Lũ Mùa Xuân

Chương 22



Sở Tấn và Lận Diễm Trần được cứu.

Bọn họ trước tiên được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã chờ ở một căn phòng an toàn ấm áp.

Bác sĩ hỏi tình huống sức khỏe của bọn họ.

Hai người bọn họ đồng thời cướp lời nhau.

Sở Tấn: "Cậu ấy bị thương, mau xem cho cậu ấy."

Lận Diễm Trần: "Chân của em ấy bị thương."

Bác sĩ: "..."

Sở Tấn và Lận Diễm Trần đều ngẩn người, rồi ngay lập tức trăm miệng một lời: "Tôi không có sao cả, kiểm tra cho cậu ấy/em ấy trước tiên."

Lận Diễm Trần: "..."

Sở Tấn quay đầu nhìn hắn, bất mãn nói: "Cậu đừng cảm thấy tay chân không thành vấn đề lại không coi là việc to tát, lỡ như có nội thương ở đâu thì sao? Chỗ nào đau cũng phải kiểm tra một chút."

Lận Diễm Trần nói: "Tôi thật sự không sao, chân của em mới phải nhanh chóng nhìn."

Bác sĩ: "Cũng không phải cấp cứu nguy hiểm, không cần nhường nhau... Hơn nữa, chúng tôi có tới hai bác sĩ."

Lận Diễm Trần tay chân đều hoạt động bình thường, chờ sau đó làm kiểm tra nội khoa, nhưng hắn cảm thấy chính mình sinh long hoạt hổ, không có bị thương chỗ nào.

Sở Tấn bị đẩy đi chụp X quang chân, xem có bị gãy xương hay không.

Lận Diễm Trần chờ ở bên ngoài phòng X quang, một người đàn ông xa lạ đến gần, nói với hắn: "Lận tiên sinh, mời nhận một cuộc điện thoại."

Bọn họ đến một chỗ hành lang yên tĩnh, người đàn ông đưa cho hắn một chiếc di động mới, sau đó rời khỏi.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Màn hình điện thoại di động  sáng, biểu hiện chính là đường giây đang bận, Lận Diễm Trần đoán chừng có chút hiểu rõ, nhận điện thoại, không đợi đối phương nói chuyện, ngay lập tức mở miệng trước: "Ba."

Ba Lận tức giận hỏi: "Con xảy ra chuyện gì? Tuổi tác con cũng không còn nhỏ, có thể bớt hồ đồ hay không? Tại sao con đột nhiên chạy đến trong núi hả, thiếu chút nữa còn gặp nạn?"

Lận Diễm Trần cực kỳ chán ghét ngữ khí phán xét từ trên cao nhìn xuống của ông, không quản làm cái gì ông già đều nhất định phải xoi mói hắn: "Con không sao, rất khỏe mạnh, không cần ông lo lắng!"

Ba Lận càng tức giận hơn: "Con..."

Lời vừa mới mở đầu, Lận Diễm Trần trực tiếp cúp điện thoại của ông.

Sở Tấn chụp X quang xong đi ra, nhìn thấy tâm trạng Lận Diễm Trần không đúng lắm hỏi hắn: "Sao rồi?"

Lận Diễm Trần: "Không có gì, điện thoại của nhân viên công tác."

Sở Tấn nhớ tới một chuyện: "Là nói chúng ta phải trả phí cứu hộ sao? Cho đi, tôi bỏ tiền."

Lận Diễm Trần gật đầu: "Được, tôi cho."

Sở Tấn chỉ khám khoa xương, anh không dám kiểm tra nội khoa. Sợ dữ liệu vừa ra, bác sĩ nơi này phỏng chừng lập tức có thể biết không đúng, bại lộ bí mật anh sắp chết.

May là mắt cá chân của anh chỉ bị bong gân nhẹ, xương không có bị thương, nghỉ ngơi ba, năm ngày sẽ chuyển biến tốt, có thể bước đi bình thường.

Nhưng mặc dù là như vậy, đối với Sở Tấn mà nói cũng đủ nhức đầu, vốn thời gian của anh không nhiều, còn phải tốn thời gian nuôi vết thương ngoài da như vậy.

Nhà dột còn gặp mưa.

Sở Tấn không thể làm gì khác hơn đành thưởng thức cảnh tuyết qua cửa sổ sát đất cực lớn của khách sạn.

Lận Diễm Trần kiêm chức hộ lý, vận may của hắn so với Sở Tấn càng tốt hơn, hoặc là nói tố chất thân thể, ngoại trừ trầy da cũng không có gì lo ngại.

