Thời gian trong nháy mắt đã đến đêm trước Giáng Sinh.
Ban đầu Phó Nhược Hàm cho rằng bản thân sẽ cùng một chỗ với Việt Trọng Hâm vào lễ Giáng Sinh( đối phương gần đây cũng rất ít gặp mặt cô, nói đến lúc đó sẽ có bất ngờ cho cô), quà Giáng Sinh cũng đã sớm chuẩn bị xong cho cậu rồi nhưng một người xuất hiện quấy rầy tất cả kế hoạch của cô.
Trước đó cũng nói đến Phó Tín Hán cưới ả nhân tình gần bằng tuổi con gái mình Phó Nhược Hàm. Một người đắc đạo, gà chó lên trời. Lúc ả nhân tình tiến vào nhà họ Phó còn da mặt dày đưa theo chị gái mình tới nhà họ Phó bởi vì trong nhà ả tình nhân đó đã không còn cha mẹ, cũng chỉ có bà nội còn khoẻ mạnh.
Ả tình nhân họ Lý, tên là Lý Tuyết Trúc, tên này xem như rất có ý thơ, nghe nói lúc ông nội còn sống đã đặt cái tên này cho ả ta. Nhưng tên của chị gái là Lý Tuyết Mai, là do ba mẹ họ sửa tên, bởi vì Lý Tuyết Mai sinh ra vào đúng màu hoa mai nở rộ, nghe như là tên của nha hoàn vậy. Trước khi bà chị đổi tên không có cảm giác gì quá lớn, dù sao người nghèo mà, cha mẹ mất sớm, cô ta học cấp hai xong thì ra ngoài kiếm tiền để chăm sóc bà nội và gánh vác học phí cho ả nhân tình kia nên không có sức lực suy nghĩ đến chuyện khác. Một khi người ta có tiền sẽ đột nhiên trở nên nhạy cảm với một số điều mà trước đây không quan tâm. Cô ta bắt đầu oán cha mẹ của bản thân đặt cho cô ta cái tên như nha hoàn, lại hâm mộ tên của em gái mình dễ nghe. Ả nhân tình lại thổi gió bên gối Phó Tín Hán, sau đó ông ta dùng chút quan hệ giúp Lý Tuyết Mai sửa lại tên. Đối phương còn được voi đòi tiên mà nói họ Lý quá bình thường, một hai phải đi theo nhà họ Phó. Phó Tín Hán thật sự bị ả nhân tình mê hoặc đến điên đảo nên đồng ý ngay.
Đối phương cuối cùng tên là Phó Ức Thơ, nghe nói đây là tên của nữ chính trong quyển tiểu thuyết ngôn tình yêu thích của đối phương. Dựa theo lời đối phương thì tên này vốn dĩ rất dễ nghe, lại tròng lên họ Phó thì càng thêm dễ nghe.
Mà hiện tại, đối phương tìm được trường đại học.
Sau khi em gái cô ta kết hôn với Phó Tín Hán, Phó Ức Thơ cũng không tiếp tục làm việc nữa. Hai mươi tám tuổi cô ta bắt đầu hưởng thụ cuộc sống giàu sang, mỗi ngày ngoại trừ đi thẩm mỹ viện bảo dưỡng thì chính là đi ra ngoài cùng hội chị em uống trà chiều, ngoài ra còn ra nước ngoài đi shopping. Đã nhiều năm, thực sự là lần đầu tiên đến với Đại học C.
Quản lý ký túc xá từ chối yêu cầu của Phó Ức Thơ muốn trực tiếp tiến vào ký túc xá chờ Phó Nhược Hàm nên cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Phó Nhược Hàm đang đi học, lúc nhận được điện thoại của quản lý ký túc xá nói có người trong nhà lại đây tìm cô thì cô còn kinh ngạc. Quan hệ một nhà giữa mình và
Phó Tín Hán đã kém đến mức không thể kém hơn nữa, chĩ chờ một cơ hội để cô có thể thuận lợi thoát khỏi nhà họ Phó. Cho dù sau này cô cũng chỉ có thể trở về cuộc sống bình thường thì cũng tốt hơn tiếp tục ngây người ở căn nhà kia mà hờn dỗi.
Nhưng cô vẫn lập tức xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, nói người nhà đã tới ký túc xá, muốn chạy trở về xem một cái. Giáo viên chủ nhiệm khoa rất có cảm tình với cô bé xinh đẹp, thành tích tốt trước mặt này nên rất vui vẻ phê duyệt đơn xin phép cho cô. Cô vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, sau khi nói một tiếng với Hạ Hầu Lam thì nhanh chóng về ký túc xá.
