Lovers And Chocolate

Chương 17: Lâu đài chocolate của nàng tiên cá (1)



Bất tri bất giác, gần một nửa thời gian học đại học đã trôi qua, Phó Nhược Hàm đã thuận lợi bước lên năm ba, rảo bước tiến lên một bước theo hướng chuẩn người xã hội

Tất nhiên, cô đã tiến gần một bước tới danh hiệu “nàng công chúa tiên cá cao quý”. Mỗi ngày người tìm cô tỏ tình nhiều không kể xiết, từ người hướng dẫn tiến sĩ tôn sùng tình yêu tối cao cho tới một cậu trai trẻ năm nhất mới vừa bước vào cổng đại học C chưa đầy một tuần, toàn quân đều bị diệt.

“Cho nên Hàm à, cuối cùng cậu thích kiểu nào?”

Hôm nay rất hiếm khi Hồ Bạch Lê và Mạc Hi Thần đều có việc nên không đi tìm hai cô gái hoa đã có chủ ăn cơm, vì thế ba cô gái nhờ chocolate mà quen thuộc đã chạy đến một cửa hàng pizza nổi tiếng bên ngoài đại học C ăn cơm trưa. Vừa vặn cửa hàng pizza đã tung ra thử thách bánh pizza 16 inch mới. Số lượng người chỉ giới hạn trong bốn cô gái và hai chàng trai, chỉ cần khiêu chiến thành công là có thể được mười phiếu ưu đãi miễn phí từ cửa hàng pizza, thua cũng chỉ có thể trả giá gốc tiền pizza. Tuy ba người đều không phải người thiếu tiền gì, người nhà Hạ Hầu Lam càng có thể mua toàn bộ cửa hàng pizza nhưng như vậy mới có tính khiêu chiến. Hạ Hầu Lam vẫn hứng thú bừng bừng mà lôi kéo hai người cùng đi khiêu chiến. Lúc đang chờ đợi pizza lên tới, Lộ Tiêu Tiêu – người trở nên hướng ngoại hơn vì được tình yêu tưới đều cuối cùng nhịn không được mới hỏi Phó Nhược Hàm đến bây giờ vẫn độc thân như cũ.

Không phải bản thân nhiều chuyện gì. Bản thân mới quen Phó Nhược Hàm và Hạ Hầu Lam vào năm hai, lúc ấy Hạ Hầu Lam đã ở bên cạnh anh Hồ Bạch Lê, hơn nữa tình cảm ổn định, còn người đẹp Phó Nhược Hàm này mỗi ngày đều sẽ có người tới tỏ tình. Lộ Tiêu Tiêu vẫn luôn cho rằng đối phương rất nhanh sẽ tìm được người mình thích nhưng đã tới năm ba rồi, các cô ấy đều phải chuẩn bị thi lên thạc sĩ hoặc là tìm công ty thực tập vậy mà Phó Nhược Hàm đều chưa nói qua một lần yêu đương nào hết.

Lộ Tiêu Tiêu vốn định cả đời không yêu đương vẫn cảm thấy cuộc sống đại học không yêu đường gì sẽ có tiếc nuối!

Tay cầm ly nước chanh ngừng lại, Phó Nhược Hàm chống cằm mình bằng một tay, rất có hứng thú mà nhìn Lộ Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu à, tớ rất thích cậu giống như trước đây vậy đó.”

“Hả?”

Mình lúc trước à? Lúc trước là dạng gì……

Cô ấy đều đã quên!

Cô ấy nhớ rõ sau khi ở bên Mạc Hi Thần bản thân phóng khoáng thế nào, hết kén ăn, ăn uống còn nhiều thêm…… Gần đây còn béo lên mấy cân.

“Ôi trời,

vừa nãy

Tiểu Hàmtrêu chọc cậu đấy, Tiêu Tiêu.”

Hạ Hầu Lam đã không cảm thấy kinh ngạc với gương mặt trong ngoài không đồng nhất của Phó Nhược Hàm. Chuyện này cũng khó trách, bề ngoài của Phó Nhược Hàm trông giống như một nàng công chúa tiên cá cao quý không thể đùa bỡn sống trong truyện cổ tích, rớt nước mắt đều khiến người ta đau lòng đến mức chế tạo nước mắt của cô thành trân châu trân quý. Nhưng ai có thể ngờ rằng dưới khuôn mặt như thế lại ẩn chứa sở thích thú vị đến vậy: đặc biệt thích trêu chọc người ta, hơn nữa lúc nhìn thấy chân tay người ta luống cuống thì cô sẽ càng thêm vui vẻ.

Đương nhiên người có thể gợi lên hứng thú với cô mới có thể được cô trêu đùa như vậy.

“…… Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng Hàm……”

Hai ngón trỏ của Lộ Tiêu Tiêu dính vào nhau. Vào thời điểm này, một khi được thoát khỏi xiềng xích của trường trung học cơ sở, cô ấy gần như trở thành một chiếc xe lửa chạy quá tốc độ, tu tu tu.

“……” Hạ Hầu Lam.

“……” Phó Nhược Hàm.

Cho nên cuối cùng ảo giác nào đã khiến cô em gái này cảm thấy Phó Nhược Hàm là người dính lấy?

Nếu cô là người dính lấy, không phải Hạ Hầu Lam và Lộ Tiêu Tiêu sẽ cảm thấy bản thân rất nguy hiểm sao?

x

Pizza 16 inch cuối cùng cũng được Lộ Tiêu Tiêu chén hơn phân nửa mà khiêu chiến thành công.

