Lữ Khách Mùa Hạ

Chương 6: 6: Từ Biệt





“Bạn này, thân phận và xưng hô của tôi nên được đổi rồi nhỉ, thưa bạn trai!” Lâm Kỳ ôm vai Hạ Dương.
Hạ Dương nghiêm mặt nói: “Lâm Kỳ, cậu biết tôi, tôi… sức khỏe tôi không tốt, ngộ nhỡ tôi… thì cậu phải làm sao đây?”
Lâm Kỳ niết mặt Hạ Dương, làm cậu phải ngẩng đầu lên: “Cậu thích tôi không? Trả lời nghiêm túc, không phụ thuộc vào những yếu tố khác, chỉ xét ý nghĩ thực sự trong lòng cậu, cậu thích tôi không?”
Hạ Dương cũng nghiêm túc nhìn vào mắt Lâm Kỳ, “Thích, rất rất thích.”
“Nếu cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu, vậy cậu phải sống thật tốt bên người cậu yêu! Không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Lâm Ký nói rất ngang ngược, nhưng đằng sau giọng điệu không nói lý đó là sự sợ hãi, là một trái tim dè dặt, chân thành.
Hạ Dương cuối cùng cũng bật cười: “Lâm Kỳ! Bạn trai! Lin!”
Lâm Kỳ xoa xoa hai má Hạ Dương, trả lời: “Tôi ở đây, bạn trai.”
Nhưng thời gian là hữu hạn, có những chuyện nếu không làm một lần sẽ hối tiếc cả đời, ví như một lần yêu đương chẳng màng hậu quả, chằng màng cái giá phải trả.
Dường như mùa hạ sắp qua đi, tiếng ve không còn vang trên cành, đêm tối cũng có gió nhẹ, một phòng đông người là thế lại chẳng thấy nóng bức, tiết học cũng không còn quá nhàm chán nữa.

Mùa hè sắp kết thúc rồi.
Để níu lấy cái đuôi chưa kịp đi của mùa hè, trường học quyết định tổ chức đại hội thể thao, cả ba khối đều được tham gia.

Nhiều đàn anh, đàn chị năm ba sắp phải ra trường, trường học cũng muốn tất cả học sinh được tụ tập lại, điên cuồng trên sân thể dục một lần.
Giáo viên chủ nhiệm dành một buổi chiều để mọi người lựa chọn môn thi đấu.
Tan học, Hạ Dương mở to đôi mắt sáng lấp lánh nắm tay Lâm Kỳ: “Bạn trai ơi, bạn trai ơi, thương lượng chút nhé, tôi muốn đăng ký thi chạy 1500 mét, cậu có thể kèm tôi chạy không?”
Lâm Kỳ túm cổ Hạ Dương, nhéo nhéo lỗ tai cậu: “Cậu không thể vận động mạnh được, đã thế bình thường chạy 400 mét đã thở không xong, khỏi nói tới 1500 mét.

Những người tham gia môn này đều là học sinh thể dục, cậu tới hóng hớt làm gì.”
“Bạn trai ơi, tôi muốn thử thôi mà, lại có cậu kèm nữa, chắc chắn không có vấn đề đâu, tôi thề đó.” Hạ Dương ngoan ngoãn dựng thẳng ba ngón tay lên trời, Lâm Kỳ lại kéo tay cậu xuống.
“Không được!” Lâm Kỳ từ chối dứt khoát.
“Lin, bạn trai, anh Kỳ… Tôi thực sự muốn thử mà, cậu cũng biết… Tôi muốn chạy một lần, cho dù có chạy cuối cùng thì tôi cũng vui lắm, được không, bạn trai ơi?”

Lâm Kỳ vẫn ngó lơ, Hạ Dương tiếp tục nói: “Với cả tuần trước tôi đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo tôi hồi phục rất tốt, cho phép tôi được vận động nhẹ! Bạn trai ơi, cậu đi với tôi đi, có cậu che chở thì tôi sẽ không sao đâu.”
Hạ Dương cứ năn nỉ ỉ ôi mãi, lời hay ý đẹp gì cũng phun ra, mãi sau Lâm Kỳ mới miễn cưỡng đồng ý: “Hứa với tôi, nếu thấy khó chịu trong người thì phải lập tức dừng lại, không được cậy mạnh.