Muốn cho Phó Tín Hán lại đây tìm cô hẳn là không có khả năng, chủ nghĩa đàn ông nhiều năm của ông ta sẽ không dễ dàng để ông ta cúi đầu trước con gái mình. Ả tình nhân Lý Tuyết Trúc càng không có khả năng, đối phương đều cố lấy lòng Phó Tín Hán để giữ lấy cho mình phiếu cơm dài hạn, căn bản là không có thời gian để ý tới đứa con gái riêng trạc tuổi như cô……
Phó Nhược Hàm có một linh cảm xấu, mà loại linh cảm này đã được chứng thực khi cô gần tới ký túc xá.
Cô cảm thấy huyệt Thái Dương căng lên, đau kinh khủng.
Phó Ức Thơ bắt chéo chân ngồi ở bồn hoa cách cổng ký túc xá không xa, vừa xem móng tay vừa chú ý xem Phó Nhược Hàm tới chưa. Sau khi thấy bóng dáng cô dần dần xuất hiện, cô ta bắt đầu ăn nói kỳ quặc:
“Em gái Nhược Hàm đúng là để chị phải đợi, quản lý ký túc xá của các em vậy mà không cho chị lên ký túc xá chờ. Chậc chậc, loại tố chất này, chị ước gì ném cho bà ta một tờ đơn khiếu nại.”
Tuy rằng nói bây giờ là thời gian đi học nhưng bởi vì là tới gần học kỳ cuối cùng, rất nhiều chương trình học đều đã kết thúc khóa, bắt đầu để bọn sinh viên tiến hành ôn tập nên sinh viên đi lại dưới ký túc xá cũng không ít. Sau khi nghe lời Phó Ức Thơ nói thì không ít sinh viên đi ngang qua đều sôi nổi nhìn sang, sau đó nhìn thấy Phó Ức Thơ ngồi bên bồn hoa và Phó Nhược Hàm thì đang đứng bên cạnh, ngạc nhiên rất nhiều nhưng cũng không tiện thảo luận ở trước mặt người khác nên chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Nhưng Phó Nhược Hàm vẫn rõ ràng cảm giác được ánh mắt chế giễu của các sinh viên khác thì không khỏi thở dài.
Thời tiết ở thành phố này vào tháng 12 lạnh muốn chết, ngay cả Hạ Hầu Lam- một người siêu cấp sợ nóng hy vọng trời lạnh mà đụng tới thời tiết này đều ước gì để tất cả thiết bị giữ ấm ở trêи người. Hồ Bạch Lê lại sợ cô ấy bị lạnh, mỗi ngày đều sẽ mang máy sưởi ấm tay gì đó cho cô bạn gái nhà mình…… Phó Ức Thơ thì ngược lại, cô ta mặc một chiếc áo len mỏng và quần soóc lông nhung khi thời tiết là 10 độ và gần như 0 độ ( áo len còn lỏng le mà lộ bả vai cô ta ra), phía dưới mang một đôi tất lưới cá với một lỗ hở lớn và một đôi giày đen cá nhám. Phó Nhược Hàm nhìn đến đôi môi rõ ràng lạnh đến tái xanh nhưng lại son đỏ chót của cô ta, cũng như da gà nổi trêи cặp đùi lộ ra ngoài thì cô đã dự đoán sau khi về già cô ta sẽ hối hận vì lúc bản thân còn trẻ đã sống buông thả như thế. Việc lại không làm tốt, dẫn tới sau khi về già sẽ bị thấp khớp……
Cô ta cũng hai mươi tám tuổi rồi sao còn buông thả như vậy chứ?
“…… Sổ tay ký túc xá của trường chúng tôi được viết. Ngay cả khi đăng ký ở quản lý ký túc xá, những người không sống trong ký túc xá không được phép vào ký túc xá của chúng tôi. Đây là quy định mà tất cả sinh viên đại học C phải tuân theo.”
Phó Nhược Hàm bảo vệ một chút tận trung với cương vị công tác quản lý ký túc xá, đồng thời cũng hét một câu ở trong lòng “dì làm tốt lắm”, sau đó hơi không kiên nhẫn mà nói với Phó Ức Thơ:
“Chị lại đây làm cái gì?”
“Không phải chị đi ngang qua sao, vào thăm em gái Hàm Hàm của chúng ta chút đã.”
Vẻ mặt Phó Ức Thơ giả cười, hơn nữa lúc cô ta cười rộ lên, những nếp nhăn trêи khóe mắt khiến cô không khỏi lui lại một bước. Tuy rằng sau khi cô ta tiến vào nhà họ Phó, Phó Tín Hán cho cô ta một số tiền sinh hoạt cực lớn, cô ta cũng nhờ vào số tiền sinh hoạt này đi thẩm mỹ viện để duy trì “nhan sắc” của mình nhưng bên trong bản thân cô ta kém cực xa Lý Tuyết Trúc. Hơn nữa hàng năm ngày đêm làm việc dẫn tới cô ta thiếu ngủ trầm trọng, da dẻ của cô ta đã bày biện ra một loại trạng thái lỏng lẻo, căn bản là kém hơn Lý Tuyết Trúc vừa tốt nghiệp đã gả cho Phó Tín Hán thành bà chủ, hơn nữa cũng chưa ăn qua cực khổ gì.
