Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Chương 22



Edit: Ry

Sáng sớm, Nguyễn Miên thức dậy trong tiếng gà gáy, cậu mơ mơ màng màng mở mắt, thuận theo tiếng gáy nhìn ra ngoài, đập vào mắt là hình ảnh một con gà trống đứng trên bệ cửa sổ, đang mổ vào cửa kính.

Nguyễn Miên: "..."

Cậu cảm thấy hình ảnh này có hơi vi diệu, dùng sức chớp mắt mấy lần mới dám khẳng định thật sự có một con gà trống đang đứng đấy.

Cậu nhìn chằm chằm con gà trống kia một lúc, càng nhìn càng cảm thấy con gà đó khá quen thuộc, hình như rất giống Vương Đại Lực.

Gà trống vội vàng kêu thêm mấy tiếng, cậu lấy lại tinh thần, đi nhanh đến bên cửa sổ, mở cửa ra để Vương Đại Lực tiến vào.

Vương Đại Lực vẫy cánh nhảy xuống mặt đất, lông gà trên người run lên, biến thành hình người.

Cậu ta nhìn Nguyễn Miên, có hơi xấu hổ sờ gáy: "Ngại quá, nơi này có nhiều lính canh, ba tôi lại chỉ đưa tôi đến cửa được thôi, nên tôi mới biến thành... biến thành bộ dạng này để đi tìm ông."

Nguyễn Miên tiến lên nhặt cọng lông gà rơi trên mặt đất, ném vào trong thùng rác, gật đầu ý là đã hiểu, cậu hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?

"Lần trước tôi quá kích động nên không cẩn thận biến thành nguyên hình trước mặt ông, ông..." Vương Đại Lực nhìn cậu, muốn nói lại thôi, do dự một lát mới dám mở miệng: "Ông không nói chuyện nguyên hình của tôi là gà cho Lư Dương biết chứ?"

Nguyễn Miên lắc đầu: "Không, nếu Lư Dương không hỏi tôi sẽ không nói, nhưng nếu cậu ấy hỏi, tôi sẽ không lừa cậu ấy."

"Ông chưa nói là được." Vương Đại Lực thở phào, có hơi thất vọng nói: "Dù sao thì Lư Dương cũng sẽ không hỏi ông chuyện về tôi đâu, cơ bản là cậu ấy chưa từng có hứng thú với chuyện của tôi."

Nguyễn Miên không biết trả lời như thế nào, đành phải hỏi: "Làm sao cậu biết tôi ở đây?"

"Hôm qua tôi thấy ông và Lư Dương cầm hành lí đi vào đây, tôi vốn định hỏi ông chuyện này nên đứng ở cửa đợi ông mãi. Rốt cuộc đến nửa đêm cũng không thấy ông đi ra, nên sáng hôm nay tôi đành nhờ ba giúp đỡ, đến đây tìm ông."

Nguyễn Miên gật gù: "Cậu để ý việc Lư Dương có biết hay không, tức là vẫn chưa từ bỏ cậu ấy?"

Vương Đại Lực gãi đầu, cúi đầu nói: "Ừm, tôi đã nghĩ kĩ rồi, mặc kệ cậu ấy có là Omega hay là Alpha, cậu ấy vẫn là người tôi thích, chuyện này sẽ không thay đổi."

Vương Đại Lực sục sôi ý chí chiến đấu, nắm chặt tay, cậu ta ngẩng đầu nhìn Nguyễn Miên, hỏi cậu: "Đúng rồi, sao tối hôm qua ông lại ngủ ở đây?"

Nguyễn Miên rót cho cậu ta một chén nước, đưa cho cậu ta: "Tôi sẽ ở đây cho đến trước khi trưởng thành."

Lúc nãy Vương Đại Lực đứng ngoài cửa sổ gáy lâu như vậy nên đã hơi khát nước, cậu ta nhận lấy chén nước, ngửa đầu ừng ực uống hết sạch.

