Con người ta sống trong cuộc sống này, ai cũng từng có lúc ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Đó là chuyện hiển nhiên, bởi người xưa có câu: “Người không vì mình trời tru đất diệt” mà. Hay nhà văn Nam Cao cũng đã từng viết: “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỉ che lấp mất.”
Nhật Linh khổ, cái khổ của cô ở đây không phải là ốm đau, bệnh tật, không phải là thiếu thốn của cải, tiền nong; cái khổ lớn nhất của cô, chính là nỗi đau về tinh thần không hề nguôi ngoai sau bao nhiêu năm tháng. Và khi đã khó có thể quên được, người ta tìm tới cách phủ nhận sự thật, cho rằng quá khứ vốn không phải như nó đã tồn tại. Cái sự thật cô muốn chối bỏ kia, hôm nay nó lại quay về quấy phá cô, khiến cô không thể nào bình tĩnh được.
Sau mấy tiếng trời lang thang dưới mưa, Nhật Linh cuối cùng cũng lê bước vào tới nhà. Quần áo cô đã ướt nhẹp, ôm sát vào cơ thể, mái tóc mai dính bết lại, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Bộ dạng của cô bây giờ phải nói là rất tàn tạ. Lúc này cô chẳng ý thức được gì nữa, đầu óc trống rỗng, đôi mắt không hề có tiêu cự. Ngủ, giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng vừa mới vào tới phòng khách, một thứ màu chói mắt đập vào mắt cô. Nhật Linh căng đôi mắt mệt mỏi ra, cố nhìn cho rõ cái thứ đó, lắc lắc đầu, tưởng mình hoa mắt. Nhưng rõ ràng, đó là thứ cô không bao giờ muốn nhìn thấy – hoa hồng đỏ. Tâm trạng đang bất ổn khiến Nhật Linh không kiềm chế được, cô như phát điên lên chạy tới, cầm bình hoa lên, hét lớn:
-Người đâu?
Từ trong nhà mấy cô giúp việc chạy ra, cả dì Hoa đang bận rộn sau nhà cũng tức tốc chạy lên, thấy trên tay cô là bình hoa hồng đỏ thì lập tức tái mét mặt. Gương mặt cô tràn đầy sự tức giận, đôi mắt sắc lạnh như ác quỷ đòi mạng khiến họ sợ hãi tới luống cuống tay chân, cúi đầu không dám ngẩng lên, lắp bắp mãi mới thành một câu:
-Cô… cô chủ có việc… việc gì sai bảo ạ?
Thề với trời, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trực tiếp với cô chủ, và cũng là lần đầu tiên thấy cô tức giận như vậy. Bởi thường ngày cô luôn lạnh lùng, không tiếp xúc với ai, nên họ nghĩ cô vốn trầm ổn, không ngờ cũng có ngày tức giận như thế này. Lại lén nhìn lọ hoa trên tay cô, sắc mặt mấy cô giúp việc còn khó coi hơn. Trời ơi, ai lại ngu ngốc đi cắm hoa hồng đỏ thế kia?
Nhật Linh nắm chặt bình thủy tinh trong tay, giọng nói trầm, lạnh đến thấu xương kìm nén sự tức giận đang dâng trào trong lòng:
-Ai đã làm cái này? AI ĐÃ CẮM NÓ, HẢ?
Cô đột nhiên quát lên rồi mang bình hoa đập vỡ tan tành dưới sàn nhà khiến mọi người sợ tới mức bủn rủn chân tay, không rét mà run. Mấy cô giúp việc kia thầm oán ai lại đi làm việc dại dột này, hơn nữa còn vào đúng lúc cô chủ đang tức giận như thế? Họ vẫn chưa muốn mất việc, sao không đâu lại dính vào chuyện này cơ chứ. Một cô giúp việc trông trẻ trẻ xinh xắn mặt tái xanh, cái này do cô ta mua về, cũng tự tay cắm. Nhìn bộ dạng của cô chủ, cô ta sợ hãi lên tiếng, mãi mới thành một câu:
-Cô… cô chủ, là… là tôi. Tôi… tôi tưởng cô chủ sẽ…
Nhật Linh ném tia nhìn như muốn giết người vào cô giúp việc kia, đôi mắt tím sắc lạnh hướng về phía dì Hoa, cắt lời cô giúp việc nhỏ, ngữ khí trầm hơn một chút, nhưng cũng đủ giáng nhát dao trí mạng vào người cô giúp việc nhỏ bé kia:
-Đuổi việc cô ta!
