Love School

Chương 3: Gặp mặt, rung động và thích



Hi! Sau đây mình xin xuất bản=)) Mặc dù đã viết rồi nhưng mình còn phải sửa từ Cung Hoàng Đạo sang tên và sửa teencode [vì lúc trước mình viết teencode ghê lắm] nên hơi lâu. Xin lỗi đã đễ m.n chờ lâu ạ!

Enjoy

~ZzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzZ

Tại phòng hiệu trưởng trường Black Star... Trên chiếc ghế của mình, ông hiệu trưởng nhìn qua ba cậu con trai nhà ta, vâng, toàn con trai của mấy sư phụ, ông cầm hiếc khăn qua lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán, trông ông thật tội nghiệp, lấy lại bình tĩnh, ông cất lời:

- Dạ... Chiều nay trường chúng ta sẽ có một buổi khai mạc năm học. Vì hôm nay là ngày tổ chức lễ khai giảng trong năm, nên hi vọng ba em có mặt sớm. Với lại ba em sẽ ở lại kí túc xá nên hẳn sẽ chẳng khó khăn gì về giờ giấc đâu nhỉ?

Ba thằng trố mắt ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng. Hình như họ nghe loáng thoáng ông ta vừa nói cái gì đó là ở lại kí túc xá, hơ hơ, kí túc xá, tức là không được về nhà sao?

- Ông lão, ông đùa với tôi đấy à? Ông nghĩ sao chúng tôi phải ở lại cái trường toàn lũ sâu bọ vậy hả? - Thiên Du chồm dậy, giật cây súng trong cặp ra rồi chĩa thẳng vào đầu hiệu trưởng...

Ông ta sợ phát hoảng, mặt xanh như tàu lá chuối, rồi chuyển sang mặt trắng như không còn máu, mắt nhắm nghiền không đủ can đảm nhìn thằng học trò đầy quyền lực này. Mạnh Hoàng thấy thế liền giải vây giúp ông thầy kẻo hắn dại dột thì mệt...

- Đành chịu, đó là nội qui. Với lại những bậc phụ huynh đáng kính của chúng ta yêu cầu như vậy đấy -.-

Hai thằng kia ngạc nhiên nhìn Mạnh Hoàng, rồi lại quay qua đưa bốn con mắt ngây thơ vô (số) tội lên nhìn nhau.

Thầy hiệu trưởng đưa cho tụi hắn một tấm chỉ dẫn kí túc xá họ ở và lớp học. Kí túc xá khu A. Lớp H...

ZzzzzzzzzzBlack_Star_SchoolzzzzzzzzzZ

Black Star là một trường học vô cùng lớn và vô cùng sang trọng. Trường dành riêng cho những học sinh con-nhà-giàu và quậy-ngút-trời-xanh. Những học sinh ở đây đa số là cá biệt, quậy_quỡn_quẩy vô địch không ai bằng. Tuy nhiên những học sinh ở đây học cũng rất giỏi...

Trường có 1 khu kí túc xá dành riêng cho những đứa con nhà quyền lực, gọi là kí túc xá khu A. Bất cứ ai cũng không được đặt chân tới đây ngoài những học trò có thẻ V.I.P. Ai mà vào tự tiện mà không có thẻ là bị thầy hiệu trưởng lôi ra “xử trảm” ngay [ _ _ ]. Kí túc xá này rất đầy đủ tiện nghi và được coi là sang con ngan nhất. Khu A nằm cạnh vườn hoa của trường và lớn hơn các khu khác nhiều. Còn lớp học của 6 người bạn trẻ này là lớp H, lớp “ngoan” nhất trường [từ dưới đếm lên đấy ạ]. Thật ra lớp này chính xác là dành cho học sinh cá biệt chuyên quậy phá, bá đạo. Nhưng IQ lớp này thì hình như là nhất trường đấy ạ.

