“Xin chào bạn học Hoa, xin hỏi…… cậu có thể nhận chocolate này không?”
“Hả? Đừng nói giỡn, nhận chocolate của bà mập như cậu à? Tôi sợ sau khi ăn xong thì tôi sẽ béo y như cậu mất!”
“Làm sao, làm sao có thể……”
“Từ chối rõ như vậy mà cậu nghe không hiểu à? Thôi thôi, chúng ta đi thôi……”
X
“Ấy ấy, ta nói Lễ Tình Nhân sắp tới rồi ấy nhỉ?”
“Phải, Lễ Tình Nhân năm nay rất hiếm khi không rơi vào nghỉ đông.”
“Cậu có muốn tặng chocolate cho ai không?”
“Đương nhiên là có rồi, tớ muốn đưa cho đàn anh khoa tiếng Anh!”
“Ha hả, tớ tưởng cậu đưa cho một người lớp bọn mình…… A, Lộ Tiêu Tiêu, cậu thì sao?”
Đột nhiên bị điểm danh Lộ Tiêu Tiêu hơi ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp hơi mở nhìn về phía bạn học đang tán gẫu trước mặt đột nhiên trò chuyện với cô.
“…… Hả?”
“Tớ nói là cậu có đối tượng muốn đưa chocolate hay không.”
Một trong số các cô gái là Phó Nhược Hàm mỉm cười nói với cô,
“Dù sao cậu là hoa khôi lớp chúng ta, rất nhiều chàng trai đều hy vọng có thể nhận được chocolate của cậu đó.”
“Đúng đúng, vừa rồi lúc tớ vừa vào cửa còn nghe thấy vài đứa con trai vây quanh thảo luận về cậu, nói năm nay cậu có đưa chocolate cho người khác hay không á.”
Một cô gái khác tên là Hạ Hầu Lam tò mò hỏi, còn lập tức dựa vào trước bàn cô, đôi mắt to màu nâu chiếu lên khuôn mặt hơi lười biếng nhưng càng thêm thanh tú của Lộ Tiêu Tiêu.
Hoa khôi? Lộ Tiêu Tiêu chạm lên môi mình bằng cây bút trong tay, sao cô đã biến thành hoa khôi lớp rồi?
Nhưng trọng điểm này hình như sai rồi. Tuy rằng không thân với các cô ấy nhưng xuất phát từ lễ phép, cô vẫn trả lời:
“Không có.”
“Eh, sao có thể?” Hạ Hầu Lam hơi ngạc nhiên,
“Rõ ràng cậu xinh đẹp như vậy mà! Nếu cậu sẵn lòng thì rất nhiều người đều rất vui khi nhận được chocolate của cậu đó!”
“…… Tôi thật sự không có.”
Từ nhiều năm trước, sau khi đưa chocolate bị từ chối thì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa chocolate cho người khác.
Hạ Hầu Lam còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại di động của Lộ Tiêu Tiêu đặt ở một bên đột nhiên sáng lên một chút. Cô nhìn thoáng qua, chuyển tay gấp sổ ghi chép
và sách vở lại, thu dọn xong thì nói câu “xin lỗi” rồi đi đến cửa lớp học, nhìn dáng vẻ như là có chuyện gì đó.
“A, a. Lại chạy rồi.”
Phó Nhược Hàm nhìn bóng dáng Lộ Tiêu Tiêu rời đi thì hơi tiếc nuối mà nói:
“Rõ ràng cùng lớp với cậu ấy đã hơn một năm nhưng vẫn dừng lại ở danh phận bạn cùng lớp, thật muốn làm bạn với cậu ấy, tìm hiểu thêm một chút quá.”
“Phải.”
Hạ Hầu Lam cũng hơi tiếc nuối,
“Nhưng tớ còn rất ngạc nhiên……”
“Ngạc nhiên cái gì?”
“Trêи người bạn Lộ rõ ràng vẫn luôn có vị chocolate rất ngọt ngào, lại chưa thấy qua cậu ấy đưa chocolate cho ai, cũng không thấy cậu ấy ăn.”
“Cậu nói như vậy, xem ra thật sự là……”
X
Chocolate ư.
Lộ Tiêu Tiêu xách túi đi trêи hành lang, trong lòng nghĩ về những chuyện Phó Nhược Hàm và Hạ Hầu Lam thảo luận vừa rồi.