Nói xong, cô tức tốc bỏ lên phòng. Nếu ở đây thêm, cô sợ mình không thể chịu đựng được nữa. Cái màu đỏ tươi ấy cứ ám ảnh tâm trí cô, khiến cô nhớ lại những kí ức đáng sợ không có gì tốt đẹp trước kia. Giờ cô chỉ muốn gạt ngay nó đi, cho nó biến khỏi tầm mắt của mình, may ra cô còn bình tĩnh được.
Dì Hoa ở dưới trút tiếng thở dài não nề, nhanh chóng bảo người thu dọn mảnh thủy tinh vỡ cùng mấy bông hoa, rồi thầm thương thay cho cô giúp việc mới đến không hiểu chuyện gì đã mất việc. Nhận mấy đồng lương ít ỏi trong ngày, cô gái kia lặng lẽ rời khỏi căn nhà rộng lớn, vừa tiếc nuối khi mất công việc béo bở, vừa cảm thấy thắc mắc trước thái độ lạ lùng của cô chủ kia. Chỉ là mấy bông hoa hồng đỏ thôi mà. Cô tiểu thư nào mà không thích, còn cô chủ nhà này thì lại có thái độ như thế này ư? Nghĩ kiểu gì thì cô ta cũng không thể nào hiểu được, trong lòng thầm oán cô chủ kênh kiệu, cô có làm gì sai nào. Cô giúp việc nghĩ thế, không khỏi khinh bỉ những tiểu thư nhà giàu không coi ai ra gì, ỷ thế hiếp người.
Nhật Linh ngồi lặng im trong căn phòng rộng lớn, mệt mỏi ngồi xuống đất, dựa vào thành giường. Ký ức đúng là giống như tinh cầu bị hủy diệt, tuy đã qua nhưng dư âm vẫn còn đó. Dù cô có cố gắng thế nào, cũng không thể quên đi cái quá khứ đáng sợ ấy. Hình ảnh người đàn bà ấy, cô mãi mãi không quên.
Bệnh viện.
-Lôi nó đi.
Người đàn bà kia hất hàm một cái, đám vệ sĩ đã hiểu ngay, lôi cô bé đáng thương đang khóc rưng rức dưới sàn nhà đi xuống một căn nhà kho đã bỏ hoang. Suzu không ngừng gào thét:
Người đàn bà kia không nếm xỉa đến lời nói của đứa trẻ tội nghiệp, ánh mắt bà ta giờ đây tràn ngập sự tức giận, hận không thể một nhát chém chết người đã hại con trai bà phải chết kia. Bà ta nhìn vệ sĩ, gật đầu ý nói hành động được rồi. Đám vệ sĩ lui tới chỗ cô bé, còn bà ta ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế xoay, hút điếu thuốc lá nhìn khung cảnh trước mặt mà không khỏi hả hê.
Đám người kia không ngừng đánh đập cô bé, tát bên này, đánh bên kia, khiến những lời nói van xin cũng từ đó yếu dần đi. Cuối cùng, cô bé ngất lịm, nhưng ý thức mơ hồ vẫn còn biết được, có một người đến nắm tóc mình, thổi vào tai một luồng hơi lạnh:
-Nhớ cho rõ, tốt nhất đừng để tao nhìn thấy mặt mày, không thì… mày sẽ phải chết, đền mạng cho con tao.
Nhà kho đóng sập cửa, cô bé cũng bất tỉnh luôn, không còn ý thức được gì nữa. Chỉ biết rằng, khi cô tỉnh lại, đã mắc chứng trầm cảm nặng, luôn sợ máu và bệnh viện, đặc biệt là không dám tiếp xúc với ai.
