Lũ Mùa Xuân

Chương 10



Có lúc Sở Tấn cảm thấy Tiểu Lận như mới mười tám mười chín tuổi, không tới hai mươi mấy, không biết vì sao tinh lực lại dồi dào như thế, như một nam sinh cấp ba, khắp đầu óc đều chỉ có tình dục. Điểm ấy làm anh vừa thương vừa sợ, anh cảm thấy yêu thích Tiểu Lận tuổi trẻ hoạt bát như vậy, tràn đầy hài lòng giữ lấy hắn, có thể năm tháng không tha người, bệnh của anh thân thể già cỗi củ kỹ của anh làm sao theo kịp nhịp điệu nhanh nhạy của người trẻ tuổi. 

Anh mới không cần cái gì cũng phối hợp Lận Diễm Trần, mà Lận Diễm Trần phải phối hợp với anh, không phải, nếu không cuối cùng là ai bao ai đây? 

Sở Tấn làm bộ không hiểu nghĩa bóng trong lời hắn nói: "Đi máy bay mệt mỏi như vậy, tôi phải ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức để sau đó du lịch." 

Lận Diễm Trần khá là thất vọng, hắn cho là Sở Tấn còn cảm thấy hứng thú hơn so với mình, tối hôm qua đề xuất chơi ở trong xe không phải Sở Tấn đưa ra sao? Ở trên máy bay không phải càng thú vị? Sở Tấn dĩ nhiên thờ ơ không động lòng? Lận Diễm Trần trơ mắt nhìn Sở Tấn cởi áo khoác và giày, nằm trên giường, kéo chăn lên. 

Hắn lặng im trong chốc lát, lặng lẽ đến gần, phát hiện Sở Tấn thật sự ngủ, bình yên tự nhiên. 

Có lầm không? Lận Diễm Trần khôi phục sau tức giận. 

Hắn còn chưa đói khát đến mức ra tay với người đang ngủ, ngươi tình ta nguyện mới là tốt nhất. 

Khí lưu xóc nảy cùng sức nén trên bầu trời làm giấc ngủ của anh rất không yên ổn. 

Sở Tấn mơ một giấc mộng, nghe đâu nằm mơ là do giấc ngủ không sâu, cho nên càng ngủ sẽ càng mệt. 

Anh mơ giấc mộng thấy mình thời còn niên thiếu, anh vắt hết óc viết thư tình cho Quý Thiên Trạch, hận không thể móc trái tim của mình ra, dù viết thế nào cũng không hài lòng, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng viết ra một phong thư châm chước từng từ, nhưng anh không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ nhớ mình lén lút giấu ở trong túi quần, ấp đến toả nhiệt mới đưa cho Quý Thiên Trạch, sau đó Quý Thiên Trạch xem như chuyện cười nhìn anh: "Sở Tấn, tôi coi cậu là bạn bè, cậu lại dùng ánh mắt hạ lưu nhìn tôi sao? Không nghĩ tới cậu là một tên đồng tính luyến ái ghê tởm quái vật." 

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad, sweek: HuynhJJ}

Bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người lắc lư không thấy rõ khuôn mặt, cười đùa phụ họa: 

"Thật là làm người ta ghê tởm." 

"Không nghĩ tới Sở Tấn là người như vậy." 

"Đã sớm nghe nói quản lý Sở là đồng tính luyến ái, anh ta sẽ không phải muốn quy tắc ngầm với tôi chứ? Tôi phải thật cẩn thận mới được." 

"Anh ta là đồng tính luyến ái, cuộc sống riêng nhất định rất hỗn loạn." 

"Nói không chừng còn mắc bệnh sinh dục." 

"Ha ha ha ha, anh ta mắc phải bệnh nan y nói không chắc cũng là bởi vì cuộc sống riêng quá mức dâm loạn." 

Sở Tấn dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ muốn chạy trốn, một đường chạy về nhà, muốn tìm một chỗ trốn đi. 

Ba ba cũng không cho anh vào cửa: 

"Mày là nghiệt tử! Đồi phong bại tục!" 

