Lúc Tiểu Bạch từ trong tộc trở lại căn nhà bên ngoài rừng, lại ngoài ý muốn phát hiện ngôi nhà vốn chiếm diện tích không lớn đã biến mất.
Mà Ninh Lam đang quét tước những dấu vết mà cô đã tạo ra khi sống ở đây bên cái giếng ban đầu nằm ở sân sau.
“A, Tiểu Bạch?”
Nghe được tiếng động, Ninh Lam ngẩng đầu lên, trêи mặt mang theo nụ cười nhất quán. Nhưng cô thấy bộ lông ban đầu trắng tinh không tì vết của Tiểu Bạch thế mà bị nhiễm một màu đen. Cô hoảng hốt ném cây chổi xuống, vội vàng chạy đến trước mặt nó, lập tức ôm nó lên.
Rõ ràng lúc cô làm nổ nồi chocolate, Tiểu Bạch cách nồi gần như thế nhưng không có bất kỳ động tác tránh né nào đều không dính lên một lớp sốt chocolate nào. Cô vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch tựa như một vật có thể tự động lọc bụi hoặc là làm sạch bản thân.
Thành thật mà nói, trong lòng vẫn luôn nhớ thương Ninh Lam, Tiểu Bạch hoàn toàn không chú ý tới bộ lông vẫn luôn trắng nõn của mình đã dính đen. Nhưng nó không thèm để ý chút nào, nó nâng móng vuốt của mình ở trong lòng Ninh Lam, hình như chỉ về vị trí ngôi nhà ban đầu.
Ninh Lam tất nhiên hiểu nó muốn biểu đạt cái gì, cô hơi ngượng ngùng mà xoay mặt qua một bên lại khiến Tiểu Bạch cảm thấy không thích hợp.
“Cái kia, chị quyết định rời khỏi khu rừng này…… Chà, quả nhiên chị không có thiên phú làm chocolate.”
Nghe một chút xem đây là lời nản lòng gì thế này.
Rõ ràng ngày hôm qua làm nồi chocolate thất bại lần thứ n nhưng ý chí chiến đấu của Ninh Lam đều vẫn tràn đầy như cũ nói với nó, ngày mai cô sẽ thử công thức mới, cô nhất định phải làm ra chocolate ăn ngon nhất toàn thế giới, sau đó khiến cho tất cả người có thể ăn chocolate đều cảm thấy hạnh phúc.
Một câu đã chọc trúng nguyên nhân chân chính Ninh Lam rời đi.
Cô nhíu mày nhẹ, sau đó đặt Tiểu Bạch xuống đất, xoay người lại nhặt cây chổi lên, hiển nhiên cô hoàn toàn không kinh ngạc nó có thể nói.
“Tiểu Bạch, sớm biết rằng…… Chị sẽ không làm cưng khó xử.”
Ngày hôm qua sau khi Tiểu Bạch rời khỏi thì cô tiếp tục ngây người trong phòng nghiên cứu công thức mới, đột nhiên mấy người khách không mời mà đến đột nhiên xông vào nhà, không đúng, hẳn là hồ ly mới đúng. Chúng nó dùng cái đuôi quét rơi xuống đất những chai lọ mới đây mà cô chưa kịp thu dọn. Nguyên liệu dùng làm chocolate và hương liệu khác trộn lẫn vào nhau khiến chúng gào lên càng gay gắt.
“Mụ phù thủy ghê tởm, mau cút khỏi khu rừng này!”
“Tộc trưởng đại nhân bọn ta tôn kính đều là bị phù thủy như ngươi hại!”
“Cút đi! Cút đi!”
Mấy con hồ ly làm xong chuyện xấu sợ bị cô trả thù đều vội vã rời khỏi căn nhà này, chỉ để lại cô bị dọa sợ hãi và một ngôi nhà với mùi hương kỳ lạ.
Khi đó đầu óc cô mới quay cuồng.
Khó trách cô chuyển đến khu rừng này ngày đầu tiên thì đã có hồ ly lông trắng cao quý đột nhiên đi tới nơi này của cô……
Thì ra nó chính là tộc trưởng tộc Hồ ly, tới là để đuổi cô đi.
Mà cô lại ngây ngốc cho rằng nó là sinh linh trong rừng rậm, bởi vì tò mò mới đến nơi này.
Nói thật, Ninh Lam không đề cập tới chuyện này thì Tiểu Bạch đều đã quên mất. Nó đã sớm xem nhẹ mục đích đến nhà Ninh Lam, chỉ là đơn thuần cảm thấy Ninh Lam sờ nó rất thoải mái, hơn nữa Ninh Lam cũng sẽ không thèm bộ lông của nó, mang đến cho nó giống như một cơn gió mát, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Cô thật sự phải đi sao?”
Ninh Lam đưa lưng về phía nó, gật đầu.
“Được.”
Phía sau tựa như truyền đến động tĩnh gì đấy, cho dù Ninh Lam có nhẫn nại đến đâu cũng nhịn không được muốn quay đầu lại tò mò một chút.
Chỉ một cái liếc mắt, cô ngây ngẩn cả người.