Cậu ta đặt cốc xuống, lau miệng hỏi: "Sao vậy? Người giám hộ của ông đồng ý cho ông ở lại đây à?"

Nhà họ Nguyễn ở khu ngoài của khu biệt thự Đông Thành, Nguyễn Miên lại là bạn thân của Lư Dương, Vương Đại Lực cũng đã nghe qua chuyện về Nguyễn Miên, nên đối với chuyện trong nhà cậu cũng xem như là biết một chút.

Nguyễn Miên mấp máy môi, đắn đo nói ra: "Quyền giám hộ của tôi giờ thuộc về nhà họ Lư... Tôi đính hôn với Lư Dương."

Lúc đầu Vương Đại Lực còn bình tĩnh nghe, nghe tới câu nói cuối cùng của Nguyễn Miên thì cậu ta đã trợn tròn mắt, đứng đần thối ra.

Nguyễn Miên còn chưa kịp giải thích, trước mắt bỗng lóe lên, lúc cậu mở mắt ra thì đã thấy mấy cọng lông gà lơ lửng trong không trung. Bởi vì quá kích động nên Vương Đại Lực lại biến thành một con gà trống.

Nguyễn Miên cúi đầu, mắt lớn trừng mắt nhỏ với con gà trống bị rụng lông.

Nguyễn Miên: "..."

Vương Đại Lực: "..."

Gà trống ủ rũ một lát, đột nhiên rung cái mào gà, nhào tới mổ lên chân Nguyễn Miên, gáy to một tiếng thật dài, sau đó từ cửa sổ nhảy ra ngoài, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà quanh quách chạy mất, chỉ để lại trên bệ cửa sổ mấy dấu chân gà.

Nguyễn Miên nhìn theo bóng gà đang sục sôi ý chí chiến đấu, cả người liêu xiêu theo gió.

Lư Dương ở ngoài gõ lên cửa phòng, giọng nói còn đang ngái ngủ, nghi ngờ hỏi: "Thỏ con, cậu có nghe thấy tiếng gáy không, hình như có gà chạy vào nhà mình rồi? Nhưng sao chỗ này lại có người nuôi gà chứ..."

"...Có nghe." Nguyễn Miên vội vàng đáp một tiếng, chột dạ liếc nhìn vết chân gà trên bệ cửa sổ, cậu mở cửa ra, đẩy Lư Dương đi xuống dưới lầu: "Bọn mình mau xuống ăn sáng đi, đừng để dì sốt ruột."

Vừa rồi Vương Đại Lực đã bị tổn thương, nếu như lúc này cậu ta còn bị Lư Dương phát hiện ra nguyên hình thì chắc sẽ đi chết luôn, Nguyễn Miên cảm thấy vẫn còn giấu được thì giúp cậu ta che giấu thêm một thời gian nữa đi.

Đêm qua trước khi ngủ ông nội Lư còn đang lo nghĩ về vấn đề giáo dục cho Lư Dương, nên đi ngủ hơi trễ, buổi sáng thức dậy trời đã sáng choang.

Ông chống gậy đi xuống dưới nhà, liếc mắt đã thấy Lư Dương đang nằm một đống trên ghế sô pha, ưỡn ẹo không ra dạng gì, Nguyễn Miên đang ngồi bên cạnh anh, lột cho anh một quả nho óng ánh mong nước, đút cho anh ăn.

Lư Dương vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt hơi khép, nho đưa tới bên mồm thì hơi há miệng ra, cắn quả nhỏ vào trong miệng.

Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhai mấy cái, nuốt thịt quả xuống. Dì Triệu đang ở bên cạnh lau nhà, thấy miệng anh bất động thì nhanh tay bưng đĩa đựng vỏ đưa tới bên môi anh, Lư Dương không cả mở mắt, nhè hạt nho vào đĩa.

Ông nội Lư thấy cảnh này thì lập tức đau hết cả đầu, đứng ở trên bậc thang, không nhịn được kêu lên: "Lư cục cưng, cháu là Alpha!"

