Tôi vẫn không khỏi run lên sau khi cận kề với cái chết. Bây giờ tôi mới có
thể cảm nhận thế nào là cái chết trong gang tấc. Tôi nhìn chằm chằm
Thanh Nhã như để xác định với bản thân mình rằng hiện giờ tôi đã ổn, lúc này tôi mới ngước lên nhìn Khải:
-Sao bây giờ cậu mới
tới?- tôi hỏi cậu ta một cách lạnh lùng- cậu có biết rằng vừa lúc nãy
tôi đã phải cận kề với cái chết gần như thế nào không?-Tôi không khỏi
bực mình càng hét to lên- cậu thử nghĩ mà xem, nếu cậu ta không ngất đi
thì hiện tại tôi không còn có đủ khả năng đứng trước mặt cậu đâu. Rốt
cuộc là cậu đã đi đâu?
-Xin lỗi. Tôi đi gặp mặt phía vị quản giáo trông coi Thanh Nhã.
-Ra là vậy- tôi nhếch mép cười nhạt- ra là cậu bỏ tôi đi chỉ để tìm được
một số tin tức liên quan đến Thanh Nhã. Tôi thật có phúc.
-Cậu đừng nói linh tinh. Tôi mới biết được một số chuyện không hay cho lắm
về những ngày gần đây của Thanh Nhã.-cậu ấy nói với vẻ mặt lo lắng.
Tôi nhìn thấy vậy chỉ biết cười nhạt:
-Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói xem cậu đã nghe được những gì?
Dường như nghe thấy tôi nói với một chất giọng mỉa mai, Khải hơi sầm mặt lại tức tối xong vẫn bình tĩnh cất tiếng trả lời:
-Thanh Nhã thường xuyên bị cắt cơm và đánh đập. Từ ngày cậu ấy vào đây, mỗi
lần tập trung phân phát thức ăn thì lại xảy ra xung đột giữa các nữ tù
với nhau.
-Cậu ấy chính là nguyên nhân?- tôi gặng hỏi lại.
-Ừ-Khải gật đầu.
- Được rồi, tôi tha thứ cho cậu. Cậu gọi ai đó giúp Thanh Nhã đi. Rồi gọi luôn cả bác sĩ nữa. Tôi muốn làm một chẩn đoán nhỏ cho cậu ta.
-Được.- cậu ấy nói xong liền lập tức rời đi. Nhưng sao trong lòng tôi bỗng cảm
thấy có một sự khó chịu nho nhỏ không nói lên lời. Chúng tôi thật thờ ơ
với nhau. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi thất vọng. Rốt cuộc là tình
cảm của hai con người có thể phai mờ theo thời gian ư?
Lúc Khải đưa bác sĩ tới đã là chừng 10 phút sau.
Người bác sĩ trong trại giam mà Khải dẫn tới đó chính là một người thanh niên trẻ khoảng 25-26 tuổi. Thần thái tốt. Quần áo chỉnh tề. Gương mặt sắc
lạnh.
Tôi yêu cầu anh ta kiểm tra sức khỏe tổng thể cho Mỹ
Anh. Bác sĩ gật đầu đồng ý và yêu cầu chúng tôi đợi một lát. Nhưng tôi
vẫn không yên tâm cho lắm nên tôi muốn theo dõi anh ta khám cho Thanh
Nhã như để đảm bảo rằng anh ta đáng tin tưởng. Bởi những người trong
nơi này khiến tôi có một cảm giác không an toàn.
Sau khi khám sức khỏe tổng thể cho Thanh Nhã, vị bác sĩ đứng lên nhìn tôi và nói một cách hờ hững:
-Sức khỏe của cô bé đây không có vấn đề gì nhìn chung có vẻ hơi suy nhược
đồng thời thần kinh có vẻ hỗn loạn nên cần được nghỉ ngơi do vậy tôi sẽ
tiêm cho cô bé một mũi thuốc an thần.