Các cô ấy nói không phải chocolate thông thường mà là chocolate cho ngày lễ Tình Nhân.
Đối với cô mà nói thật sự là một hồi ức không muốn nhớ lại.
Hơn nữa, hoa khôi lớp ư?
Ai có thể biết được người được gọi là hoa khôi như cô lại là một cô gái mập mạp với cân nặng 75kg vào cấp hai cơ chứ?
Là một cô mập cầm chocolate muốn đưa cho hot boy lúc bấy giờ, sau đó bị cậu ta và mấy người bạn của cậu ta cười nhạo rời đi, hậu quả sẽ như thế nào?
Dù sao ảnh hưởng trêи người cô cũng thật lớn.
Một năm đó, cô đang học lớp 9, bởi vì chuyện này mà thành tích của cô vốn cũng coi như tốt nhưng lúc thi vào cấp ba đã không phát huy tốt, chỉ đậu vào một trường vô danh trong thành phố.
Nghe nói hot boy thi vào trường trung học trọng điểm.
Chỗ đó, vốn dĩ cũng là nơi cô đến.
Cha mẹ muốn cô học lại nhưng bị cô từ chối. Học lại một năm, sau đó tiến vào trung học trọng điểm, sống trong bóng ma bị hot boy từ chối và cười nhạo, làm sao cô cũng không làm được.
Sau đó, suốt ba năm qua, ngoại trừ đọc sách thì cô toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp giảm béo.
Cô không có thời gian để giảm cân lành mạnh, những gì cô có thể làm là thực hiện các biện pháp cực đoan.
Thúc giục ói ra.
Hậu quả là khiến cô nhanh chóng gầy đi, đồng thời cũng mắc chứng kén ăn.
Cô không thể ăn cơm được nữa, lúc nghiêm trọng nhất, thậm chí cô còn ngất xỉu ở trường học, được đưa vào bệnh viện truyền dịch.
Sau đó, cô bị ép ăn cơm, tuy rằng đều là ăn rồi ói, ói rồi lại ăn nhưng ít nhất cô đã được bổ sung dinh dưỡng cơ bản nhất, sẽ không cần phải truyền nước biển giống như khoảng thời gian trước nữa.
Nhưng may mắn thay, cô rất phấn đấu cho kỳ thi đại học, thi đậu được đại học C mà từ cấp hai cô đã nghĩ đến. Cha mẹ cũng tương đối yêu thương cô, không yêu cầu cô ở ký túc xá trường mà thuê hẳn cho cô một căn phòng đơn nhỏ ở gần trường học để cô ở thoải mái một chút.
May mắn duy nhất chính là năm đó lúc cô đưa chocolate cho hot boy, cô không nói tên của cô cho hot boy.
Bằng không, chờ bị cười nhạo cả đời đi.
Nghĩ như vậy, cuối cùng Lộ Tiêu Tiêu cũng đến điểm đến của mình: quán cà phê gần trường học.
Bởi vì là thời gian đi học, hơn nữa cô thuộc về người học nửa tiết ( ở các trường đại học thường hai tiết liền nhau thì gọi là một tiết, chính là lên được một tiết rồi), nên điểm danh cũng đã điểm. Cô cũng là sinh viên có thành tích ưu tú, giảng viên đều mắt nhắm mắt mở. Quán cà phê rất ít người.
“Đinh linh ——”
Cánh cửa gỗ phủ đầy dây leo được mở ra, chuông gió bên cạnh phát ra âm thanh vui tai. Người đứng tại quầy vừa thu dọn vừa ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy người quen tới.
“Tiêu Tiêu,
em
tới rồi.”
Người thanh niên mỉm cười chào hỏi khi nhìn thấy người đến, “Mới vừa gửi tin nhắn cho em thì em đã
tới rồi, thật là chờ không kịp mà.”
“…… Em chỉ muốn sớm một chút lấy được đồ thôi.”
Lộ Tiêu Tiêu vẫn như cũ là một gương mặt đơ xinh đẹp nhưng trong lúc lơ đãng toát ra vẻ dịu dàng.
“Anh Nguyên Dã, đồ đâu ạ?”
“Không phải chúng đều ở đây sao, xem em gấp gáp này.”
