Loving Evangaline

Chương 13



Sao chuyện đêm qua không để lại chút dấu vết nào trên gương mặt cô? Evie tự hỏi lúc cô đi làm. Sau khi nhàn nhã ngâm mình trong dòng nước nóng khoan khoái và cũng nhàn nhã y như vậy lúc ăn sáng, bữa sáng mà Robert nấu dễ dàng cũng như anh dễ dàng xử lý mọi việc khác, anh chở cô về nhà và miễn cưỡng hôn tạm biệt cô, nói rằng anh có vài việc phải lo ở Huntsville nhưng sẽ cố về trước khi đóng cửa bến tàu. Còn không, anh sẽ tới nhà cô.

Cô ép mình làm việc bình thường, nhưng cô cảm giác như toàn bộ cuộc sống của cô đã bị đảo lộn, như là không việc gì giống như trước nữa. Cô cũng không giống. Robert đã biến cô thành 1 người đàn bà hết lòng mong mỏi là của anh, bất chấp lo lắng về cơ thể mình. Cô không biết, thậm chí không nghi ngờ, rằng đam mê sẽ hoang dại và chứa đựng mọi thứ, rằng đau đớn sẽ không là gì trước sự cấp thiết nối kết cơ thể cô với cơ thể anh.

Cô muốn anh còn nhiều hơn lúc trước. Anh mang lại khoái lạc tự nhiên bị chôn sâu của cô và làm cho nó thành của anh, khiến cô phản ứng với đụng chạm tinh tế nhất của bàn tay anh. Khi cô nghĩ đến anh, cơ thể cô rộn ràng với mong muốn quấn chân cô quanh người anh và đưa anh vào trong cô, bao bọc trọng lượng nặng nề của anh, chấp nhận và thuần phục nhu cầu đàn ông của anh. Mùi thơm của làn da anh, ấm áp và có mùi xạ, đánh thức cô. Trí nhớ của cô lúc này được lấp đầy với những chi tiết mà trước đây cô không được biết, như những lời gầm gừ từ yết hầu và cái cách cổ anh nổi gân khi anh ngửa đầu ra sau trong sự thỏa mãn điên cuồng.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương lúc cô nhanh chóng tết tóc. Mắt cô có quầng thâm bên dưới, nhưng cô không có vẻ mệt mỏi. Cô đơn giản trông….như chính cô. Nếu có gì đó thay đổi, chính là biểu lộ trong mắt cô, như thể ở đó có tia lửa mà trước đây không thể nhìn thấy.

Nhưng nếu như gương mặt cô không đổi, thì cơ thể cô mang nhiều dấu vết của lần ân ái với anh. Vú cô hồng và hơi đau 1 chút vì tiếp xúc với hàm râu lởm chởm của anh, núm vú nhạy cảm vì miệng anh đến nỗi khó chịu vì lớp vải mềm cảu áo ngực cọ vào. Có vài vết thâm không đang kể trên hông cô, những chỗ anh ghì chặt lúc anh đến cực điểm, và đùi cô nhức nhối. Cô đau đủ để mỗi bước đi nhắc cô nhớ đến sự chiếm hữu của anh và đánh thức cảm giác dội lại khiến cô nhận thức sâu sắc về cơ thể mình.

Cô đến bến tàu sớm hơn bình thường, nhưng cô cần làm tâm trí cô xao nhãng Robert. Nếu cô gặp may, Sherry sẽ đưa Virgil tới ở cùng cô hôm nay.

Craig đang thắp đèn con thuyền thì cô đến. Khi cậu làm xong, cậu đi vào và gọi đến cửa hàng, để tiền vào ngăn kéo. “Sao cô đến sớm thế ạ? Tối qua cô vui chứ?”

Cô giật bắn người, nhưng cô ráng nở nụ cười bình tĩnh. “Ừ. Cô chú đến 1 câu lạc bộ tư nhân ăn tối và khiêu vũ. Còn cô đến sớm vì….chỉ thế thôi.”

“Lý do đó đủ tuyệt với cháu rồi đấy.” Cậu vuốt mái tóc sẫm khỏi mắt và cười tinh quái. “Cháu mừng là cô đi chơi với chú ấy. Cô đáng được vui chơi mà, sau cái cách cô đã làm để gây dựng nơi này.”

“Cảm ơn cháu đã đổi ca với cô nhé.”

“Không sao đâu ạ.”

