Sở Tấn vừa tan sở về đến nhà, lập tức bị cha tai đề mặt lệnh*: "Tại sao con không nói Lận Diễm Trần có tiền như vậy?"
(*) 耳提面令: mặt đối mặt nói chuyện. Chỉ sự dạy dỗ nhiệt tình của người lớn tuổi
Sở Tấn nói: "Con đã nói cậu ấy rất có tiền a."
Thầy Sở sốt ruột: "Con dùng từ rất không đúng. Còn gọi là " rất" sao? Người thừa kế gia sản cả trăm tỷ gọi là "rất có tiền"? Vậy nhà chúng ta không phải là nghèo rớt mùng tơi à. Không chừng nhà nó không chỉ có bao nhiêu tiền đó."
Sở Tấn coi như đương nhiên: "Có tiền thì có tiền chứ. Cha gấp như vậy làm gì? Con còn chưa vội đây này."
Thầy Sở nói: "Con không vội, con còn trách cha gấp gáp. Cha không phải suy nghĩ cho con sao? Trèo cao té đau a."
Sở Tấn khoác khoác tay, cười cười: "Ha ha, được được, con biết cha sẽ nói như vậy mà."
Thầy Sở: "..."
Ông thực sự chỉ tiếc mài sắt không thành kim, thằng nhóc xui xẻo, cũng đã ba mươi, đời sống tình cảm rối tinh rối mù, làm đàn ông lại có thể sinh con cũng thôi, đã không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn là con ngoài giá thú, còn không có chút sốt ruột. Sở Tấn càng cười, sắc mặt thầy Sở càng khó xem.
Thầy Sở nói: "Cười, con còn cười! Cười hả? Nó là người có tiền đến mức đó, duỗi ra ngón tay út cũng có thể ép chết chúng ta. Con dám xác định tình cảm người ta đối với con đến chết không rời? Người có tiền càng tham tiền, mấy ngày nay không phải có một ông chủ lớn đi ngoại tình bị bắt tại trận sao, hắn vẫn luôn nói rất yêu vợ, trên thực tế mức lương dự chi tính theo mười năm trước khi cưới, hàng năm chỉ nhận vài nhân dân tệ, dựa theo luật hôn nhân bây giờ, nếu vợ hắn ly hôn, chỉ có thể nhận được mấy đồng tiền. Bọn họ muốn đấu trí, đến khi đó con sẽ mất cả người lẫn của."
Sở Tấn không dám cười, thái độ hơi hơi nghiêm chỉnh: "Cha, con biết băn khoăn của cha, cho nên con cũng không định kết hôn nhanh như vậy, phải xem lại một thời gian... Hơn nữa con cũng không phải kết hôn vì tiền của cậu ấy. Cha xem, nếu cậu ấy không có tiền, tình huống sẽ tốt hơn so với bây giờ."
Thầy Sở mặt ủ mày chau: "Các người con cũng đã có, còn có thể thế nào? Lỡ như không thành... Bọn họ có đến cướp quyền nuôi nấng Thu Thu hay không a? Nếu thật sự như vậy, chúng ta nhất định giành không lại người ta."
Sở Tấn nói: "Lận Diễm Trần là một người rất tốt, con cảm thấy dù tình huống tệ nhất cũng không tới bước đó."
Lận Diễm Trần chạy về B thành.
Lận Diễm Trần khẩn cấp liên lạc cho Sở Tấn: "Cha em có vẻ rất bất mãn tôi, tôi còn có thể cứu vãn sao?"
Sở Tấn nói: "Có tôi che chở cậu, sợ cái gì? Ông ấy lo lắng cậu quá có tiền, sẽ bội tình bạc nghĩa."
Lận Diễm Trần lên án: "... Khi đó tôi biết em không chết, còn cảm thấy em bội tình bạc nghĩa với tôi đây. Các người tại sao lại như vậy? Tôi lớn lên anh tuấn gia tài bạc triệu là lỗi của tôi sao?"
Sở Tấn: "Ha ha ha ha."
Lận Diễm Trần oán giận: "Em còn cười! Tôi rất nghiêm túc nói chuyện với em."
Sở Tấn lại không dám cười nữa: "Được, được. Cậu rảnh rỗi sao? Còn có thời gian nói chuyện với tôi?"
Lận Diễm Trần nói: "Bận, buổi tối có một lễ khánh công, còn phải xã giao. Bây giờ tôi đang ngồi xe qua, trên đường thì gọi điện thoại cho em..."
Lận Diễm Trần muốn dành thời gian, nghe tiếng Sở Tấn nhiều một chút, mãi đến trước khi xuống xe mấy giây, còn chưa nói được mấy câu, Sở Tấn bỗng nhiên nói: "Thu Thu khóc, tôi phải đi xem một chút. Cậu đi đường cẩn thận. Tôi cúp đây."
Lận Diễm Trần sửng sốt một chút: "Ừm được, gặp..."
Chữ "Sau" còn chưa kịp nói ra, Sở Tấn đã trực tiếp ngắt điện thoại, Lận Diễm Trần nhìn điện thoại di động, cảm thấy rất buồn bực.
Thời điểm Lận Diễm Trần đến tiệc rượu đã có rất nhiều người đến.
Hắn thật sự không thích xã giao, nhưng hắn hiểu cách giả vờ giả vịt, không cần kỹ xảo gì cả, với vị trí này này, hắn không cần phải đón ý nói hùa theo người khác, mà người khác sẽ đón ý hùa theo hắn.
Triển Hồng Vũ cũng tới. Nhưng không chỉ có một mình cậu trong giới giải trí, trường hợp thế này, nói chung cũng phải tìm một vài nam nữ xinh đẹp đến làm bình hoa trang trí.
