền có quyền, đứng ở góc độ phụ nữ ngồi xem tình yêu của mấy người đàn ông không ngờ lại chua xót đến vậy, tuy rằng không có cảm giác mềm mại của nữ, nhưng thật sự là càng xem càng cảm động.

Bà lã chã nước mắt đọc cuốn vol 1. Sau khi xem xong liền giới thiệu cho người chị em tốt của mình Trần Linh LInh: "Quá đẹp, thật đó."

Trần Linh Linh: "Hả?"

Trình Bảo Lệ: "Không nói nữa, còn có vol 2, chị phải đi tìm vol 2 đây, cũng không biết xem tiểu thuyết phải nạp bao nhiêu tiền, chị nạp 500 tệ có đủ không đây, thôi chị lại đi nạp thêm vậy."

Trần Linh Linh: "Hả!?"

Trình Bảo Lệ miệt mài đọc, cái gì cũng mặc kệ, ban ngày xem ban đêm đọc, còn thức núp trong chăn xem. Xem đến độ Trịnh Bình có ý kiến.

"Con gái mới lớn người ra xem tiểu thuyết ngôn tình, khát khao ảo tưởng tình yêu, em đi theo ảo tưởng cái gì."

Trình Bảo Lệ lập tức đáp lại: "Ông thì biết cái gì?"

Người đàn ông sợ vợ tức khắc ngậm miệng.

Trình Bảo Lệ lọt hố, mưa dầm thấm đất, không đến độ hoàn toàn tiếp nhận đồng tính luyến ái, nhưng nếu nghe thấy nữ minh tình nào là lesbian, bà cũng có thể tâm bình khí hoà mà nói một câu: "Thích ai là tự do của người ta, đã là thời đại nào rồi, nước Mỹ cũng thông qua luật kết hôn đồng tính rồi, tư tưởng đừng có cổ hủ như vậy."

Đúng một năm trước Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ đã thông qua luật kết hôn đồng giới, từ một góc độ nào đó cũng thúc đẩy vấn đề nhận thức đồng tính luyến ái ở trong nước, tuy rằng thế không có nghĩa là Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương come out nhẹ nhàng với gia đinh, nhưng chỉ cần có hy vọng, con đường phía trước liền không xa vời nữa.

Lễ Giáng Sinh cuối năm, Hàn Nhất hẹn Trịnh Hải Dương đi xem phim, lấy vé xong Trịnh Hải Dương lại biến mất. Hàn Nhất ở trong đám người chen chen chúc chúc ở địa sảnh, không thấy được người, nghĩ nghĩ xem thế nào lại lạc mất vợ yêu rồi, chạy ra lấy điện thoại ra gọi tìm người.

"Anh đâu rồi?" Gọi điện được, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra.

Trịnh Hải Dương nói: "Đi mua đồ."

Hàn Nhất: "Anh cũng thật là, người làm chồng như em còn tưởng là chọn phải phim anh không thích nên anh chạy mất rồi. Anh ở đâu vậy?"

Trịnh Hải Dương cười nói: "Ở phía sau này."

Ở đây quá đông người, nếu là ngày thường, Hàn Nhất cũng không đến nổi chẳng phát hiện ra sau lưng mình có người. Kết quả vừa quay đầu lại, ngay mặt là một đoá hoa hồng.

Hàn Nhất kinh ngạc nhảy dựng.

Trịnh Hải Dương lại cười cười quơ quơ hoa trong tay: "Cầm."

Hàn Nhất nhận lấy, chung quanh có tốp ba tốp năm người nghiêng đầu nhìn, cậu cũng mặc kệ, khi phản ứng lại thì hi hi ha ha nói: "Anh đây là trách em Lễ Giáng Sinh mà không tặng hoa cho anh à? Trách em trách em, ngày mai em bù cho anh."

Trịnh Hải Dương lại nói: "Anh mua tăng cho bạn nhỏ nhà anh."

Hàn Nhất liền nắm chặt bông hoa trong tay, hai người vai sánh vai kích động đi vào đám đông.

"Sao lại là bạn nhỏ nhà anh?"

"Là ai chăm em đến lớn? Bây giờ trở mặt không nhận người?"

"Ai, gần đây trí nhớ của em không được ổn lắm, chúng ta biết nhau bao lâu rồi?"

"Từ năm 89."

"Thì ra chúng ra đã ở bên nhau hơn 20 năm rồi, vợ chồng già cả rồi."

"Ai là vợ chồng già với em!"

"Anh xem bên kia. Thành sự thật rồi kìa, đã treo bao nhiêu năm rồi."

Trịnh Hải Dương quay đầu, <<Nhất Dương Gay>> bản hiệu được trang trí theo chủ đề Giáng Sinh phá lệ tương sáng bắt mắt.

Nhất Dương Gay, thì ra cuối cùng là gay thật.

— HOÀN—

Uyên: Chời má hoàn rồi kìa, rớt nước mắt, cảm giác vừa thoả mãn mà vừa không thoả mãn sao á. Thoả mãn là do mị đã đu bộ này từ hồi học đại học, giờ đi bán mình cho tư bản rồi mới hoàn tính ra cũng ngót nghét 2 - 3 năm gì rồi. Còn chưa thoả mãn là cái kết nó mở mở sao á. Tui đã lo cho 2 anh bé sẽ bị ngăn cấm các thứ nhưng cuối cùng lại end ngang phè.

Dù sao thì cảm ơn các reader đã đu bộ này và đã tin tưởng vào nhóm dịch. *cúi đầu chắp tay*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.