Cuối cùng Lư Dương cũng hé mắt, nhẹ nhàng nâng mi hỏi ông: "Alpha thì không thể để cho người khác đút trái cây cho sao ông?"

"Cháu..." Ông nội Lư chỉ tay vào anh, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Dì Triệu loay hoay chỗ tủ giày, lớn tiếng hỏi: "Cậu chủ, hôm nay cậu muốn đi dép lê hình con mèo đúng không?"

Mặc dù Lư Dương sợ chó, nhưng không biết có phải là do bị ảnh hưởng bởi cái băng dán cá nhân hình con thỏ màu hồng được cho hồi bé không mà anh lại cực kì thích dùng đồ vật có hình mèo hoặc thỏ. Đồ vật trong nhà mà anh hay dùng đều là những thứ có hình dạng đáng yêu như vậy.

"Ừm." Lư Dương nhìn dì Triệu, ung dung lên tiếng: "Hôm nay cháu muốn đi đôi màu vàng nhạt."

Ông nội Lư hầm hừ đi xuống lầu, trừng mắt với anh, còn chưa kịp lên tiếng, Lư Dương đã ngẩng đầu, cực kì vô tội hỏi: "Alpha cũng không được đi dép lê hình con mèo ạ?"

Ông nội Lư tức đến không nói nên lời, che ngực ngã ngồi xuống ghế sô pha, thở phì phò.

Trước kia lúc Lư Dương là Omega, ông nội Lư chỉ tiếc không thể chiều anh lên tận trời, hiện giờ anh đột nhiên biến thành Alpha, ông mới nhận ra là anh đã bị chiều đến hư rồi, cực kì yểu điệu, đâu có chút dáng vẻ nào mà Alpha nên có.

Ninh Mật Hương thấy ông nội Lư tức giận như vậy, không khỏi cười cười, an ủi: "Ba à, ba để Lư cục cưng từ từ làm quen đi, thằng bé có là Alpha hay Omega thì vẫn là cục cưng của nhà mình mà?"

Nguyễn Miên cũng đồng tình gật đầu, bưng cho ông nội một tách trà: "Ông nội, ông bớt giận ạ."

Ông nội Lư nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, cảm thấy thoải mái hơn một chút, ngẩng đầu mỉm cười với Nguyễn Miên: "Miên Miên ngoan."

Ông quay sang nhìn Lư Dương, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khẽ hỏi: "Chuyện chuyển ban hôm nay đã làm xong chưa?"

"Rồi ạ." Lư Dương đáp lại, nhắc đến chuyện này, anh vẫn hơi miễn cưỡng.

Hiện giờ anh là Alpha, không thể ở lại lớp Omega như trước, buộc phải chuyển tới lớp cho Alpha.

Chuyển ban đồng nghĩa với việc từ giờ về sau anh phải học cùng lớp với cái đám Alpha vừa hôi vừa xấu kia. Mà quan trọng nhất là, từ nhà trẻ đến giờ, anh luôn học cùng lớp với Nguyễn Miên, chưa từng khác lớp, đây là lần đầu tiên bọn họ không thể không tách nhau ra.

Sau khi biết chuyện, tâm trạng anh vẫn luôn u ám, Nguyễn Miên nghe tin cũng mất mát cả một buổi sáng, vẫn luôn yên lặng bóc nho cho anh, như thể cậu đang sợ sau này sẽ không có cơ hội lột nho cho Lư Dương nữa.

Lúc đầu Lư Dương còn định dùng thuốc ức chế, giả vờ như mình vẫn là Omega để được ở lại lớp Omega. Nhưng tiếc rằng anh là một Alpha thuần chủng, pheromone của Alpha thuần chủng rất mạnh, nếu không khống chế tốt dẫn đến bộc phát ra ngoài, các Omega trong lớp sẽ không chịu nổi. Mặc dù anh rất muốn ở lại lớp Omega, nhưng cũng không thể làm như vậy được.