Người khách khác chạy vào cầu cảng, còn Craig lại đi ra ngoài. Evie cầm đống thư từ lên và bắt đầu phân loại nó. Tài liệu và giấy tờ mua bán bị quẳng vào sọt rác. Hóa đơn để sang 1 bên, để coi lại sau. 1 lá thư từ ngân hàng New York mà cô chưa bao giờ nghe nói đến, gần như muốn cô làm 1 cái thẻ tín dụng. Cô ném nó đi mà không thèm mở ra, nhưng suy đi tính lại cô quyết định xem nó ghi cái gì trong đó. Cô cầm con dao nhíp cô xài như 1 trợ thủ mở thư và rọc phong bì.

30 giây sau, lông mày cô nhíu lại bối rối, cô bỏ tờ giấy rơi xuống bàn. Dù sao thì ngân hàng này đã nhầm cô với người nào đó, dù cô không hiểu làm sao họ có tên cô trong hồ sơ trong hồ sơ trong khi cô chưa bao giờ làm ăn với họ. Lá thư nêu rõ, trong những điều khoản hoạt động, rằng đến hạn trả tiền họ sẽ bị tịch thu tài sản để trả nợ trừ khi họ phải trả trong vòng không quá 30 ngày.

Cô sẽ lờ nó đi trừ tổng số tiền đáng kể giống với số tiền mà cô nợ ngân hàng của mình để đổi lấy bến tàu. Cô biết chính xác con số đó, đã cố gắng xoay xở để giảm số tiền xuống. Mỗi lần trả nợ làm nó giảm bớt. Cô không biết làm thế nào, nhưng cô rõ ràng nhận được hồ sơ từ máy tính ngân hàng kia, và họ muốn cô trả 15,262 đô la trong vòng 30 ngày.

Rõ ràng có vài thứ cô nên giải quyết trước khi nó trở nên rối rắm hơn nữa. Evie gọi tới ngân hàng của cô, nói tên cô và đòi gặp nhân viên theo dõi nợ của cô, Tommy Fowler, người cũng là bạn học cũ.

Đường dây kêu lách cách, và giọng Tommy vang lên, “Chào Evie. Cô sao rồi?”

“Khỏe. Còn anh với Karen và mấy đứa trẻ thế nào?”

“Tụi này ổn, mặc dù Karen nói mấy đứa nhỏ làm cho cô ấy phát điên, và nếu trường học không khai giảng sớm, cô ấy sẽ bỏ mặc, vì cổ cần yên ổn và không bị làm ồn nữa.”

Evie nén cười. Mấy đứa trẻ nhà Fowler tràn đầy sức lực.

“Tôi giúp được gì cho cô đây?” Tommy hỏi.

“Thật ra có 1 việc lộn xộn lạ lùng, và tôi cần biết cách giải quyết nó ra sao. Tôi nhận được lá thư từ ngân hàng ở New York, đòi trả hết 1 khoản vay, và nó giống số tiền tôi mượn từ chỗ anh.”

“Vậy à? Kỳ lạ nhỉ. Cô có số tài khoản ở đấy không?”

“Không, không có. Tôi ở chỗ làm, tất cả sổ sách của tôi ở nhà cả rồi.”

“Được rồi, tôi sẽ tìm ra dưới tên cô. Chờ chút nhé.”

Cô nghe thấy tiếng gõ bàn phím khi anh ta rì rầm nho nhỏ. Sau đó anh hết rì rầm và sự yên lặng bao trùm, kéo dài 1 lúc lâu, Evie nghĩ anh ta đã rời phòng. Cuối cùng thêm vài tiếng gõ nhẹ bàn phím, rồi lại yên lặng.

Anh ta vụng về với lấy ống nghe. “Evie, tôi - ” giọng nặng nề bất đắc dĩ.

“Sao thế? Chuyện gì vậy?”

“Có vấn đề rồi, thôi được rồi. Việc lớn đấy. Món nợ của cô bị ngân hàng đó mua lại rồi.”

Tâm trí Evie trống rỗng. “Anh nói gì, mua lại á?”

“Tôi nói chúng tôi đã bán rẻ cho họ mấy khoản vay của cô. Là thông lệ chung. Ngân hàng làm thế để giảm bớt gánh nặng nợ nần của họ. Những cơ quan tài chính khác mua lại để đa dạng hóa các khoản vay chưa trả. Theo hồ sơ, giao dịch này xảy ra cách đây 10 ngày.”

“10 ngày! Mới 10 ngày, mà họ yêu cầu trả hết ấy hả? Tommy, họ làm thế được hả?”

“Nếu như cô không hội đủ các điều kiện vay tiền. Cô có…à….có quá hạn trả nợ không?”

Cô biết anh ta phải có sổ sách ghi nợ của cô ở đấy, trước mặt anh ta, chỉ ra rằng cô đã quá hạn vài lần, dù cô không bao giờ trả chậm sau cả tháng và luôn theo bản kế hoạch. “Giờ thì trễ rồi,” cô điếng người. “Tôi bị phát sinh chi phí bất ngờ, và tuần tới tôi mới có thể.”