Nguyên Dã cầm lên một túi đồ lớn từ dưới quầy rồi mở ra. Bên trong là các loại chocolate nhập khẩu, sữa và một số dụng cụ.
“Lúc trước anh mua cho em, em xài hết rồi hả?”
“……
Dạ.” Lộ Tiêu Tiêu xấu hổ mà trả lời. Nghe được câu trả lời, trêи mặt Nguyên Dã tràn ngập khó tin:
“Lần trước mua đồ còn chưa đủ một tháng, em lại xài hết rồi hả?”
“Em, dù sao cũng là người mới, cần luyện tập nhiều hơn.” Lộ Tiêu Tiêu không e lệ chút nào mà trả lời.
Dáng vẻ của Nguyên Dã trông như “em thắng rồi”:
“Trước đó lúc ba anh giúp em mua nguyên liệu anh cũng chưa nghĩ rằng em lại xài nhanh đến vậy. Nếu không phải hai tháng nay ba anh đi ra ngoài tham gia giao lưu, để quán cà phê lại cho anh xử lý thì anh còn không biết em thực sự cần nhiều nguyên liệu như vậy.”
“Em đến cùng xài chúng ở chỗ nào, có tiện nói cho anh không?”
“…… Không xài ở đâu cả, vấn đề này, anh cũng đừng hỏi nữa, anh Nguyên Dã.”
“Đinh linh ——”
Chuông gió lại lần nữa vang lên ngay lúc này, Nguyên Dã vội vàng vươn đầu ra. “Hoan nghênh
ghé đến.“
“Cà phê, nhiều sữa, mang đi.”
Chàng trai mặc áo khoác đen đứng bên cạnh Lộ Tiêu Tiêu thuần thục gọi món với Nguyên Dã. Nguyên Dã gật đầu, xoay người đi làm việc.
Lộ Tiêu Tiêu vốn đang muốn đứng ở trước quầy nói chuyện phiếm với Nguyên Dã nhưng thấy Nguyên Dã bận rộn, cô cũng ngượng ngùng tiếp tục đứng ở chỗ này gây trở ngại cho Nguyên Dã. Vì thế cô vươn tay cầm lấy túi lớn nguyên liệu chuẩn bị chạy lấy người.
“Cô có rất nhiều đồ.”
Chàng trai đột nhiên nói: “Hơn nữa, dường như đều là chocolate.”
Lộ Tiêu Tiêu hơi sững sờ. Cái quỷ gì đây, vậy mà chàng trai này biết bên trong là chocolate ư?
Rõ ràng cô nắm chặt lấy túi, anh ta thấy thế nào?
“À, mũi
tôi
tương đối nhạy, xin lỗi.”
Thấy Lộ Tiêu Tiêu không nói gì, chàng trai lầm tưởng bản thân đã mạo phạm cô gái này nên vội vàng nói,
“Nếu có cái nói gì không đúng thì mong cô thông cảm nhiều hơn.”
“…… Không, không có gì.”
Dù sao chỉ là khách qua đường.
Lộ Tiêu Tiêu xoay mặt, vốn dĩ muốn nhìn thoáng qua dáng vẻ của chàng trai rồi rời đi, cô cũng không biết tại sao đột nhiên cô lại để ý đến một chàng trai có thể ngửi thấy thứ mà cô đã mua.
Chỉ là vừa nhìn sang thì người cô đã cứng đờ lại rồi.
Mạc Hi Thần.
Lúc cấp hai, một trong những người bạn của hot boy.
Ngày cô đưa chocolate cho cậu ta, cậu cũng ở đó.
Chỉ là nhiều năm như vậy, vẫn là mắt kính đen nhưng có thể là bởi vì dáng vẻ hiện ra, thân hình cao lớn nên cặp kính gọng đen này đã trở thành vật tô điểm cho vẻ thanh tú của cậu.
Rõ ràng cho người ta cảm giác không giống với cấp hai nhưng Lộ Tiêu Tiêu lại cảm thấy cậu không hề thay đổi.
Ít nhất, cái mũi nhạy vẫn không thay đổi.
Bởi vì năm đó, khi cô đứng ở trước mặt bọn họ, chính là cậu, câu đầu tiên đã nói ra mục đích của cô.