Hồ ly lông trắng không biết từ khi nào đã biến hóa thành một người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu, dáng vẻ của anh cực kỳ giống rất giống với nam chính cao ráo và đẹp trai trong hình minh họa của những cuốn sách mà cô nhìn thấy trong phòng làm việc của chị gái, cặp mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cô.
“Vừa lúc tôi bị tộc Hồ Ly xua đuổi.”
Trong mắt anh gần như viết “Đều là cô làm hại”, còn vẻ mặt đúng lý hợp tình. “Về sau, tôi cũng chỉ có thể đi theo cô.”
x
Mùi bệnh viện cũng không dễ ngửi gì cho cam.
Hạ Hầu Lam nằm hơn bốn tháng ở trêи giường bệnh cuối cùng cũng được cho phép xuống giường đi lại. Cô gấp không chờ nổi mà đi đến bên cửa sổ phòng bệnh, nhìn khung cảnh ánh nắng rực rỡ bên ngoài, rồi lại nhìn khung cửa sổ sắt lạnh băng vô tình, nháy mắt cảm thấy bản thân y như là tù nhân ngồi hơn bốn tháng lao ngục.
Thật là muốn đi ra ngoài quá mà.
Ở bệnh viện tất cả phương thức liên hệ của cô đều bị cắt đứt, di động bị tịch thu, notebook nhỏ yêu quý của cô cũng bị khóa ở vali. Sinh hoạt hàng ngày của cô chỉ giới hạn ở trong căn phòng bệnh nhỏ này. Chỉ có thể vui mừng vì đây là khu VIP trong bệnh viện, còn có thể tùy ý điều khiển TV. Cô sẽ không đến mức bị nhốt tại phòng bệnh này mà buồn đến mức mọc nấm mốc.
Trước kỳ nghỉ hè, Phó Nhược Hàm đã bày tỏ mong muốn được gặp cô nhưng đều bị cô từ chối. Làm bạn thân, cô cũng thực sự không hy vọng cho cô ấy thấy một mặt không tốt của bản thân.
Còn đàn anh……
Anh, hẳn là không sao đâu nhỉ?
Dù sao bản thân vào hôm Thất Tịch trước kỳ nghỉ hè đã thuận lợi hoàn thành tâm nguyện trước đây của mình. Đối với bản thân cô mà nói, cô đã không có gì tiếc nuối với đàn anh, cho dù lần này giải phẫu sẽ thất bại, cô sẽ chết ở trêи bàn giải phẫu thì hẳn là kết cục viên mãn.
Đương nhiên, nếu ảnh không có mình quấn lấy, chắc chắn anh ấy cũng sẽ càng thoải mái hơn một chút…… Có lẽ đối phương rất nhanh cũng sẽ sớm quên rằng có một cô gái như thế đã từng quấy rầy anh.
Dù sao cũng là một người lạnh lẽo.
Cô tự giễu mà cười cười.
“Hạ Hầu Lam?”
Chị gái y táở ngoài phòng bệnh gõ cửa phòng cô, “Có người muốn gặp em, em có muốn ra gặp không?”
“Em không gặp, nói người đó có việc gì
thì
nói chuyện với em qua tấm kính cách âm đi ạ.”
Hạ Hầu Lam cực kỳ không thèm để ý mà trả lời.
Hơn bốn tháng qua, chỉ cần là lúc cô tỉnh, bất luận là cha mẹ hay là anh chị em đều không thể tiến vào phòng bệnh gặp cô một lần, giống như chỉ có thể viết cho cô vào những cuốn sổ nhỏ qua tấm kính cách âm, coi như là giao lưu giữa gia đình.
Dù sao cô vẫn là một người kiêu ngạo, chỉ là đột nhiên mắc bệnh như vậy, vẫn còn đang đi trêи ranh giới của sự sống và cái chết, nói cái gì mà vẫn có hơi sợ lây bệnh đến bọn họ.
Cho dù loại bệnh này vốn dĩ sẽ không lây nhiễm nhưng chỉ có thể nói là mạng không tốt.
Cô thở dài, tiện tay cầm lấy quyển sổ nhỏ và bút vẫn luôn đặt ở đầu giường dùng cho việc viết chữ giao lưu rồi bước đến chỗ tấm kính. Cô đi nhanh đến phía trước còn thuận tay khoá cửa phòng bệnh lại để ngừa bọn họ đột nhiên mở cửa tiến vào.
Hôm nay muốn nói cái gì với cha mẹ đây, con rất tốt, đừng lo lắng hả?
Sau đó cô ngước mắt lên, thấy người đàn ông kia đứng bên ngoài lớp kính cách âm thì sửng sốt.
Cô lập tức mở ra một trang mới, bút mạnh mẽ viết lên trêи giấy, phát ra tiếng “soạt” chói tai.
“Đàn anh!?”
Hai chữ kia được cô viết vô cùng lớn.
Hồ Bạch Lê vẫn như cũ mặc áo sơ mi thêm quần jean mà cô thích nhất, bề ngoài nhìn rất là khô khan nhưng cô lại có thể nhìn thấy đáy mắt đối phương có một vòng đen mờ nhạt, như là thức qua đêm, hoặc là, không ngủ ngon.
