Đêm đó Tạ Tây Hoa lái xe, khi xe đang đi trên đường, Trần Diệp ngồi bên cạnh hắn có cảm giác không ổn. Tại sao nơi hắn muốn đến lại chung tuyến đường với quán bar nhỏ nơi y từng làm việc?
Y bức thiết muốn hỏi nhưng không dám, thậm chí chẳng thể tỏ ra nghi hoặc. Khi xe ngưng bánh, tim Trần Diệp rơi tỏm xuống đáy. Cách trang trí của quán bar nhỏ trước mặt có chút thay đổi, nhưng vẫn rất quen thuộc.
Tạ Tây Hoa không nói một lời mà xuống xe, trên tay cầm một hộp giấy. Chủ quán đang đứng ở cửa nói chuyện với khách hàng, vừa nhìn thấy hắn liền tiến tới, tươi cười chào hỏi: "Ngài Tạ đến rồi!" Nói xong, ánh mắt của chủ quán rơi xuống người trợ lý bên cạnh, ông lộ ra vẻ kinh ngạc, hớn hở nói: "Trần Cẩm! Là cậu! Tôi nghe nói cậu đã trở thành trợ lý của ngài Tạ rồi sao? Tiền đồ xán lạn đấy nhé!"
Việc y trở thành trợ lý của Tạ Tây Hoa, làm sao ông ấy lại hay tin?
Tạ Tây Hoa nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Trần Diệp sắc mặt tái nhợt, đi theo Tạ Tây Hoa tiến vào quán bar nhỏ, ông chủ tủm tỉm nói: "Này, ngày trước cậu bảo mình đã vô tình đắc tội ngài Tạ, yêu cầu tôi không tiết lộ thông tin của cậu. Tôi thật sự không dám nói nửa lời. Mọi sự trên đời đúng là khó lường. Không ngờ bây giờ cậu lại trở thành cấp dưới của ngài Tạ. Lúc ngài Tạ nói với tôi, tôi còn cảm thấy khó tin."
Tạ Tây Hoa đi vào căn phòng nhỏ, thì thào: "Thấy hoài niệm không?"
Làm sao có thể không hoài niệm? Dù bị cháy thành tro y vẫn nhớ rõ căn phòng này.
"Ngài Tạ cứ ngồi đây chơi nhé, lát nữa tôi kêu người mang đồ uống cho anh."
Tạ Tây Hoa không nói gì, thong dong ngồi xuống ghế sô pha. Trần Diệp ngồi cách hắn hai ghế, dáng vẻ giống như gà sắp bị đưa lên thớt.
"Trần Cẩm, là tên thật của cậu." Tạ Tây Hoa vuốt ve chiếc hộp bìa cứng trong tay.