Không biết Nhật Linh đã khóc từ bao giờ, cô cứ ngồi đó, cắn môi tới bật máu, cố ép mình không được nấc lên.
Bên ngoài, dì Hoa đang phân vân đi qua đi lại, không dám gọi cửa, sợ cô vẫn còn tức giận. Nhưng nhớ lại bộ dạng cô hồi nãy, dì không nhịn được gõ cửa.
“Cốc cốc”
-Linh à, mở cửa cho dì đi!
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nấc khe khẽ, nghẹn ngào vang lên. Dì Hoa khẽ mở cửa đi vào. Cửa không khóa. Bước vào căn phòng chỉ toàn bóng tối, nhìn thấy Nhật Linh – người dì đã coi như con gái mình đang ôm mặt khóc, dì không khỏi xót xa. Dì tiến lại, ôm cô vào lòng an ủi, như một người mẹ ân cần vỗ về đứa con thơ:
-Linh, ngoan. Đừng khóc! Nín đi, có dì ở đây rồi!
Cảm nhận được hơi ấm, Nhật Linh ngước mắt nhìn lên, rồi ôm chầm lấy dì Hoa, òa lên khóc nức nở. Khóc để quên đi bao muộn phiền ấm ức, khóc cho thỏa nỗi lòng, để rồi sau này sẽ không phải khóc nữa. Con người ta không bao giờ mạnh mẽ được mãi, cũng phải có lúc mềm yếu, cần một vòng tay để chở che, an ủi, vỗ về…
Cô cứ ngồi ôm dì Hoa khóc hàng giờ đồng hồ mãi không chịu buông. Áo dì đã ướt đẫm một mảng. Dì Hoa tuy không biết chuyện gì đã làm cô thành thế này, nhưng lo cô ảnh hưởng tới sức khỏe, bèn khuyên:
-Linh, thôi con đi tắm đi, kẻo bị cảm. Dì đi làm chút gì cho con ăn nhé.
Nhật Linh gật gật đầu, ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ, nhẹ lau nước mắt, không nghĩ gì nữa mà cầm quần áo bước thẳng vào phòng tắm.
Dì Hoa ở dưới nhà đang làm vài món ăn nhẹ cho cô thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Giờ này còn ai tới tìm nữa nhỉ? Nghĩ vậy nhưng dì cũng chạy ra. Cánh cổng vừa hé được một chút thì đã có người lao vào hỏi tới tấp:
-Dì Hoa, Linh nó đâu? Nó về chưa dì? Nó có làm sao không? Có biểu hiện lạ không? Nó có tức giận hay khóc gì không dì? Cho con lên nói chuyện với nó!
Dì Hoa hoảng hồn trước mấy câu hỏi giời ơi đất hỡi đó, hóa ra là Thái Dũng với Xuyên Hương, làm dì hết hồn. Cố gắng trấn tĩnh, dì nói:
-Hương, Dũng, hai đứa bình tĩnh đi. Linh nó về rồi, hiện tại tâm trạng nó không tốt đâu, nên hai đứa đừng gặp nó lúc này. Khuya rồi, hai đứa cũng về nghỉ đi.
Xuyên Hương nhất quyết không chịu đi, nắm chặt tay dì, nức nở:
-Không, dì cho con lên với nó đi, con có lỗi với nó. Lúc này chắc nó đang sợ hãi và cần người bên cạnh, con muốn an ủi nó.
Dì Hoa cố gắng khuyên giải:
-Nghe dì đi. Nó mới bình tĩnh lại, để nó nghỉ ngơi đi con.
-Phải đó, bà về với tôi đi, hôm khác mình đến.
Thái Dũng cũng nhất mực đồng tình với dì Hoa. Xuyên Hương vẫn còn nức nở một hồi, dặn dò dì Hoa có gì nhớ báo ình, rồi cuối cùng cũng chịu rời đi. Dì Hoa thở dài, trong lòng cảm thấy cảm kích tấm lòng Hương dành cho Linh. Dì luôn biết giữa hai đứa luôn là một tình chị em thắm thiết, và rất cao quý.
