Lận Diễm Trần không dám ôm mắt cá chân của anh nữa, lại hỏi: "Còn đau chỗ nào khác không?"
Sở Tấn lắc đầu: "Coi như chúng ta số hên, chỗ này tuyết cũng khá dày, chân tôi chắc hẳn chỉ là bong gân, cần phải hi vọng như vậy, chẳng qua xấu nhất cũng chỉ gãy xương hoặc là xương nứt. Cậu sao rồi? Cậu có bị thương chỗ nào không đó?"
Vừa nãy bọn họ cùng nhau té xuống, Lận Diễm Trần còn lót ở phía dưới.
Lận Diễm Trần mở hai tay ra: "Tôi da dày thịt béo."
Sở Tấn vẫn rất lo lắng: "Sau khi trở về kiểm tra tỉ mỉ một chút xem có nội thương hay không. Gọi điện thoại cho người cứu hộ thôi."
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Sở Tấn lấy điện thoại di động ra, thở dài: "Hoàn toàn không tín hiệu, của cậu thì sao?"
Lận Diễm Trần cố lui nửa bước mới lấy điện thoại di động ra.
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn: "Tôi không cướp. Cậu đúng là lòng dạ hẹp hòi."
Lận Diễm Trần triển lãm điện thoại di động cho anh xem, vết nứt giống như mạng nhện chiếm toàn màn hình, hư hại đến mức không còn cách nào khởi động máy: "Tốt lắm, tôi gặp báo ứng rồi, em vui vẻ chưa? Chúng ta đi đến nơi có tín hiệu rồi gọi điện thoại tìm cứu hộ thôi."
Lận Diễm Trần đưa lưng về phía anh, ngồi chồm hỗm xuống: "Tôi cõng em."
Sở Tấn đỡ bờ vai hắn, đứng lên: "Không sao... Tôi còn đi được."
Sở Tấn lảo đảo đi mấy bước, nhưng đau chân, không nhúc nhích nổi.
Lận Diễm Trần không nhìn nổi nữa, bế anh lên: "Lúc này còn thể diện cái gì?"
Sở Tấn nói: "... Hay là dùng lưng đi."
Lận Diễm Trần cõng anh, tập tễnh đi ở trong tuyết, tuyết đọng rất dày làm cho bọn họ không bị thương nặng, nhưng tiến lên rất gian nan.
Bọn họ đều không lên tiếng, trong rừng cây cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt phát ra khi bọn họ dẫm chân trên nền tuyết.
Không biết đi bao lâu, Lận Diễm Trần ngừng lại, a ra một vòng sương trắng, hơi ngửa đầu.
Sở Tấn hỏi: "Mệt sao? Chúng ta nghỉ ngơi một chút?... Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu."
Lận Diễm Trần nói: "Có tuyết rơi."
Sở Tấn nhấc mắt, tuyết mịn rơi vào lông mi anh.
Lận Diễm Trần nói: "Chúng ta hình như lạc đường rồi..."
Sở Tấn mua vui trong đau khổ cười rộ lên: "Bây giờ cậu mới phát hiện sao?"
Lận Diễm Trần bất đắc dĩ nói: "Tôi cho rằng cảm giác phương hướng của mình sẽ không sai."
Bầu trời như bị đổ một bình mực nước, sắc tối từ chân trời chầm chậm lan rộng ra.
Đêm sắp tới.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn, gió từ hai bên thổi đến.
Càng ngày càng lạnh.
Họ không còn nói giỡn được nữa.
Sở Tấn nói: "Cậu thả tôi xuống ở chỗ này, chính mình đi tìm cứu hộ, tôi đưa điện thoại di động của tôi cho cậu."
Sở Tấn thở dài: "Tôi phải có trách nhiệm với cậu, đều tại tôi muốn cậu theo tôi trượt tuyết, bằng không sẽ không có chuyện như vậy."
Lận Diễm Trần phản bác: "Trách tôi, là tôi nhất định phải trượt đến sườn núi."
Sở Tấn: "Là tôi trượt đi trước tiên, cậu đuổi theo tôi, mới đi sai đường, là lỗi của tôi."
Lận Diễm Trần: "Là tôi chọc em tức giận, rõ ràng em không cho phép, tôi còn chụp trộm hình của em."
Sở Tấn: "Dù tức giận tôi cũng không nên một mình chạy xa như vậy."
Lận Diễm Trần: "Dù không nên đuổi theo em, tôi cũng nhất định phải đuổi theo."
Sở Tấn nói không ra lời, anh dựa vào chút ánh sáng nhạt cuối cùng trước khi trời tối, chỉ về một cái hướng khác bên phải: "Thấy bên kia không? Hình như là một hốc cây. Chúng ta qua xem một chút. Có thể ở đó tránh gió, chờ qua một buổi tối, thực sự không được, đợi đến trời sáng lại đi tiếp."