Sở Tấn vốn cho rằng sẽ nhàm chán, sau đó phát hiện cũng là một loại trải nghiệm.

Rất nhiều năm không có ai chăm sóc khi anh sinh bệnh. Trước khi bất hòa với cha mẹ, trong trí nhớ anh rất ít khi giả bộ đáng thương với cha mẹ khi mình sinh bệnh, cha mẹ muốn bồi dưỡng cho anh năng lực độc lập sinh hoạt, từ khi sơ trung đã trọ ở trường, mỗi ngày anh đều kiểm tra vệ sinh cá nhân và sắp xếp vật dụng, sáu năm qua chưa bao giờ thay đổi, anh chưa từng sinh bệnh nặng, có đau đầu sổ mũi thì đi tiệm thuốc mua chút thuốc viên, sau đó, nếu như thuốc không hiệu quả, bệnh tình trở nên nghiêm trọng sẽ thông báo với cha mẹ, kết quả mỗi lần đều yên lặng khỏi hẳn, sau đó cảm thấy sự tình đều qua, hà tất còn để cho cha mẹ bận tâm, vì vậy không nhắc đến nữa.

Thời điểm học đại học, Quý Thiên Trạch cùng anh đến phòng y tế trường, anh lại cảm thấy mình đã nhận được sự quan tâm.

Sau đó khi làm việc, càng không có người nào, người trưởng thành đến khám bệnh chủ yếu là dựa vào chính mình, ngược lại có thể tự mình ký giấy cam đoan.

Lần này chân trật tổn thương cũng không phải quá lớn.

Kỳ thực không cần người khác, anh có thể chăm sóc chính mình.

Nhưng vẫn là lần đầu tiên trong đời anh được người ân cần mà chăm sóc như vậy, muốn đi rót cốc nước cũng bị Tiểu Lận ngăn lại.

Sở Tấn dở khóc dở cười: "Tôi là chân bị thương, cũng không phải tay tàn tật."

Lận Diễm Trần nói: "Đi xa như vậy sẽ làm bị thương đến chân của em."

Sở Tấn nói: "Chỉ bốn, năm mét. Tôi có thể tự mình chống gậy."

Lận Diễm Trần bận trước bận sau, không chê phiền phức, còn rất là vinh hạnh.

Sở Tấn hoảng loạn ghét bỏ vô cùng, Lận Diễm Trần lại tìm xe lăn đến, mặc quần áo giữ ấm cho Sở Tấn, ôm anh đến xe lăn ngồi, đẩy ra ngoài đi dạo.

Lận Diễm Trần dẫn anh rời phòng, đi ra ngoài hô hấp không khí mới mẻ.

Sở Tấn đùa giỡn nói: "Rất là nhiều người nhìn cậu, bọn họ nhất định đang nhớ nhung tôi tìm được một nam hộ lý tri kỷ anh tuấn như thế này từ nơi nào."

Lận Diễm Trần được anh khen tặng ngay mặt, cảm thấy rất mỹ mãn, không biết khiêm tốn, còn được voi đòi tiên: "Em xem đôi vợ chồng già bên kia, chúng ta có giống bọn họ hay không?"

Xa xa có một đôi vợ chồng già tóc trắng xoá, bà lão ngồi ở trên xe lăn, chồng bà thì đẩy xe lăn, hai người vừa nói vừa cười, không biết đang nói cái gì. Trên khuôn mặt tươi cười tuy đầy nếp nhăn, nhưng không xấu một chút nào, trái lại như hào quang rạng rỡ.

Bọn họ đi đến chỗ yên tĩnh, thì dừng lại.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Sở Tấn lặng yên nhìn phương xa, tuyết một màu trắng xóa, bầu trời xanh thẳm, tuyết che phủ màu xanh lục của rừng rậm.

Lận Diễm Trần nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Sở Tấn, xem một hồi có chút mê li, kỳ thực so với những người hắn đã từng gặp, Sở Tấn không tính là trưởng thành đặc biệt đẹp đẽ, hắn đã gặp rất nhiều mỹ nhân, đủ loại kiểu dáng, sắc đẹp đối với hắn mà nói chẳng hề ngạc nhiên. Chóp mũi Sở Tấn bị gió lạnh thổi đến đông thành màu đỏ, anh nhìn phong cảnh, ánh mắt sâu lắng, như là đang nhìn núi cùng tuyết, cũng có vẻ như là đang nhìn một nơi càng xa không thể với tới, Lận Diễm Trần đoán không ra, Sở Tấn lúc thường đều thích cười, nhưng thời điểm yên tĩnh lại không mang theo nụ cười, trên người sẽ có loại lo lắng không bỏ xuống được.