Cô nghe anh ta thốt ra nặng nề. “Vậy thì họ đúng luật rồi, tuy nhiên thủ tục thông thường sẽ là ráng thu hồi nợ, hơn là thu toàn bộ số tiền.”

“Tôi nên làm gì đây?”

“Gọi cho họ đi. Sẽ dễ giải quyết hơn. Xét cho cùng cô chắc chắn có rủi ro đấy. Nhưng chắc chắn nên làm theo bức thư, cho nên cô nên có sổ sách ghi chép lại.”

“Phải rồi. Cảm ơn đã hướng dẫn nhé Tommy.”

“Có gì đâu. Tôi rất tiếc về việc này. Việc này sẽ không bao giờ xảy ra nếu như chúng tôi vẫn nắm khoản vay này.”

“Tôi hiểu. Tôi biết mình nên làm gì rồi.”

“Nhớ gọi tôi nếu có gì tôi giúp được.”

“Cảm ơn,” cô nói và cúp máy.

Tim cô đập thình thịch lúc quay số điện thoại trên đầu lá thư. Giọng nói vô cảm trả lời và hỏi cô liên lạc với ai. Cô đọc tên người đàn ông ký trên lá thư, và đường dây được nối trước cả khi cô nói vui lòng.

Cuộc gọi ngắn gọn. Ông Horowitz cũng nhanh nhẹn như lá thư của ông ta và cũng vô cảm như người trực tổng đài. Ông ta không thể làm gì được, ông ta có vẻ cũng không quan tâm đến việc cố làm cho được. Số tiền tồn đọng đến kỳ hạn bởi giới hạn thời gian nêu ra trong thư, hoặc là khoản vay sẽ bị thu hồi và tịch thu tài sản.

Chậm chạp cô gác máy và đứng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với ánh sáng ban ngày chói chang. Mặt hồ đông đúc với những chiếc mũ rơm, mọi người cười đùa vui vẻ. Bến tàu bận rộn, những người chủ quét dọn tàu của họ, những người khác dựa vào những đoạn dốc để hạ thủy con tàu, còn mấy người ở kia nhàn nhã tán chuyện. Nếu cô không có kịp hơn 15 ngàn đô la trong vòng 30 ngày tới, cô sẽ mất tất cả.

Cô yêu bến tàu. Bởi vì cô và Matt đã cùng chơi đùa trước khi họ trở thành vợ chồng, cô trải qua rất nhiều thời gian ở đây khi còn là đứa trẻ. Cô chơi đùa trên cầu cảng, lớn lên cùng với mùi vị sông nước trong hơi thở. Nhịp điệu của bến tàu là 1 phần của cô cũng như nhịp đập của con tim. Cô đã giúp Matt làm việc ở đây, còn sau đó, sau cái chết của anh, đã tiếp tục phần lớn công việc từ cha mẹ anh. Khi họ để bến tàu lại cho cô, cô đã dồn tất cả sức lực và nỗ lực vào để làm cho nó phát đạt, nhưng nó là công việc xuất phát từ lòng say mê. Bến tàu, cũng như gia đình cô, đã cho cô 1 lý do để tiếp tục khi mà cô ngờ rằng cô muốn thử sức.

Đây là vương quốc của cô, là nhà cô, hơn cả ngôi nhà cô sống. Cô không thể chịu nổi việc mất nó. Cách nào đó, bất cứ cách gì, cô sẽ kiếm tiền để trả hết khoản nợ này.

Cách giải quyết rõ ràng nhất là vay tiền dựa vào căn nhà. Số tiền nợ như nhau, nhưng nó sẽ kéo dãn thêm nhiều thời gian hơn, và đó thật sự làm giảm đi tiền nợ. Cô cảm thấy choáng váng 1 lúc khi cơn sốc và nỗi khiếp sợ nhấc khỏi vai cô. Cô thậm chí còn sung sức hơn trước, với nhiều tiền không phải trả mỗi tháng.

Cô gọi lại cho Tommy và giữ cho công việc không bị gián đoạn. Anh ta đồng ý thế chấp là giải pháp tốt nhất. Anh ta sẽ phải được đồng ý về món nợ này, nhưng anh không biết trước việc gì và hứa gọi lại cho cô ngay khi có được giấy phép.

Cô gác máy, Evie ngồi xuống tựa đầu vào tay 1 lúc lâu. Cô cảm thấy như thể cô vừa mới sống sót sau trận đánh. Cô run rẩy, nhưng phấn khởi với thắng lợi của cô. Nếu như cô mất bến tàu…Cô không thể để bản thân tưởng tượng đến điều đó được.

