Sau khi tan sở về nhà, Tạ Tây Hoa dẫn mấy đồng nghiệp đi uống rượu. Trong suốt quá trình, Tạ Tây Hoa không ngừng chuốt say Trần Diệp, Trần Diệp uống nhiều đến mức ho khan. "Tôi không uống nổi nữa."
Tạ Tây Hoa hả hê trước bộ dáng chật vật của đối phương, tiếp tục rót rượu vào ly bất chấp sự phản đối của Trần Diệp. Trần Diệp uống nhiều đến mức hai mắt trợn ngược, nằm bất tỉnh trên bàn. Tạ Tây Hoa hí hửng sai người đưa Trần Diệp về nhà, sau đó vọt xe đến nơi hắn vui chơi tối hôm qua, tiếp tục chè chén cùng đám bạn.
Chiến chưa được nửa giờ, ai ngờ lại thấy Trần Diệp lù lù xuất hiện, y không nói gì, cũng không tức giận, chỉ nghiêm túc ghi chép sột soạt vào cuốn sổ nhỏ.
Tạ Tây Hoa lạnh lùng bảo. "Ông ấy là ông nội ruột của tôi, cậu cho rằng ông ấy sẽ đứng về phía tôi hay cậu?"
"Về phía tổng giám đốc."
"Nếu đã biết vậy, thì cậu khôn hồn hãy tập nhắm mắt làm ngơ đi. Nếu không tôi sẽ khiến cậu mỗi ngày bị đì đến sống không bằng chết đấy!"
Trần Diệp nói. "Chủ tịch sợ anh mắc bệnh AIDS."
Tạ Tây Hoa nghe vậy sắc mặt tái nhợt: "Ai bảo tôi bị AIDS? Là thằng nào đồn? Tôi mà dính bệnh thì nhất định đã lây cho cậu đầu tiên!"
Trần Diệp chỉnh lại mắt kính: "Cảm ơn tổng giám đốc đã có hứng thú... Nhưng tôi có phương châm là không lên giường với ông chủ."
Tạ Tây Hoa tức giận cười nói: "Cậu chủ động bò lên giường tôi cũng chả thèm, cái đấy chỉ cần dùng ống tiêm là dính."
Trần Diệp cúi đầu: "Ống tiêm sao... tổng giám đốc không cần phiền toái như vậy."