"Tốt nhất là chết ở bên ngoài, sẽ xong hết mọi chuyện! Chết rồi cũng đừng hòng tao đem mày chôn vào phần mộ tổ quê nhà!" 

"Tại làm sao tao lại sinh ra cái thứ bất hiếu như thế này, làm hại tao mất hết mặt mũi." 

Sở Tấn chạy tới chạy lui, trên trời còncđổ xuống mưa lớn, không khác gì một người không chốn nương thân. 

Anh sốt ruột, mờ mịt, thương tâm, tuyệt vọng. 

Tại sao vậy chứ? Anh đã làm sai điều gì? Chỉ là bởi vì anh sinh ra thân là đàn ông, trời sinh đã yêu thích đàn ông sao? Bởi vì như vậy anh phải nhận hết dằn vặt, không chết tử tế được sao? 

Bỗng có người nắm lấy tay anh, gọi tên của anh: "A Tấn, A Tấn..." 

Sở Tấn cuối cùng bị tiếng gọi làm tỉnh lại, anh mở mắt ra, gương mặt Lận Diễm Trần đập vào mi mắt, có chút mơ hồ. 

Sau một hồi lâu anh mới phát hiện mình nước mắt đầy mặt. 

Lận Diễm Trần nắm chặt tay anh, kề sát ở một bên mặt của mình, lòng bàn tay ấm áp sờ lên giọt nước lạnh lẽo trên mặt Sở Tấn: "Em gặp ác mộng, khóc lên cũng không hề có một chút thanh âm, yên lặng rơi nước mắt, tôi mới nhìn thấy, gối đều bị nước mắt làm ướt một mảnh." 

Hắn cẩn thận từng li từng tí một, không dám hỏi Sở Tấn mơ thấy cái gì, sợ chạm đến chỗ thương tâm của Sở Tấn. 

Lần đầu tiên trong đời, có người khóc lên lại làm hắn cảm thấy đau lòng, Sở Tấn nhìn qua yếu ớt bất lực như vậy. 

Sở Tấn ngồi dậy, gặp một cơn ác mộng, anh rất uể oải, anh nói: "Tiểu Lận, cậu ôm tôi đi." 

Lận Diễm Trần ôm lấy anh. 

Lồng ngực nóng bỏng dày rộng của Lận Diễm Trần như cho Sở Tấn một chốn về, làm cho trái tim trôi nổi bất định của anh yên tĩnh lại. 

Ít nhất vào giờ phút này, có người nguyện ý ôm anh. Anh không lên tiếng, yên tĩnh ôm Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần khi thì vuốt ve lưng anh, như đang dỗ dành một đứa trẻ, khiến cho hô hấp anh từ từ vững vàng. 

Anh cảm thấy lạnh cả người, sau đó ý thức được là bởi vì mồ hôi lạnh, anhvnói: "Vẫn là đừng ôm, tôi toát mồ hôi toàn thân, bẩn lắm." 

Lận Diễm Trần không chịu buông ra: "Không bẩn." 

Tiểu Lận trong chuyện này với cương vị thực sự làm hết chức trách, Sở Tấn ban đầu vui mừng, suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy càng thêm cô quạnh, nhưng đáng tiếc diễn đến đâu cũng không phải thật, là anh dùng tiền mua, trên đời căn bản không ai yêu anh. 

Anh đã thấy người dùng tiền mua thân thể tuổi trẻ, kết quả không có cách nào tự kiềm chế, cầu xin tiểu tình nhân ở lại, tiếp tục đóng vai chân ái trong trò chơi tình yêu, chính là gặp cao thủ như Tiểu Lận. May là anh gần đất xa trời, mới có thể duy trì đầu óc tỉnh táo, bằng không nói không chừng cũng đã vung tiền như rác, đòi niềm vui từ tiểu tình nhân. 

Sở Tấn nhẹ nhàng vỗ bờ vai hắn: "Cậu để tôi thay bộ quần áo, đồ của tôi đều ướt, mặc nữa sẽ cảm mạo." 

Lận Diễm Trần lúc này mới buông tay ra, anh thấy đáy mắt của hắn tất cả đều là lo lắng, phảng phất một tấm chân tình. 