Nguyễn Miên rũ mắt, lại lột cho Lư Dương một quả nho, đút cho anh, nói với giọng buồn bã: "Đợi đến lúc tan học tớ sẽ qua thăm cậu,"

Lư Dương rút một tờ khăn giấy, cầm lấy tay Nguyễn Miên, lau nước nho trên tay cho cậu.

Lư Dương cúi đầu, ánh mắt chăm chú, cẩn thận lau lau. Tay Nguyễn Miên rất mềm, nắm trong tay rất dễ chịu, ngón tay thon dài mịn màng, trắng trắng mềm mềm rất xinh đẹp.

Mặc dù Lư Dương cũng rất mong lúc tan học có thể sớm nhìn thấy cậu, nhưng nhớ đến đám Alpha chết dẫm kia, anh đành lắc đầu: "Đừng qua, để tớ sang lớp tìm cậu."

"...Vậy cũng được." Nguyễn Miên rũ mắt, cậu chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay trong lớp không có Lư Dương là đã mất hết động lực để đi học.

Trước kia khi còn ở nhà họ Nguyễn, chuyện vui vẻ nhất đối với cậu chính là đi học, bởi vì đến trường là cậu có thể chơi cùng Lư Dương, so với lúc ở nhà thì vui hơn nhiều. Giờ cậu chuyển đến nhà họ Lư, có thể nhìn thấy Lư Dương mỗi ngày, nhưng trong lớp lại không có Lư Dương, cậu không nhịn được cảm thấy trống vắng.

Ninh Mật Hương giúp hai đứa nhỏ đeo cặp sách, nhìn hai đứa đầu rũ xuống, mặt mày ủ dột, giơ tay gõ lên đầu mỗi đứa một cái: "Kiên nhẫn thêm mấy ngày đi, sắp nghỉ hè rồi."

Hai cặp mắt lập tức sáng lên, Nguyễn Miên và Lư Dương liền có động lực, đợi mấy ngày nữa là bọn họ có thể cùng nhau nằm điều hòa, ăn kem, chơi game... Chỉ nghĩ một chút thôi đã giúp cho bước chân đến trường tràn trề động lực.

Ninh Mật Hương lấy chìa khóa xe, nhìn hai đứa đã lên tinh thần, không khỏi cười cười: "Hôm nay mẹ sẽ đưa hai đứa đi học."

Ninh Mật Hương đưa bọn họ đến trường xong, chuyện còn lại giao cho cô giáo, bà lái xe rời đi.

Lư Dương đi cùng Nguyễn Miên đến lớp Omega trước để thu thập sách vở của mình, bạn học cùng lớp đã biết tin tức này, tất cả đều đang mong ngóng đợi ở phòng học.

Lư Dương đi vào trong lớp, lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, cất từng quyển từng quyển vào trong cặp.

Bạn cùng lớp im lặng quan sát anh, không biết ai là người đầu tiên mở miệng, sau khi cậu ta nói xong, tất cả mọi người cũng mồm năm miệng mười.

"Lư đại ca, sao cậu tự nhiên lại biến thành Alpha rồi, bọn này còn đang trông cậy vào cậu bảo vệ O quyền mà!"

"Cậu nói thử xem, trong đám Omega cậu là đại ca, giờ đi sang lớp Alpha, lỡ bị bọn họ bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? Đại ca, bọn này muốn đi cùng với cậu, đứa nào dám bắt nạt cậu, bọn tôi sẽ giúp cậu cản người đó lại."

"Đại ca, chúng tôi không nỡ xa cậu! Cậu đừng đi nữa được không? Sau này cậu không có ở đây, đám Alpha bắt nạt bọn tôi thì bọn tôi phải làm sao bây giờ."

Lư Dương đi ra khỏi nhà luôn giữ bộ dạng lặng như băng, anh thu dọn mọi thứ xong, ngẩng đầu nói với mọi người: "Yên tâm, sau này các cậu có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi, mặc dù thân ở lớp Alpha, nhưng lòng tôi vĩnh viễn ở lớp Omega."

Nghe anh nói xong câu đó, cả lớp xúc động đến chảy nước mắt, rối rít vỗ tay.