ZzzzzzzzzzQuay_lại_vấn_đề_chínhzzzzzzzzZ

Thay vì lên lớp học, tụi nó và tụi hắn lên thẳng kí túc xá để...ngủ. Nó, nhỏ Diệu Chi và Trâm Anh ở phòng số 2. Hắn, thằng nhóc Tuấn Kiệt và Mạnh Hoàng ở phòng số 1. Về tới phòng thì cả 6 con người tỏa sáng siêu sao của chúng ta đều lăn ra giường và ngủ, oaaaaaaaaaa.... Đang ngủ, bỗng một vài học sinh cúp buổi như tụi nó la toáng lên ngoài hành lang và gõ cửa từng phòng của mọi người mà la lớn:

- Dậy! Dậy đi! Cô giám thị ác quỷ tới!

Vâng, khi còn ở trường cũ, Trâm Anh đã nghiên cứu rất kĩ trường Black Star và biết được cô giám thị trường này rất đáng sợ, ác như con cá thác lác [-.-]. Bên phe tụi hắn thì công việc nghiên cứu này Mạnh Hoàng đã làm rồi. Lập tức, bọn nó chồm dậy chạy toán loạn tìm cách đến lớp học mà qua mắt được bà cô. Nghe danh thôi cũng đủ sợ bà cô này rồi. Cả đám cuống cuồng xách cái cặp ra khỏi phòng chạy vèo đến cuối kí túc xá. Tại nơi này, tụi nó và tụi hắn gặp nhau... Vâng, cuộc gặp gỡ không gây sốc, nghĩa là không xi-nhê gì nhưng có thể nói là rất độc và lạ.

- Này, làm sao đây? - nó khều khều người đứng bên cạnh mình và nói [hơ, quen không vậy má?]

- Tao có sáng kiến này, chúng ta leo xuống dưới nhé! - Tuấn Kiệt nói rồi chỉ tay xuống phía dưới, chỗ vườn hoa...

- Cách leo? - Diệu Chi hỏi, mặc dù chẳng biết đứa nào vừa đưa ra ý kiến, quay đầu lại thấy đám học sinh chuột nhắt kia bị tóm sạch rồi, vẻ mặt của nhõ gấp gáp như người tử tù vượt ngục [còn gì mà không đúng]

- Nhảy!- Thiên Du đáp gọn rồi bảo Hoàng xuống trước

Mạnh Hoàng nhảy xuống trước rồi ra hiệu ọi người quăng cặp xuống. Tiếp đến là hắn, anh chàng nhảy xuống một cách gọn nhẹ. Vừa quay đầu lại nhìn lên thì “RẦM”, một cái vật gì đó bay vèo xuống đè hắn té cái rầm.

Hắn choáng vài giây, xoa xoa cái mông iêu quí của mình rồi la lên...

- Á á! Cái gì vậy nè?

- Cho mình xin lỗi... - nó, cái vật bay vừa hạ cánh trên mình hắn ríu rít xin lỗi.

Anh chàng mở mắt, bắt gặp ánh mắt trẻ con vô cùng đáng yêu của nó thì chợt ngớ người ra, đứng hình và s, trái tim khẽ đập lệch nhịp... Vâng, cảnh lúc này vô cùng lãng mạn, nó nằm trên, hắn nằm dưới, trên một bãi cỏ xanh, lác đác vài bông hoa nho nhỏ, gió thổi vi vu...

- Nhanh lên, không có thời gian tình tứ đâu hai người kia. Tránh ra tao xuống - Tuấn Kiệt nhìn xuống vừa nói vừa cười khúc khích.

Nó đỡ hắn đứng lên rồi từ từ chờ ba người kia xuống. Cả bọn 3 chân 4 cẳng phóng như bay về phía lớp H mà bà giám thị không hề biết!

Nhưng ác hơn là vì trường rộng nên việc chạy tiết như thế này quả không dễ dàng. Cuối cùng, khi vừa đến lớp thì chuông ra chơi reng lên. Cả đám thở phào mệt mỏi đứng dựa lưng vào lan can gần lớp để...thở.