Đừng để tôi phải vác cậu đi trước mặt toàn trường.”
“Đã rõ, cảm ơn bạn trai, cậu sẽ chạy cùng tôi.”
“Ừ.”
“He he, bạn trai mình tốt quá.”
Chiều đó, Lâm Kỳ tới nơi đăng ký tìm Vạn Lĩnh, Vạn Lĩnh đang định điền tên hắn vào môn nhảy cao, Lâm Kỳ nhíu mày, ngó sang bảng thống kê thời gian thi đấu, chạy 1500 mét nam và nhảy cao của nam diễn ra cùng lúc.
“Gạch tên tôi khỏi môn nhảy cao đi, tôi không đấu.”
“Hử? Sao vậy? Không phải anh thạo môn nhảy cao lắm à?”
“…” Lâm Kỳ nghiêm mặt lại, Vạn Lĩnh lập tức lúng túng: “Được được được, em không nên hỏi nhiều.”
Vạn Lĩnh ngừng một chốc, lại hỏi: “Thế… Anh định thi môn nào?”
“Tôi không thi, Hạ Dương muốn chạy 1500 mét, tôi kèm cậu ấy.”
Vạn Lĩnh tưởng cái cằm của mình bị vị đại ca này đập rớt rồi: “Anh Kỳ, Hạ Dương cậu ấy… trông không giống người có thể chạy được, với cả anh kèm cậu ấy là sao cơ? Là hai người cùng thi hay là…”
“Cậu ấy thi, tôi chạy ngoài đường pitch cùng cậu ấy.”
“Ơ không, anh Kỳ này, không tới mức đó chứ, vì tình cảm cá nhân mà từ bỏ vinh dự của lớp ta hả? Anh thi nhảy cao là chắc suất giải nhất luôn, anh vẫn còn là anh Kỳ mà em quen chớ?”
“Làm tốt chuyện của cậu đi.”
“Thôi được rồi, nghe anh tất.”
Về lớp học, Hạ Dương đang ngồi làm bài tập.

Lâm Kỳ bước tới sau lưng cậu, nhẹ nhàng xoa gáy cậu.

Hạ Dương đã quen với hành động này của Lâm Kỳ, cũng chẳng thèm mảy may cử động.

“Đăng ký xong rồi?”
“Ừ.”
“Vậy mấy ngày này cậu có muốn kèm tôi tập không?”
“Được.”
Hạ Dương ghé vào tai Lâm Kỳ thì thầm: “Cảm ơn bạn trai mình nha.”
Còn mấy ngày nữa là hội thao bắt đầu, mấy buổi tối này Lâm Kỳ đều dẫn Hạ Dương ra ngoài chạy bộ, thể chất của Hạ Dương tương đối tốt, nhưng Lâm Kỳ vẫn lo lắng.
Hôm diễn ra đại hội thể thao, mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ, nhóm giáo viên đội mũ, đám nam sinh nóng quá xắn hết quần áo lên, học sinh tham gia thi đấu thì vội vàng chuẩn bị, trên khán đài phát diễn văn cổ vũ tinh thần mọi người, hơi thở thành xuân rực rỡ tràn trề khắp mọi nơi.
Chủ nhiệm chuẩn bị áo lớp cho họ, là áo ngắn tay thuần trắng bình thường, sau lưng có ghi tên của từng người.

Những chiếc áo tầm thường này cũng bị nhiễm sự phấn khích của tuổi trẻ mà phơi phới hẳn ra, dường như màu áo trắng hy vọng là dáng vẻ đẹp nhất của tuổi trẻ.
Môn thi của Hạ Dương sắp bắt đầu.

Hạ Dương thấy Lâm Kỳ vẫn luôn xoa hai tay vào nhau, nom còn hồi hộp hơn cả mình.