Lận Diễm Trần không nhịn được hỏi: "Ngày đó em nói kỳ thực trước khi em gặp tôi vẫn còn là xử..."

Lòng hắn ngứa ngáy suốt hai ngày, đã sớm muốn hỏi.

Sở Tấn lấy lại tinh thần, lập tức kinh hoảng, không chờ hắn hỏi ra toàn bộ câu đã lập tức ngắt lời hắn: "Tôi quên rồi! Tôi quên rồi! Cậu cũng nên quên đi!"

Đối với đàn ông mà nói, chuyện này vô cùng nhục nhã, nam hài mười mấy tuổi bây giờ đã không còn là xử nam, anh thì đã ba mươi.

Lận Diễm Trần: "..." Hắn nhìn thấy vành tai Sở Tấn hồng thấu, xem ra là sự thật.

Cảm xúc Lận Diễm Trần phức tạp.

Hắn không nghĩ tới, Sở Tấn đã chừng này tuổi, trước đây lại chưa từng có kinh nghiệm, hơn nữa anh ở trên giường còn rất nhiệt tình, nhưng bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, xác thực vẫn có manh mối, chẳng qua là lúc đó hắn không có chú ý.

Vậy hắn chẳng phải là người đàn ông đầu tiên của Sở Tấn? Lời này nói ra hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Kỳ thực hắn không có quá mức để tâm về phương diện này... Trước đây hắn từng hẹn hò hai lần.

Từ nhỏ hắn đã đi học ở trường tư thục dành cho nam sinh, tính hướng thẳng tắp, có một năm nghỉ hè cao trung, một cô gái tỏ tình là mối tình đầu của hắn, hắn chỉ cảm thấy phiền phức, nghe như trách nhiệm nặng nề, nhanh chóng từ chối một cách uyển chuyển. Đối với bạn gái kia mà nói, hắn cũng không phải là người bạn trai đầu tiên mà đối phương quen, mọi người đều ngầm hiểu ý, để tăng thêm kinh nghiệm yêu đương, ai cũng không quá nghiêm túc, nhàm chán mất hứng lại chia tay.

Như vậy tựa hồ có vẻ rất tùy tiện, nhưng Lận Diễm Trần cảm thấy được so với bạn bè của mình hắn đã coi như đã là một người đứng đắn bảo thủ. Con cái bạn của ba hắn, một người so với một người còn biết chơi hơn, đổi bạn gái mỗi tuần, nhưng hắn không thích lui tới với đám người đó.

Nhưng Sở Tấn là đàn ông... Nói thật, Sở Tấn lần đầu tiên lên giường với đàn ông, hắn cũng là lần đầu tiên cùng nam nhân lên giường.

Trước đây hắn đi học ở trường nam sinh nhiều năm như vậy, trong đám bạn học không phải là không có lén lút hẹn hò, hắn không kỳ thị, cũng không phát hiện mình có hứng thú với đàn ông. Lúc đó gặp phải Sở Tấn hoàn toàn là thuận lý thành chương, uống rượu say, tâm phản nghịch thiêu đốt như lửa nóng hừng hực, nhất định phải làm chút chuyện bất trị, làm chuyện khác với tất cả mọi người tạo kích thích để thư giải phẫn nộ, bị ma quỷ ám ảnh, ma xui quỷ khiến ngủ với Sở Tấn, sau đó ăn đến nghiện.

Hắn chưa hề biết mình háo sắc như vậy.

Lận Diễm Trần có chút mừng thầm không che giấu nổi, ngượng ngùng nói: "Tôi cũng là lần đầu tiên..."

Lời còn chưa nói hết, Sở Tấn nở nụ cười: "Lần đầu tiên? Cậu một tay già đời như vậy lại là lần đầu tiên? Lần đầu tiên làm cậu hay được cậu làm? Trước đây đều theo người lên trên giường đánh địa chủ?"

Lận Diễm Trần quá oan ức: "Tôi còn chưa nói hết, tôi nói lần đầu tiên cùng đàn ông..."

Nha, trước đây đều tiếp khách nữ. Sở Tấn nghĩ.

Lận Diễm Trần nói: "Tôi thật sự cảm thấy được dung mạo của em dễ nhìn, tính cách dí dỏm, chắc chắn có rất nhiều người yêu thích em."

Sở Tấn có chút thẹn quá hóa giận, đã bảo hắn đừng nói còn nói? Hơn nữa tên nhóc thúi này đang cao hứng cái gì? Anh thiếu kiên nhẫn nói: "Không cần mở mắt nói dối khen tặng tôi, dung mạo tôi không đẹp, tính cách âm trầm, không có ai yêu thích tôi!"