Cuối cùng cô ngẩng đầu lên và nhìn ra cửa sổ, xua đi ý muốn được thấy lãnh thổ của cô vẫn an toàn và vững chắc, vẫn là của cô, khuôn mặt cô dãn ra thành nụ cười mỉm. Công việc hôm nay thật tốt. Thật sự quá tốt, Craig cần người giúp và chắc đang hỏi tại sao cô không ở ngoài đó giúp cậu. Evie vẫy vẫy bàn chân, sức lực đã hồi phục, và vội vàng chạy ra giúp cậu bởi khách hàng đột nhiên quá đông.

Robert đến bến tàu lúc 7 giờ tối. Cả ngày bận bịu, và cô ở trên cầu cảng bán khí đốt và dầu cho người lái thuyền còn chưa may mắn. Được báo động bởi sự nhạy cảm với hiện diện của người yêu cô, Evie nhìn quanh và thấy anh đứng ngoài cửa, ngắm cô. Cô giơ tay lên. “1 lát nữa em đến.”

Anh gật đầu và bước vào trong, và cô lại hướng sự chú ý vào khách của mình.

Robert ngắm cô qua khung cửa cổ rộng lớn khi anh bước tới sau quầy thu tiền. Anh đã được báo rằng cô nhận được lá thư và gọi tới ngân hàng mà anh sắp đặt mua khoản nợ của cô, và, theo chỉ thị, họ hoàn toàn miễn cưỡng hợp tác. Liếc xuống, anh thấy là thư nằm trên cùng đám thư từ, tờ giấy được gấp gọn gàng và được nhét trở vào bì thư.

Cô đã phải rối tung lên. Anh hối hận vì dùng cách này, nhưng anh quyết thấy kế hoạch đi đến cùng. Dù anh gần như chắc chắn cô không hề biết Mercer đang làm gì, rằng cô là kẻ đồng phạm không cố ý hơn ai khác, vẫn còn cơ hội nhỏ mà cô dính líu tới. Vì thế, anh không thể giảm bớt sức ép tài chính của anh. Nếu cô có dính líu, cô sẽ bị buộc phải bán thứ khác để kiếm tiền trả nợ. Nếu cô không dính líu, anh sẽ lo vấn đề tiền nong của cô ngay khi anh tống Mercer vào tù. Những người khác, anh cũng sẽ bắt họ. Nhưng Evie là của anh, dù bất cứ giá nào.

Từ lúc anh rời cô hồi sáng này, anh đã vài lần thình lình ngạc nhiên là anh không muốn thấy cô vào tù, ngay cho dù cô làm điều sai trái. Đây là sự an toàn của đất nước của anh đang bị đe dọa, những điều anh hiểu thực sự rất nghiêm trọng. Anh đã mạo hiểm cuộc sống của mình hơn 1 lần cho nguyên tắc này. Anh thích mạo hiểm, nhưng lý do cơ bản kéo theo những rủi ro đó là tình yêu tổ quốc thuần khiết, đơn sơ. Nếu Evie phản bội, cô đáng bị cầm tù. Nhưng chấp nhận sự thật đó không có cách nào thay đổi quyết định của anh. Anh sẽ bảo vệ cô không bị khởi tố.

Anh chàng rám nắng và 3 gã bạn của anh ta, tất cả đều chưa quá 20, rõ ràng là không dễ dàng gì ngừng nói chuyện với Evie. Robert cau có quắc mắt nhìn qua cửa sổ, nhưng anh không thể đổ lỗi cho họ. Chỉ người chết mới không phản ứng với thân hình hấp dẫn, rực rỡ đầy nữ tính của cô.

Anh rút lá thư ra khỏi phong bì và mở nó ra. Không có lý do gì để làm vậy, ngoại trừ sự quan tâm tỉ mỉ tới chi tiết. Anh muốn biết chính xác nó ghi những gì. Nhanh chóng anh đọc lướt qua nội dung, cảm thấy hài lòng với cách nó được xử lý. Sau đó anh đọc ghi chú của Evie, nét chữ nguệch ngoạc ghi vội vàng bên mép giấy.

Cô viết xuống tên “Tommy Fowler,” cùng số điện thoại bên cạnh đó. Bên dưới cô ghi “thế chấp nhà” và khoanh tròn lại.

Nụ cười kéo dãn miệng anh. Cô thật là người giỏi xoay xở, giỏi phán đoán. Sự khuây khỏa tuôn trào trong anh. Nếu cô thật sự dính líu trong vụ ăn trộm phần mềm máy tính NASA, cô sẽ không cố thế chấp nhà mình để trả nợ; cô đơn giản sẽ sắp xếp bán cái khác. Trong kinh nghiệm của anh, kẻ phạm tội không nghĩ đến những thứ như làm công việc lương thiện để trả nợ; chúng là những kẻ bóc lột, rút rỉa nỗ lực của người khác, và dễ dàng lấy trộm lần nữa.