Hạ Dương nắm tay hắn: “Được rồi mà, xoa nữa tróc da thì sao, sao cậu còn hồi hộp hơn cả tôi vậy?”
“Thói quen.” Lâm Kỳ nắm lại tay Hạ Dương, mười ngón tay quấn quýt vào nhau tựa như nỗi lòng hai cậu thiếu niên.
Lâm Kỳ và Hạ Dương đổi sang chiếc áo trắng của đội chạy bộ dán bảng số trên ngực, trước ngực Lâm Kỳ không có số, hắn sẽ chạy ở ngoài đường pitch kèm Hạ Dương.

Hình xăm ở vai Hạ Dương bị lộ ra, Lâm Kỳ nhéo nhẹ vai cậu: “Đừng hồi hộp.”
Hạ Dương chớp chớp mắt, mỉm cười: “Không hồi hộp.”
Hình xăm sau gáy Lâm Kỳ cũng bị lộ, Hạ Dương lặng lẽ ghé vào tai hắn: “Giờ thì hình xăm của chúng ta là hình xăm tình nhân chứ.”
Lâm Kỳ nhìn khuôn mặt đắc ý của cậu, véo hai má cậu: “Tất nhiên rồi, thưa bạn trai.”

Lâm Kỳ và Hạ Dương khởi động cùng nhau, giáo viên tập hợp nhóm vận động viên lại.

Họ đứng trên đường đua, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói mắt, bên cạnh là người chen nhau chật như nêm cối, đập vào mắt là những màu sắc sặc sỡ, còn trong mắt Lâm Kỳ lúc này chỉ có những người đứng trên đường chạy, hồi hộp thở dốc như những con cá nóc.

Súng lệnh nổ ra, họng súng bốc khói, năng lực tích tụ bùng nổ trong nháy mắt.
Mới xuất phát, mọi người đều muốn chạy ở làn một, chân Hạ Dương bị giẫm, ánh mắt của Lâm Kỳ vẫn dán chặt vào người Hạ Dương.

Sau khi mọi người dãn ra, Lâm Kỳ đuổi theo, chạy song song với cậu.

Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, Lâm Kỳ nhẹ giọng nói: “Cố lên.”
“Giờ cậu đã kèm tôi thì lát có mệt quá không?”
“Đừng nói nữa, tập trung chạy đi.”
Hạ Dương ngoan ngoãn nghe lời.

Vừa xuất phát, Hạ Dương bị tụt lại phía sau, cậu từ từ đuổi theo, cũng phải cảm ơn mấy ngày này thầy Lâm đã dạy dỗ tỉ mỉ.
Vốn không có nhiều người chú ý tới môn 1500 mét nam, không biết có ai hô lên trước: “Xem kìa! Đó chẳng phải là hoàng tử với kỵ sĩ à?”
Hạ Dương và Lâm Kỳ đều tập trung vào đường chạy nên không chú ý tới tình huống xung quanh, chỉ cảm thấy mọi người đột nhiên phấn khích hơn hẳn.
Hạ Dương giữ vững phong độ ở vòng một, qua vòng hai thì đẩy tốc chạy lên, nhiều người chạy trước bị cậu vượt mặt, cảm giác sung sướng này cậu chưa từng tận hưởng bao giờ.
Loa trên khán đài vang lên tiếng nói “Mùa hè năm nay, mặt trời, hoa tươi, hy vọng, lý tưởng, Lâm Kỳ, tất cả đều thuộc về Hạ Dương cậu!!! Cố lên, người anh em.

