(Năm mươi mốt)"Phẫu thuật chắc chắn suôn sẻ, ông không cần lo lắng gì cả, chúng con ở bên ngoài đợi ông." Trần Diệp nắm lấy tay ông lão đang nằm trên giường, chuẩn bị tiến vào phòng mổ.
Tạ Tây Hoa vòng tay ôm eo Trần Diệp: “Nhất định sẽ không sao, đợi khi ông khỏe, phải tham dự đám cưới của tụi con đấy."
Ông lão nhìn hắn cười nhạo một tiếng, rồi quay đầu nói với Trần Diệp: "Con còn nhớ lời ông dặn tối qua chứ?"
"Vâng, con đã nhớ rõ."
Tạ Tây Hoa liếc y một cái.
Ông vươn hai tay, xoa xoa lấy mặt Tạ Tây Hoa và Trần Diệp, nhắm mắt lại nói: "Hai con đi đi."
Nước mắt của Trần Diệp ứa ra, y nhanh chóng đứng dậy, ngăn lệ rơi xuống. Cánh cửa phòng mổ mở ra, ông được các y tá đẩy vào bên trong.
Có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn thấy nhau...
Đời người có hai nỗi đau lớn nhất, sống chia ly và chết ly biệt. Khi Trần Diệp đến đây, y tưởng mình sẽ trải qua nỗi đau phải sinh ly, thế nhưng không ngờ lại trái ngược.
"Cơ hội là 50%, em đừng quá lo lắng." Tạ Tây Hoa nói.
“Em biết.” Trần Diệp nhắm mắt ngồi xuống, “Em bây giờ có cảm giác như đang nằm mơ, cứ nhớ đến từng việc nhỏ nhặt mà lão chủ tịch đã làm cho em, em không thể chịu được.”
Tạ Tây Hoa đồng cảm.
Con muốn phụng dưỡng nhưng cha mẹ không còn, hắn chợt nhớ đến câu nói này, lập tức hối hận chất chồng, khó có thể giữ bản thân bình tĩnh.
“Tối qua ông nội đã nói gì với em?” Tạ Tây Hoa hỏi.
“Lo liệu việc an táng.” Trần Diệp vẫn khép mắt.
Cha mẹ của Tạ Tây Hoa qua đời khi hắn còn nhỏ, khi đó hắn ban đêm tìm khắp nhà không thấy mẹ mình đâu, trong vài tháng mắc bệnh trầm cảm nặng. Tuy bây giờ không nghiêm trọng đến mức này, nhưng nỗi đau nhất định cứa sâu hơn nhiều. Ông nội đêm qua gọi Trần Diệp đến bên giường, muốn y hứa với ông rằng về sau phải chăm sóc hắn thật tốt.
Tạ Tây Hoa ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa đầu hắn vào hõm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy hiện tại mình thật sự rất bất hiếu.”
Trần Diệp vòng tay qua vai hắn: “Còn có 50% cơ hội.”
Nói là 50%, nhưng ai cũng biết xác suất chỉ khoảng 20%. Trần Diệp đột nhiên cảm thấy hõm cổ có chút ươn ướt, cúi đầu dựa vào hắn, ôm lấy hắn chặt hơn.
Ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng, Tạ Tây Hoa chở Trần Diệp mua đồ ăn, Trần Diệp mua bánh mì, nhưng cả hai người đều không ăn một miếng. Hai giờ sáng, bên trong phòng có động tĩnh, bác sĩ đầy mồ hôi bước ra ngoài.
"Kết quả như thế nào?" Tạ Tây Hoa sắc mặt tái nhợt.