Diệu Chi đứng dựa vào lan can, thở hồng hộc vì mệt. Chưa yên bình được bao lâu vì chuyện đó, sáu đứa nó còn bị đè bẹp dí vào bức tường và lan can vì đám học sinh từ trong lớp ùa ra như bọn tâm thần trốn trại. Lúc đó, nó đang cầm nhìn nhìn *lắc lắc* cái lọ nước màu xanh xanh vừa lấy từ cái cặp “nguy hiểm” của nó ra. Song, do bị xô xát lẫn giẫm đạp, nó bị ép sát vào lan can. Giật mình, tuột tay, lọ nước ấy xuống dưới lầu, nổ cái bùm... Cái lọ bị vỡ, nó nhìn thấy mà đơ người, mặt tối sầm lại, đứng im bặt không nói lời nào.

Trong đám đông, tiếng nhiều nữ sinh hét lên hạnh phúc:

- Ôi, nhìn họ kìa, đẹp trai quá

- Đó có phải ra anh Thiên Du không? Đẹp trai quá đi...

- Cả anh Hoàng và anh Tuấn Kiệt nữa... Ôi...

Những câu cảm thán ấy vừa dứt thì tụi hắn liền gặp hàng trăm ánh nhìn chú ý. Rồi đám con gái từ đâu vây quanh tụi hắn, hất Trâm Anh ra té cả xuống đất. Tụi nó cũng sáng chói không kém. Ngay khi Trâm Anh vừa bị hất ra là có cả đám con trai vây quanh đỡ dậy. Bọn nam, nữ sinh loi choi lóc chóc cứ ồ ạt xin chữ kí, chụp hình. Còn nó thì vẫn còn đang cúi mặt xuống, Diệu Chi thì *chọt chọt* nó nhưng cũng vô hiệu nghiệm. Bỗng, nó - Hạ Băng Băng - lạnh lùng rút nhanh cây súng đang vắt ngang túi áo chĩa vào đám kiến dai như con đĩa.

- Mấy người, tránh ra mau, nếu chưa muốn chết! - Mắt nó nhìn vào cái đám kia đầy sát khí

Nó nói dứt câu, thì bên tụi hắn, Mạnh Hoàng, bỗng nhiên thấy nó quen quen, cả cái cách nhí nhảnh trẻ con, cả sự tức giận khi bị chọc tức, quen lắm. Anh nhìn sang Trâm Anh, cả cô gái này cũng rất quen. Hai chị em này làm anh nhớ lại một người, rất thân, người mà anh yêu thương, người đã biến anh từ một người lạnh lùng thành một con người biết quan tâm người khác... Anh nghĩ, có lẽ người ấy là nó - Băng Băng, vì cô bé ngày xưa không quá nghiêm như Trâm Anh. Anh không biết tên thật của cô bé đó, chỉ biết cái nick name của cô bé - Sun.

Còn hắn, tự nhiên lúc nào nhìn nó, hắn cũng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hắn có bị bệnh tim mạch gì đâu -.- chẳng lẽ...

Riêng về phần đám kiến kia, lập tức lùi lại, như cảnh giác phần nào, nhưng từ đằng sau đó vang lên một tiếng vỗ tay chế giễu... Từ đám đông, 1 đứa con gái có mái tóc dài đen nhánh, mắt màu đen trông xinh xắn nhưng khuôn mặt toát lên vẻ gian gian. Đi sau cô ta là 2 đứa đàn em đầu tóc màu mè line xanh line đỏ, quần áo diêm dúa váy xòe đầm ngắn hở trên thiếu dưới -.-

- Khá khen cho kẻ mới vào trường mà đã làm loạn, còn đem cả súng giả để hù. Xin lỗi em, chị đây dù có mù cũng biết cây súng đó là giả...

ZzzzzzzzzzGTNV_mớizzzzzzzzzZ

_Võ Hoàng Linh: tiểu thư nhà họ Võ. Nhà rất có quyền lực nhưng đương nhiên là không bằng đám tụi nó. Xinh đẹp nhưng gian xảo, mưu mô... Chuyên gia hãm hại nó.

_Hoàng Ngọc Phương Đan: đàn em đắc lực của con Linh. Đẹp nhưng láo._. Có máu liều nhưng tính khó gần.