Cảm thấy mỹ mãn mà cầm bốn tờ chiến lợi phẩm ( bởi vì cô ấy ra lực nhiều nhất, cũng là Hạ Hầu Lam và Phó Nhược Hàm thương lượng xong), Lộ Tiêu Tiêu một đường chạy chậm đi tìm Mạc Hi Thần, chỉ còn lại Hạ Hầu Lam cùng với Phó Nhược Hàm ăn đến sắp ói đang từ từ đi dạo quanh sân thể ɖu͙ƈ tiêu hóa.

“Sức ăn của Tiêu Tiêu thật sự quá khủng khϊế͙p͙.”

Nhớ đến bộ dạng vừa rồi khi ăn pizza của Lộ Tiêu Tiêu giống như một con ma đói đã bị đói từ lâu, Hạ Hầu Lam vỗ ngực tỏ vẻ bản thân đã chịu sợ hãi, lại bởi vì ăn đến mức quá no mà thiếu chút nữa đã nhổ pizza còn ở cổ họng ra. Tình trạng của Phó Nhược Hàm cũng không khá lên chút nào, tuy rằng ngày thường sức ăn của cô cũng rất lớn, cô cũng thuộc dạng ăn không mập nhưng bản thân cô vẫn chịu lép vế trước y như Lộ Tiêu hoàn toàn không thèm để ý mà hút vào cùng với ăn uống như một cái động không đáy như vậy.

Dù sao pizza 16 inch, cô ăn gần như là một miếng rưỡi, còn dư lại nửa miếng nữa nhưng Lộ Tiêu Tiêu cũng giúp cô ăn, hoàn toàn không chê.

Phó Nhược Hàm và Hạ Hầu Lam còn đang đi quanh sân thể ɖu͙ƈ, rất xa, Hạ Hầu Lam đã nhìn thấy bóng dáng áo trắng yêu thích của mình. Anh ấy cao ráo đi về phía cô bạn thân của mình, trêи mặt tựa như kèm theo một chút lo lắng, sau khi nhìn thấy cô ấy thì mới yên tâm.

“Anh!”

Hạ Hầu Lam tung tăng nhảy nhót xông tới chỗ anh ấy, đối phương cũng vững vàng mà ôm lấy người vừa nhìn thấy mình thì như phần tử không yên ổn nhảy tới nhảy lui thế kia, xác định cô ấy đang trong vòng tay mình thì mới hơi yên tâm.

“Đang tản bộ với Hàm

ư?”

“Dạ!”

Hạ Hầu Lam vui vẻ gật đầu,

“Em nói anh nghe nè, vừa rồi bọn em đi khiêu chiến

bánh

pizza lớn 16 inch, Tiêu Tiêu ghê lắm, một mình ăn hơn phân nửa! Sức chiến đấu của em với Tiểu Hàm có hơi kém, thiếu chút nữa đã

ói

ra, đều là Tiêu Tiêu giúp tụi em thắng cái khiêu chiến này……”

Nói xong cô ấy đưa ra ba phiếu ưu đãi miễn phí thuộc về mình, giống như hiến vật quý cho Hồ Bạch Lê xem.

“Xem nè, anh, chúng ta có thể đi ăn ba cái pizza miễn phí, thật là tuyệt!”

…… Cũng tốt, nhưng phải dùng đến bụng của bạn gái nhà mình đi đua, dù sao Hồ Bạch Lê cũng chưa cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Chỉ là nhìn thấy gương mặt phấn khích kia của đối phương, chung quy anh ấy vẫn không cho cô đả kϊƈɦ quá lớn. Lung tung xoa đầu cô ấy, anh ấy nói với Phó Nhược Hàm:

“Kế tiếp hai em cósắp xếp gì không?”

Nếu bọn cô vẫn muốn tản bộ thì anh ấy tản bộ cùng bọn cô cũng được.

Phó Nhược Hàm cười lắc đầu, nhìn ông anh khóa trêи lạnh lùng từ một năm trước không để ý lắm nhưng đến bây giờ thì dáng vẻ ước gì dính lấy cô bạn thân của mình chạy lung tung, cô đột nhiên nảy lên ý nghĩ xấu xa.

Nhìn người khác ăn mệt thật đúng là vui sướиɠ.

“Không

sao đâu ạ, anh dẫn theo Tiểu Lam đi ân ân ái ái đi, loại người độc thân như em cũng chỉ có thể tự mình tiếp tục tản bộ ở sân thể ɖu͙ƈ

thôi.”

Nói xong còn làm bộ làm tịch mà thở dài một tiếng,

“Đáng thương cho tôi là một người độc thân không ai yêu mà ~”

Hồ Bạch Lê:……

Cái cô em này, rõ ràng là bản thân từ chối vô số người theo đuổi, hiện tại lại nói mình là người độc thân không ai yêu……

Thánh logic.

Nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy, Hồ Bạch Lê cũng không chút khách khí mà bắt cóc mang Hạ Hầu Lam đi. Dù sao mục tiêu anh ấy lại đây cũng chỉ có người trong lòng anh ấy, Phó Nhược Hàm cũng chỉ có thể bị ném ra phía sau mà thôi.

Hạ Hầu Lam bên kia quay đầu ra dấu xin lỗi Phó Nhược Hàm, cô cười vẫy vẫy tay với cô ấy, nói bản thân không thèm để ý.

Thật ra, nhìn hai cô bạn thân bên cạnh hạnh phúc, cô đều cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Bả vai cô nới lỏng, cô định đi bộ thêm hai vòng mới về ký túc xá. Dù sao cũng một mình, thời gian lại nhiều đến thế, coi như là thưởng thức nhóm người trẻ tuổi chơi đùa trêи sân thể ɖu͙ƈ ấy mà.

Dù sao vào thời gian này, vẫn có rất nhiều người sẽ làm vận động.

“Này, bạn học Phó.”

Nghe thấy tiếng gọi, lúc này Phó Nhược Hàm mới quay đầu lại nhìn người đang đi tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.