221 ngày... 221 ngày nó không được thấy nụ cười, không được nghe giọng nói lạnh lùng nhưng ấm áp của hắn... 221 ngày nó không cảm nhận được cái xoa đầu từ một bàn tay, không cảm nhận được cái ôm từ một người mà nó yêu thương...
Nó bây giờ đã là một cô thiếu nữ tuổi 18, là học sinh khóa thứ ba của Black Star. Những người kia cũng thế. Diệu Chi, Tuấn Kiệt, Trâm Anh, Mạnh Hoàng, Phương Đan và Thiên Phong nữa. Ai cũng đã bước vào khóa thứ ba. Chỉ có hắn, vẫn còn ở cuối khóa thứ hai.
Sải từng bước chân trên hành lang của bệnh viện, nó bước thật nhanh đến phòng của hắn.
CẠCH...!
Cánh cửa phòng được mở ra. Nhẹ nhàng cắm nhánh hoa vào bình, mở cánh cửa sổ ra cho ánh nắng sớm tràn vào trong căn phòng toàn một màu trắng.
Nó nở một nụ cười, ngồi xuống bên giường và nắm lấy bàn tay của người con trai đang nhắm mắt yên bình như ngủ kia.
- Anh này, nắng hôm nay đẹp nhỉ? Mà sao anh ngủ hoài thế nhờ? 221 ngày rồi đấy! Haizzz, nhớ giọng nói của anh chết mất thôi! - nó trêu, rồi lại thở dài, dùng tay vuốt mái tóc nâu của hắn.
Đưa ánh mắt bâng quơ ra ngoài cửa sổ. Ánh nhìn vô định không chú tâm đến một vật thể nào. Nó lên tiếng:
- Mai em không đến đây với anh được rồi. Có lẽ là tối mai em mới có thể tới. Này, đừng giận em đấy nhé!
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt lên môi hắn. Nó khẽ cười. Rồi lại dùng tay vuốt mái tóc của hắn.
Nắm tay hắn. Vuốt tóc hắn. Và hôn nhẹ lên môi hắn. Dường như đã là thói quen của nó rồi!
Đâu đó, trong WC, có hai người đang loay hoay cầu trời nó ra khỏi phòng mau mau để tiếp tục hành động...
Nó dựa hẳn lưng vào ghế, vươn vai mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài. Lí do cũng vì Thiên Phong và Phương Đan tập bóng rổ cho nó cả buổi chiều. Nó muốn khi hắn tỉnh dậy, khỏe lại, nó sẽ có thể chơi bóng rổ với hắn. Ít nhất thì nó cũng cao được 1m65 rồi!!!
- Hey, nhỏ Chi với thằng Kiệt đâu rồi nhỉ? Sao tớ nghi ngờ có chuyện gì đó quá! - nó nhìn Phương Đan, hỏi.
Phương Đan đang uống nước sau khi nghe nó hỏi thì suýt sặc, im im mặc kệ nó và uống hết ly nước cam.
- Hơ hơ, chắc hai người đó có việc bận ấy mà! - Trâm Anh cười cười đáp lại thay cho Phương Đan. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
- Ừ ừ, không có gì đâu em! - Mạnh Hoàng gật đầu đồng tình với Trâm Anh.
- Yup!!! Không có chuyện gì cả em gái ạ! - Phong xoa xoa đầu nó, cười bí ẩn.
Nó quay sang nhìn Phương Đan một lần nữa, làm Phương Đan lặng lẽ kéo ghế đứng dậy chạy đến khu đồ ăn để (giả vờ) mua đồ ăn tiếp.
- Em vào bệnh viện với anh Thiên Du đây, tạm biệt mọi người! - nó đứng dậy, chỉnh lại váy cho đúng nếp rồi đi thẳng.
Tiếng giày (converse) vang lên từng nhịp đều trên nền gạch mát lạnh...
Cánh cửa phòng bệnh mở ra vang lên âm thanh khô khốc.
Nó từ từ bước vào, tay nâng niu bó hoa trên tay, lên tiếng:
- Thiên Du này... Anh còn không chịu...
Chưa nói hết câu, bó hoa trên tay nó đã rơi xuống sàn. Nó đơ người nhìn cảnh tượng trước mặt. Hắn...biến mất rồi. Trên giường, không có ai cả, chuyện này là như thế nào?
- Thiên Du...anh tỉnh rồi phải không? - nó vừa đi tìm khắp phòng, vừa hỏi - Thiên Du, anh đâu rồi? Thiên Du…
Chợt nó trông thấy một thứ gì đó trên bàn. Một tờ giấy!
“Sân thượng bệnh viện...”
Nét chữ này. Rất quen. Nó vội vàng chạy nhanh đến thang máy, nhưng do chờ quá lâu nên nó quyết định dùng cầu thang bộ. Nhưng...
Khi vừa đặt chân đến cầu thang bộ, nó thấy những vòng tròn, những hình trái tim, hình đôi cánh đang phát sáng được đặt dọc theo cầu thang. Nó cứ bước từng bước một lên sân thượng.
Từng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua...
[Lời tác giả: tốt nhất là nghe lại từ đầu bài From My Heart khi đọc đoạn này!!! Hãy tin Yi, sẽ hay hơn khi nghe bài ấy và đọc đó ^^~]
Tiếng đàn? Là tiếng đàn ư?
Khi bàn chân nó vừa đặt lên sân thượng. Thì nó nghe tiếng hát. Mọi thứ trước mặt. Bóng người đó. Nó nhớ, nhớ lắm...