_Phan Thanh Hiền: đàn em của 2 con vừa giới thiệu ở trên:3 nhan sắc trung bình, nhưng điệu, lúc nào cũng cho là mình xinh đẹp -_-

ZzzzzzzzzzTrở_lại_truyênzzzzzzzzZ

Nó nghe thế thì nhoẻn miệng cười, đưa súng bắn vào vai một đứa đàn em của nhỏ Linh - Thanh Hiền. Con nhỏ bị bắn hét lên rồi té xuống. Linh và Phương Đan chạy tới đỡ nhỏ Thanh Hiền và giương đôi mắt căm ghét lên nhìn nó...

“Mày hãy cẩn thận đấy...” - Linh nghĩ trong đầu, và trên mặt con này xuất hiện nụ cười nửa miệng...

- Kẻ nào dám làm rớt ống thí nghiệm của ta kẻ đó sẽ phải chết - nó nói gần như hét lên rồi cười nguy hiểm

Hắn há hốc miệng ngạc nhiên nhìn nó với dấu chấm hỏi to đùng...

- Quái! Con bé này nhìn đâu nguy hiểm đến vậy?

Trâm Anh và Diệu Chi lắc đầu, nói:

- Mỗi khi Băng Băng giận lên là sẽ có khủng bố đó!

Mạnh Hoàng chạy ra ngăn nó lại. Anh giật cây súng của nó quăng cho Thiên Du rồi ra hiệu cho cái đám kia đi đi nếu không muốn bị “lên thiên đường“. Đám đông giãn ra dần...

ZzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzZ

Dưới sân trường...

Diệu Chi kéo nó lại chỗ ghế trống cạnh vườn hoa. Những người còn lại cùng sang đó. Ba đứa con gái ngồi trên ghế, ba thằng con trai ngồi... dưới nền sân. Nó đã không còn nổi nóng nữa, dần lấy lại được tâm trạng vui vẻ của mình...

- Này, bạn tên gì? - Tuấn Kiệt khều khều Diệu Chi ngồi bên cạnh...

- Lê Diệu Chi, cứ gọi là Chi hoặc Diệu Chi - con bé nói rồi cười... Tuấn Kiệt nghe tới đây thì cười cười, đúng là cậu không nhầm...

- Còn cậu?

- Tuấn Kiệt. Hân hạnh được làm quen với cô bạn xinh thế này... - Kiệt nói rồi khuyến mãi thêm nụ cười sát gái...

- Này, dẹp cái kiểu đấy đi, cậu nên nhớ là cậu... - hắn đập lưng Kiệt...

- Im mày -.-

Cứ thế tụi nó làm quen nhau... Nói chuyện hợp nhau nên thân rất mau... Trong đầu hắn, Trâm Anh và Mạnh Hoàng mỗi người một suy nghĩ...

“Có vẻ Rain lại nhầm mình và con bé =)) thôi thì để định mệnh sắp đặt vậy...” - Trâm Anh nói rồi cười với chính mình. Cô không ghen ghét hay gì cả. Cô hiểu Rain, cô biết, Rain - Mạnh Hoàng đang ngộ nhận, anh nghĩ nó chính là Sun...

“Sun, chẳng lẽ em không nhớ anh -.- anh sẽ không để em biến mất, một lần nữa...” - Đây là suy nghĩ của Mạnh Hoàng. Nhưng anh vẫn cứ thắc mắc, tại sao anh không có cảm giác như xưa khi bên cạnh nó... Thật sự là anh chỉ có tư tưởng là bảo vệ. Anh chỉ biết là không để Sun - người anh yêu đi một lần nữa thôi... [Có phải ny ông đâu mà ông có cảm giác._.]

“Con bé này có vẻ dễ thương =)) hình như... Chẵng lẽ mình thích nó rồi, haizzzz... Thiên Du ơi là Thiên Du -.-”

+YiYuo+

Đã in dấu dép

P/s1: kể từ bây giờ chữ kí của tớ sẽ chuyển thành YiYuo nhé =))

P/s2: à, chap này đính kèm ảnh Võ Hoàng Linh nhé -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.