Robert bỏ lá thư vào lại phong bì. Hơn lúc nào hết, anh hối tiếc ý muốn bày ra việc anh đã làm, nhưng anh không bao giờ để bất cứ chuyện gì thay đổi, chắc chắn là không trong chuyện nghiêm trọng này. Anh sẽ nghiền nát nỗ lực thế chấp nhà, dĩ nhiên. Evie sẽ lo đến phát ốm, nhưng anh sẽ đền bù cho cô sau này.

Anh ngồi xuống cái ghế đẩu cao và ngắm nhìn cô khi cuối cùng cô giũ khỏi 4 chàng trai trẻ đang ngưỡng mộ. Cô mặc đồ cũng như lúc lần đầu anh gặp cô, quần jean, áo thun cùng mái tóc vàng nâu tết lại lỏng lẻo, nặng nề. Phản ứng của anh, cũng gần giống trước: anh căng cứng thèm khát. Chỉ khác là lúc này nó mãnh liệt hơn, và anh không nghĩ rằng chịu đựng được. Nhưng giờ anh đã biết chính xác cô trông trần truồng ra sao, biết mọi ngóc ngách và đường cong ngon lành của thân thể cô, cái ôm chặt, nóng bỏng sâu bên trong cô. Anh rùng mình vì dục vọng, ánh nhìn thiêu đốt của anh khóa chặt cô khi cô bước lên cầu cảng. Anh biết âm thanh cô tạo ra lúc đến đỉnh cao của khoái lạc, biết cái cách cô bám chặt lấy anh, cái cách chân cô ghì chặt dữ dội quanh anh, và cả cách núm vú cô cứng lại, siết chặt. Anh biết mùi vị của cô, mùi hương, và lại muốn có nó lần nữa.

Cô bước vào trong, nhìn thoáng qua anh và tê liệt tại chỗ. Anh thấy cơn rùng mình gơn lên trong cô khi cô thấy anh bị khuấy động. Chúa ơi, cô đã hòa hợp với anh hơn cả lúc trước nữa sao? Ý nghĩ này thật đáng lo ngại.

“Đến đây em,” anh nói nhẹ nhàng, và cô mù quáng lao vào vòng tay anh.

Anh không đứng lên khỏi ghế mà kéo cô vào giữa đùi anh. Cánh tay cô quàng quanh cổ anh khi anh đáp miệng anh lên miệng cô. Anh hôn thật lâu, thèm khát cô đến mức anh không thể nhẹ nhàng được. Evie dựa người vào anh, hông cô lắc lư trong bộ dạng đỏng đảnh, yếu đuối khiến tim anh suýt ngừng đập. Hôn cô ngay khi cô miễn cưỡng hưởng ứng đến lúc vừa đủ say sưa; lúc này đây cô đang say mê, miệng cô bám chặt miệng anh theo cái cách làm anh quên bẵng Mercer và vụ trộm cắp chương trình máy tính, về vụ lộn xộn cô bị lôi kéo vào, thậm chí cả nơi anh ở, mọi thứ ngoại trừ niềm sung sướng cháy bỏng được ôm cô.

Nhưng cô sẽ bị đau nếu làm tình trong hôm nay, và bất đắt dĩ anh rời miệng cô, trượt nụ hôn ngang qua thái dương và đường cong ở quai hàm cô. Anh sẽ phải kiềm nén mình trong lúc này.

“Hôm nay thế nào vậy em?” anh thì thầm, gợi mở để cô kể cho anh nghe về vụ vay ngân hàng.

“Cũng là 1 ngày tất bật như anh thấy đấy,” cô đáp lại, ngả người vào vòng tay anh. Mắt cô ngái ngủ. “Còn anh thì sao?”

“Chán ngắt. Anh phải giải quyết vài việc chán òm.” Đó là lời nói dối. Không việc gì đáng chán đối với anh.

“Em ước chi hôm nay có anh ở đây, Em sẽ bắt anh làm việc. Em nghĩ mọi chủ thuyền đều lênh đênh trên sông nước.” Cô liếc nhìn lên vai anh. “Được thêm 1 người nữa,” cô nói khi trượt khỏi cánh tay anh.