Lận Diễm Trần đi theo bạn nói chuyện.
Không hổ là bạn cũ, nghe lời là đoán được ý, Triển Hồng Vũ hỏi han ân cần: "Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
Lận Diễm Trần: "Ông cũng có thể nhìn ra tâm trạng tôi không tốt?"
Triển Hồng Vũ cười nói: "Ông coi thường tôi, chúng ta đã quen biết từ nhỏ, dĩ nhiên tôi nhìn ra được. Không phải ông đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp? Sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm, ngăn cơn sóng dữ, rất lợi hại, còn có chuyện gì không vui."
Hai người bọn họ trốn ở sân thượng nói chuyện, không người nào khác, Lận Diễm Trần nín đã lâu, cuối cùng cũng có người để cho hắn thổ lộ lời thật lòng: "Thật ra... Tôi dự định kết hôn."
Triển Hồng Vũ choáng váng, vẻ mặt mỉm cười hơi cứng ngắc: "Có... Có đúng không? Trước đây chưa nghe ông nhắc qua, quá đột ngột. Chờ chút, không phải ông rất thích một người sao, thế nhưng cô ấy qua đời rồi? Cậu lại yêu người khác."
Cậu nói: "Cũng đúng, chuyện đã qua lâu như vậy, ông cũng nên buông xuống, cũng không có khả năng cả đời không yêu người khác."
Lận Diễm Trần thành thật mà nói: "Không phải, chính là người kia. Tôi cho là em ấy chết rồi, thật ra em ấy chưa chết... Tôi cầu hôn em ấy, nhưng em ấy nói còn phải suy nghĩ lại."
Triển Hồng Vũ: "... Từ từ, có chuyện gì xảy ra? Người làm ông vì cổ mà đầu bạc còn sống, ông dự định kết hôn với cô ấy. Kết quả cổ không vui? Còn có người nhìn không vừa mắt Lận đại thiếu ông?"
Lận Diễm Trần gật đầu: "Cũng không phải không vừa mắt..."
Hắn có chút phiền muộn: "Nhưng vấn đề bây giờ là, bởi vì tôi có tiền, cha em ấy không yên lòng với tình cảm của chúng tôi. Tôi còn phải đả động cha vợ."
Triển Hồng Vũ thấy vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa ưu sầu của hắn, nhíu mày lại, muốn nói lại thôi, châm chước từ ngữ, vẫn nói ra khỏi miệng: "Chúng ta là bạn cũ, tôi mới thẳng thắn nói với ông, ông đừng cảm thấy tôi cố ý gây xích mích. Tôi biết ông rất thích cô gái kia, nhưng là, cô ấy và ông yêu nhau, lại đột nhiên rời khỏi, cũng không biết nói với ông một tiếng, ông thật sự cho rằng cô ấy là người tốt sao? Có phải là một cô gái rất cao tay hay không? Người như ông, chưa hẹn hò mấy lần, ở phương diện này quá ngây thơ rồi. Ông không hiểu nhân gian hiểm ác, không hiểu mình bây giờ chính là kim cương Vương lão ngũ, rất dễ bị lừa gạt."
Lận Diễm Trần có chút không thoải mái, nhưng vẫn giải thích: "Em ấy không phải nữ, em ấy là nam."
Triển Hồng Vũ không biết nên khiếp sợ trước hay là nghi hoặc: "Đàn ông?? Ông thích đàn ông? Ông cong từ khi nào?"
Lận Diễm Trần nói: "Có gì để giật mình chứ? Tôi vốn không kỳ thị đồng tính luyến ái."
"Nhưng ông cũng chưa từng nói ông cũng có thể." Triển Hồng Vũ đè huyệt thái dương, "Tôi phải tỉnh táo một chút."
Lận Diễm Trần nói xong lại có chút hối hận, bổ sung một câu: "A Vũ, việc này ông đừng nói cho người khác biết."
Triển Hồng Vũ trả lời: "Chuyện ấy tôi vẫn biết chừng mực..."
Theo bản năng Lận Diễm Trần cảm thấy suy nghĩ của Triển Hồng Vũ đối với Sở Tấn có phần phiến diện, hắn không muốn nghe người khác nói xấu Sở Tấn, hai người tuy rằng không cãi nhau, nhưng cũng xem như tan rã trong không vui.
Lận Diễm Trần rời đi, lúc qua một ngã rẽ, đột ngột có một bóng người lao ra, nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Lận Diễm Trần đột ngột không kịp chuẩn bị, tránh qua một bên, đối phương vồ hụt, ngã xuống đất. Nhưng hắn thấy hình như là một cô gái không cẩn thận bị trẹo chân, hỏi: "Cô không sao chứ?"
Người phụ nữ kia nói: "Tiên sinh, dìu tôi một chút có được không?"
Dễ như ăn cháo, Lận Diễm Trần không nghĩ nhiều, ra tay giúp đỡ, cô gái kia lại giống như xà tinh thiếu chút nữa quấn lấy không buông. Hắn về nước chưa lâu, tình hình như thế này còn chưa từng thấy, lúc này mới đột nhiên hiểu được, ném người qua một bên, tức giận mắng một câu: "Cô có bệnh thoái hoá xương à?"
Rồi vội vã ra đi ra ngoài.
Ngày hôm sau Lận Diễm Trần thấy trên báo mới biết nữ nhân xa lạ kia chính là một minh tinh nhỏ không ai biết, được chụp một tấm hình nên leo lên báo, nói khoác là bạn gái của hắn.
Bất kể có phải hay không, hậu quả ra sao scandal này đều thành công.
Lận Diễm Trần thực sự là nghẹt thở, tức cười.
Hắn là một người theo chủ nghĩa bình đẳng, không quan tâm nam nữ, ai dám tính kế hắn, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng đi.