Đàn anh, ảnh…… Vì sao lại qua đây á?
Nghi vấn này của cô cũng được cô nhanh chóng viết ở notebook hỏi anh.
Hồ Bạch Lê nhìn chằm chằm cô gái trước mắt này đòi gặp anh qua lớp kính cách âm. Tóc đuôi ngựa đáng yêu nghịch ngợm ngày thường toàn bộ bị thả xuống dưới, để cô cho anh thấy một mặt dịu dàng. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày bừng lên sức sống trông yếu ớt và bất lực trong bộ đồng phục bệnh nhân.
Lúc này anh mới phát hiện bản thân nhớ cô đến nhường nào.
Nghĩ đến cô giống như chú chim sẻ hằng ngày ríu rít bên cạnh anh, đó có lẽ là khoảng thời gian anh thả lỏng nhất, vui sướиɠ nhất.
Mà anh lại thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi đoạn quyến luyến này.
“Em có khỏe không?”
Anh không trả lời vấn đề của cô mà là hỏi một vấn đề khác.
“Anh muốn đi vào gặp em.”
Tốc độ viết chữ của anh rất nhanh, Hạ Hầu Lam còn chưa viết xong một đoạn, đoạn tiếp theo anh đã viết ra rồi.
“Vì sao không nói với anh?”
Cô nhìn câu mà cô chưa kịp trả lời, cắn chặt răng, quyết định trả lời cái thứ hai trước.
“Không thể tiến vào, sẽ bị lây bệnh.”
Mũi anh tựa như giật giật, giống như hừ một tiếng, lại viết: “Muốn lây bệnh, đã sớm bị lây bệnh
rồi.”
…… Cũng phải, dù sao lúc trước bản thân còn chưa trị liệu cũng thường xuyên quấn lấy anh……
Thấy cô thất thần, anh hơi bất mãn mà dùng bút chỉ vào câu thứ ba.
Vì sao không nói với anh?
“…… Đây không phải chuyện gì lớn, anh đang thi lên thạc sĩ, nói cho anh cũng không có ích gì……”
Những lời này, cô viết rất là cẩn thận.
Hồ Bạch Lê sắp bị những lời này của cô làm cho tức chết.
Rõ ràng lúc trước cô gái nhỏ này vô luận việc lớn việc nhỏ đều sẽ nói với anh, nhỏ đến trình độ gì? Ngay cả bản thân dùng nhãn hiệu băng vệ sinh gì cũng nhịn không được mà chia sẻ với anh nhưng cố tình bản thân bệnh nặng như vậy thì cô lại không nói một lời!
Nếu không phải bản thân thật sự không nhịn được mà chạy tới hỏi Phó Nhược Hàm, có phải cô tính toán gạt anh như vậy, khiến bản thân vẫn luôn chẳng hay biết gì, thật sự cho rằng cô chạy đến nước ngoài du lịch còn chưa trở về hay không. Đây vẫn là nguyên nhân bên ngoài mà cô xin chủ nhiệm lớp nghỉ, anh phí rất nhiều tâm tư mới ở chỗ chủ nhiệm lớp xác thật Phó Nhược Hàm nói tất cả đều là sự thật!
Nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Hồ Bạch Lê ở bên ngoài cửa sổ, Hạ Hầu Lam đột nhiên cảm kϊƈɦ vì mình kiên trì chặn người ngoài phòng bệnh. Cô có một loại ảo giác nếu bây giờ Hồ Bạch Lê ở phòng bệnh nghe cô nói nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ bị đét ʍôиɠ……
Cô bé trong phòng bệnh đột nhiên rụt cổ lại khiến Hồ Bạch Lê sửng sốt. Dựa vào hình ảnh phản chiếu không mấy tốt đẹp của tấm kính cách âm, anh nhìn thấy vẻ giận dữ trêи khuôn mặt luôn lạnh lùng của anh.
Tất nhiên là tức giận.
Tức cái con bé kia gạt mình, cũng tức bản thân hại con bé kia căn bản không dám nói ra chân tướng với anh.
Anh đột nhiên hết giận.
Thật ra nói đến cùng, anh vẫn không nghĩ tới con nhóc này cứ như vậy mà biến mất trong sinh mệnh của bản thân. Hiện tại giải phẫu thành công còn dễ nói chuyện, nếu giải phẫu thất bại thì anh đã mất đi ánh sáng ấm áp trong cuộc đời.
Anh thở dài một hơi, sau đó mở ra một trang giấy mới.
“Khi nào có thể xuất viện?”
“Cái này, không phải rất rõ ràng, nhưng gần đây sức khoẻ của em khoẻ lên rất nhiều, bác sĩ nói trước Giáng Sinh hẳn là có thể xuất viện……”
“Được.”
Sau đó Hạ Hầu Lam nhìn thấy một câu mà có lẽ cả đời cô đều khó quên.
“Chỗ y tá, anh để lại chocolate mà em tặng cho anh, anh chờ em ra tự tay tặng cho anh. Còn nữa, khi nào xuất viện, ngày đó bắt đầu, em chính là người của anh.”