Nhóm này không cần khí đốt nhưng tụ tập phía trong kiếm chút thức ăn và rượu. Họ có vẻ hồng hào của người dang nắng hứng gió cả ngày, và thơm mùi dừa của kem chống nắng. 1 lần vào bên trong, họ dường như miễn cưỡng từ bỏ máy điều hòa và nghiền ngẫm xem xét dụng cụ câu cá. Evie không đốc thúc họ, thay vào đó cô nói chuyện thân tình với họ. Họ là 2 cặp cỡ tuổi cô, lang thang trên hồ trong 1 ngày nghỉ ngơi. 1 trong 2 người phụ nữ nói rằng thật là 1 ngày dễ chịu vì thoát khỏi bọn trẻ, và cuộc nói chuyện mà những trò hề của bọn trẻ con họ là tâm điểm. Lúc nhóm người cuối cùng này rời đi, đó là cuộc chia tay thân thiết.

“Cuối cùng lại 1 mình,” Robert nói, liếc qua đồng hồ. “Dù sao, đến giờ đóng cửa rồi đấy.”

“Ơn trời.” Evie vươn vai ngáp, nữa chừng chợt nhớ cô cau mày vội co người lại, nhưng không đủ nhanh. Anh đã nhận thấy sự ngập ngừng thoáng qua của cô. Anh quả thực nên luyện tính tự chủ.

Anh giúp cô đóng cửa, rồi đưa cô về nhà cô, và anh ngừng lại mua thức ăn mang về. Họ ăn tối cùng nhau, rồi ngồi trên boong trong màn đêm mát mẻ, kể cho nhau nghe về công việc thường ngày. Nhưng Evie chẳng mấy chốc buồn ngủ, kết quả của 1 đêm không ngủ được nhiều hôm trước. Đến cái ngáp thứ 3 của cô, Robert đứng lên và giữ cô trong tay anh. “Được rồi, đồ sâu ngủ. Đến giờ ngủ rồi.”

Cô để tay mình vào tay anh và để anh kéo cô đứng lên. Anh đưa cô vào phòng và nhẹ nhàng cởi đồ cho cô.

“Robert, đợi đã,” cô lo lắng, cố tránh khỏi anh. “Em không thể - ”

“Anh biết,” anh đáp, và hôn lên trán cô. “Anh đã nói anh đợi đến lúc em hết đau. Anh không hề nói gì về việc ngủ cùng nhau, ngủ là từ có ý nghĩa nhất.”

Cô lại thanh thản trong vòng tay anh, và anh đã cởi đồ của cả 2 xong. Căn nhà ấm cúng này với anh thật dễ chịu, nhưng khi cả 2 trần truồng và nằm trên giường, quạt trần thoảng ra làn gió nhẹ mát mẻ phía trên họ, thì anh bắt đầu lơ mơ ngủ. Anh nằm kiểu úp thìa, bắp đùi rắn chắc của anh để dưới đôi mông tròn trịa của cô, 1 tay phủ lên ngực cô vẻ sở hữu.

Anh nằm im. Cô cũng buồn ngủ, hơi thở cô chậm và đều đều. Mọi sự khó chịu của anh lúc ở trong ngôi nhà này đã biến mất khi anh khám phá ra rằng Evie chưa bao giờ thật sự là vợ Matt. Anh vẫn thích ở nhà của mình hơn, trước hết là giường rộng hơn. Nhưng Evie lại thoải mái hơn trong nhà cô, và đó là điều quan trọng nhất. Anh đã báo cho người của anh nơi anh đến, cũng như anh cho họ biết Evie ở với anh đêm hôm trước.

Anh đã cho cô mọi cơ hội để kể với anh về khoản nợ ngân hàng, nhưng cô không nói lời nào về nó. Giống như cô đã làm với chiếc xe tải hỏng động cơ của cô, cô giữ cho điều lo nghĩ của cô không cần đến anh giúp đỡ hay thậm chí là ủng hộ tinh thần. Đối với người quá cởi mở và thân thiện, thì Evie là 1 người rất cô độc, thường tự mình giải quyết mọi thứ. Dù anh phải từ chối cô nếu cô yêu cầu giúp đỡ, anh muốn cô giãi bày với anh, để anh tiến đủ xa vào cuộc sống của cô mà anh biết rõ những điều khó khăn cũng như những điều thú vị. Khi họ cưới nhau, chắc chắn anh sẽ làm gì đó để anh biết tường tận dù chỉ mỗi một khi cô bị vấp ngón chân.

Cho đến lúc đó, anh không để cho dự định của anh tiến xa hơn trong tương lai, nhưng dường như việc này đã xảy ra 1 cách bất ngờ. Anh chưa từng muốn người đàn bà nào khác theo cách anh muốn Evie, và anh thật lòng nghi ngờ anh có bao giờ muốn thế. Sau khi tình trạng lộn xộn này được giải quyết, anh sẽ giữ cô ở gần bên, điều này có nghĩa là sẽ mang cô đi New York với anh. Và anh hiểu Evie. Dù cô đã trao thân cho anh, cô là người tuân theo quy tắc. Cô muốn cuộc hôn nhân bảo đảm; thế nên, anh sẽ cưới cô. Những phụ nữ khác muốn anh cưới họ, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh tự nguyện làm điều này. Anh không thể tưởng tượng ra lúc anh chán Evie, điều luôn xảy đến với những cặp tình nhân khác. Hay là, anh không thể hình dung cảnh để bất kỳ người nào khác có cơ hội cưới cô.