Lư Dương nhìn một vòng lớp học quen thuộc, khẽ hít mũi, đeo cặp sách lệch sang một vai, hai tay đút túi, cằm hất lên trời, phong độ bước ra khỏi lớp trong tràng pháo tay vang dội.

Cô giáo Trần và Nguyễn Miên đợi anh ở cửa lớp, đi cùng anh đến lớp học mới.

Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, bọn họ yên lặng đi qua khúc rẽ, đến đoạn khuất khỏi tầm nhìn của lớp học, Nguyễn Miên và Lư Dương đột nhiên đứng lại, không nói gì xoay sang ôm nhau, liều mạng ôm chặt đối phương không chịu buông tay.

Lư Dương dùng má nhẹ nhàng cọ cọ lên lỗ tai Nguyễn Miên, lời nói có sự không cam chịu: "Thỏ con, cậu nhất định phải nhớ tớ."

Nguyễn Miên ôm chặt Lư Dương, tiếng nói đã mang theo chút nghẹn ngào: "Lư cục cưng, tớ sẽ nhớ cậu, nhưng cậu đừng nhớ tớ, tớ sợ cậu sẽ buồn."

Tiếng Lư Dương buồn buồn vang lên: "Vậy rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?"

Nguyễn Miên cau đôi lông mày, đau buồn nói: "Vậy thì nhớ một chút đi, không cần nhớ nhiều quá, cũng đừng nhớ ít quá..."

Cô Trần nhìn hai người bọn họ diễn vở kịch tình yêu đau khổ, không nhịn được giật giật khóe miệng, lên tiếng khuyên nhủ: "Lớp chúng ta rất gần với lớp Alpha, chỉ cách một tầng thôi, tan học là các em có thể gặp nhau rồi..."

Cô Trần còn chưa nói hết câu, Lư Dương và Nguyễn Miên như bị kích thích, ôm nhau càng chặt.

Nguyễn Miên: "Hu hu hu... Lư cục cưng, bọn mình cách nhau những một tầng."

Lư Dương: "Hu hu hu... Thỏ con, tụi mình phải đi bộ ít nhất hai phút mới gặp nhau được."

Cô Trần: "..."

Mãi một lúc sau, đợi Nguyễn Miên và Lư Dương điều chỉnh lại cảm xúc, lưu luyến không rời tách nhau ra, đã sắp đến giờ vào lớp.

Cô Trần trực tiếp đưa Nguyễn Miên về lại lớp học, không cho cậu ở đây thêm phiền, còn mình thì dẫn Lư Dương đi lớp Alpha ở dưới lầu.

Sau khi Nguyễn Miên rời đi, Lư Dương lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng xa cách như lúc trước, ngoại trừ vành mắt còn hơi đỏ. Anh bình tĩnh đi theo sau cô Trần, đi vào lớp Alpha. Sau khi vào lớp, ánh mắt anh lạnh nhạt lướt một vòng quanh phòng học rồi mới thu về.

Học sinh lớp Alpha nhìn thấy anh, tất cả đều không nhịn được mà kích động, đây chính là Omega xinh đẹp nhất lớp Omega đó nha.

Ai mà chẳng biết, Lư Dương và Nguyễn Miên của lớp Omega, một người xinh đẹp một người đáng yêu, là đối tượng mơ ước được theo đuổi của đám Alpha.

Hiện giờ Omega biến thành Alpha, mặc dù mộng đẹp có hơi tan nát, nhưng người đẹp thì ngắm vẫn sướng mắt như ngày nào.

Vương Đại Lực ngồi bàn ngay dưới bục giảng, nhìn thấy Lư Dương, xúc động với nỗi mặt đỏ bừng, ngồi yên một chỗ như khúc gỗ.

Bàn góc dưới phía bên trái có một tên Alpha nhìn Lư Dương, không nhịn được huýt một tiếng, vỗ vỗ chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, ngả ngớn nói: "Bạn học Lư, đến chỗ của tôi nè, tôi thích nhất là giúp đỡ bạn bè, cậu mới đến đây, có gì không hiểu đều có thể hỏi tôi."