Anh ta nhìn tôi như
để chờ câu trả lời đồng ý từ phía tôi. Thấy vậy tôi liền chăm chú quan
sát sắc mặt anh ta, cùng những cử chỉ của vị bác sĩ này để xác định anh
ta sẽ không làm hại đến Thanh Nhã. Vẻ mặt của anh ta không có biểu hiện
gì là sợ sệt hay lo âu. Tay không bất giác nắm chặt. ánh mắt nhìn thẳng
không liếc ngang dọc để trốn tránh. Biết tôi đang nhìn nhận đánh giá anh ta từ nãy đến giờ, anh ta chỉ cười cười hỏi:
-Chẳng lẽ cô bé đây không tin tưởng tôi.
Nghe anh ta nói vậy, tôi bỗng chốc sững người lại vài giây rồi bình thản đáp lại:
-Không có gì. Mời bác sĩ.
Anh ta không đáp lại. Liền lục tìm trong chiếc xe đẩy của mình một lọ thuốc an thần. Cầm kim tiêm lên để chuẩn bị lấy thuốc từ trong lọ. Anh ta
chậm rãi tiến hành các bước cần thiết. Sau khi tiêm thuốc vào người
Thanh Nhã, anh ta đứng lên dặn dò chúng tôi phải bồi bổ thật tốt cho
Thanh Nhã đồng thời tích cực nói chuyện nhưng không được để cô ấy chịu
kích động. Hai chúng tôi nghe nói vậy liền gật đầu đồng ý.
Lúc vị bác sĩ này rời đi, tôi nhìn Khải rồi nhờ cậu ấy:
-Cậu giúp tôi đút lót mấy người ở đây được không? Chăm sóc cậu ấy một chút.
-Cậu không có ý định giảm án cho cậu ta à?
Khi cậu ấy nói thế, thoáng chốc tôi liền im lặng. Phải, tôi không có ý định giảm án cho cậu ta. Cậu ta chính là một con quỷ giết người.
-Cậu biết không? Thanh Nhã đã giết ba mạng người.
Nên tôi không thể giúp cậu ấy.Cậu ấy xứng đáng phải nhận hình phạt giành riêng cho mình.
Khải không quá bất ngờ, cậu ấy chỉ nhìn tôi gật đầu rồi phát ra một tiếng “ừ”. Thấy vậy tôi không khỏi ngạc nhiên:
-Cậu đã biết?
-Bởi vì cậu ấy đã khai như vậy.
Thảm nào đó là lí do cậu ta lười bắt chuyện với tôi, không ngần ngại nói ra
toàn bộ sự thật với tôi rằng cậu ta đã giết ba mạng người.
-tôi…
Khi tôi vừa định cất lời tiếp tục thì tôi bỗng phải nuốt lại câu nói của
mình bởi vì tôi nhìn thấy Thanh Nhã… cậu ta… đang co giật.
Không chần chừ, chúng tôi liền tiến tới giúp Thanh Nhã. Cậu ta hai mắt đỏ
ngầu trợn tròn lên, cơ thể phía dưới không ngừng co giật dãy dụa tựa như cơ thể không ngừng bị những linh hồn xung quanh xiết chặt, khống chế.
-A….- một tiếng kêu lên.
Tôi quay ra để tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu đó, thế nhưng, điều mà tôi
bắt gặp đó chính là Khải… cậu ấy đang cho tay vào trong miệng Thanh Nhã
cố gắng giữ chặt đầu lưỡi cậu ta. Từng dòng máu từ trong động mạch và
tĩnh mạch của cậu ấy trào ra. Khuôn mặt cậu ấy nhăn nhó vì đau. Lúc này
đầu óc tôi điên đảo. Tôi không biết làm gì.
-Mỹ Anh. Bình tĩnh lại đi. Mỹ Anh.- Khải bỗng dưng hét to đem tôi trở về hiện tại.