Anh không tiếc nuối cho tình trạng sắp sửa mất tự do. Anh nghĩ đến cảnh cô mặc cái áo dài bằng lụa và đeo đồ trang sức đắt tiền, về lúc cô sống trong cảnh giàu có xa hoa – của anh – để cô không phải làm việc 7 ngày 1 tuần hoặc lo lắng về những tờ hóa đơn thanh toán. Cô sẽ không phải xài tạm cái tủ lạnh mua lại hay chạy vòng quanh trong chiếc xe tải cũ kỹ te tua. Cô sẽ không quá mệt mỏi với những vệt mờ tối ẩn trong mắt cô. Anh sẽ mang cô theo anh trong những chuyến công tác, chỉ cho thấy Paris, London và Rome, và họ sẽ đi nghỉ ở trang trại ở Montana. Madelyn, anh ngờ rằng, sẽ hả hê vì cuối cùng anh đã bị bắt giữ, nhưng cô sẽ thích Evie. Evie, không kể đến khả năng tình dục sôi nổi, thì không phải là túyp người mà người khác không thích ngay từ cái nhìn ban đầu. Cô thân thiện và lịch sự và không tự ý thức được vẻ ngoài của cô. Anh đã thấy nhiều phụ nữ kiêu ngạo hơn xa Evie, và không có chút lý trí.

Trong vòng 1 tháng, có lẽ sẽ sớm hơn, tất cả những điều này sẽ bị bỏ lại phía sau họ, và họ sẽ ở New York. Anh rơi vào trạng thái ngủ, nghĩ đến ước mơ có với cô là tất cả đối với anh.

Như thường lệ, Evie tỉnh giấc lúc bình minh. Robert nằm sát bên cô, cô đắm mình trong hơi ấm cơ thể anh, bất chấp thực tế là tấm chăn đã hoàn toàn bị đá rơi xuống giường. Anh đã đá nó, cô đoán thế, vì anh không quen ngủ mà không có máy lạnh. Cánh tay anh gác nặng nề lên hông cô, và hơi thở anh thổi tung mái tóc sau cổ cô.

Cô đã ngủ với anh 2 đêm liền và tự hỏi cô làm sao có thể chịu đựng được cảnh cô đơn khi anh không còn ở đây nữa.

Cô trở người trong vòng tay bao bọc ấy và chống người trên khủy tay. Anh lập tức tỉnh ngủ. “Chuyện gì vậy?” anh hỏi, và ngay lúc ấy có cái gì đó hoang dại và khủng khiếp trong mắt anh, và lập tức bắp thịt của anh căng ra, như thể anh ở tư thế sẵn sàng tấn công.

Nhanh chóng cô lắc đầu đoan chắc với anh. “Không có gì. Em chỉ muốn nhìn anh thôi.”

Anh khoan khoái vì những lời cô nói, nằm ngả người trên gối. Làn da màu ô liu của anh ngăm ngăm tương phản với nền trắng. Mái tóc đen dày của anh rối bù, và quai hàm anh sạm lại bởi râu mọc lởm chởm. Cô xúc động bởi sự thẳng thắn, chất đàn ông đơn giản của anh, không bị che giấu bởi quần áo chỉn chu có phần che đậy bản tính thật của anh. Nằm đây với cơ thể rắn chắc trần truồng và thư giãn của anh, anh trông giống những gì anh thể hiện, 1 chiến binh được tôi luyện và đánh giá qua những năm chinh chiến.

Cô để tay lên ngực anh, và anh nằm im, quan sát cô qua làn mi dưới nhưng để cho cô làm điều cô muốn. Cô không thì thầm cô yêu anh; cô sẵn sàng cho anh biết cô cảm thấy thế nào và không định phiền nhiễu anh về việc đó. Cô, thay vào đó, tập trung vào việc nghiên cứu anh. Cô mất 18 năm đầu đời góp nhặt ký ức về Matt, nhưng cô có rất ít thời gian với Robert, và cô không muốn bỏ phí phút nào.