Lư Dương nhìn cái tên Alpha kia một chút, khẽ nhếch khóe môi: "Được."

Anh kéo cặp sách trên vai, thản nhiên bước tới.

Vương Đại Lực ngồi bàn trên, thấy Lư Dương bị trêu chọc, có chút nóng nảy, cậu ta vừa đứng lên đã thấy nụ cười hời hợt của Lư Dương, cái kiểu cười này cậu ta không thể quen thuộc hơn được nữa.

Vương Đại Lực yên lặng ngồi xuống, bởi vì cậu ta biết tên Alpha kia sẽ sớm siêu thoát thôi, mỗi lần Lư Dương muốn đập cậu ta một trận, anh đều cười như vậy.

Cái tên Alpha kia ngồi yên một chỗ cười cười, lúc Lư Dương đi đến trước mặt gã, gã ngửa đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của anh, đùa giỡn nói: "Vừa rồi phải chạy trong tiết thể dục nên tôi mệt rồi, hiện giờ chân vẫn còn đau không đứng dậy nổi, cậu thông cảm một chút, có thể bước qua đùi tôi mà vào chỗ, tôi không ngại cậu trèo qua người tôi đâu."

Cô Trần nhíu mày, muốn mở miệng dạy dỗ tên Alpha kia, nhưng cô còn chưa lên tiếng, đã thấy Lư Dương nở nụ cười không rõ nghĩa, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn học này, tôi có học qua mát xa, cậu có cần tôi giúp cậu một chút không?"

Tên Alpha kia lập tức sáng mắt lên, nhìn nụ cười treo trên mặt Lư Dương, không chút ngần ngại gật đầu: "Được, phiền cậu quá."

Lư Dương cười cười, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, tay xách tên Alpha kia đứng dậy, một đá vào chân trái của gã, một đạp vào đùi phải, tên Alpha kia lập tức đau quá hét lên, bị anh đá cho đứng còn không vững.

"Không sao, tiện tay ấy mà." Lư Dương bình tĩnh buông tay ra, thong dong bước vào chỗ, ngồi xuống."

"..." Cô Trần kinh ngạc nhìn Lư Dương, há miệng: "Em..."

Lư Dương ngẩng lên, thản nhiên nói: "Thưa cô, bạn bè đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau là điều mà học sinh tốt nên làm, cô không cần phải khen em đâu."

Cô Trần: "..." Ai thèm khen em!

Ngay trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Trần mới từ lớp Alpha trở về lớp Omega. Cô vừa đi vào lớp, Nguyễn Miên đã vội vã đứng dậy, cuống cuồng đi đến trước mặt cô, lo lắng hỏi: "Cô ơi, trong lớp Lư Dương có ai bắt nạt Alpha không cô?"

"..." Cô giáo cạn lời nhìn cậu, miễn cưỡng nặng nề lắc đầu.

_______________

Có đổi lớp thôi mà hai bạn làm như đôi ta chia tay nhau từ đây =)))))))))))))) Đến cô giáo còn không ăn nổi cơm chó =))))))))))))))

Tag truyện cũng đã ghi nhưng đề phòng cho những bạn đọc đến chương này vẫn còn chưa rõ, công có trái tim rất là thiếu nữ nha =))))))) Chỉ là phần thiếu nữ này anh dành riêng cho thụ thôi =))))) Chứ nếu mà không có thụ bên cạnh còn lâu anh mới làm nũng đến vậy =)) Sở thích có hơi hường phấn nhưng phải thông cảm chứ mười mấy năm người ta làm O đợi ngày lấy chồng mà =)))))) Nói vậy chứ thật ra Lư Dương vẫn rất là men rất là ngầu đó nha, đọc mấy chương về sau là sẽ thấy.

P/S: Sao tự nhiên cái chương này nó dài dữ vậy trời ==" Những 4k chữ, gần gấp đôi 1 chương bình thường =="

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.