Vạn Lĩnh lớp 12-2.”
Lời này lan đi khắp trường, cả sân vận động như sắp nổ tung, mấy cô gái còn hét lên: “Á á á á á á á á…”
Mấy câu này đã tốn hết vốn tri thức và da mặt của Vạn Lĩnh, năn nỉ ỉ ôi mãi mới được đọc.
Hạ Dương cũng nghe thấy tiếng nói phát ra từ khán đài, tuy rất mệt nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn Lâm Kỳ, đột nhiên rất muốn phì cười.
Mùa hè này, cậu đã thấy được rất nhiều chuyện tốt đẹp cùng Lâm Kỳ.
“Mặt trời, hoa tươi, hy vọng, lý tưởng, Lâm Kỳ…” Hạ Dương nhẩm đi nhẩm lại những câu từ này trong lòng, tựa như có một luồng sức mạnh ùa vào người, chân không nặng, phổi cũng không khó chịu, Hạ Dương chỉ cần nghiêng đầu sang đã có thể nhìn thấy Lâm Kỳ đang sóng vai cùng chiến đấu với cậu.
Bọn họ cùng nhau vụt chạy trong ánh nắng mặt trời, trong tiếng nói cười ồn ã, trên đầu là bầu trời cao rộng lớn, trên vai là hình xăm rõ ràng chói mắt, trên đỉnh là mặt trời chói lòa, mặt trời nhỏ trong lòng Hạ Dương cũng từ từ mọc lên.


Trong cái nhìn chăm chú của đám đông, bọn họ không hề e dè lộ ra ngoài “hình xăm tình nhân”, trong ánh mắt nghi ngờ cùng sóng vai, trong tiếng hét chói tai vây quanh, đây không phải là khung cảnh đánh nhau gió tanh mưa máu, đây là một tình yêu mãnh liệt say đắm.
Bọn họ vẫn là những thiếu niên, bọn họ mới mười chín tuổi, bọn họ nào phải sợ chi.
Bọn họ như phô ra cho thế giới xem tình cảm ngây ngô của mình, lại như lặng lặng, kiềm chế những xao động không thể yên ổn trong lòng mình.
Tình yêu thời niên thiếu, nồng nhiệt mà kín đáo.
Một vòng, nửa vòng, tiếng hít thở ngày càng dày hơn, mọi người đã rã rời, nhưng không một ai dừng lại, không một ai chùn bước, trong tai họ là tiếng học sinh lớp mình gọi to tên bản thân.

Giữa những âm thanh ồn ã, hỗn loạn, Hạ Dương nghe thấy tiếng gào của Vạn Lĩnh: “Hạ Dương! Anh Kỳ! Nhìn này!”
Vạn Lĩnh đứng trên ghế giơ áo Hạ Dương và Lâm Kỳ lên, hai cái tên đặt bên cạnh nhau.

Ánh mặt trời quá mãnh liệt, nơi Vạn Lĩnh đang đứng quá chói mắt, ánh sáng chiếu qua hai chiếc áo, hai cái tên ấy như sóng vai dưới ánh mặt trời, là chuyện lãng mạn nhất mà họ có thể nghĩ tới.
50 mét… Lúc Hạ Dương sắp không chịu nổi, Lâm Kỳ chạy bên cạnh bỗng biến đâu mất.

Hạ Dương hoảng loạn ngẩng đầu, lại thấy Lâm Kỳ chạy trước mình, thậm chí còn vượt qua người đứng đầu.

Hạ Dương cắn răng chạy tiếp, hai mắt nhìn chằm chằm hình bóng Lâm Kỳ.

Ngày càng tới gần vạch đích, Lâm Kỳ là người đầu tiên tới đích, nhưng hắn không chạy qua vạch đỏ, chỉ đứng đằng sau vạch đích, xoay người dang rộng hai tay, ánh mắt dán chặt lên người Hạ Dương, hắn không nói một lời nhưng Hạ Dương lại hiểu ý Lâm Kỳ.
Hạ Dương nhắm mắt, liều mạng băng về phía trước, có người đang đợi cậu, có người đang hết lòng đợi cậu ở vạch đích, có người ở vạch đích mở rộng vòng tay vì cậu!
“Lâm Kỳ!” Hạ Dương vượt qua vạch đích, nhào vào lồng ngực Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ siết chặt cậu, những tiếng hét chói tay bên cạnh tựa mây bay, giống như trong một khắc đó, xung quanh họ xuất hiện một tấm lá chắn, một thế giới nhỏ bé chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Hai kẻ vừa chạy xong mang theo hơi thở nặng nề, mang theo bộ quần áo ướt sũng, hai cánh tay níu chặt lấy quần áo đối phương.
Trong tiếng chúc mừng thắng lợi, họ ôm nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.