Mặc dù như thế, cô ta vẫn mỹ phẩm đắt tiền để sửa đổi khuyết điểm của bản thân, chỉ là người này…… Có lẽ là làn da quá kém, cũng có khả năng kỹ thuật trang điểm quá kém nên cô ta cười lên, Phó Nhược Hàm không hiểu sao lại thấy được trêи mặt cô ta tựa như rớt một ít phấn, hơn nữa đôi môi đỏ rực của cô ta hé mở rất giống như yêu quái chuẩn bị ăn thịt người……
Đối phương tựa như không để ý đến việc Phó Nhược Hàm lùi bước chút nào, cô ta vẫn tiếp tục tự nhủ:
“Nhưng đại học C
thật sự lớn nha, chị đi rất lâu, hỏi thật nhiều người, lúc này mới tìm được ký túc xá của em. Em gái lại là một nhân vật nổi tiếng tại trường học này, chị vừa nói tên của em, người khác đã nói cho chị là em ở tại ký túc xá nào, thật là tuyệt……”
“Được rồi.”
Phó Nhược Hàm cũng lười hàn huyên với cô ta nhiều như vậy, dù sao quan hệ giữa bọn cô vốn dĩ đã không tốt lắm rồi. “Vừa rồi tôi còn đang đi học, dì quản lý ký túc xá gọi điện thoại cho tôi nói trong nhà có người tới nên tôi mới xin nghỉ ra, không phải trở về để nghe chị nói lời vô nghĩa. Nếu chị không có việc gì thì tôi về tiếp tục đi học đây.”
“Này này này đừng mà.”
Phó Ức Thơ nghe thấy Phó Nhược Hàm phải đi vội vàng giữ chặt cổ tay của cô, nhưng người sau rất nhanh đã rút tay khỏi lòng bàn tay cô ta ra, vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn cô ta. Cô ta lấy ra một lá thư mời màu hồng nhạt từ chiếc túi LV mang theo bên mình và đưa nó.
Phó Nhược Hàm cũng không nhận lấy, cô nhìn thư mời cái gì cũng chưa viết ở phía trêи, lạnh lùng nhìn về phía Phó Ức Thơ. “Đây là cái gì?”
“Ngày 24 tây đó, nhà họ Phó có một bữa tiệc tối Giáng Sinh, em rể hy vọng cưng sẽ trở về tham gia.”
Phó Nhược Hàm cười nhạo một chút,
“Mở trò đùa quốc tế gì thế này, nhà họ Phó làm tiệc Giáng Sinh, vì sao tôi phải tham gia?”
“Sao chị biết được, chị chỉ tới giúp em rể đưa thư mời.”
Phó Ức Thơ nhún vai, “Dù sao em rể với em gái chị cũng không lại đây đưa thư mời cho em, vừa lúc chị rảnh nên tới đây làm người đưa thư.”
Trêи thực tế tại đây mấy tháng này em rể vẫn luôn rất cáu gắt, hễ nhắc tới Phó Nhược Hàm là trong miệng lại không ngừng nói “Con nhỏ bất hiếu” “Nghịch tử” linh tinh. Nhưng đứa con gái này với ông ta mà nói còn có giá trị lợi dụng, mục đích chính của bữa tiệc lần này vẫn là ở trêи người đứa con gái của ông ta. Suy xét đến người khác đưa thư mời cho Phó Nhược Hàm cũng có khả năng đều không gặp được, nhưng ông ta cũng không thể cúi mặt xuống cầu xin Phó Nhược Hàm tham dự nên ông ta lấy quần áo mới của DIOR làm điều kiện để Phó Ức Thơ lại đây làm người đưa thư.
“Không đi.”
Phó Nhược Hàm từ chối thật sự kiên quyết, cô vẫn muốn có một khoảng thời gian vui vẻ với Việt Trọng Hâm vào lễ Giáng Sinh nhưng cô không muốn nhìn thấy những người kém vui đó vào đêm trước Giáng Sinh.
Sau khi Phó Ức Thơ nghe thấy Phó Nhược Hàm từ chối thì ngược lại không vội, cô ta nhìn chằm chằm cô, sâu kín mà nói: “Em gái chị nó mang thai.”
Phó Nhược Hàm vừa định rời đi thì bước chân đột nhiên ngừng lại.