Cô cúi người lên anh, mái tóc dài quét ngang ngực và vai anh khi cô hôn 1 đường nhẹ nhàng lê cơ thể anh. Anh có mùi ngọt ngào buổi sáng, cô nghĩ, ấm áp và ngái ngủ. Chòm lông xoăn cứng trên ngực anh mời mọc cô cọ má mình lên chúng, như mèo. Núm vú anh, nhỏ và nâu, gần như bị che khuất trong chòm lông. Cô tìm ra chúng, cù lên những điểm nổi bật khi cô chà ngón tay ngang qua. Robert co duỗi tay không ngừng trên tấm dra khi cơn ham muốn siết chặt cơ bắp anh, sau đó ép mình thả lỏng trở lại để được hưởng sự ân cần của cô tốt hơn.

“Em tự hỏi chắc 1 ông tổng trấn cũng sẽ có vẻ mặt giống thế này, nằm ngửa ra và để ái thiếp làm ông ta thích thú,” cô thì thầm.

“Chắc vậy.” Anh đặt tay lên đầu cô, mấy ngón tay lùa và mái tóc dày xõa dài để mát xa da đầu cô. “Em làm anh thích thú đấy, Evangeline.”

Cô tiếp tục sự thăm dò tỉ mẩn, lướt xuống vùng bụng về phía hông và đùi anh, vòng quanh cái vật cương cứng của anh. Có cái gì đó ở cao phía trong đùi trái của anh hút chặt mắt cô, và cô cúi xuống gần hơn để xem xét dấu vết này. Ánh sáng ban mai làm lộ rõ đường nét cách điệu của 1 con chim đại bàng, hay có lẽ là 1 con phượng hoàng, với đôi cánh lao vút lên. Hình xăm nhỏ, không dài quá 1 inch, nhưng được xăm đẹp đẽ làm cho cô có thể thấy tính dữ tợn của loài chim ăn thịt.

Cô bị giật mình bởi hình xăm – không phải vì hình dáng, mà vì chỗ nó hiện diện. Nhẹ nhàng cô vạch ngón tay lên nó, tự hỏi sao anh xăm nó. Suy cho cùng, Robert khó có thể là dạng người sẽ có 1 hình xăm; anh quá lịch sự và tinh tế. Nhưng trong tất cả sự tinh tế đó, anh không quá lịch sự, và dấu xăm này xứng đáng là 1 phần của anh. Đây có lẽ chỉ là dấu hiệu công khai anh cho phép bản thân anh có nhiều hơn cái anh thể hiện.

“Anh xăm nó lâu chưa?” cô hỏi, ngước lên nhìn anh.

Anh đang quan sát cô bằng ánh mắt chăm chú sắc nhọn. “Khá lâu rồi.”

Đây là câu trả lời không chính xác, nhưng cô cảm thấy rằng nó là tất cả cái cô có thể moi được từ anh, ít ra là lúc này. Chậm rãi cô nghiêng xuống và liếm vào dấu xăm, lưỡi cô nhẹ nhàng ve vuốt dấu hiệu trên da thịt anh, dấu hiệu thể hiện con người bên trong anh.

Âm thanh trầm khàn rung lên trong họng anh, và cả cơ thể anh căng ra.

“Anh có muốn em không?” cô thì thầm, liếm anh lần nữa. Cô cảm thấy rất ấm áp, và hơi say sưa với sức mạnh đàn bà của cô. Ham muốn đâm chồi trong cô, nở ra như 1 đóa hoa. Ngực cô rộn rã và cô cọ xát chúng lên chân anh.

Anh cười nghẹt, suýt bị giết chết bởi nhục dục tự nhiên của cô. “Nhìn sang bên phải em vài inch xem và cho anh biết em nghĩ gì nào.”

Cô nhìn sang, thong thả xoay đầu chầm chậm để xem xét cái chiều dài căng cứng rung động của anh. “Em nghĩ anh muốn.”

“Câu hỏi sáu mươi – bốn – ngàn – đô la là, em thấy thế nào?”

Cô trao anh nụ cười mê đắm chậm rãi, tỏa sáng hứa hẹn với anh nhiều hơn cả anh nghĩ anh có thể thoát khỏi. “Em thấy…đã sẵn sàng.” Cô gừ gừ, trườn lên dọc suốt theo cơ thể anh để nằm lên anh khi cô quấn cánh tay mình quanh cổ anh.

Mặt anh căng thẳng khi anh lăn tròn, đặt cô nằm dưới anh. “Anh sẽ nhẹ nhàng,” anh hứa bằng giọng thì thào khàn khàn.

Cô với tay chạm vào gòm má lởm chởm râu của anh và dang đùi cô ra để quặp chúng quanh anh. Tình yêu đong đầy trong mắt cô khi anh bắt đầu chậm rãi, với sự thận trọng gần như đau đớn, vào trong cô. “Em tin anh,” cô nói, trao anh cơ thể cô cũng chắc chắn như cô đã cho anh con tim mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.