Đây là một hốc cây chết khô.
Sau khi chui vào dễ chịu hơn nhiều.
Sở Tấn nhớ tới các tin tức gặp nạn trên núi tuyết, có lẽ sắp có thêm một vụ nữa rồi.
Anh có chút không cách nào nhịn nỗi đau đớn, bụng cũng có hơi đau, anh lấy ra một hộp thuốc giảm đau bên người, uống vào một viên. Thật ra gần đây cũng không phát tác, bác sĩ cũng nói bệnh của anh rất khó phát hiện, lúc thường rất ít phát tác, cho nên mới phát hiện muộn như vậy, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau.
Lận Diễm Trần hỏi anh: "Em uống thuốc gì?"
Sở Tấn nói: "Tôi đau chân, ăn một viên thuốc giảm đau."
Đau đớn dần dần bình phục, Sở Tấn tiều tụy tự trách mà nói: "Cậu không nên quản tôi, tôi chết cũng không quan trọng, cậu bên tôi không đáng, là tôi liên lụy cậu."
Lận Diễm Trần nói: "Cái gì gọi là "Tôi chết cũng không quan trọng", có liên quan, có liên quan rất lớn, tôi không thể bỏ em được."
Sở Tấn mắng hắn: "Cậu có bị ngu hay không? Chờ đêm khuya nhiệt độ hạ thấp, không chừng chúng ta sẽ bị đông lạnh mà chết. Sẽ chết! Đừng nói nhẹ nhõm như vậy! Nói không chắc cậu sẽ bị tôi hại chết!"
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Lận Diễm Trần bị anh chửi đến ngơ ngác, qua một hồi lâu, mới hết sức cẩn thận hỏi: "... Em muốn khóc sao?"
Sở Tấn hít sâu một hơi: "Không có."
Lận Diễm Trần: "Em đừng khóc."
Sở Tấn: "Tôi nói không có."
Ngay lập tức im tiếng.
Cơn gió đi ngang qua rít gào thê thảm như tiếng gọi tuyệt vọng, khá là khủng bố, làm người kinh hồn bạt vía.
Sở Tấn không tiếc hận cái chết của bản thân, ngược lại sau đó không lâu anh cũng phải chết, chết ở giữa cảnh núi rừng xinh đẹp như vậy nói không chừng còn là việc tốt, so với bị đốt cháy thành tro nhét vào sàn xi măng rồi đổ bêtông chen chúc bên trong huyệt đã tốt lắm rồi.
Nhưng Tiểu Lận không nên rơi vào kết cục như thế này.
Nếu lần này bọn họ không may mắn, cho dù anh có chết cũng không thể nhắm mắt.
Anh thật sự là một yêu tinh hại người.
Lận Diễm Trần nói: "Có lúc tôi thật không biết tại sao em lại thương tâm như vậy."
Sở Tấn: "Nếu cậu không cõng tôi, nói không chừng bây giờ đã tìm được cứu hộ."
Lận Diễm Trần: "Nếu em không tới cứu tôi, đã không té xuống. Em đừng vơ hết trách nhiệm lên trên người mình."
Sở Tấn: "Kỳ thực chúng ta cần phải để dành sức lực, đừng ầm ĩ nữa."
Lận Diễm Trần: "Tôi cảm thấy em nên ngồi vào trong lồng ngực tôi, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau."
Sở Tấn suy nghĩ một chút, đứng dậy, dời vào trong lồng ngực Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần ôm lấy anh, hai người đều cảm thấy thân thể ấm áp hơn không ít.
Cãi vã lặng yên hòa tan không một tiếng động.
Lận Diễm Trần buồn bực nói: "Có lúc tôi cảm thấy em cách tôi rất xa, có lúc lại cảm thấy em cách tôi rất gần. Đã đến hoàn cảnh thế này, chúng ta không thể nói lời thật lòng sao?"
Sở Tấn suy nghĩ một chút, không muốn cãi nhau với hắn, cứng rắn nói: "Nói cái gì?"
Lận Diễm Trần nói: "Tôi muốn biết tình yêu trước đây của em."
Sở Tấn sững sờ một chút: "..."
Lận Diễm Trần: "Không được sao?"
Sở Tấn cảm thấy rất hoang đường: "Tình huống như bây giờ cậu còn quan tâm chuyện yêu đương trước đây của tôi?"
Lận Diễm Trần bám riết không tha: "Em nói với tôi đi mà! Hiện tại đã tình huống này, em còn không chịu nói với tôi?"