Sở Tấn cởi áo sơ mi, bị hắn liếc mắt nhìn như vậy, bỗng nhiên muốn đầu hàng, tâm hồn bị mê hoặc, bật thốt lên một câu: "Hay là làm đi." 

Thân thể nóng rực của Tiểu Lận lập tức dính vào, thân thể phát lạnh của anh được ôm lấy như điều tự nhiên. 

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad, sweek: HuynhJJ}

Lận Diễm Trần ở bên tai của anh thì thầm lời nói nhỏ nhẹ: "Em thật sự rất gầy, trước đây không có ăn cơm ngon sao?" 

Dĩ nhiên... Không có, công việc bận rộn, áp lực lớn, có lúc không để ý cơm nước, có khi lại nhét đầy một bụng dầu mỡ rượu thịt, trở về nhà đều ôm bồn cầu ói ra, lòng tự trọng của anh lại cao, dù như thế nào cũng không thể phóng túng chính mình biến thành một lão đàn ông hói đầu bụng phệ, gầy dù sao cũng tốt hơn mập mà. 

... 

Lận Diễm Trần không nói gì, chỉ ôm anh, dùng tay sờ soạng sau gáy và lưng của anh. 

Không biết qua bao lâu, Lận Diễm Trần mới do dự hỏi: "Tôi có thể hỏi? Tôi thật muốn hỏi em một chút, cũng không biết tôi có tư cách này hay không... Đến cùng em mơ thấy chuyện gì thương tâm? Nếu được, em có thể nói với tôi một chút." 

Sở Tấn cảm thấy chính mình rất mất mặt, đã lớn tuổi như vậy, còn khóc như con nít. 

Từ nhỏ cha đã dạy anh, nam tử hán không thể dễ dàng rơi nước mắt. Nếu như anh khóc, đều sẽ bị cha mẹ dùng đôi mắt thất vọng nhìn chằm chằm, bọn họ sẽ khiến anh ngừng khóc, nhưng sẽ không tiến lên an ủi anh, bị thương thì tự mình bò dậy. 

Lận Diễm Trần không hỏi còn tốt, vừa hỏi, Sở Tấn bỗng khóc dữ dội hơn. Sở Tấn ở trước mặt người quen biết sẽ không khóc, có lẽ bởi vì Tiểu Lận được coi như nửa xa lạ, khóc ở trước mặt hắn cũng không tính mất mặt, anh một hơi phát tiết hết ra ngoài. 

Làm Lận Diễm Trần tay chân luống cuống. 

Ngoại trừ ôm anh ra, không biết còn có thể làm cái gì. 

Sở Tấn khóc một phút chốc, mới nói: "Bởi vì tôi yêu thích đàn ông, cắt đứt với cha mẹ, đã năm năm không có gặp mặt họ." 

Lòng Lận Diễm Trần tự nhiên sinh ra tràn đầy thương tiếc, hắn suy nghĩ một chút, nói một cách tự nhiên nhất: "... Mẹ tôi đã qua đời khi tôi còn bé, tôi và ba ba tôi cãi nhau, quan hệ cũng rất kém, cũng đã ba năm không gặp mặt." 

Để an ủi bất hạnh của người khác, chính là phơi bày ra sự bất hạnh của chính mình. 

Hai người đáng thương bọn họ bèo nước gặp nhau, chí lớn tương ngộ. 

Sở Tấn thở dài, anh còn muốn nói chuyện về Quý Thiên Trạch, nhưng chẳng biết vì sao, không có cách nào mở miệng ở trước mặt Lận Diễm Trần: "Ai, mỗi nhà có nỗi khổ riêng." 

Lận Diễm Trần từ từ tỉnh táo lại, Sở Tấn nói bởi vì đàn ông nên cắt đứt với cha mẹ, chắc chắn sẽ không chỉ vì xu hướng tình dục, người đàn ông kia là ai? Bọn họ có quan hệ như thế nào? 

Không thể đào sâu suy nghĩ tỉ mỉ hơn nữa, chỉ là tùy tiện nghĩ thôi, Lận Diễm Trần đã cảm thấy trong lòng bế tắc, phiền muộn không chịu nổi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.