Trần Diệp ngồi lên đùi hắn, cúi đầu lấy vật kia của mình ra. Ánh sáng căn phòng tù mù, không thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, vừa khéo che đậy biểu cảm bẽ bàng của y, đồng thời giấu đi đôi mắt sâu thẳm lấp lóa của Tạ Tây Hoa.
Khi còn nhỏ, y thường trong ổ chăn mơ tưởng tới Tạ Tây Hoa mà làm loại chuyện như vậy, nhưng hiện tại, người kia đang sừng sững trước mắt khiến y quẫn bách tột cùng, đặc biệt khi bị đối phương nhìn chăm chú như vậy. Trần Diệp thấp giọng nói: "Tôi không cứng được."
"Vậy tối nay cậu cứ nằm đây mà hưởng thụ." Tạ Tây Hoa nhẹ giọng nói.
Môi của Trần Diệp mấp máy.
Hắn cúi đầu, vuốt ve y một cách chậm rãi, từng chút một, cho đến khi vật kia ngẩng đầu, tay hắn vẫn không ngừng tuốt nắn lên xuống. Hắn nhẹ nhàng liếm đôi môi khô khốc, hỏi: "Đủ chưa?"
Tạ Tây Hoa sau đó nhấc hai chân y tách ra, kéo tuột quần xuống, thứ kia bây giờ đã hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, cặp đùi trắng nõn trông đặc biệt duyên dáng. Tạ Tây Hoa thấp giọng lặp lại: "Đủ sướng chưa?"
Trần Diệp khẽ khàng thở dốc. Vô liêm sỉ.
Y nghiêng đầu nhìn Tạ Tây Hoa, xấu hổ đến mức không dám nhìn đối phương, Tạ Tây Hoa vuốt ve cái đùi mịn màng của y mà trêu đùa: "Nếu như lúc nhỏ cậu bày ra dáng vẻ này, có lẽ ta đã không lãng phí nhiều năm như vậy."
Không nhắc đến trước kia thì không sao, bây giờ nhắc đến, cảm giác hồi hộp, chân đập tim run trên giường bỗng tràn ào ạt về tâm trí. Trần Diệp nhìn hắn mang theo vẻ phiền muộn, Tạ Tây Hoa bèn ôm eo Trần Diệp, vùi mặt vào vai y, nhẹ nhàng thở dài.
"Trước kia là anh bỏ lỡ em, bây giờ em có còn nguyện ý tiếp tục thích anh không?"