Sau khi dì Hoa dọn bàn lên, Nhật Linh ngồi ăn ngon lành. Căn bản là đồ dì Hoa làm quá hấp dẫn mà.
Romeo take me somewhere we can be alone
I’ll be waiting all there’s left to do is run
You’ll be the prince and I’ll be the princess…
(Love Story – Taylor Swift)
Nhạc chuông điện thoại của cô reo, màn hình hiển thị “Daddy”. Nhật Linh trong lòng vui như đi hội, mấy khi ba cô gọi điện đâu. Cô nghe máy, lễ phép thưa: “Alo, ba ạ.”
“Con gái à, ngủ chưa con?” Bên kia là giọng người đàn ông trầm thấp đầy quan tâm.
“Dạ, con chuẩn bị ngủ rồi. Có chuyện gì mà ba gọi con nửa đêm vậy ạ?” Cô cắn cắn môi, nói dối ba không chớp mắt.
“À, ba là đang muốn nhờ con một việc. Ngày kia ba có một hợp đồng quan trọng cần ký ở bên Nhật, con bay qua đó giúp ba nhé, cụ thể ba sẽ gửi mail nói rõ hơn.”
Giọng ông ngập ngừng có chút áy náy, lúc nào ông gọi cũng chỉ vì công việc, chẳng mấy khi có thời gian nói chuyện với con gái.
“Vâng, con hiểu, con sẽ đi.” Nhật Linh có chút hụt hẫng, nhưng biết ba bận nên cũng không nói gì, ngoan ngoãn nhận lời.
“Cảm ơn con, con gái! Ba xin lỗi nhiều lắm!” Ông thật muốn ở bên cạnh cô lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn không được. Trên gương mặt cương nghị của người đàn ông làm mưa làm gió trên thương trường giờ xuất hiện một nét bi thương chưa từng có.
“Không đâu ba, con ổn mà.”
“Ừ, con ngủ sớm đi, đừng làm việc quá sức.”
“Vâng, chúc ba ngủ ngon.”
“Ừ, con gái ngủ ngon nhé.”
Ba cô cúp máy, Nhật Linh thở dài một hơi. Quay qua dì Hoa, cô bảo:
-Dì à, dì giúp con đặt vé máy bay sang Nhật nhé, chuyến sớm nhất ấy, dì cũng đừng nói cho ai biết con đi nha.
-Có chuyện gì sao? Sao con đi gấp vậy?_Dì Hoa hỏi.
-Vâng, ba nhờ con một số chuyện, con cũng muốn qua đó vài ngày.
-Ừ, để dì lo. Con qua đó thì nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng lo nghĩ gì nữa.
-Vâng!
[… ]
3h sáng.
Tại sân bay Nội Bài.
Mới sáng sớm nhưng tại sân bay vẫn không ngớt người qua lại, người người tấp nập, nhưng người ta phải đứng sững lại khi thấy một thiên thần bước ra từ chiếc xe Lamborghini. Nhật Linh vừa xuống xe đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chặp vào mình, cảm thấy có chút ớn lạnh. Cô diện một chiếc quần jeans kết hợp với áo sơ mi trắng buộc eo đơn giản, tóc thả tự nhiên. Chiều cao 1m7 của cô được nâng lên nhờ đôi giày cao gót 8 phân màu trắng. Cộng thêm một chiếc túi xách đen và cặp kính to bản che đi đôi mắt màu tím quyến rũ, trông cô vừa năng động cá tính, lại xinh đẹp tựa thiên thần. Bước đi một mình tiến vào sân bay, bao nhiêu cặp mắt vẫn dán vào cô, làm cô có cảm giác cái kính này không có tác dụng gì hết.
Sắp tới giờ bay, Nhật Linh ngoái đầu lại nhìn ra cửa, cảm giác chờ mong cứ len lỏi trong cô. Không hiểu vì sao lại thế… Cô lắc đầu, lặng lẽ quay bước vào trong, có lẽ cô nên nghỉ ngơi vài ngày thật…
Máy bay lạnh lùng cất cánh, mang một con người tới xứ sở hoa anh đào mỹ lệ…