너만 모르면 되는 거야 이렇게 아픈 내 맘
Neoman moreumyeon doeneun geoya ireoke apeun nae mam
아마 너에겐 짐일 거야 모든걸 안다면
Ama neoegen jimil geoya modeungeol andamyeon
하루는 전부 말할뻔했었어 너의 앞에서
Haruneun jeonbu malhalppeonhaesseoss eo neoui apeseo
니가 행복하면 할수록 (from my heart)
Niga haengbokhamyeon halsurok (from my heart)
무너지는 내 모습
Muneojineun nae moseup
Nước mắt của nó bắt đầu rơi... Đưa tay gạt vội những giọt nước mắt nơi khóe mi, để nó có thể nhìn thấy người trước mặt nó rõ ràng hơn...
My love is for you, always for you
이제 널 위해서 할 일은
Ije neol wihaeseo hal ireun
내가 죽을 만큼 버티면 되는 거니 (i’ll be missing you)
Naega jugeul mankeum beotimyeon doeneun geoni (i’ll be missing you)
오늘처럼 막 눈물 나면
Oneulcheoreom mak nunmul namyeon
힘없이 쓰는 그 말
Himeobsi sseuneun geu mal
사랑한다고, from (the) deepest of my heart
Saranghandago, from (the) deepest of my heart
Hắn đang hát, hát tặng nó thật sao? Hắn đang nhìn nó, và cười. Nụ cười này, đã lâu rồi nó không được thấy...
제법 잘하고 있는 건지 거짓말 하는건지 (i wanna no)
Jebeop jalhago inneun geonji geojitmal haneungeonji (i wanna no)
좋아 보인단 너의 말에 한시름 놓곤 해
Joha boindan neoui mare hansireum nokon hae
죽어도 나는 아닌 게 맞냐고 물을 뻔했어
Jugeodo naneun anin ge matnyago mureul ppeonhaesseo
나의 착각인지 몰라도
Naui chakgaginji mollado
슬픈 니 얼굴 보며
Seulpeun ni eolgul bomyeo
My love is for you, always for you
이제 널 위해서 할 일은
Ije neol wihaeseo hal ireun
내가 죽을 만큼 버티면 되는 거니 (i’ll be missing you)
Naega jugeul mankeum beotimyeon doeneun geoni (i’ll be missing you)
오늘처럼 막 눈물 나면
Oneulcheoreom mak nunmul namyeon
힘없이 쓰는 그 말
Himeobsi sseuneun geu mal
사랑한다고, from (the) deepest of my heart
Saranghandago, from (the) deepest of my heart
Từng cơn gió khẽ khàng lướt qua, mang theo hương vị lành lạnh, nhưng đâu đó tồn tại hương vị ấm áp bên trong... Nó cười, hắn cười. Ánh mắt giao nhau, đầy nhớ nhung, đầy yêu thương.
Imi geugeollo neon sojunghan saram ingeol (i’ll be missing you)
가깝진 않게, 멀진 않게 내가 여기 있을게
Gakkapjin anke, meoljin anke naega yeogi isseulge
I can promise you, from (the) deepest of my heart
오늘 하루도 넌 웃고 있기를
Oneul harudo neon utgo itgireur
[From My Heart - Kang Tea Oh]
Khi bài hát đã kết thúc, hắn ngừng hát, đứng lên, rời khỏi chiếc đàn rồi bước đến chỗ nó.
- Anh...
Nó chạy tới ôm thật chặt lấy hắn. Nức nở. Nó khóc, ướt cả vai áo của hắn.
Hắn vuốt ve những sợi tóc mượt mà của nó, dỗ dành.
- Băng Băng à... Anh - yêu - em. Làm người yêu anh nhé! - hắn thì thầm vào tai nó.
- Không! - nó vội buông hắn ta, quay mặt sang hướng khác, gạt đi tất cả những giọt nước mắt còn lại.
- Tại sao? - hắn hỏi. Hụt hẫng, là cảm giác của hắn lúc này.
Nó quay mặt lại, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, nở một nụ cười, lên tiếng:
- Người em yêu là Trần Thiên Du mạnh mẽ và cao ngạo khi trước, chứ không phải là Trần Thiên Du mới bệnh tỉnh dậy như thế này. Vì thế anh phải mau khỏe lại, và mạnh mẽ như trước.
- Okay, anh hứa!
Hắn cười rồi ôm chặt lấy nó. Sau đó buông tay, quay mặt ra không gian bên ngoài, hét lớn:
Ngay lúc đó, có một số con người đang lén lút ở cầu thang...
- Ai chà, không uổng công tớ huấn luyện ba ngày nay. - Tuấn Kiệt nói.
- Hơ hơ, tỉnh dậy cũng không nói cho Băng Băng biết, còn muốn gây bất ngờ đồ!!! Sến súa nhỉ??? - Diệu Chi nhìn lên sân thượng, cười một mình như tự kỉ.
Phương Đan nhìn nó và hắn trên sân thượng rồi mỉm cười. Bỗng, Đan quay sang nhìn Thiên Phong. Và vô tình, ánh mặt họ chạm nhau...
- Còn một cặp nữa, hay là tụi mình ghép luôn nhỉ? - Mạnh Hoàng nói rồi nhìn Thiên Phong đầy ẩn ý.
- Okay anh yêu!!! - Trâm Anh đồng tình, bước tới khoác vai Phương Đan.
- MẤY NGƯỜI CHO TÔI XIN ĐI!!!!
Giữa không gian tĩnh mịch, tiếng hét đồng thanh vang lên. Thu hút cả sự chú ý của nó và hắn. Khi quay mặt lại, thì những người kia đã vội vã xách dép chạy nhanh xuống lầu
Dưới bầu trời trong đầy sao, có hai người đang nhìn nhau cười. Niềm vui lan tỏa. Vượt qua bao sóng gió. Cuối cùng cũng đến được với nhau.