“Ba tháng.”
“Tin tức này hẳn là sẽ công bố ra ngoài vào ngày đó.”
“Em còn không đi lấy lòng ông ấy sao? Em không còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó nữa rồi.”
“Đáng thương quá, bởi vì là con gái cho nên không chiếm được quyền kế thừa của nhà họ Phó, sau này đều sẽ đổ lên đầu cháu trai chị rồi.”
“Em cũng chỉ có thể là một kẻ đáng thương bị nhà họ Phó vứt bỏ.”
Phó Ức Thơ nói thật lớn một hồi Phó Nhược Hàm đều không nghe vào, trọng điểm của cô cũng chỉ ở chỗ tin tức Lý Tuyết Trúc mang thai.
Lý Tuyết Trúc…… Làm thế nào mà mang thai?
Đừng nhìn Phó Tín Hán cưới Lý Tuyết Trúc dễ dàng như vậy thì nghĩ phía trêи ông ta đã không còn ai trị ông ta. Trêи thực tế ông bà nội cô đều còn khoẻ mạnh. Nhà họ Phó kinh doanh mà rất nhiều người đều là vì ông nội nhà họ Phó mới tiếp tục làm ăn với Phó Tín Hán. Phó Tín Hán lúc trước muốn cưới Lý Tuyết Trúc đã biểu hiện ra một tác phẩm về lòng chân thành nhưng ông bà nội nhà họ Phó trước nay đều không hề tin tưởng về cái gọi là tận tâm của con trai độc nhất của họ nữa. Bọn họ vào lúc con dâu mình bởi vì con ả Lý Tuyết Trúc này mà tức giận đến rời xa trần thế nên cũng đã quyết định hết thảy.
Hơn nữa vì sao bọn họ sẽ đáp ứng sảng kɧօáϊ như vậy?
Phó Tín Hán nghĩ bởi vì tình yêu với Lý Tuyết Trúc được cha mẹ tán đồng nên lòng ông ta còn tràn đầy vui sướиɠ mà nói với bọn họ muốn cho Lý Tuyết Trúc sinh một thằng cháu trắng trẻo mập mạp cho bọn họ chơi, mà không phải chỉ có một đứa con gái Phó Nhược Hàm căn bản không thể thừa kế nhà họ Phó. Đáng tiếc nha, ông ta không biết, thật ra ông ta đã sớm mất đi quyền lợi làm cha một lần nữa.
Khi Phó Tín Hán còn ân ái với mẹ Phó Nhược Hàm đã từng xảy ra tai nạn xe cộ. Ông ta hôn mê ba tháng, mà mẹ Phó Nhược Hàm cũng bởi vì chăm sóc ông ta mà mệt nhọc quá độ sinh non. Sau đó Phó Tín Hán tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra cho ông ta rồi sau đó lén nói với mẹ Phó Nhược Hàm rằng Phó Tín Hán sinh ra với chứng thiếu t*ng trùng nhưng ông ta cũng không biết và cũng không điều trị cho tốt.
Thuốc lá và rượu gì đó một cái cũng không bỏ, ăn cơm gì đó càng không đúng giờ, mẹ Phó Nhược Hàm có thể mang thai Phó Nhược Hàm đã là một chuyện kỳ tích rồi. Hơn nữa lúc này bị chấn thương dẫn tới tắc nghẽn ống dẫn tinh, về sau tỷ lệ có thể có con rất nhỏ rất nhỏ, gần như bằng không.
Mà chuyện này, mẹ Phó Nhược Hàm biết, ông bà nội Phó Nhược Hàm biết, ông ngoại bà ngoại đã mất cũng biết, cũng chỉ có Phó Tín Hán đến bây giờ đều chẳng hay biết gì.
Bọn họ biết trừ phi Lý Tuyết Trúc tìm nhân tình, bằng không nhất định sẽ không mang thai con của Phó Tín Hán, sau đó tới cướp đoạt quyền thừa kế của Phó Nhược Hàm nên lúc này mới ôm tâm trạng xem náo nhiệt để Phó Tín Hán cưới Lý Tuyết Trúc.
Phó Ức Thơ còn đang lải nhải tẩy não với Phó Nhược Hàm về việc bữa tiệc tối sẽ mời đến bao nhiêu quý tộc giàu có và đối tác làm ăn với nhà họ Phó, Phó Nhược Hàm không đi sẽ không câu được con rể rùa vàng. Nhưng thư mời trong tay cô ta đột nhiên bị ngoại lực rút lấy, cô ta ngơ ngác nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, sau đó nhìn về phía Phó Nhược Hàm.
Bức thư mời màu hồng nhạt kia đã rơi vào tay Phó Nhược Hàm.