Lận Diễm Trần chân tâm thực lòng nói: "Em cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp."

Sở Tấn nói: "Lúc thường kỳ thực tôi không thích cười." Công việc phiền như vậy, cả ngày mắng người cũng không đủ, không có bao nhiêu chuyện thật sự có thể khiến cho anh cười được.

Lận Diễm Trần nói: "Thời điểm em cùng với tôi luôn thích cười a."

Sở Tấn nói: "Đó là bởi vì cậu chọc tôi cười."

Lận Diễm Trần cười rộ lên: "Em thích ở cùng với tôi sao?"

Sở Tấn nhìn thấy nụ cười sáng ngời của hắn, thoải mái làm lòng nóng mặt cũng nóng lên, anh nói: "Tôi không biết, đừng mãi theo tôi hỏi, đã nói đừng hỏi, cậu hỏi tôi lại muốn tức giận rồi!"

Dáng vẻ của Sở Tấn như vậy, chẳng lẽ còn cần nhiều đáp án hơn sao? Lòng Lận Diễm Trần tràn đầy ngọt ngào, không kìm lòng được hôn một cái lên trên gương mặt Sở Tấn: "Được, được, tôi không hỏi, đừng tức giận."

Sở Tấn tức giận: "Tôi nói rồi không nên tùy tiện hôn tôi!"

Lận Diễm Trần cùng anh cò kè mặc cả: "Lần này ở trong núi tuyết tôi đối với em không rời không bỏ, dù thế nào em cũng phải thưởng một chút, tôi không tham lam, chỉ cần em giải trừ lệnh cấm hôn môi, có được hay không?"

Sở Tấn do dự.

Lận Diễm Trần lại lui một bước: "Lúc hôn môi em tôi sẽ hỏi em, khuôn mặt cái trán thì có thể chứ?"

Sở Tấn đỏ mặt, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy cũng được..."

Lận Diễm Trần cúi người trước xe lăn, chóp mũi chạm chóp mũi: "A Tấn, tôi rất vui vẻ, vậy bây giờ tôi có thể hôn môi của em để chúc mừng không? Chỉ hôn một chút."

Sở Tấn mặt mày đỏ chót, anh đã biết tên nhóc thúi này có chút cơ hội lại muốn được voi đòi tiên.

Lận Diễm Trần truy hỏi: "Được không?"

Sở Tấn đành phải gật đầu, Lận Diễm Trần từ từ thử thăm dò tiếp cận, trước tiên đụng tới chóp mũi, cảm giác được hô hấp lẫn nhau ấm áp, gần như vậy, đã quấn lấy cùng nhau, sau đó đôi môi dính sát, ôn nhu đến mức khiến người cảm giác như muốn hòa tan, hôn đến hai má hai người đều nóng bỏng.

Lận Diễm Trần ngồi chồm hỗm xuống, ôm anh, gọi tên của anh: "A Tấn, A Tấn, tôi rất thích em."

Sở Tấn không hề trả lời, rõ ràng là ngọt ngào biểu lộ, lại làm cho anh tỉnh táo: "Ừm..."

Sở Tấn không muốn nghĩ sâu tới chuyện bọn họ bị nhốt ở thung lũng tuyết.

Vợ chồng còn có cửa ải gặp nạn từng người rời đi(*), huống hồ Lận Diễm Trần cũng không tính chân chính là người yêu của anh, mặc dù có thêm đạo đức nghề nghiệp, ai có thể ở trước bước ngoặt sinh tử vì người khác trả giá nhiều như vậy?

Hiên tại anh tin Tiểu Lận là thật tâm yêu thích anh.

Có thể chính là như vậy mới càng làm cho anh khổ não... Tiểu Lận không nên thích anh.

Vì anh sắp chết rồi.

Sở Tấn vỗ vỗ Lận Diễm Trần: "Chờ qua mấy ngày tôi có thể đi bộ, chúng ta lập tức đến xem cực quang."

(*) Theo trích dẫn trong văn học cổ đại: Vợ chồng ở đời khác nào như đôi chim trong rừng, tối đến cùng ngủ một cành, sáng ngày lại bay đi kiếm ăn, nếu có duyên thì trở về cùng nhau, nhược bằng gặp tai họa thì mỗi con bay đi một ngả. Nó sử dụng để mô tả một số người ích kỷ từ bỏ chồng (hoặc vợ) vào những thời điểm quan trọng, khó khăn, nhấn mạnh sự ích kỷ cá nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.