Sở Tấn im lặng chốc lát, trầm giọng, tức giận nói: "Tôi không có nói chuyện yêu đương."
Lận Diễm Trần: "Không có?"
Sở Tấn: "Không có."
Lận Diễm Trần: "Lúc trước không phải em nhắc tới một người?"
Sở Tấn nghẹn một hơi: "Tôi đã nói rồi, tôi thích anh ta, anh ta không thích tôi, tôi vẫn luôn không có thích người khác."
Cũng may, Lận Diễm Trần nghĩ, chẳng qua thời đại này không có hẹn hò không có nghĩa là chưa từng trải qua.
Sở Tấn nói đến chuyện này lại khổ sở: "Tôi biết là tôi tự làm tự chịu, tôi cũng biết như vậy có nghĩa là lòng dạ hẹp hòi, có thể tôi vẫn oán phẫn. Anh ta biết rõ tôi thích mình, anh ta không từ chối tôi, nhưng cũng không chấp nhận tôi, tôi lại còn ngu ngốc làm bạn với anh ta rất nhiều năm. Tôi nấu cơm cho anh ta, còn giặt quần áo cho anh ta, chia tay bạn gái còn tới tìm tôi cùng uống rượu."
Lòng Lận Diễm Trần sinh đố kị.
Sở Tấn nói một hồi là tuôn ra hết, anh chưa từng thổ lộ việc này với người khác, nín quá lâu: "Lúc trước cậu hỏi tôi tại sao muốn dùng tiền mua cậu, bởi vì tôi là một người thất bại, không như vậy thì không tìm được người cùng tôi, xưa nay không ai yêu thích tôi."
Ngược lại còn sắp chết!
Sở Tấn rất khổ sở, đơn giản cũng không muốn che giấu: "Kỳ thực trước khi gặp cậu tôi còn là một lão xử nam."
Lận Diễm Trần: "..."
Không thể nào.........
Thiệt hay giả? Nhưng chuyện đã đến nước này, Sở Tấn không đến nỗi lừa hắn đâu. Lận Diễm Trần suy nghĩ một chút... Lại suy nghĩ một chút... Quá khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, không có gì để nói.
Sở Tấn không nghe được hắn đáp lời, mới hỏi: "Cậu cảm thấy tôi rất mất mặt đúng hay không?"
Lận Diễm Trần lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói: "Không có, không có, dĩ nhiên không có."
Sở Tấn hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì?"
Lận Diễm Trần nói: "Tôi đang nghĩ, nếu tôi có thể gặp em sớm một chút thì tốt rồi, còn sớm hơn so với người kia, tôi sẽ đối với em thật tốt. A Tấn, tôi thích em, tôi thật sự thích em, bây giờ em có thể tin tưởng tôi sao?"
Sở Tấn... Sở Tấn lần này tin, trong lòng có đủ loại cảm giác, anh thấp giọng nói: "Chỉ là thích cũng không đến nỗi không cần mạng? Cậu là thằng ngốc. Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, tôi biết người kia thì lúc đó cậu vẫn là học sinh tiểu học, còn muốn gặp tôi sớm, thực sự là buồn cười. Tốt nhất là cậu đừng gặp tôi."
Lận Diễm Trần biết anh nói một đằng nghĩ một nẻo, ôm chặt anh: "Tôi không muốn. Em làm gì cứ nói em hại tôi, nếu em cảm thấy như vậy, thì kiếp sau chúng ta gặp gỡ, em phải bên tôi cả đời. A Tấn. A Tấn."
Sở Tấn không biết trả lời như thế nào, ở một nơi đất trời ngập tràn băng tuyết, Lận Diễm Trần đưa tới một trái tim nóng bỏng, anh không đưa tay nhận nổi.
Không biết tuyết ngừng rơi lúc nào.
Bọn họ ôm nhau sắp ngủ.
Sở Tấn thỉnh thoảng nói với hắn mấy câu: "Tiểu Lận, tỉnh lại đi, không thể ngủ, sẽ đông chết."
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào, Sở Tấn nâng đầu lắng nghe tiếng gió, anh mong mỏi cứu hộ mong mỏi đến hoang tưởng.
Tiếng gọi của đội cứu hộ càng ngày càng tiếp cận gần.
Sở Tấn vui mừng nói: "Có người đến!"
Lận Diễm Trần "Ừ" một tiếng, sóng lớn không sợ.
Hắn biết sẽ có người tới, tuy rằng điện thoại di động hỏng, nhưng bên trong đồng hồ đeo tay của hắn còn có trang bị cầu cứu khẩn cấp, lắp đặt GPS định vị toàn cầu, chắc chắn sẽ có người tới cứu bọn họ.