Tôi hoảng hốt nhìn cậu ấy đau đớn và cố nặn ra từng chữ:
-Hãy tìm một miếng vải cho tôi.
Tôi liền không nhanh không chậm gật đầu đồng ý. ánh mắt tôi đảo điên tìm miếng vải. ở đâu có miếng vải? Miếng vải có thể ở đâu?
-Đừng hoảng hốt quá. Phía đông 30o.- tôi liền đánh mắt nhìn về phía mà Khải
chỉ rồi chạy ra nhặt tấm vải. Vo tròn nó lại rồi đưa cho Khải. Cậu ấy
nhanh chóng thay thế miếng vải cho tay mình. Nhưng Thanh Nhã chưa có dấu hiệu suy giảm mà ngược lại còn chuyển theo chiều hướng xấu đầy phức tạp hơn, cậu ta không ngừng co giật mạnh và sủi bọt mép. Cậu ta bị cái gì
vậy? Trong đầu tôi không ngừng xuất hiện những câu hỏi. Càng nhìn cậu ta tôi lại càng nghĩ đến ba từ: “Không xong rồi”, tôi sợ hãi liền chạy đi
gọi bác sĩ.
Như biết tôi đi tìm bác sĩ. Khải ở đó chỉ cố gắng tìm cách không chế Thanh Nhã.
Tôi tìm đến phòng y tế trong đây thì nơi đây bỗng dưng lại vô cùng im lặng
không một tiếng động. Tim tôi đập thình thịch. Vừa mở cửa phòng y tế ra
thì tôi bỗng thấy một vũng máu… tôi sợ hãi… rồi theo chiều máu tìm đến
tôi bỗng bắt gặp tên bác sĩ vừa khám cho Thanh Nhã… Anh ta chết rồi. Tôi thoáng chốc hoảng sợ hét lên và lùi lại… lùi lại… Tôi muốn bỏ chạy
nhưng hai chân tôi thoáng tê run run. Tôi muốn cất bước đi nhưng tôi
bỗng chốc ngã thụp xuống nền nhà. Đầu óc tôi hoảng loạn thầm tự hỏi bản
thân: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” tôi cố gắng đứng lên nhưng sao chân tô i cứ đông cứng lại vô tri vô giác.
Bỗng chốc một
vật màu đen lạnh buốt dí lên trán tôi. Bấy giờ tôi mới biết rằng: “Mình
không xong rồi!” Tâm thức muốn tôi chạy cho bằng được thế nhưng tôi
không thể. Tôi run mình ngước nhìn lên thì thấy một bóng đen đội chiếc
mũ vành nhằm che đi khuôn mặt, chiếc áo da dày đang cầm cây súng trên
tay nhìn tôi và nói:
-Oh! Hello! Im Jack.- thế rồi tôi
thấy khóe miệng của người này bỗng nhếch lên một đường cong. Nhưng ấn
tượng đầu tiên về giọng nói của người này với tôi là nó thật quen thuộc.
Anh ta cười rồi lại gần chĩa chiếc súng về phía tôi rồi nhìn tôi nói:
-Mày chắc không còn nhớ tao đâu Mỹ Anh!- Anh ta gọi tên tôi. Anh ta biết tôi.
Nhưng bề ngoài anh ta lại khiến tôi run sợ. Tôi tôi bặm lại ngăn mình không được run không được thể hiện trước mặt kẻ thù.
-Mày đang sợ hãi ư?- anh ta nhìn tôi nhếch khóe miệng cười rồi thoáng chốc
bỗng cười to một tiếng. Cuối cùng lại chĩa khẩu súng về phía trán tôi:
-Hôm nay là ngày tận thế của chúng mày rồi!- tim tôi đập loạn hoảng sợ. Tâm
thức tôi bỗng hoảng loạn kêu lên: “Khải! Cậu ở đâu rồi?”.