(Hai mươi lăm)Khi Tạ Tây Hoa bị kéo dậy, hắn nhất thời không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Đầu hắn đau như búa bổ, rượu vương vãi khắp áo sơ mi trắng, dây nịt thì lỏng lẻo. Lúc này, hắn đang khoác hờ chiếc áo khoác vest trên người, ít ra thì quần vẫn còn mặc. Đây là sân sau của một quán bar nhỏ, người dọn dẹp đã quen đối phó với mấy tên khách ma men như hắn, chỉ ném chiếc khăn tắm cho hắn rồi bảo, "Rửa mặt rồi về nhà đi."
Khi Tạ Tây Hoa rửa mặt cho tỉnh táo, hắn liền nhớ tới chuyện tối qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Kể lại câu chuyện này có thể khiến người ta cười cả năm chưa ngớt, vì vậy Tạ Tây Hoa đương nhiên giữ im lặng, không nhắc đến một lời.
Sau đó, trong lúc đang làm việc, Trần Diệp tình cờ nghe được chủ quán nói về việc Tạ Tây Hoa đã bí mật yêu cầu kiểm tra camera giám sát của quán bar đêm đó.
Trần Diệp có chút sợ hãi. Quán bar nhỏ này chỉ gắn camera ở lối vào, đêm đó y từ hẻm sau đi ra, mặt không hề bại lộ trước máy quay. Nhưng y không dám nán lại nơi này nữa, nên liền kiếm cớ bận học để xin nghỉ, sau này lại nghe được Tạ Tây Hoa đêm đó đã tìm người mượn camera giám sát tại con hẻm kia.
Trần Diệp thầm mắng đáng đời y lắm. Lúc đó để hắn làm mình, phát tiết rồi chuồn đi sớm chẳng phải là xong sao? Nấn ná ở đó làm gì mà để xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nhưng ngẫm lại tình huống lúc đó, sợ là khi súng đã lên nòng, có làm cả tiếng đồng hồ cũng chưa chắc có thể dừng...
Rối rắm một hồi, y vẫn cảm thấy rất sợ hãi, ông nội Tạ Tây Hoa đối với y vô cùng tốt, sau này y còn định gia nhập công ty của ông, lỡ như ông phát hiện y làm ra chuyện động trời như vậy thì phải tính sao?
Say rượu rồi đi quấy rối cháu nhà người ta!
Lôi Tạ Tây Hoa vào ngõ sau, dụ dỗ Tạ Tây Hoa quan hệ với mình, khiến hắn vừa vui sướng vừa kích động, đây chẳng phải là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong AV hay sao, y thế mà cũng làm được...
Tạ Tây Hoa bí mật theo đuổi Trần Diệp ước chừng nửa năm, Trần Diệp cũng sống trong bất an lo sợ hơn nửa năm, may mắn thay chủ quán đồng ý với y sẽ không tiết lộ tin tức của y cho người khác biết. Sau này Tạ Tây Hoa bận rộn với công việc, sự việc cũng dần rơi vào quên lãng.
Bốn năm trôi qua, Trần Diệp tốt nghiệp đại học, từ chối tất cả lời mời mọc của những nơi khác, chờ đợi ông nội Tạ Tây Hoa an bài để y gia nhập công ty. Gác lại tâm tư khó nói với cháu trai đối phương, lòng tín nhiệm và công lao bồi dưỡng của ông nội Tạ Tây Hoa đối với y, y sẽ tìm mọi cách đền đáp.
Nhưng rồi đến một ngày, ông nội Tạ Tây Hoa lại thông báo rằng y tạm thời vẫn chưa gia nhập công ty, ông sẽ ra nước ngoài sinh sống một thời gian, nên ông giao Tạ Tây Hoa cho y trông chừng, chỉ định y làm trợ lý riêng của hắn.